Hôn Lâu Sẽ Thành Sủng

Chương 29: Ba Mươi Sáu Kế, Chạy Là Thượng Sách Đi!

Túy Hậu Ngư Ca

01/06/2021

———

Ở trạm xe bus công cộng, Diệp Thanh vừa đợi xe vừa dùng sức chà xát đôi môi đã gần như sưng lên của mình, thỉnh thoảng cô nàng còn dậm chân một cái, cúi đầu mắng hai tiếng. Nếu chú ý, người ta có thể nghe thấy hai tiếng “Thai Linh” trong lời cô nàng.

Lúc một chiếc Bentley màu đen dừng lại ở đó, nó đã thu hút không ít ánh mắt của những người đang đợi xe, còn có người tò mò mà chỉ trỏ rồi ồn ào. Xe bus vẫn chưa đến, Diệp Thanh mắng đủ rồi thì ngẩng đầu lên, chỉ thấy Thai Linh hé mặt ra khỏi chiếc Bentley, mỉm cười mà nhìn, còn vẫy tay với cô nàng: “Hi…”

Khuôn mặt vừa ngẩn lên của cô nàng thoái cái lại bừng đỏ. Thai Linh vẫn cứ ngoắc cô nàng như gọi thú cưng: “Nhanh đi, lên xe…”

Diệp Thanh lạnh lùng hếch mặt lên, quay người đi đến một bên khác của trạm xe bus.

Thai Linh cũng không nổi giận, lùi xe lại mấy li, nhìn Diệp Thanh như hết cách: “Người đẹp, có muốn quá giang không?”

Diệp Thanh nhịn đủ rồi. Thấy xe bus đã sắp chạy đến, cô nàng bèn bỏ mặt anh ta mà tập trung đợi xe.

Thai Linh cũng không vội, ung dung bật nhạc trong xe lên rồi lắc lư cái đầu. Diệp Thanh chỉ làm như không thấy. Lúc xe bus đến nơi, tài xế nhấn còi không ngừng. Chỉ thấy quả xe của Thai Linh vẫn nghênh ngang chắn trước vị trí xe bus, không hề có chút ý định nào là tránh ra. Cứ như thế, bốn chuyến xe bus đều phải xếp hàng đỗ gần đó, trước không được mà sau cũng chẳng xong, tài xế cứ tiếp tục nhấn còi như điên.

Mấy người đang đợi xe bus đều phàn nàn: “Ơ, này anh kia, cuối cùng anh có đi không hả?”

“Có tiền thì hay lắm à…”

“Còn người đẹp này nữa. Ok, cũng không phải đặc biệt gì lắm. Cô lên xe đi, có thấy xe kẹt hết rồi không?”

“Bây giờ giới trẻ khinh người vậy đấy à? Vợ chồng son cãi nhau chút cũng làm kinh thiên động địa…”



Thai Linh cười cười mà nhìn Diệp Thanh, nhấn một hồi còi đáp lại, vẫn không hề có ý lái xe đi. Thấy tài xế xe bus sắp chịu không nổi nữa mà muốn xuống xe “đồ sát”, Diệp Thanh nghiến răng nghiến lợi, lấy túi xách che mặt rồi vã mở cửa xe ngồi vào. Cửa xe vừa đóng lại, Thai Linh liền đạp ga phóng vụt đi, chiếc Bentley phi như bay.

Lúc Diệp Thanh đến nơi, Kiều Chỉ đang co một chân nấu nước trong bếp. Nghe thấy chuông cửa reo, cô bèn chậm rãi tựa tường mà đi ra mở cửa.

“Diệp Thanh? Hôm nay cậu không đi làm à? Sao lại đến đây?” Kiều Chỉ né qua một bên để bạn đi vào.

Cô nàng bày ra vẻ mặt lanh tanh, biểu cảm thì oán giận. Kiều Chỉ có hơi không hiểu: “Cậu bị làm sao vậy? Ai chọc cậu à?”

“Hi, Kiều Chỉ…” Thai Linh quay chìa khóa, đi từ một bên ra, mặt mày tươi cười: “Surprise?”



Kiều Chỉ thấy anh ta thì hoảng sợ: “Giám đốc Thai…” Nói xong, cô lại nhìn về phía Diệp Thanh, vẻ mặt nghi ngờ.

