Chương 209: Tính toán
Lạc Tâm Thần
10/06/2021
Khúc Thi Văn đặt tách trà xuống rồi đi ra ngoài.
Tống Vĩnh Nhi đứng dậy nói: “Em đi vệ sinh một lát.”
Lăng Ngạo giữ cô lại ngay, ân cần hỏi: “Có cần anh đi cùng em không?”
Cô lắc đầu: “Nếu anh đi theo, em sẽ không đi được!”
Người đàn ông này đúng là không biết xấu hổ, cô đi vệ sinh mà anh đòi đi theo làm gì?
Nhưng người đàn ông ngồi trên giường lại không đồng ý nói: “Nhưng sáng hôm đó, lúc chúng ta ôm nhau chào buổi sáng lần đầu tiên, em không chỉ tè dầm mà còn làm ướt lên người anh nữa…”
“Anh không được nói!”
Tống Vĩnh Nhi đã gần đi tới cửa nhà vệ sinh, nhưng nghe anh nói vậy, cô thẹn quá hóa giận, nhào tới, đè anh ngã xuống giường.
Cô đè lên người anh, giận dữ nói: “Chẳng phải lần trước anh đã đồng ý với em, sẽ không nhắc lại chuyện này nữa ư?”
Thế nào là hung thần ác sát, nhìn vào lại không có bất kỳ lực uy hiếp nào, mà ngược lại còn lộ ra vẻ ngây thơ, đáng yêu của một thiếu nữ, đó chính là người trước mặt Lăng Ngạo đây.
Cô càng nổi giận, càng lộ ra dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ, ngay cả tai cũng đỏ bừng vì giận, còn cố gắng ra vẻ mình rất mạnh mẽ, cưng chiều xuất phát từ tim.
Lăng Ngạo ôm eo cô, bảo vệ để cô khỏi rơi từ trên người mình xuống, đôi mắt thâm thúy luôn mang theo ý cười nhẹ nhàng, nhìn cô chăm chú.
“Bé ngoan, em thật đẹp!”
Một sói xám xấu bụng thâm niên nào đó chỉ nói một câu nhẹ nhàng nhưng lại làm cô thấy như có dòng suối chảy vào tim.
Cô dần thu lại vẻ mặt giận dỗi, bàn tay trắng nõn đang bóp cổ anh lúc nãy, cũng khẽ buông lỏng, còn ngại ngùng chỉnh lại cổ áo cho anh.
“Lúc trước anh đã đồng ý với em, không nhắc lại chuyện này rồi.”
“Ừm, ban nãy là anh sai, bé ngoan, em yên tâm, sẽ không có lần sau đâu.”
“Em đi vệ sinh đây.”
“Anh đi cùng em.”
“Được.”
Tống Vĩnh Nhi ngượng ngùng bò xuống khỏi người anh nhưng lại giật mình chuyện gì đó, cảm nhận được người phía sau chuyển động, cô vừa xoay người lại, đã đập vào lồng ngực rắn chắc rộng rãi của anh, còn có khuôn mặt thanh nhã cao lớn mà cô chỉ có thể chiêm ngưỡng.
“Anh, anh đi theo em làm gì?”
“Em vừa mới đồng ý cho anh đi cùng em mà.”
“Anh…”
“Bé ngoan à, anh sợ em xuất huyết thôi. Hình như phụ nữ có kinh sẽ chảy rất nhiều máu, nếu em cũng như vậy, anh lại để mình em ở trong đó, ngộ nhỡ em hoảng sợ thì thế nào? Nên anh đi cùng em, nếu em thấy máu rồi ngất xỉu, anh cũng tiện chăm sóc cho em.”
“Anh đủ rồi đó!”
Tống Vĩnh Nhi không thể nhịn được nữa, tay siết thành nắm đấm, rồi đấm vào ngực anh.
“Lăng Ngạo! Đừng tưởng rằng anh đẹp trai, thì em sẽ bao dung anh hết lần này đến lần khác! Anh xem em là con ngốc à? Anh có từng nghe nói, trên toàn thế giới này, có người phụ nữ nào bị máu kinh của mình dọa cho ngất xỉu không? Anh đúng là! Anh! Rõ ràng anh biết chuyện này! Anh biết chuyện này đúng không? Anh chính là cố ý! Xấu xa!”