Diệp Thanh trề trề môi, tiến lên giúp đỡ lấy cô, nghiến răng nghiến lợi: “Cậu đừng để ý anh ta làm gì, cứ để anh ta tự sinh tự diệt là được…”

“Đúng. Đúng. Kiều Chỉ à, cô mặc kệ tôi đi. Tôi tự đi dạo là được, cô cứ coi như không nhìn thấy.” Thai Linh thản nhiên đi theo hai người vào trong.

Kiều Chỉ không rõ giữa hai người lại có chuyện gì, nhưng với vẻ mặt khó coi của Diệp Thanh, thì chắc chắn không phải chuyện gì hay.

“Hai người… Haizz, miệng cậu bị sao vậy?” Kiều Chỉ đảo mắt thì thấy môi của bạn bị sưng đỏ cả lên, bèn vội hỏi. “Bị dị ứng à? Sao mình không nhớ là cậu có dị ứng với cái gì nhỉ?” Cô nhíu mày: “Hình như nghiêm trọng lắm? Cậu có cần đến bệnh viện xem thử không?”

“Không sao đâu, đánh răng bị xước thôi. Đừng lo.” Diệp Thanh khoác tay.

Cô nàng còn chưa dứt lời thì đã nhớ đến vụ buồn nôn kia, lại thêm vào một câu nữa: “Coi như ăn phải đống shit đi!”

“Sao cơ?” Kiều Chỉ nghe không rõ.

Thai Linh dựng ngược lỗ tai lên, nghe xong thì hiểu rất rõ, bèn ném cho một câu: “Chỉ có heo mới ăn thứ đó.”

Diệp Thanh vừa tức vừa thẹn, hai tay siết chặt với nhau, cố nén xúc động muốn bóp cổ ai đó. Sau khi giúp Kiều Chỉ ngồi xuống sô pha, cô nàng cúi đầu nhìn mắt cá chân sưng đỏ của bạn, hỏi: “Chân cậu thế nào rồi? Còn đau không?”

“Không có chuyện gì lớn đâu, chỉ bị trật chút thôi, nghỉ ngơi là ổn rồi.”

Diệp Thanh gật đầu, tiện tay cầm trái táo trên bàn lên cắn một cái. Cô nàng đã dùng bàn chải chà rất nhiều lần, bây giờ cứ thấy miệng không được ổn, bèn chậm rãi mà nhai táo. Kiều Chỉ liếc nhìn Diệp Thanh đang nhai táo như nhai kẻ thù và Thai Linh cứ tự nhiên như nơi không người kia, chớp chớp mắt.

Anh ta hoàn toàn mặc kệ hai người, cứ tự di chuyển lung tung trong phòng. Ngoài cửa có dép của nam, hình như đúng là kiểu Cố Diệp Thần dùng, chữ trên sách cũng là bút tích của cậu ấy. Xem ra quan hệ của hai người cũng còn tốt lắm.

“Kiều Chỉ, hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy? Mình nghe mọi người nói Lương Vũ của bên công ty kia đang theo đuổi cậu?” Diệp Thanh không giấu nổi tâm lý “thích hít hà” của mình.

Thai Linh đang đứng ở kệ sách dựng đứng lỗ tai.

Tay đang châm trà của Kiều Chỉ ngừng một chút, cô ngẩng lên hỏi: “Cậu nghe ai nói đấy?”

“Nghe ai hả?” Vẻ mặt cô nàng đầy hưng phấn: “Công ty biết cả rồi, nhưng mà mình thấy con người anh ta cũng không tồi đấy. Lịch sự tao nhã, cộng việc cũng tốt, nghe nói gia đình dễ chịu nha…”



Kiều Chỉ đưa cho cô nàng một tách trà: “Nói bậy gì không biết. Anh ta chỉ tiện đường đưa mình đến bệnh viện thôi.”

Diệp Thanh nhận lấy trà, trề trề môi, vẻ mặt như chưa từ bỏ ý định: “Cậu đừng từ chối vội, cứ thử trước một lần xem. Biết đâu cậu thấy ok thì sao?” Với tính cách của Kiều Chỉ, cô nàng còn cho là bạn mình sẽ sống cô độc hết quãng đời còn lại. Khó khăn lắm mới có người tốt như vậy theo đuổi, thế mà cậu ấy cứ làm như không có gì.