Cô chống tay lên ngực anh đẩy ra, thân hình cao lớn của anh lùi về sau hai bước mới đứng vững.
Cô nghiến răng, giơ nắm đấm lên cảnh cáo anh: “Anh không được đi vào! Nếu không em đánh anh đó!”
Lăng Ngạo nhìn cô với vẻ mặt vô tội oan ức, nhưng cô lại lao vào nhà vệ sinh, rồi đóng sầm cửa lại, còn khóa trái bên trong nữa.
Dáng vẻ nhỏ nhắn đó như đang phòng trộm, phòng cướp, phòng sắc lang vậy.
Nhưng Tống Vĩnh Nhi lại không biết rằng, giờ người đàn ông vốn đang tủi thân ai oán, đứng lẻ loi trong phòng khách kia, lại chống hông, cúi đầu xuống, bả vai vì cười không ngừng run rẩy.
Làm sao đây, anh biết mình không nên xấu xa như vậy, biết rõ cô sẽ xấu hổ, còn cố ý trêu cô nhưng mà… anh không nhịn được!
Nghĩ tới vẻ mặt và tính khí liên tục thay đổi của cô, trong lòng Lăng Ngạo lại thỏa mãn, như lòng sông vốn khô cạn từ lâu, bỗng có dòng nước nóng từ từ chảy vào.
Vợ anh là người đáng yêu nhất trên đời!
Tống Vĩnh Nhi ngồi trên bồn cầu, trong lòng cô vẫn đang nôn nóng, khi anh đang đứng đợi bên ngoài, mắt cô nhìn thoáng qua, nhận ra Khúc Thi Văn thật sự chu đáo, ngay cả băng vệ sinh cũng chuẩn bị giúp cô, hơn nữa còn là nhãn hiệu cô thường dùng.
Cô rửa sạch tay mình rồi đi ra ngoài, vừa mở cửa ra đã thấy Lăng Ngạo vẫn đứng như lúc cô vào.
Anh nhìn cô với vẻ mặt đáng thương, giống như thú cưng bị cô vứt bỏ nhiều ngày không quan tâm, anh mếu máo: “Bé ngoan à!”
Ánh mắt Tống Vĩnh Nhi hơi mất tự nhiên, cô chậm rãi bước tới, nắm lấy tay anh, nhỏ giọng nói: “Em không sao, anh đừng lo cho em. Hơn nữa, đầu anh được cấu tạo thế nào vậy, mỗi tháng phụ nữ đều có thứ này, anh thật sự không cần lo lắng như thế!”
Lăng Ngạo nhìn cô thâm trầm, che giấu vẻ gian xảo sâu trong đáy mắt, rồi ôm cô vào lòng.
Cô tưởng anh đang nhíu mày ai oán.
Thật ra, anh đang cười dịu dàng, nhưng lại dùng giọng điệu ai oán, thảm thương nói với cô: “Bé ngoan à, anh rất lo cho em, không muốn rời xa em, anh chỉ muốn ở bên em 24 tiếng thôi, em không được chê anh phiền đó?”
“Em không có!” Cô vội giải thích, gần như buột thốt lên.
Nụ cười trên mặt anh càng đậm hơn, nhưng cô lại không nghe ra từ giọng điệu anh: “Ồ!”
Tống Vĩnh Nhi tưởng anh không tin nên rất sốt ruột. Trong giây phút cô thoát ra khỏi vòng tay anh, rồi nhìn anh, vẻ mặt đang tươi cười thỏa mãn của anh bỗng thu lại, như đang diễn kịch, anh lại trở về dáng vẻ đáng thương, nhìn cô oan ức.
“Chú à, em sẽ không chê anh phiền đâu! Anh đừng suy nghĩ lung tung! Em cũng muốn ở bên mãi mãi. Thật đó! Anh phải tin em.”
Anh nhìn cô không chớp mắt, một lúc sau anh mới nói: “Anh tin em.”
Bụng dạ đen tối của anh vốn đang khó chịu, vì buổi trưa cô không chịu gọi anh một tiếng “chồng”, anh nghĩ, nếu anh kiên trì thêm lát nữa, có thể ép cô chủ động gọi anh xưng hô đó.
Anh tha thiết mong chờ, muốn nghe cô dùng giọng nói ngọt ngào của riêng cô, để gọi anh một tiếng: “Chồng ơi!”
Nhưng làm sao đây, anh lại đau lòng khi thấy dáng vẻ sốt ruột này của cô.
Đầu anh bỗng lướt qua một câu nói của mẹ anh: Thật ra mọi tâm cơ của anh đều không chống đỡ được, sự chân thành và thẳng thắn với cô.
Tình yêu không phải sự toan tính, mà là bằng trái tim.
Lăng Ngạo ôm cô vào lòng, rồi hôn lên tóc cô, cuối cùng chỉ khẽ thở dài.
Anh thừa nhận anh thua cô rồi, thua bởi trái tim đã yêu cô, nên anh không muốn thấy cô khổ sở, không muốn thấy người khác toan tính cô, kể cả việc anh tính toán trái tim cô.
Trong lúc hai người đang ôm nhau tình cảm thì chuông đầu giường trong phòng vang lên.
Tống Vĩnh Nhi chui ra khỏi ngực anh, ấn nút, mỗi chữ phát ra từ loa phát thanh đều được khuếch đại truyền ra bên ngoài.
“Cậu Tư, cô Thanh Ninh tới rồi, đang ở ngoài cửa Tử Vi Cung.”
Là tiếng Trần An.
Tống Vĩnh Nhi nhìn Lăng Ngạo, nhưng thấy mắt anh lóe lên tia khác thường, lúc nhìn cô, còn lóe lên tia né tránh, rồi biến mất rất nhanh.
Trong lòng Tống Vĩnh Nhi có một dự cảm xấu. Cô hùng hổ đi tới bên cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu.
Dưới ánh nắng vàng rực rỡ, một cô gái da trắng, với mái tóc ngắn đỏ rực, đang ngồi trên một chiếc vali màu hồng phấn, lắc lư hai chân của mình, như đang đợi ai đó.
Tống Vĩnh Nhi đứng dậy nói: “Em đi vệ sinh một lát.”
Lăng Ngạo giữ cô lại ngay, ân cần hỏi: “Có cần anh đi cùng em không?”
Cô lắc đầu: “Nếu anh đi theo, em sẽ không đi được!”
Người đàn ông này đúng là không biết xấu hổ, cô đi vệ sinh mà anh đòi đi theo làm gì?
Nhưng người đàn ông ngồi trên giường lại không đồng ý nói: “Nhưng sáng hôm đó, lúc chúng ta ôm nhau chào buổi sáng lần đầu tiên, em không chỉ tè dầm mà còn làm ướt lên người anh nữa…”
“Anh không được nói!”
Tống Vĩnh Nhi đã gần đi tới cửa nhà vệ sinh, nhưng nghe anh nói vậy, cô thẹn quá hóa giận, nhào tới, đè anh ngã xuống giường.
Cô đè lên người anh, giận dữ nói: “Chẳng phải lần trước anh đã đồng ý với em, sẽ không nhắc lại chuyện này nữa ư?”
Thế nào là hung thần ác sát, nhìn vào lại không có bất kỳ lực uy hiếp nào, mà ngược lại còn lộ ra vẻ ngây thơ, đáng yêu của một thiếu nữ, đó chính là người trước mặt Lăng Ngạo đây.
Cô càng nổi giận, càng lộ ra dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ, ngay cả tai cũng đỏ bừng vì giận, còn cố gắng ra vẻ mình rất mạnh mẽ, cưng chiều xuất phát từ tim.
Lăng Ngạo ôm eo cô, bảo vệ để cô khỏi rơi từ trên người mình xuống, đôi mắt thâm thúy luôn mang theo ý cười nhẹ nhàng, nhìn cô chăm chú.
“Bé ngoan, em thật đẹp!”
Một sói xám xấu bụng thâm niên nào đó chỉ nói một câu nhẹ nhàng nhưng lại làm cô thấy như có dòng suối chảy vào tim.
Cô dần thu lại vẻ mặt giận dỗi, bàn tay trắng nõn đang bóp cổ anh lúc nãy, cũng khẽ buông lỏng, còn ngại ngùng chỉnh lại cổ áo cho anh.
“Lúc trước anh đã đồng ý với em, không nhắc lại chuyện này rồi.”
“Ừm, ban nãy là anh sai, bé ngoan, em yên tâm, sẽ không có lần sau đâu.”
“Em đi vệ sinh đây.”
“Anh đi cùng em.”
“Được.”
Tống Vĩnh Nhi ngượng ngùng bò xuống khỏi người anh nhưng lại giật mình chuyện gì đó, cảm nhận được người phía sau chuyển động, cô vừa xoay người lại, đã đập vào lồng ngực rắn chắc rộng rãi của anh, còn có khuôn mặt thanh nhã cao lớn mà cô chỉ có thể chiêm ngưỡng.
“Anh, anh đi theo em làm gì?”
“Em vừa mới đồng ý cho anh đi cùng em mà.”
“Anh…”
“Bé ngoan à, anh sợ em xuất huyết thôi. Hình như phụ nữ có kinh sẽ chảy rất nhiều máu, nếu em cũng như vậy, anh lại để mình em ở trong đó, ngộ nhỡ em hoảng sợ thì thế nào? Nên anh đi cùng em, nếu em thấy máu rồi ngất xỉu, anh cũng tiện chăm sóc cho em.”
“Anh đủ rồi đó!”
Tống Vĩnh Nhi không thể nhịn được nữa, tay siết thành nắm đấm, rồi đấm vào ngực anh.
“Lăng Ngạo! Đừng tưởng rằng anh đẹp trai, thì em sẽ bao dung anh hết lần này đến lần khác! Anh xem em là con ngốc à? Anh có từng nghe nói, trên toàn thế giới này, có người phụ nữ nào bị máu kinh của mình dọa cho ngất xỉu không? Anh đúng là! Anh! Rõ ràng anh biết chuyện này! Anh biết chuyện này đúng không? Anh chính là cố ý! Xấu xa!”
Cô chống tay lên ngực anh đẩy ra, thân hình cao lớn của anh lùi về sau hai bước mới đứng vững.
Cô nghiến răng, giơ nắm đấm lên cảnh cáo anh: “Anh không được đi vào! Nếu không em đánh anh đó!”
Lăng Ngạo nhìn cô với vẻ mặt vô tội oan ức, nhưng cô lại lao vào nhà vệ sinh, rồi đóng sầm cửa lại, còn khóa trái bên trong nữa.
Dáng vẻ nhỏ nhắn đó như đang phòng trộm, phòng cướp, phòng sắc lang vậy.
Nhưng Tống Vĩnh Nhi lại không biết rằng, giờ người đàn ông vốn đang tủi thân ai oán, đứng lẻ loi trong phòng khách kia, lại chống hông, cúi đầu xuống, bả vai vì cười không ngừng run rẩy.
Làm sao đây, anh biết mình không nên xấu xa như vậy, biết rõ cô sẽ xấu hổ, còn cố ý trêu cô nhưng mà… anh không nhịn được!
Nghĩ tới vẻ mặt và tính khí liên tục thay đổi của cô, trong lòng Lăng Ngạo lại thỏa mãn, như lòng sông vốn khô cạn từ lâu, bỗng có dòng nước nóng từ từ chảy vào.
Vợ anh là người đáng yêu nhất trên đời!
Tống Vĩnh Nhi ngồi trên bồn cầu, trong lòng cô vẫn đang nôn nóng, khi anh đang đứng đợi bên ngoài, mắt cô nhìn thoáng qua, nhận ra Khúc Thi Văn thật sự chu đáo, ngay cả băng vệ sinh cũng chuẩn bị giúp cô, hơn nữa còn là nhãn hiệu cô thường dùng.
Cô rửa sạch tay mình rồi đi ra ngoài, vừa mở cửa ra đã thấy Lăng Ngạo vẫn đứng như lúc cô vào.
Anh nhìn cô với vẻ mặt đáng thương, giống như thú cưng bị cô vứt bỏ nhiều ngày không quan tâm, anh mếu máo: “Bé ngoan à!”
Ánh mắt Tống Vĩnh Nhi hơi mất tự nhiên, cô chậm rãi bước tới, nắm lấy tay anh, nhỏ giọng nói: “Em không sao, anh đừng lo cho em. Hơn nữa, đầu anh được cấu tạo thế nào vậy, mỗi tháng phụ nữ đều có thứ này, anh thật sự không cần lo lắng như thế!”
Lăng Ngạo nhìn cô thâm trầm, che giấu vẻ gian xảo sâu trong đáy mắt, rồi ôm cô vào lòng.
Cô tưởng anh đang nhíu mày ai oán.
Thật ra, anh đang cười dịu dàng, nhưng lại dùng giọng điệu ai oán, thảm thương nói với cô: “Bé ngoan à, anh rất lo cho em, không muốn rời xa em, anh chỉ muốn ở bên em 24 tiếng thôi, em không được chê anh phiền đó?”
“Em không có!” Cô vội giải thích, gần như buột thốt lên.
Nụ cười trên mặt anh càng đậm hơn, nhưng cô lại không nghe ra từ giọng điệu anh: “Ồ!”
Tống Vĩnh Nhi tưởng anh không tin nên rất sốt ruột. Trong giây phút cô thoát ra khỏi vòng tay anh, rồi nhìn anh, vẻ mặt đang tươi cười thỏa mãn của anh bỗng thu lại, như đang diễn kịch, anh lại trở về dáng vẻ đáng thương, nhìn cô oan ức.
“Chú à, em sẽ không chê anh phiền đâu! Anh đừng suy nghĩ lung tung! Em cũng muốn ở bên mãi mãi. Thật đó! Anh phải tin em.”
Anh nhìn cô không chớp mắt, một lúc sau anh mới nói: “Anh tin em.”
Bụng dạ đen tối của anh vốn đang khó chịu, vì buổi trưa cô không chịu gọi anh một tiếng “chồng”, anh nghĩ, nếu anh kiên trì thêm lát nữa, có thể ép cô chủ động gọi anh xưng hô đó.
Anh tha thiết mong chờ, muốn nghe cô dùng giọng nói ngọt ngào của riêng cô, để gọi anh một tiếng: “Chồng ơi!”
Nhưng làm sao đây, anh lại đau lòng khi thấy dáng vẻ sốt ruột này của cô.
Đầu anh bỗng lướt qua một câu nói của mẹ anh: Thật ra mọi tâm cơ của anh đều không chống đỡ được, sự chân thành và thẳng thắn với cô.
Tình yêu không phải sự toan tính, mà là bằng trái tim.
Lăng Ngạo ôm cô vào lòng, rồi hôn lên tóc cô, cuối cùng chỉ khẽ thở dài.
Anh thừa nhận anh thua cô rồi, thua bởi trái tim đã yêu cô, nên anh không muốn thấy cô khổ sở, không muốn thấy người khác toan tính cô, kể cả việc anh tính toán trái tim cô.
Trong lúc hai người đang ôm nhau tình cảm thì chuông đầu giường trong phòng vang lên.
Tống Vĩnh Nhi chui ra khỏi ngực anh, ấn nút, mỗi chữ phát ra từ loa phát thanh đều được khuếch đại truyền ra bên ngoài.
“Cậu Tư, cô Thanh Ninh tới rồi, đang ở ngoài cửa Tử Vi Cung.”
Là tiếng Trần An.
Tống Vĩnh Nhi nhìn Lăng Ngạo, nhưng thấy mắt anh lóe lên tia khác thường, lúc nhìn cô, còn lóe lên tia né tránh, rồi biến mất rất nhanh.
Trong lòng Tống Vĩnh Nhi có một dự cảm xấu. Cô hùng hổ đi tới bên cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu.
Dưới ánh nắng vàng rực rỡ, một cô gái da trắng, với mái tóc ngắn đỏ rực, đang ngồi trên một chiếc vali màu hồng phấn, lắc lư hai chân của mình, như đang đợi ai đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.