Kiều Chỉ trừng mắt nhìn bạn một cái, mỉm cười, cũng không giải thích thêm mà quay đầu nhìn Thai Linh đang nghe đến mải miết: “Giám đốc Thai, anh có muốn ngồi xuống uống chút trà không?”

Thai Linh bị phát hiện lại không xấu hổ chút nào, thản nhiên mà ngồi xuống bên cạnh Diệp Thanh: “Được.”

Diệp Thanh ghét bỏ nhích sang một bên.

Vừa lúc đó, chuông cửa reo. Diệp Thanh nhảy từ sô pha xuống, đi ra mở cửa. Cửa vừa mở, Diệp Thanh nhìn thấy một người đàn ông xa lạ đứng bên ngoài. Cô nàng bèn nghiêng đầu hỏi: “Anh tìm ai?”

Cố Diệp Thần nhíu nhíu mày, lui về sau mấy bước. Sau khi nhìn rõ số nhà, anh mới thản nhiên bảo: “Tôi tìm Kiều Chỉ.”

Diệp Thanh bèn đánh giá người này từ trên xuống dưới một phen: Vóc người thẳng tắp, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng. Tay áo của cái áo trên tay thấp thoáng ngôi sao sáng loáng. Vẻ ngoài người đàn ông này “good” quá, tiếc là trên người lại phảng phất một cảm giác trong trẻo lạnh lùng, khiến người ta khó mà đến gần được.

Chờ đã, hình như mình gặp người này ở đâu rồi ấy nhỉ? Diệp Thanh sửng sốt há to miệng mà chỉ vào anh: “Ơ? Anh, anh không phải là cái người đẹp trai ở nhà hàng Tây kia sao? Kiều Chỉ thần thông quảng đại như thế á…” Tình huống gì thế này? Đầu óc Diệp Thanh có hơi không đủ dùng nữa. Cùng lắm mới chỉ gặp từ xa thôi, bây giờ tự nhiên xuất hiện ở cửa nhà… Tình tiết này cũng máu chó quá rồi?

“Nhà hàng Tây nào?” Đôi mắt Cố Diệp Thần sâu xuống, hệt như có gì đó khó giải thích đang hiện dần lên trong lòng anh.

“Ừm…” Diệp Thanh nhìn anh kiểu: “Anh bị ngu à, tưởng tôi không biết chắc!”: “Thì cái hôm Kiều Chỉ nhìn thấy anh qua cửa kính nhà hàng Tây đó, ánh mắt đờ luôn ra…”

“Diệp Thanh, ai đến vậy?” Bên trong truyền đến tiếng của Kiều Chỉ, rồi một loạt tiếng bấm điện thoại.

Lúc Kiều Chỉ đi ra rồi nhìn thấy Cố Diệp Thần đứng ngoài cửa, vẻ mặt tiều tụy, cô bèn hơi ngẩng người: “Anh…”

Cố Diệp Thần nhìn thấy băng gạc trằn quấn ở gót chân cô, khẽ nhíu mày. Anh còn chưa nói gì thì đã thấy Thai Linh lảo đảo đi ra từ sau lưng Kiều Chỉ, mặt anh càng nhăn nhiều hơn: “Sao cậu lại ở đây?”

Kiều Chỉ hết nhìn Thai Linh rồi lại nhìn Cố Diệp Thần: “Hai người quen nhau à?”

Không đợi Cố Diệp Thần trả lời, Diệp Thanh đã có vẻ hào hứng lắm: “Kiều Chỉ ơi là Kiều Chỉ. Cậu ha, mình nói mà. Lương Vũ người ta tốt như vậy, cậu xem không vào mắt. Thì ra.. Ưm ưm…” Miệng Diệp Thanh bị Thai Linh sải bước ra che lại.

Lương Vũ? Cố Diệp Thần bắt được từ mấu chốt trong lời cô nàng, ánh mắt nhìn thẳng về phía Thai Linh.

Ai đó nhận lấy vẻ chất vấn của bạn mình, cười ha ha đầy xấu hổ, kéo Diệp Thanh ra ngoài cửa: “Ờm, chúng tôi còn việc riêng, đi trước đây. Hai người từ từ nói chuyện, từ từ nói chuyện…” Vốn không phải chuyện gì to tát. Có cái cô Diệp Thanh lời gì cũng huỵch toẹt này ở đây, sợ là không có cũng thành xui xẻo. Vẫn nên ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Lâu Sẽ Thành Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook