Chương 31: Ngôn Mộc
Túy Hậu Ngư Ca
09/06/2021
Cố Diệp Thần nhìn cô thật lâu: “Kiều Chỉ, nhà họ Cố nợ em nhiều lắm. Chúng tôi nợ em hạnh phúc, niềm vui. Em đột ngột trở thành mẹ một đứa trẻ, đối với em, đó là không công bằng. Ngoài kia còn rất nhiều lời đồn đại không hay…”
Kiều Chỉ chợt đưa tay lên che miệng anh lại: “Đừng nói nữa, anh biết rõ em không quan tâm những điều đó mà.”
“Nhưng anh quan tâm…” Cố Diệp Thần nhẹ nhàng nói, giọng điệu ẩn chứa chút phức tạp. Sao anh và ba không biết sự lương thiện của cô chứ. Nhưng cô đã chịu khổ nhiều vậy rồi, họ không đành lòng đặt thêm gánh nặng lên lưng cô nữa. Hơi thở tỏa ra từ miệng anh đánh vào lòng bàn tay cô, một cơn tê dại truyền đến. Kiều Chỉ lúng túng thu tay về, khép mi một lúc lâu, mới dịu dàng bảo: “Anh đã từng nói mà, chúng ta là vợ chồng, chính là một thể. Nếu có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ cùng nhau gánh vác.”
Đợi mãi không nghe thấy tiếng Cố Diệp Thần, Kiều Chỉ có hơi hoảng loạn. Cô chậm rãi hé mắt nhìn anh, rồi đột ngột chạm phải một đôi mắt sâu thẳm như biển cả. Lòng cô khẽ run lên, theo bản năng mà trốn ánh mắt Cố Diệp Thần.
“Được, cùng nhau gánh vác…” Giọng anh thật trầm mà sâu nặng, như quấn quýt những tơ tình không rõ.
Không khí như thế này có phần ngột ngạt, khiến tim Kiều Chỉ đột ngột đập nhanh hơn. Cô không kìm được mà lảng sang chuyện khác: “Đứa bé ở đâu rồi? Hai ngày nay anh đi tìm bé sao?” Cô nhớ lại vẻ kỳ lạ của anh hai ngày nay, dò hỏi.
Cố Diệp Thần khoan khoái mà tựa vào sô pha, khẽ gật đầu: “Ừ. Vốn anh muốn bàn chuyện nuôi nấng với mẹ nó cho đàng hoàng, nhưng chính đêm đó, cô ta lại gọi đến nói không thấy thằng bé nữa…”
“Không thấy? Vậy bây giờ đã tìm được chưa?” Kiều Chỉ lo lắng nhìn anh.
“Tìm được rồi, thằng bé tự chạy đến cô nhi viện. Nếu không phải cô giáo ở đó cảm thấy không đúng mà báo cảnh sát, chắc không ai trong bọn anh nghĩ là nhóc đã tự chạy vào đó.” Nói đến đây, trông anh có hơi tán thưởng mà bất đắc dĩ.
Cô nhi viện? Ngôn Trạch Dật? Chợt có ánh sáng lóe lên trong đầu Kiều Chỉ, cô có phần gấp gáp khó kìm.
“Hẳn em đã nhìn thấy mẹ thằng bé rồi?” Không đợi cô kịp nghĩ ra gì đó, anh đột ngột quăng ra một câu như vậy.
“Em, đã gặp rồi?” Khuôn mặt Kiều Chỉ đầy ngờ vực.
Cố Diệp Thần khẽ gật đầu, ánh mắt ẩn chứa điều gì đó không rõ. Anh nói thật chậm: “Ngày hôm đó, nhà hàng Âu ở đường Lăng Viên. Anh nghĩ hẳn em đã đi ngang đi!”
“Đoàng” – Có cái gì đó giáng vào đầu Kiều Chỉ như một tiếng sấm. Sao anh lại biết? Cô gái hôm đó là mẹ của cậu bé kia?
Mặt Kiều Chỉ đỏ bừng, rầu rĩ đến mức hận không tìm được cái lỗ nào chui xuống. Bây giờ nhớ lại chuyện cố tình gây sự hôm đó, cô cảm thấy quả là dọa người. Kiều Chỉ không dám nhìn biểu cảm của người bên cạnh, lén lút nhích người đứng dậy khỏi sô pha. Bàn tay to của Cố Diệp Thần lại ôm lấy, cô ngã vào lòng anh. Kiều Chỉ cắn chặt môi dưới, tay huơ huơ không ngừng. Cô thật sự tệ quá mà!
Một tay của anh đã đủ nắm thắt lưng cô, tránh cho cô bị ngã. Tay còn lại của Cố Diệp Thần kìm cơn hoảng loạn của cô lại, anh cúi đầu nói vào tai Kiều Chỉ: “Kiều Chỉ, em làm anh vui lắm…” Đêm qua, dù còn chưa biết nguyên nhân hậu quả, cô vẫn nhẹ nhàng hóa giải tâm trạng lo lắng của anh qua điện thoại. Anh biết sự lương thiện, hòa nhã của cô, lại không ngờ cô còn suy nghĩ nhanh nhạy như vậy.
Trong lời anh mang theo chút hương vị mê hoặc lòng người. Kiều Chỉ ngừng cơn vùng vẫy, ánh mắt dài nhỏ nhìn anh đầy mù mịt.
Còn trong mắt Cố Diệp Thần, đôi ngươi trong suốt của cô lại lấp lánh sự mời chào.
Môi mỏng của anh lần đi lên, cơ thể Kiều Chỉ cứng lại, tay nhỏ theo bản năng mà nắm chặt vạt áo trước Cố Diệp Thần. Bàn tay to của anh giam cầm nơi phần lưng mảnh khảnh của cô, anh tỉ mỉ phát họa cánh môi non mềm của người con gái trước mặt. Nụ hôn dịu dàng như nước, nhẹ nhàng đầy xúc cảm. Cơ thể Kiều Chỉ dần giãn ra, cô tựa vào lòng anh, hai tay vòng qua cổ anh.
Một bàn tay Cố Diệp Thần nâng lưng cô lên, tay kia không quên đặt phần chân bị thương của cô lên cạnh, lưỡi lại nhẹ nhàng đẩy khớp hàm Kiều Chỉ, quấn lấy lưỡi cô, dây dưa một hồi. Không còn sự bối rối của lần đầu tiên, lúc này hai người càng thêm ăn ý, nhẹ nhàng mà chậm rãi hòa vào nhau.
Cố Diệp Thần giữ hai tay cô hơi chặt, miệng Kiều Chỉ tràn ra chút hờn dỗi. Cơ thể cô phảng phất mùi hương trong veo, đôi mắt hẹp dài hơi giãn ra, lấp lánh ánh nước mờ mịt trong bóng tối. Hơi thở Cố Diệp Thần bắt đầu bất ổn, bàn tay to trượt vào trong vạt áo đã hỗn độn của Kiều Chỉ. Tay trên lưng lại như mồi lửa, nơi nào nó lướt qua, nơi đó như hơ phải than, khiến cô có cảm giác bị vây vào cơn nước sôi lửa bỏng.
Đôi môi đi dọc một đường từ hai má xuống đến cái cổ tinh tế trắng nõn của Kiều Chỉ, nhẹ nhàng gặm cắn. Cơn nhói đau nơi đó khiến cô kêu lên thành tiếng.
Bàn tay Cố Diệp Thần cứng đờ lại. Lý trí anh dần trở về, anh vội vã chỉnh lại quần áo cho cô, cánh môi ngưng ở bên tai, cúi đầu thở dốc: “Xin lỗi em nhiều…”
Hai tay Kiều Chỉ ôm chặt mặt nhỏ, xấu hổ mà chôn đầu vào lòng anh. Cô nhỏ giọng: “Anh nên cạo râu rồi…”
Cố Diệp Thần nghe thế thì hơi sửng sốt, đưa tay lên chạm vào cằm mình. Anh nở một nụ cười hiểu rõ, cúi đầu xoa bóp hai lần nơi cổ cô. Cảm giác ngưa ngứa khiến Kiều Chỉ bật cười mà trốn vào lòng anh: “Đừng, nhột…”
Bàn tay to của Cố Diệp Thần vững vàng ôm lấy cô. Người trong lòng càng không ngừng vặn vẹo cơ thể. Đôi mắt Cố Diệp Thần đột ngột tối sầm xuống, toàn thân có hơi cứng lại. Anh khẽ ho một tiếng: “Kiều Chỉ, đừng lộn xộn nữa. Anh không muốn nhanh như vậy…”
Kiều Chỉ dừng lại ngay lập tức. Cô là người trưởng thành, phụ nữ đã thành thục ở thời đại mới, sao lại không hiểu ý tứ trong lời anh. Máu nhanh chóng vọt đến màng tai cô, mặt Kiều Chỉ trông như hoa hồng nở rộ, kiều diễm ướt át. Cô vội vã rút khỏi lòng anh, quay người đưa lưng về phía anh. Cố Diệp Thần thờ phào nhẹ nhõm, khóe miệng lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ. Tự làm bậy không thể sống, nhưng anh thật sự không nghĩ nhanh như vậy… Anh sợ dọa đến cô.
Cố Diệp Thần đứng dậy mở đèn phòng khách. Ánh sáng đột ngột chiếu đến khiến Kiều Chỉ nhắm mắt cản lại theo bản năng. Cõi lòng hỗn loạn của cô cũng dần hồi phục.
“Bây giờ đứa bé kia đang ở đâu?” Cuối cùng Kiều Chỉ cũng lần về cuộc nói chuyện ban nãy. Tuy nhiên, nếu nghe kĩ, trong lời cô vẫn còn một chút thở dốc. Khuôn mặt nhỏ vẫn đỏ bừng như trước, môi hoa có phần sưng lên… Tất cả đều vô cùng chọc người cưng nựng. Cố Diệp Thần khẽ đằng hắng, mở mắt ra, giọng hơi khàn: “Hiện đang ở chỗ ba mẹ.”
“Vậy chúng ta về nhanh một chút. Em cũng muốn nhìn thấy cậu ấy.” Kiều Chỉ nói xong thì đứng dậy khỏi sô pha, định sẽ đi xếp chút đồ đạc rồi về nhà. Cố Diệp Thần lại đè vai cô lại: “Không vội. Sắc trời hôm nay cũng khá trễ rồi, chân em lại không tiện. Gần hai ngày nay anh không chợp mắt được gì, đợi mai đi, sáng mai chúng ta về!”
Kiều Chỉ nhìn hai mắt đầy tơ máu của anh, có hơi xót bụng, khẽ gật đầu: “Được!”
Từ buổi trưa hai người đã không ăn gì, may mà trong tủ lạnh vẫn còn một ít bánh chẻo đông lạnh mẹ Cố gửi đến. Hai người hâm bánh lại ăn tạm. Cơm nước xong, Cố Diệp Thần đi vào phòng tắm, Kiều Chỉ lôi một bộ đồ ngủ màu xám ra khỏi tủ quần áo, nhảy lò cò đến cửa, gõ nhẹ lớp gỗ: “Anh hé cửa ra một chút, em đưa đồ ngủ cho anh.”
Sủi Cảo: Nguồn Gốc Và Hướng Dẫn Cách Làm Chuẩn Trung Quốc
Cửa phòng tắm mở ra, một trận nhiệt khí đậm hương nhài ập đến trước mặt. Thấp thoáng sau cửa là lồng ngực cường tráng của Cố Diệp Thần – nó vẫn còn lấp lánh bọt nước. Kiều Chỉ đỏ mặt hồng tai, vội nhắm tịt mắt lại, vươn tay đưa áo ngủ. Cố Diệp Thần thấy vẻ thẹn thùng của cô, không kìm được mà cúi đầu bật cười. Anh nhận đồ, lại không quên dặn: “Em đi chậm một chút, đừng để ngã!”
Kiều Chỉ nhắm mắt gật đầu không thôi, quay người trở về. Mắt cô vẫn “không cẩn thận” liếc qua anh một cái. Dáng người anh đẹp hơn đám đàn ông cơ bắp ngày thường Diệp Thanh ép cô coi nhiều lắm. Trông thì gầy, thật ra rất mạnh mẽ.
Cố Diệp Thần tắm xong đi ra đã thấy Kiều Chỉ mặc đồ ngủ, quỳ trên giường sửa sang mọi thứ. Cái giường này anh mua lúc còn đại học, dài chừng hai mét, không lớn không nhỏ. Một người ngủ rất thoải mái, nhưng hai người lại có hơi chật. Anh móc túi áo khoác, lấy ra một bao thuốc lá, đi về phía ban công. Đặc điểm lớn nhất của căn nhà này là ban công rộng, nối với cả phòng khách và phòng ngủ.
Anh đứng tựa ở cửa ban công, châm thuốc, hít một hồi. Nhìn về phía hai cái gối màu lam cùng dựa sát vào nhau, khóe miệng anh khẽ nhếch lên. Chút bụi khói thả từ đầu thuốc đến khuỷu tay áo ngủ màu xám, khiến anh bỗng nhớ lại chuyện gì đó.
“Em còn nhớ vụ cá cược kia của ba mẹ không?” Cố Diệp Thần đột ngột hỏi.
Kiều Chỉ nhìn lại anh. Dù người này đang mặc áo ngủ rộng thùng thình, dáng vẻ anh vẫn im lặng bức người như thế. Mới tiếp xúc chưa lâu, anh vừa yên tĩnh lại lạnh lùng, không thích gần người. Sau cô lại cảm thấy anh tao nhã lịch sự, dịu dàng săn sóc. Còn ngay lúc này, cô mới phát hiện ra hiểu biết của cô về anh cũng không rõ ràng như cô nghĩ. Nghĩ lại chuyện cũ, không khó để nhận ra cô lơ đãng sẽ bị anh chọc ghẹo ngay. Như cái chuyện cá cược kia của ba mẹ Cố vậy, vốn đêm đó cô có thể biết đáp án rồi, chẳng ngờ anh lại buông một câu “từ giả thành thật”, làm lòng cô loạn hết cả lên. Không biết cô đã quăng chuyện này ra cái đảo nào rồi, nếu hôm nay anh không tự dưng nhắc lại, chắc cô còn chẳng nhớ.
Mắt Kiều Chỉ chớp vài cái. Thật ra người đàn ông trước mắt này rất nguy hiểm: Có tài có mạo, còn rất có đầu óc. Nhìn cái cách anh so chiêu với ba Cố thì biết, có lần nào ông ấy không bị anh chọc đến mức giận dữ giơ chân đâu.
Nhưng mà, nhưng mà một người đàn ông như thế, lại đảo loạn toàn bộ tâm thần cô!
“Sao thế em?” Cố Diệp Thần thấy Kiều Chỉ ngồi nhìn mình rồi ngẩn ra trên giường thì mày khẽ nhíu lại: “Chân em lại đau à?” Nói xong, anh dập điếu thuốc đi, sải bước về phía giường, bàn tay to lại xoa bóp phần chân bị thương của cô.
Kiều Chỉ vội xua tay: “Không có, không đau, anh nói trước cho em biết ai thắng đi!” Hôm nay cô sẽ không để anh ghẹo mình nữa.
Cố Diệp Thần như nhìn thấu lòng cô, ánh mắt chất chứa đầy sự sủng nịch. Anh xốc chăn đệm lên, ôm ngang cô vào ngực mà nằm xuống. Tuy cả hai từng có hành động thân mật như hôn môi, thì chuyện nằm chung một giường gần gũi thế này cũng là lần đầu. Cả người Kiều Chỉ cứng lại, cô chẳng dám cử động gì cả.
Cố Diệp Thần vỗ nhẹ lên cánh tay mảnh khảnh của cô, khẽ nói bên tai Kiều Chỉ: “Thả lỏng một chút, anh nói em nghe đáp án.”
Anh tắt đèn tường tối sầm, cánh tay đang nắm tay Kiều Chỉ cũng hơi buông lỏng. Mặt Kiều Chỉ đỏ lên, song cô cũng chẳng già mồm cãi láo. Cô thích được anh ôm, kể từ cái ngày anh đau xót mà ôm cô nói cô không một mình, thì cô đã thích được như vậy.
Tay Cố Diệp Thần gác lên hông Kiều Chỉ, tai cô truyền đến tiếng nói dễ nghe: “Thật ra anh đã nói rồi. Người thắng là em.”
Kiều Chỉ bất mãn chu môi, tay nhỏ kéo nhẹ nơi cánh tay anh: “Anh gạt người, em mua quần áo cho anh lúc nào chứ?”
“Thật sao? Nghĩ lại thử xem?” Giọng điệu như dụ dỗ khiến Kiều Chỉ run rẩy một chút.
“Ví dụ như cái anh đang mặc…”
“Là đồ ngủ!” Kiều Chỉ đột ngột nhớ ra, bộ anh mặc đầu tiên đúng là đồ ngủ do chính cô chọn lúc mua sắm với mẹ Cố. Cô cũng là người ra tiền. Mẹ Cố thì khăng khăng mua hai bộ, một bộ để ở đây, bộ kia mang về nhà. Bộ anh mặc trên người hôm nay chính là bộ còn lại đó.
“Ừ, đồ ngủ. Không ai trong ba mẹ chịu nhận là người kia thắng, nên họ đã tình nguyện nhường chiến thắng lại cho em, chẳng chịu nhận thua.” Cố Diệp Thần khẽ cười.
Kiều Chỉ dẫu môi: “Sớm biết vậy em đã không dính vào. Vẽ tranh rùa lên mặt ba mẹ, em cũng đâu dám…”
Cố Diệp Thần đưa tay lên điểm nhẹ vào cái mũi nhỏ của cô. Đầu anh nhích lại gần cổ Kiều Chỉ, trên phần tóc mềm truyền đến mùi hương tươi mát của dầu gội, khiến cô thấy an tâm hơn nhiều. Một cơn buồn ngủ từ từ đánh úp lại, Kiều Chỉ điều chỉnh cơ thể trong lòng anh, tìm một vị trí thoải mái, chẳng bao lâu sau đã đi vào mộng đẹp.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Cố Diệp Thần nhìn khuôn mặt nhỏ đang yên giấc ngọt ngào trong lòng mình, cúi người khẽ hôn mãi lên đôi môi non mềm của cô: “Kiều Chỉ, em thắng rồi, không những thắng hết tiền của ba mẹ, mà còn thắng cả… trái tim anh…” Cố Diệp Thần cúi đầu, lời như theo gió tản đi, lại hệt chồi non bén rễ nơi đáy lòng, chẳng đợi ngày sau đã đơm hoa kết trái.
Ánh trăng như nước, gió nhẹ phất phơ, bức rèm màu lam nhạt thỉnh thoảng lại đung đưa theo gió. Ánh đèn tường nhàn nhạt hòa vào hai người đang ôm nhau trên giường. Đêm nay, một đêm yên giấc.
——-
Ở một diễn biễn khác, trong quán bar…
Dưới những giai điệu vô cùng sống động từ DJ, rất nhiều nam nữ điên cuồng run lắc cơ thể. Ánh đèn nhiều màu mê huyễn xoay tròn trên khán đài, chiếu xuống những hình ảnh bỏng mắt.
Trên quầy bar, sau khi pha chế vài lần, Thai Linh đặt một ly cocktail xuống trước mặt Diệp Thanh, lớn tiếng nói: “Thử đi, Margarita, một ly!”
Cocktail Margarita Là Gì? Cách Làm Như Thế Nào? | Dạy Pha Chế Á Âu
Diệp Thanh nhìn anh ta, dẩu môi lên, phồng mang trợn má: “Anh nói trước đi rồi tôi uống.” Nếu không phải người này bảo anh ta biết chuyện của Kiều Chỉ và “soái ca” kia, cô nàng mới không thèm theo anh ta đến cái nơi thế này.
Thai Linh lắc lắc chất lỏng màu vàng nhạc trong tay, tấm tắc: “Diệp Thanh, cô chắc là thái độ này của mình có thể khiến tôi lộ bí mật sao?”
Diệp Thanh oán hận trừng anh ta một cái, đoạt lấy cái ly trong tay Thai Linh, uống một hơi cạn sạch. Cay, còn có mùi cây thùa gì đó… Diệp Thanh uống xong thì chép lưỡi.
“Sao? Uống ngon chứ?” Khuôn mặt đẹp trai của Thai Linh nhích lại gần. Quán bar rất ồn ào, anh ta không nghe rõ tiếng nói.
Diệp Thanh lại liếc thêm lần nữa: “Rốt cuộc anh có muốn nói không? Không thì tôi đi.” Nói xong, cô nàng nhấc chân lên định rời khỏi.
Thai Linh vội vã kéo về: “Nói, sao lại không nói chớ.”
Diệp Thanh bán tín bán nghi mà ngồi xuống. Chỉ thấy Thai Linh vẫy vẫy tay, bartender đặt một loạt các loại thức uống lên quầy: Cocktail, Black Russia, Blood Mary, Screw Drill, Baijiadi, Benefit, Maitai, Green Grass, Dream Yanghe, Dry Martini… Màu sắc rực rỡ mê hoặc tâm thần Diệp Thanh. Cô nàng ghé vào quầy bar, nhìn ngắm đủ loại rượu khác nhau trong ly uống, đôi mắt sáng ngời lấp lánh.
Tìm Hiểu Lịch Sử Cocktail Và Các Loại Cocktail Phổ Biến Hiện Nay
“Sao, thích không?” Thai Linh lại hỏi lần nữa.
Diệp Thanh vội chìa khuôn mặt nhỏ có hơi phì nộn đáng yêu ra: “Đừng tưởng vậy là có thể qua cửa nhé, cuối cùng anh có chịu nói không?”
Thai Linh không kìm được mà lắc đầu. Chẳng có tình thú gì cả: “Được, được. Cô vừa uống, tôi vừa nói, được chưa?”
Thấy lúc này anh ta muốn khai thật, Diệp Thanh mới vui vẻ mà cầm lấy cái ly màu hồng ở gần mình nhất, nhẹ nhấp một ngụm. Xúc cảm nồng đậm khiến mắt cô nàng hưởng thụ mà nhíu lại. Tuy là trước kia cô nàng cũng từng uống cocktail, nhưng chỉ là mấy loại bình thường thôi. Đầu tiên cô nàng không hay đi bar, thứ hai là uống nhiều cocktail thế này cũng không tốt, cô nàng lại chẳng nhiều tiền đến vậy.
Thai Linh chéo chân, ngồi nhìn cô gái nhỏ kia nhấp mỗi ly một ngụm, vẻ mặt đầy thỏa mãn. Anh ta không khỏi ghét bỏ bỉu môi, nhưng ý cười ở khóe mắt khóe mày đã lộ hết tâm trạng vui vẻ lúc đó.
Vừa khéo Diệp Thanh quay đầu thì thấy Thai Linh đang uống cái gì, cô nàng chìa tay nhỏ vào anh ta, vẻ mặt quái dị: “I, cái gì ghê vậy, vàng vàng…”
Thai Linh nhìn thoáng qua món Mexico Coffee trong tay mình, khóe miệng co rút: “Đây là lòng đỏ trứng. Diệp Thanh, cô không biết thì đừng nói lung tung.”
Diệp Thanh càng ra vẻ chán ghét hơn: “Lòng đỏ trứng? Thai Linh, anh thật biến thái…”
Thai Linh lại nhìn xuống món cà phê mới uống một ngụm lần nữa, nháy mắt chẳng còn thiết tha gì. Anh ta bèn đứng không một bên, cùng uống mấy món cocktail trên quầy với Diệp Thanh. Hai người anh đến tôi đi, mỗi người mỗi uống, Thai Linh nói đứt quãng chuyện của Cố Diệp Thần và Kiều Chỉ, nói đến không còn gì nữa. Dù sao anh ta cũng chẳng biết nhiều, chẳng qua chỉ muốn lừa con nhóc Diệp Thanh này đi nên mới ăn nói mạnh miệng như vậy.
May mà Diệp Thanh đã gần say rồi, không quan tâm lời anh ta nữa. Thai Linh khẽ ngậm miệng, vô cùng chuyên chú mà hợp rượu với Diệp Thanh. Tới đây cũng phải nói, vậy mà tửu lượng cô nhóc này không tệ, uống nhiều thế mà vẫn còn tỉnh. Anh ta không tin là mình uống thua một cô nhóc.
Whiskey, Brandy, Vodka thay nhau ra trận. Cuối cùng Diệp Thanh cũng gục ngã, mà chính Thai Linh cũng không còn nhìn ra phương hướng gì nữa. Dựa vào chút thanh tỉnh cuối cùng, anh ta cố đỡ Diệp Thanh gần như “bất tỉnh nhân sự” lên, gọi một cuốc xe rồi hai con quỷ rượu về nhà anh ta ngủ.
Nửa ôm nửa kéo Diệp Thanh ra khỏi thang máy, Thai Linh mở cửa bước vào nhà. Diệp Thanh đang chìm trong giấc ngủ chợt tỉnh lại, hai mắt mê ly mà dùng một tay đẩy Thai Linh đã say khướt y hệt lên góc tường. Để ngừa anh chàng chạy trốn, cô nàng còn chống hai tay nhỏ hai bên, vây Thai Linh trong người mình lẫn vách tường. Diệp Thanh kiễng mũi chân, đầu chậm rãi ngã về trước, cánh hoa đỏ bừng gần chỉ tấc gang. Hô hấp trong veo ập vào mặt người nào đó, anh ta phải dựa vào chút lý trí cuối cùng mà lùi sát ra sau: “Cô, cô muốn làm gì?”
Cánh hoa kia chỉ còn cách anh ta một li thì chợt ngừng lại, người con gái với hai mắt mê ly trong lòng cười ngây ngô: “Không, không có gì. Chỉ nói anh biết, hình tam giác, chắc nhất…” Nói xong thì “ầm” một cái, ngã vào lòng Thai Linh.
“Ê, này, Diệp Thanh, đứng dậy. Cô đừng giả chết, nặng vl…” Thai Linh say rượu, sức cũng không hơn là bao, đẩy được vài lần thì bất động. Anh ta quăng sang một bên, tựa vào tường thở phì phò. Cồn thật sự chả phái thứ gì tốt, bây giờ cả người anh ta nóng như lửa, mà người trong lòng lại như có thứ hương vị chết tiệt nào đó hấp dẫn tâm thần anh ta.
Một cái tay nhỏ mềm mại như không xương chậm rãi đi lên, chụp vào chỗ hầu kết anh ta một cái, nhỏ giọng than: “Giường này cứng quá. Bánh mì nữa, bánh mì thơm ghê…” Nói xong, ánh mắt không có tiêu cự lướt qua một cái, cắn lên một ngụm.
Cơ thể Thai Linh run lên, hít một cơn khí lạnh, đặt mông ngồi phịch xuống đất. Cái lưỡi ướt mềm kia đang chạy loạn nơi yết hầu anh ta, lửa nóng cả người như tụ lại một chỗ. Bàn tay Thai Linh vô thức xoa nắn cái eo nhỏ của người trong lòng, cánh môi nóng rực tìm kiếm sự cứu vớt. Chút tỉnh táo cuối cùng đổ ầm ầm, họ bắt đầu tìm kiếm cơn khoái hoạt nguyên thủy nhất hiện tại.
Đêm, vừa tối vừa nóng, ngày thu trong vắt lành lạnh chợt tăng thêm chút nhiệt tình.
Ngày hôm sau, lúc Kiều Chỉ và Cố Diệp Thần về đến nhà, ba mẹ Cố đang đứng ở cầu thang, trông chẳng biết làm sao. Thấy hai người về, mắt họ sáng rực lên. Lúc nhìn thấy băng gạc trên chân Kiều Chỉ, họ lại không kìm được mà lo lắng, đợi lúc biết chân cô thật sự không sao rồi, ba mẹ Cố mới bắt đầu nói đến chuyện họ thấy nan giải. Thì ra từ sau khi đứa bé kia đến đêm qua, nửa từ cũng không thấy nói, còn một mình im lặng ở trong phòng, chẳng ăn uống gì. Ba mẹ Cố dỗ hết nữa ngày, một chút hiệu quả cũng không có, chỉ đành lo lắng suông.
Kiều Chỉ nói mình muốn lên xem đứa bé kia. Ba Cố nghe vậy thì nhìn sang Cố Diệp Thần, anh khẽ gật đầu với ông. Ba Cố thở dài nhẹ nhõm một hơi, hiểu là Kiều Chỉ đã chấp nhận đứa bé kia rồi.
Phòng cậu bé ở lầu hai, không tránh được việc phải lên trên. Cố Diệp Thần đã quen tay, định bế Kiều Chỉ đi, nhưng cô đỏ mặt ngăn anh lại, lí nhí: “Anh thả em xuống đi, ba mẹ còn ở đây mà!”
Cố Diệp Thần nhíu mày, không nói gì nữa, vẫn tiếp tục làm. Kiều Chỉ thấy anh coi như không, chỉ đành chọn làm đà điểu, chôn cái mặt đỏ bừng vào lòng Cố Diệp Thần.
Ba mẹ Cố thấy cảnh này thì liếc nhìn nhau, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng. Xem ra hai đứa này tiến triển không tệ.
Cố Diệp Thần bế Kiều Chỉ đến cửa gian phòng ở cuối lầu hai rồi mới nhẹ nhàng thả cô xuống, Cửa phòng ngủ mở nửa, có thể nhìn thấy một cậu bé đang ngồi trên giường, quay lưng về phía họ. Cậu mặc một cái quần yếm đen trắng, vóc dáng gầy gò, lưng thẳng băng.
Hai người khẽ đẩy cửa, đi vào trong. Căn phòng đã được sắp xếp tỉ mỉ: Giấy dán tường màu lam nhạt, một cái bàn học và tấm rèm cùng hệ màu, trên bàn còn bày một ít đồ chơi mô hình mà những cậu bé trạc tuổi yêu thích.
Cố Diệp Thần giúp Kiều Chỉ đi về phía cậu bé đang quay lưng này, nhưng họ mới đi được hai bước, cô đã thấy thứ đầu tiên đập vào mắt mình là con gấu bông nửa người hình Husky màu xám trắng mà cậu nhóc đang ôm. Kiều Chỉ kinh ngạc ngừng bước: “Ngôn Mộc…” – quả nhiên là cậu.
Cậu nhóc nghe thấy tiếng Kiều Chỉ, chậm rãi xoay người. Cậu có môi hồng răng trắng, đôi mắt đẹp như màu nho đen.
Ngôn Mộc thấy cô cũng khẽ giật mình, song chỉ nhìn cô một cái rồi quay đi như cũ, cánh tay ôm husky lại càng siết chặt hơn.
Cố Diệp Thần nhìn vẻ mặt hai người, rồi lại nhìn Kiều Chỉ: “Em biết nó à?”
Kiều Chỉ gật đầu, kể gọn lại chuyện hôm đó cho anh nghe, đoạn mới từ từ ngồi xuống cạnh Ngôn Mộc. Cậu nhóc đang ôm gấu nhìn xuống đất.
Tất nhiên Kiều Chỉ cảm nhận được sự xa cách của Ngôn Mộc, cô lại nhớ đến lời cậu bé hôm đó, đáy lòng khẽ nhói đau. Cậu bé nói mình không có ba, mẹ cậu không cần cậu nữa. Phải nhiều dũng khí thế nào thì một cậu bé bằng này tuổi dám làm ra hành động như vậy… Cô không kìm được mà nhớ đến hình ảnh bản thân co ro trong xó nhà cậu mình năm đó, khóe mắt liền thấp thoáng chút đau thương. Cùng một cảnh ngộ, nhưng cậu dũng cảm hơn cô, may mắn hơn cô nhiều!
Cố Diệp Thần nhìn vẻ mặt phức tạp của Kiều Chỉ, biết Ngôn Mộc đã khiến cô nhớ đến mình năm xưa, thì có phần lo lắng mà nhìn. Điều ba và anh sợ nhất chình là cô sẽ vì cậu nhóc mà chìm vào đau thương không muốn nhắc lại đó!
Dường như cảm nhận được ánh mắt anh, Kiều Chỉ ngoái đầu lại nhìn. Cô mỉm cười, nụ cười ấm áp như tan chảy băng tuyết.
Sau khi suy nghĩ một đoạn, cô quay đầu nhìn về phía Ngôn Mộc: “Con gạt cô?”
Ngôn Mộc nhìn lại cô ngay, ánh mắt có phần tránh né: “Con không có!”
“Con nói con là người không có nhà, nên mới phải vào cô nhi viện. Chính cô đã đưa con đến đó, con có biết vì như vậy mà chú Cố của con đã phải tìm con rất lâu không? Vậy cô trở thành đồng lõa của con rồi sao?” Kiều Chỉ nói như giận dỗi.
Hàng mi thật dài của Ngôn Mộc lóe lên, chợt tối sầm xuống. Cậu thỏ thẻ: “Con không có cố ý…”
Kiều Chỉ liếc nhìn Cố Diệp Thần ngoài cửa một cái. Anh khẽ gật đầu với cô, ra hiệu cô cứ tiếp tục.
“Vậy con tính khi nào bù lại bánh cho cô?” Kiều Chỉ cố ý nhắc cũ.
Ngôn Mộc cúi đầu không nói. Kiều Chỉ thấy hợp lý rồi mới nhẹ nhàng bảo: “Thế này đi, sau này con ăn cơm cho ngoan, chịu khó đến trường. Cô đợi con đủ khả năng rồi, lại để con trả bánh mì cho cô, có được không?”
Cậu nhóc không nói gì cả. Kiều Chỉ cũng không vội, im lặng mà chờ. Một lúc lâu sau, Ngôn Mộc mới ngẩng lên, trên khuôn mặt nhỏ có vẻ không được tự nhiên: “Cách khuyên người này của cô tệ quá, con cũng không phải đứa bé ba tuổi.”
Kiều Chỉ sửng sốt, liếc mắt nhìn Cố Diệp Thần. Mắt anh đầy ý cười. Lúc anh đi đón cậu bé, Ngôn Mộc cũng chỉ gọi anh một tiếng “chú Cố” mà thôi.
Một đứa bé ở tuổi này đã phải chịu nhiều điều như vậy, lại đột ngột đi đến một nơi xa lạ, gặp những người không quen, tất nhiên phải đầy đề phòng. Cậu nhóc Ngôn Mộc này lại trưởng thành sớm hơn những đứa bé khác rất nhiều, biết nhiều thứ và chững chạc hơn đám trẻ cùng tuổi. Bọn họ không thể đối đãi với cậu như với những đứa bé bình thường khác, vậy nên có hơi khó khăn. Không ngờ cậu nhóc và Kiều Chỉ lại có duyên như vậy, rất rõ ràng, cậu không đối xử với cô như với những người khác.
Kiều Chỉ nhìn bộ dáng xem náo nhiệt của anh, mặt khẽ ửng lên. Bị một cậu nhóc chê cười, đây là lần đầu cô bị đó! Vậy mà anh còn hả hê như vậy. Cô không kìm được mà giận dữ liếc anh một cái!
“Con đói rồi…” Ngôn Mộc đứng dậy, Kiều Chỉ lại sửng sốt, nhưng cậu nhóc đã chủ động nắm tay cô: “Chúng ta đi ăn cơm đi!”
Kiều Chỉ nắm lấy tay nhỏ mềm mại của cậu, lộ ra nụ cười tươi rực rỡ. Lòng Cố Diệp Thần cũng khẽ thở dài một hơi.
Sự thay đổi của Ngôn Mộc khiến ba mẹ Cố vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Tuy cậu vẫn không nói gì như cũ, cũng chẳng muốn gần người, nhưng ít ra cậu sẵn sàng trao đổi với Kiều Chỉ. Mọi người đều không vội vã, tương lại vẫn còn thời gian ở chung.
Chân của Kiều Chỉ bị thương, bây giờ lại thêm Ngôn Mộc, tất nhiên cô không thể về bên kia nữa. Cố Diệp Thần bèn giúp cô thu dọn một số đồ dùng cần thiết rồi mang sang. Về phía công ty, Cố Diệp Thần tự gọi Thai Linh xin cho cô nghỉ một tuần. Nhắc đến anh ta, cô lại nhớ chuyện hai người gặp mặt hôm đó, không khỏi nhíu mày: “Thì ra hai người quen nhau từ sớm rồi à?”
Lúc nói câu này, Kiều Chỉ đang ngồi uống thuốc Đông y trên sô pha. Mẹ Cố thấy mấy ngày nay sắc mặt cô không tốt lắm, lo bệnh của cô lại tái phát, bèn thừa dịp cô dưỡng chân mà tìm ít thuốc trị dạ dày.
Cố Diệp Thần ho nhẹ hai tiếng, bình tĩnh tập trung vào tài liệu của mình, nhẹ nhàng bâng quơ: “Ừ, cũng quen chưa lâu.”
“Chưa lâu là từ khi nào?” Kiều Chỉ cứ thấy không hợp lý.
Cố Diệp Thần hơi xấu hổ mà quay đi, định làm như không nghe gì.
Ba Cố đã nghiên cứu một ván cờ cách đó không xa tặc lưỡi: “Đúng là nó với thằng nhóc Thai Linh kia quen biết chưa lâu. Tính toán kĩ chắc cũng được hai mươi bảy, hai tám năm rồi. Quen từ hồi còn trong bụng mẹ ấy.”
Cuối cùng Kiều Chỉ cũng hiểu hết mấy hành vi quái dị kia của Thai Linh. Thì ra bọn họ là bạn nối khố, chẳng trách mỗi lần gặp họ là anh ta lại ra vẻ ngây thơ tiểu quỷ, ra là như vậy à.
Kiều Chỉ cũng không giận gì, cô đoán được đại khái suy nghĩ của anh. Thai Linh là ông chủ của cô, anh sợ cô biết quan hệ hai bên thì không thoải mái. Khó lắm mới thấy anh đoán sai một lần, không phải là Kiều Chỉ không quan tâm, mà chính con người phiền phức kia mới thật bất đắc dĩ.
Kiều Chỉ nhìn chén thuốc mà gay mũi. Thuốc này càng ngày càng đắng, hình như lại thêm chút hoàng liên vào. Cô đẩy nó sang một bên, đưa đến môi Ngôn Mộc, cười hỏi: “Tiểu Mộc, con có muốn thử một chút không?”
Ngôm Mộc ngửi thấy cái mùi kia thì ôm chặt Husky, cọ người lên sô pha, khuôn mặt đẹp trai nhăn lại thành một đống: “Cô nhanh uống đi, bà nội đến thu bát bây giờ.”
Kiều Chỉ thở dài, đành phải nhắm mắt tu cạn một hơi. Thuốc vừa xuống họng, một ly nước ấm đã được đưa đến. Kiều Chỉ nhận lấy uống hết mấy ngụm, hòa tan vị đắng trong miệng đi. Ngay sau đó, một viên kẹo ngọt lại được nhét vào miệng cô.
Cố Diệp Thần ngồi bên cạnh cô, mặt mày mang theo ý cười thản nhiên: “Chuyện Thai Linh vậy là qua phải không?”
Kiều Chỉ nhìn bộ dạng không yên mà nghiêm túc của anh, bật cười, khẽ gật đầu.
Kiều Chỉ chợt đưa tay lên che miệng anh lại: “Đừng nói nữa, anh biết rõ em không quan tâm những điều đó mà.”
“Nhưng anh quan tâm…” Cố Diệp Thần nhẹ nhàng nói, giọng điệu ẩn chứa chút phức tạp. Sao anh và ba không biết sự lương thiện của cô chứ. Nhưng cô đã chịu khổ nhiều vậy rồi, họ không đành lòng đặt thêm gánh nặng lên lưng cô nữa. Hơi thở tỏa ra từ miệng anh đánh vào lòng bàn tay cô, một cơn tê dại truyền đến. Kiều Chỉ lúng túng thu tay về, khép mi một lúc lâu, mới dịu dàng bảo: “Anh đã từng nói mà, chúng ta là vợ chồng, chính là một thể. Nếu có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ cùng nhau gánh vác.”
Đợi mãi không nghe thấy tiếng Cố Diệp Thần, Kiều Chỉ có hơi hoảng loạn. Cô chậm rãi hé mắt nhìn anh, rồi đột ngột chạm phải một đôi mắt sâu thẳm như biển cả. Lòng cô khẽ run lên, theo bản năng mà trốn ánh mắt Cố Diệp Thần.
“Được, cùng nhau gánh vác…” Giọng anh thật trầm mà sâu nặng, như quấn quýt những tơ tình không rõ.
Không khí như thế này có phần ngột ngạt, khiến tim Kiều Chỉ đột ngột đập nhanh hơn. Cô không kìm được mà lảng sang chuyện khác: “Đứa bé ở đâu rồi? Hai ngày nay anh đi tìm bé sao?” Cô nhớ lại vẻ kỳ lạ của anh hai ngày nay, dò hỏi.
Cố Diệp Thần khoan khoái mà tựa vào sô pha, khẽ gật đầu: “Ừ. Vốn anh muốn bàn chuyện nuôi nấng với mẹ nó cho đàng hoàng, nhưng chính đêm đó, cô ta lại gọi đến nói không thấy thằng bé nữa…”
“Không thấy? Vậy bây giờ đã tìm được chưa?” Kiều Chỉ lo lắng nhìn anh.
“Tìm được rồi, thằng bé tự chạy đến cô nhi viện. Nếu không phải cô giáo ở đó cảm thấy không đúng mà báo cảnh sát, chắc không ai trong bọn anh nghĩ là nhóc đã tự chạy vào đó.” Nói đến đây, trông anh có hơi tán thưởng mà bất đắc dĩ.
Cô nhi viện? Ngôn Trạch Dật? Chợt có ánh sáng lóe lên trong đầu Kiều Chỉ, cô có phần gấp gáp khó kìm.
“Hẳn em đã nhìn thấy mẹ thằng bé rồi?” Không đợi cô kịp nghĩ ra gì đó, anh đột ngột quăng ra một câu như vậy.
“Em, đã gặp rồi?” Khuôn mặt Kiều Chỉ đầy ngờ vực.
Cố Diệp Thần khẽ gật đầu, ánh mắt ẩn chứa điều gì đó không rõ. Anh nói thật chậm: “Ngày hôm đó, nhà hàng Âu ở đường Lăng Viên. Anh nghĩ hẳn em đã đi ngang đi!”
“Đoàng” – Có cái gì đó giáng vào đầu Kiều Chỉ như một tiếng sấm. Sao anh lại biết? Cô gái hôm đó là mẹ của cậu bé kia?
Mặt Kiều Chỉ đỏ bừng, rầu rĩ đến mức hận không tìm được cái lỗ nào chui xuống. Bây giờ nhớ lại chuyện cố tình gây sự hôm đó, cô cảm thấy quả là dọa người. Kiều Chỉ không dám nhìn biểu cảm của người bên cạnh, lén lút nhích người đứng dậy khỏi sô pha. Bàn tay to của Cố Diệp Thần lại ôm lấy, cô ngã vào lòng anh. Kiều Chỉ cắn chặt môi dưới, tay huơ huơ không ngừng. Cô thật sự tệ quá mà!
Một tay của anh đã đủ nắm thắt lưng cô, tránh cho cô bị ngã. Tay còn lại của Cố Diệp Thần kìm cơn hoảng loạn của cô lại, anh cúi đầu nói vào tai Kiều Chỉ: “Kiều Chỉ, em làm anh vui lắm…” Đêm qua, dù còn chưa biết nguyên nhân hậu quả, cô vẫn nhẹ nhàng hóa giải tâm trạng lo lắng của anh qua điện thoại. Anh biết sự lương thiện, hòa nhã của cô, lại không ngờ cô còn suy nghĩ nhanh nhạy như vậy.
Trong lời anh mang theo chút hương vị mê hoặc lòng người. Kiều Chỉ ngừng cơn vùng vẫy, ánh mắt dài nhỏ nhìn anh đầy mù mịt.
Còn trong mắt Cố Diệp Thần, đôi ngươi trong suốt của cô lại lấp lánh sự mời chào.
Môi mỏng của anh lần đi lên, cơ thể Kiều Chỉ cứng lại, tay nhỏ theo bản năng mà nắm chặt vạt áo trước Cố Diệp Thần. Bàn tay to của anh giam cầm nơi phần lưng mảnh khảnh của cô, anh tỉ mỉ phát họa cánh môi non mềm của người con gái trước mặt. Nụ hôn dịu dàng như nước, nhẹ nhàng đầy xúc cảm. Cơ thể Kiều Chỉ dần giãn ra, cô tựa vào lòng anh, hai tay vòng qua cổ anh.
Một bàn tay Cố Diệp Thần nâng lưng cô lên, tay kia không quên đặt phần chân bị thương của cô lên cạnh, lưỡi lại nhẹ nhàng đẩy khớp hàm Kiều Chỉ, quấn lấy lưỡi cô, dây dưa một hồi. Không còn sự bối rối của lần đầu tiên, lúc này hai người càng thêm ăn ý, nhẹ nhàng mà chậm rãi hòa vào nhau.
Cố Diệp Thần giữ hai tay cô hơi chặt, miệng Kiều Chỉ tràn ra chút hờn dỗi. Cơ thể cô phảng phất mùi hương trong veo, đôi mắt hẹp dài hơi giãn ra, lấp lánh ánh nước mờ mịt trong bóng tối. Hơi thở Cố Diệp Thần bắt đầu bất ổn, bàn tay to trượt vào trong vạt áo đã hỗn độn của Kiều Chỉ. Tay trên lưng lại như mồi lửa, nơi nào nó lướt qua, nơi đó như hơ phải than, khiến cô có cảm giác bị vây vào cơn nước sôi lửa bỏng.
Đôi môi đi dọc một đường từ hai má xuống đến cái cổ tinh tế trắng nõn của Kiều Chỉ, nhẹ nhàng gặm cắn. Cơn nhói đau nơi đó khiến cô kêu lên thành tiếng.
Bàn tay Cố Diệp Thần cứng đờ lại. Lý trí anh dần trở về, anh vội vã chỉnh lại quần áo cho cô, cánh môi ngưng ở bên tai, cúi đầu thở dốc: “Xin lỗi em nhiều…”
Hai tay Kiều Chỉ ôm chặt mặt nhỏ, xấu hổ mà chôn đầu vào lòng anh. Cô nhỏ giọng: “Anh nên cạo râu rồi…”
Cố Diệp Thần nghe thế thì hơi sửng sốt, đưa tay lên chạm vào cằm mình. Anh nở một nụ cười hiểu rõ, cúi đầu xoa bóp hai lần nơi cổ cô. Cảm giác ngưa ngứa khiến Kiều Chỉ bật cười mà trốn vào lòng anh: “Đừng, nhột…”
Bàn tay to của Cố Diệp Thần vững vàng ôm lấy cô. Người trong lòng càng không ngừng vặn vẹo cơ thể. Đôi mắt Cố Diệp Thần đột ngột tối sầm xuống, toàn thân có hơi cứng lại. Anh khẽ ho một tiếng: “Kiều Chỉ, đừng lộn xộn nữa. Anh không muốn nhanh như vậy…”
Kiều Chỉ dừng lại ngay lập tức. Cô là người trưởng thành, phụ nữ đã thành thục ở thời đại mới, sao lại không hiểu ý tứ trong lời anh. Máu nhanh chóng vọt đến màng tai cô, mặt Kiều Chỉ trông như hoa hồng nở rộ, kiều diễm ướt át. Cô vội vã rút khỏi lòng anh, quay người đưa lưng về phía anh. Cố Diệp Thần thờ phào nhẹ nhõm, khóe miệng lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ. Tự làm bậy không thể sống, nhưng anh thật sự không nghĩ nhanh như vậy… Anh sợ dọa đến cô.
Cố Diệp Thần đứng dậy mở đèn phòng khách. Ánh sáng đột ngột chiếu đến khiến Kiều Chỉ nhắm mắt cản lại theo bản năng. Cõi lòng hỗn loạn của cô cũng dần hồi phục.
“Bây giờ đứa bé kia đang ở đâu?” Cuối cùng Kiều Chỉ cũng lần về cuộc nói chuyện ban nãy. Tuy nhiên, nếu nghe kĩ, trong lời cô vẫn còn một chút thở dốc. Khuôn mặt nhỏ vẫn đỏ bừng như trước, môi hoa có phần sưng lên… Tất cả đều vô cùng chọc người cưng nựng. Cố Diệp Thần khẽ đằng hắng, mở mắt ra, giọng hơi khàn: “Hiện đang ở chỗ ba mẹ.”
“Vậy chúng ta về nhanh một chút. Em cũng muốn nhìn thấy cậu ấy.” Kiều Chỉ nói xong thì đứng dậy khỏi sô pha, định sẽ đi xếp chút đồ đạc rồi về nhà. Cố Diệp Thần lại đè vai cô lại: “Không vội. Sắc trời hôm nay cũng khá trễ rồi, chân em lại không tiện. Gần hai ngày nay anh không chợp mắt được gì, đợi mai đi, sáng mai chúng ta về!”
Kiều Chỉ nhìn hai mắt đầy tơ máu của anh, có hơi xót bụng, khẽ gật đầu: “Được!”
Từ buổi trưa hai người đã không ăn gì, may mà trong tủ lạnh vẫn còn một ít bánh chẻo đông lạnh mẹ Cố gửi đến. Hai người hâm bánh lại ăn tạm. Cơm nước xong, Cố Diệp Thần đi vào phòng tắm, Kiều Chỉ lôi một bộ đồ ngủ màu xám ra khỏi tủ quần áo, nhảy lò cò đến cửa, gõ nhẹ lớp gỗ: “Anh hé cửa ra một chút, em đưa đồ ngủ cho anh.”
Sủi Cảo: Nguồn Gốc Và Hướng Dẫn Cách Làm Chuẩn Trung Quốc
Cửa phòng tắm mở ra, một trận nhiệt khí đậm hương nhài ập đến trước mặt. Thấp thoáng sau cửa là lồng ngực cường tráng của Cố Diệp Thần – nó vẫn còn lấp lánh bọt nước. Kiều Chỉ đỏ mặt hồng tai, vội nhắm tịt mắt lại, vươn tay đưa áo ngủ. Cố Diệp Thần thấy vẻ thẹn thùng của cô, không kìm được mà cúi đầu bật cười. Anh nhận đồ, lại không quên dặn: “Em đi chậm một chút, đừng để ngã!”
Kiều Chỉ nhắm mắt gật đầu không thôi, quay người trở về. Mắt cô vẫn “không cẩn thận” liếc qua anh một cái. Dáng người anh đẹp hơn đám đàn ông cơ bắp ngày thường Diệp Thanh ép cô coi nhiều lắm. Trông thì gầy, thật ra rất mạnh mẽ.
Cố Diệp Thần tắm xong đi ra đã thấy Kiều Chỉ mặc đồ ngủ, quỳ trên giường sửa sang mọi thứ. Cái giường này anh mua lúc còn đại học, dài chừng hai mét, không lớn không nhỏ. Một người ngủ rất thoải mái, nhưng hai người lại có hơi chật. Anh móc túi áo khoác, lấy ra một bao thuốc lá, đi về phía ban công. Đặc điểm lớn nhất của căn nhà này là ban công rộng, nối với cả phòng khách và phòng ngủ.
Anh đứng tựa ở cửa ban công, châm thuốc, hít một hồi. Nhìn về phía hai cái gối màu lam cùng dựa sát vào nhau, khóe miệng anh khẽ nhếch lên. Chút bụi khói thả từ đầu thuốc đến khuỷu tay áo ngủ màu xám, khiến anh bỗng nhớ lại chuyện gì đó.
“Em còn nhớ vụ cá cược kia của ba mẹ không?” Cố Diệp Thần đột ngột hỏi.
Kiều Chỉ nhìn lại anh. Dù người này đang mặc áo ngủ rộng thùng thình, dáng vẻ anh vẫn im lặng bức người như thế. Mới tiếp xúc chưa lâu, anh vừa yên tĩnh lại lạnh lùng, không thích gần người. Sau cô lại cảm thấy anh tao nhã lịch sự, dịu dàng săn sóc. Còn ngay lúc này, cô mới phát hiện ra hiểu biết của cô về anh cũng không rõ ràng như cô nghĩ. Nghĩ lại chuyện cũ, không khó để nhận ra cô lơ đãng sẽ bị anh chọc ghẹo ngay. Như cái chuyện cá cược kia của ba mẹ Cố vậy, vốn đêm đó cô có thể biết đáp án rồi, chẳng ngờ anh lại buông một câu “từ giả thành thật”, làm lòng cô loạn hết cả lên. Không biết cô đã quăng chuyện này ra cái đảo nào rồi, nếu hôm nay anh không tự dưng nhắc lại, chắc cô còn chẳng nhớ.
Mắt Kiều Chỉ chớp vài cái. Thật ra người đàn ông trước mắt này rất nguy hiểm: Có tài có mạo, còn rất có đầu óc. Nhìn cái cách anh so chiêu với ba Cố thì biết, có lần nào ông ấy không bị anh chọc đến mức giận dữ giơ chân đâu.
Nhưng mà, nhưng mà một người đàn ông như thế, lại đảo loạn toàn bộ tâm thần cô!
“Sao thế em?” Cố Diệp Thần thấy Kiều Chỉ ngồi nhìn mình rồi ngẩn ra trên giường thì mày khẽ nhíu lại: “Chân em lại đau à?” Nói xong, anh dập điếu thuốc đi, sải bước về phía giường, bàn tay to lại xoa bóp phần chân bị thương của cô.
Kiều Chỉ vội xua tay: “Không có, không đau, anh nói trước cho em biết ai thắng đi!” Hôm nay cô sẽ không để anh ghẹo mình nữa.
Cố Diệp Thần như nhìn thấu lòng cô, ánh mắt chất chứa đầy sự sủng nịch. Anh xốc chăn đệm lên, ôm ngang cô vào ngực mà nằm xuống. Tuy cả hai từng có hành động thân mật như hôn môi, thì chuyện nằm chung một giường gần gũi thế này cũng là lần đầu. Cả người Kiều Chỉ cứng lại, cô chẳng dám cử động gì cả.
Cố Diệp Thần vỗ nhẹ lên cánh tay mảnh khảnh của cô, khẽ nói bên tai Kiều Chỉ: “Thả lỏng một chút, anh nói em nghe đáp án.”
Anh tắt đèn tường tối sầm, cánh tay đang nắm tay Kiều Chỉ cũng hơi buông lỏng. Mặt Kiều Chỉ đỏ lên, song cô cũng chẳng già mồm cãi láo. Cô thích được anh ôm, kể từ cái ngày anh đau xót mà ôm cô nói cô không một mình, thì cô đã thích được như vậy.
Tay Cố Diệp Thần gác lên hông Kiều Chỉ, tai cô truyền đến tiếng nói dễ nghe: “Thật ra anh đã nói rồi. Người thắng là em.”
Kiều Chỉ bất mãn chu môi, tay nhỏ kéo nhẹ nơi cánh tay anh: “Anh gạt người, em mua quần áo cho anh lúc nào chứ?”
“Thật sao? Nghĩ lại thử xem?” Giọng điệu như dụ dỗ khiến Kiều Chỉ run rẩy một chút.
“Ví dụ như cái anh đang mặc…”
“Là đồ ngủ!” Kiều Chỉ đột ngột nhớ ra, bộ anh mặc đầu tiên đúng là đồ ngủ do chính cô chọn lúc mua sắm với mẹ Cố. Cô cũng là người ra tiền. Mẹ Cố thì khăng khăng mua hai bộ, một bộ để ở đây, bộ kia mang về nhà. Bộ anh mặc trên người hôm nay chính là bộ còn lại đó.
“Ừ, đồ ngủ. Không ai trong ba mẹ chịu nhận là người kia thắng, nên họ đã tình nguyện nhường chiến thắng lại cho em, chẳng chịu nhận thua.” Cố Diệp Thần khẽ cười.
Kiều Chỉ dẫu môi: “Sớm biết vậy em đã không dính vào. Vẽ tranh rùa lên mặt ba mẹ, em cũng đâu dám…”
Cố Diệp Thần đưa tay lên điểm nhẹ vào cái mũi nhỏ của cô. Đầu anh nhích lại gần cổ Kiều Chỉ, trên phần tóc mềm truyền đến mùi hương tươi mát của dầu gội, khiến cô thấy an tâm hơn nhiều. Một cơn buồn ngủ từ từ đánh úp lại, Kiều Chỉ điều chỉnh cơ thể trong lòng anh, tìm một vị trí thoải mái, chẳng bao lâu sau đã đi vào mộng đẹp.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Cố Diệp Thần nhìn khuôn mặt nhỏ đang yên giấc ngọt ngào trong lòng mình, cúi người khẽ hôn mãi lên đôi môi non mềm của cô: “Kiều Chỉ, em thắng rồi, không những thắng hết tiền của ba mẹ, mà còn thắng cả… trái tim anh…” Cố Diệp Thần cúi đầu, lời như theo gió tản đi, lại hệt chồi non bén rễ nơi đáy lòng, chẳng đợi ngày sau đã đơm hoa kết trái.
Ánh trăng như nước, gió nhẹ phất phơ, bức rèm màu lam nhạt thỉnh thoảng lại đung đưa theo gió. Ánh đèn tường nhàn nhạt hòa vào hai người đang ôm nhau trên giường. Đêm nay, một đêm yên giấc.
——-
Ở một diễn biễn khác, trong quán bar…
Dưới những giai điệu vô cùng sống động từ DJ, rất nhiều nam nữ điên cuồng run lắc cơ thể. Ánh đèn nhiều màu mê huyễn xoay tròn trên khán đài, chiếu xuống những hình ảnh bỏng mắt.
Trên quầy bar, sau khi pha chế vài lần, Thai Linh đặt một ly cocktail xuống trước mặt Diệp Thanh, lớn tiếng nói: “Thử đi, Margarita, một ly!”
Cocktail Margarita Là Gì? Cách Làm Như Thế Nào? | Dạy Pha Chế Á Âu
Diệp Thanh nhìn anh ta, dẩu môi lên, phồng mang trợn má: “Anh nói trước đi rồi tôi uống.” Nếu không phải người này bảo anh ta biết chuyện của Kiều Chỉ và “soái ca” kia, cô nàng mới không thèm theo anh ta đến cái nơi thế này.
Thai Linh lắc lắc chất lỏng màu vàng nhạc trong tay, tấm tắc: “Diệp Thanh, cô chắc là thái độ này của mình có thể khiến tôi lộ bí mật sao?”
Diệp Thanh oán hận trừng anh ta một cái, đoạt lấy cái ly trong tay Thai Linh, uống một hơi cạn sạch. Cay, còn có mùi cây thùa gì đó… Diệp Thanh uống xong thì chép lưỡi.
“Sao? Uống ngon chứ?” Khuôn mặt đẹp trai của Thai Linh nhích lại gần. Quán bar rất ồn ào, anh ta không nghe rõ tiếng nói.
Diệp Thanh lại liếc thêm lần nữa: “Rốt cuộc anh có muốn nói không? Không thì tôi đi.” Nói xong, cô nàng nhấc chân lên định rời khỏi.
Thai Linh vội vã kéo về: “Nói, sao lại không nói chớ.”
Diệp Thanh bán tín bán nghi mà ngồi xuống. Chỉ thấy Thai Linh vẫy vẫy tay, bartender đặt một loạt các loại thức uống lên quầy: Cocktail, Black Russia, Blood Mary, Screw Drill, Baijiadi, Benefit, Maitai, Green Grass, Dream Yanghe, Dry Martini… Màu sắc rực rỡ mê hoặc tâm thần Diệp Thanh. Cô nàng ghé vào quầy bar, nhìn ngắm đủ loại rượu khác nhau trong ly uống, đôi mắt sáng ngời lấp lánh.
Tìm Hiểu Lịch Sử Cocktail Và Các Loại Cocktail Phổ Biến Hiện Nay
“Sao, thích không?” Thai Linh lại hỏi lần nữa.
Diệp Thanh vội chìa khuôn mặt nhỏ có hơi phì nộn đáng yêu ra: “Đừng tưởng vậy là có thể qua cửa nhé, cuối cùng anh có chịu nói không?”
Thai Linh không kìm được mà lắc đầu. Chẳng có tình thú gì cả: “Được, được. Cô vừa uống, tôi vừa nói, được chưa?”
Thấy lúc này anh ta muốn khai thật, Diệp Thanh mới vui vẻ mà cầm lấy cái ly màu hồng ở gần mình nhất, nhẹ nhấp một ngụm. Xúc cảm nồng đậm khiến mắt cô nàng hưởng thụ mà nhíu lại. Tuy là trước kia cô nàng cũng từng uống cocktail, nhưng chỉ là mấy loại bình thường thôi. Đầu tiên cô nàng không hay đi bar, thứ hai là uống nhiều cocktail thế này cũng không tốt, cô nàng lại chẳng nhiều tiền đến vậy.
Thai Linh chéo chân, ngồi nhìn cô gái nhỏ kia nhấp mỗi ly một ngụm, vẻ mặt đầy thỏa mãn. Anh ta không khỏi ghét bỏ bỉu môi, nhưng ý cười ở khóe mắt khóe mày đã lộ hết tâm trạng vui vẻ lúc đó.
Vừa khéo Diệp Thanh quay đầu thì thấy Thai Linh đang uống cái gì, cô nàng chìa tay nhỏ vào anh ta, vẻ mặt quái dị: “I, cái gì ghê vậy, vàng vàng…”
Thai Linh nhìn thoáng qua món Mexico Coffee trong tay mình, khóe miệng co rút: “Đây là lòng đỏ trứng. Diệp Thanh, cô không biết thì đừng nói lung tung.”
Diệp Thanh càng ra vẻ chán ghét hơn: “Lòng đỏ trứng? Thai Linh, anh thật biến thái…”
Thai Linh lại nhìn xuống món cà phê mới uống một ngụm lần nữa, nháy mắt chẳng còn thiết tha gì. Anh ta bèn đứng không một bên, cùng uống mấy món cocktail trên quầy với Diệp Thanh. Hai người anh đến tôi đi, mỗi người mỗi uống, Thai Linh nói đứt quãng chuyện của Cố Diệp Thần và Kiều Chỉ, nói đến không còn gì nữa. Dù sao anh ta cũng chẳng biết nhiều, chẳng qua chỉ muốn lừa con nhóc Diệp Thanh này đi nên mới ăn nói mạnh miệng như vậy.
May mà Diệp Thanh đã gần say rồi, không quan tâm lời anh ta nữa. Thai Linh khẽ ngậm miệng, vô cùng chuyên chú mà hợp rượu với Diệp Thanh. Tới đây cũng phải nói, vậy mà tửu lượng cô nhóc này không tệ, uống nhiều thế mà vẫn còn tỉnh. Anh ta không tin là mình uống thua một cô nhóc.
Whiskey, Brandy, Vodka thay nhau ra trận. Cuối cùng Diệp Thanh cũng gục ngã, mà chính Thai Linh cũng không còn nhìn ra phương hướng gì nữa. Dựa vào chút thanh tỉnh cuối cùng, anh ta cố đỡ Diệp Thanh gần như “bất tỉnh nhân sự” lên, gọi một cuốc xe rồi hai con quỷ rượu về nhà anh ta ngủ.
Nửa ôm nửa kéo Diệp Thanh ra khỏi thang máy, Thai Linh mở cửa bước vào nhà. Diệp Thanh đang chìm trong giấc ngủ chợt tỉnh lại, hai mắt mê ly mà dùng một tay đẩy Thai Linh đã say khướt y hệt lên góc tường. Để ngừa anh chàng chạy trốn, cô nàng còn chống hai tay nhỏ hai bên, vây Thai Linh trong người mình lẫn vách tường. Diệp Thanh kiễng mũi chân, đầu chậm rãi ngã về trước, cánh hoa đỏ bừng gần chỉ tấc gang. Hô hấp trong veo ập vào mặt người nào đó, anh ta phải dựa vào chút lý trí cuối cùng mà lùi sát ra sau: “Cô, cô muốn làm gì?”
Cánh hoa kia chỉ còn cách anh ta một li thì chợt ngừng lại, người con gái với hai mắt mê ly trong lòng cười ngây ngô: “Không, không có gì. Chỉ nói anh biết, hình tam giác, chắc nhất…” Nói xong thì “ầm” một cái, ngã vào lòng Thai Linh.
“Ê, này, Diệp Thanh, đứng dậy. Cô đừng giả chết, nặng vl…” Thai Linh say rượu, sức cũng không hơn là bao, đẩy được vài lần thì bất động. Anh ta quăng sang một bên, tựa vào tường thở phì phò. Cồn thật sự chả phái thứ gì tốt, bây giờ cả người anh ta nóng như lửa, mà người trong lòng lại như có thứ hương vị chết tiệt nào đó hấp dẫn tâm thần anh ta.
Một cái tay nhỏ mềm mại như không xương chậm rãi đi lên, chụp vào chỗ hầu kết anh ta một cái, nhỏ giọng than: “Giường này cứng quá. Bánh mì nữa, bánh mì thơm ghê…” Nói xong, ánh mắt không có tiêu cự lướt qua một cái, cắn lên một ngụm.
Cơ thể Thai Linh run lên, hít một cơn khí lạnh, đặt mông ngồi phịch xuống đất. Cái lưỡi ướt mềm kia đang chạy loạn nơi yết hầu anh ta, lửa nóng cả người như tụ lại một chỗ. Bàn tay Thai Linh vô thức xoa nắn cái eo nhỏ của người trong lòng, cánh môi nóng rực tìm kiếm sự cứu vớt. Chút tỉnh táo cuối cùng đổ ầm ầm, họ bắt đầu tìm kiếm cơn khoái hoạt nguyên thủy nhất hiện tại.
Đêm, vừa tối vừa nóng, ngày thu trong vắt lành lạnh chợt tăng thêm chút nhiệt tình.
Ngày hôm sau, lúc Kiều Chỉ và Cố Diệp Thần về đến nhà, ba mẹ Cố đang đứng ở cầu thang, trông chẳng biết làm sao. Thấy hai người về, mắt họ sáng rực lên. Lúc nhìn thấy băng gạc trên chân Kiều Chỉ, họ lại không kìm được mà lo lắng, đợi lúc biết chân cô thật sự không sao rồi, ba mẹ Cố mới bắt đầu nói đến chuyện họ thấy nan giải. Thì ra từ sau khi đứa bé kia đến đêm qua, nửa từ cũng không thấy nói, còn một mình im lặng ở trong phòng, chẳng ăn uống gì. Ba mẹ Cố dỗ hết nữa ngày, một chút hiệu quả cũng không có, chỉ đành lo lắng suông.
Kiều Chỉ nói mình muốn lên xem đứa bé kia. Ba Cố nghe vậy thì nhìn sang Cố Diệp Thần, anh khẽ gật đầu với ông. Ba Cố thở dài nhẹ nhõm một hơi, hiểu là Kiều Chỉ đã chấp nhận đứa bé kia rồi.
Phòng cậu bé ở lầu hai, không tránh được việc phải lên trên. Cố Diệp Thần đã quen tay, định bế Kiều Chỉ đi, nhưng cô đỏ mặt ngăn anh lại, lí nhí: “Anh thả em xuống đi, ba mẹ còn ở đây mà!”
Cố Diệp Thần nhíu mày, không nói gì nữa, vẫn tiếp tục làm. Kiều Chỉ thấy anh coi như không, chỉ đành chọn làm đà điểu, chôn cái mặt đỏ bừng vào lòng Cố Diệp Thần.
Ba mẹ Cố thấy cảnh này thì liếc nhìn nhau, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng. Xem ra hai đứa này tiến triển không tệ.
Cố Diệp Thần bế Kiều Chỉ đến cửa gian phòng ở cuối lầu hai rồi mới nhẹ nhàng thả cô xuống, Cửa phòng ngủ mở nửa, có thể nhìn thấy một cậu bé đang ngồi trên giường, quay lưng về phía họ. Cậu mặc một cái quần yếm đen trắng, vóc dáng gầy gò, lưng thẳng băng.
Hai người khẽ đẩy cửa, đi vào trong. Căn phòng đã được sắp xếp tỉ mỉ: Giấy dán tường màu lam nhạt, một cái bàn học và tấm rèm cùng hệ màu, trên bàn còn bày một ít đồ chơi mô hình mà những cậu bé trạc tuổi yêu thích.
Cố Diệp Thần giúp Kiều Chỉ đi về phía cậu bé đang quay lưng này, nhưng họ mới đi được hai bước, cô đã thấy thứ đầu tiên đập vào mắt mình là con gấu bông nửa người hình Husky màu xám trắng mà cậu nhóc đang ôm. Kiều Chỉ kinh ngạc ngừng bước: “Ngôn Mộc…” – quả nhiên là cậu.
Cậu nhóc nghe thấy tiếng Kiều Chỉ, chậm rãi xoay người. Cậu có môi hồng răng trắng, đôi mắt đẹp như màu nho đen.
Ngôn Mộc thấy cô cũng khẽ giật mình, song chỉ nhìn cô một cái rồi quay đi như cũ, cánh tay ôm husky lại càng siết chặt hơn.
Cố Diệp Thần nhìn vẻ mặt hai người, rồi lại nhìn Kiều Chỉ: “Em biết nó à?”
Kiều Chỉ gật đầu, kể gọn lại chuyện hôm đó cho anh nghe, đoạn mới từ từ ngồi xuống cạnh Ngôn Mộc. Cậu nhóc đang ôm gấu nhìn xuống đất.
Tất nhiên Kiều Chỉ cảm nhận được sự xa cách của Ngôn Mộc, cô lại nhớ đến lời cậu bé hôm đó, đáy lòng khẽ nhói đau. Cậu bé nói mình không có ba, mẹ cậu không cần cậu nữa. Phải nhiều dũng khí thế nào thì một cậu bé bằng này tuổi dám làm ra hành động như vậy… Cô không kìm được mà nhớ đến hình ảnh bản thân co ro trong xó nhà cậu mình năm đó, khóe mắt liền thấp thoáng chút đau thương. Cùng một cảnh ngộ, nhưng cậu dũng cảm hơn cô, may mắn hơn cô nhiều!
Cố Diệp Thần nhìn vẻ mặt phức tạp của Kiều Chỉ, biết Ngôn Mộc đã khiến cô nhớ đến mình năm xưa, thì có phần lo lắng mà nhìn. Điều ba và anh sợ nhất chình là cô sẽ vì cậu nhóc mà chìm vào đau thương không muốn nhắc lại đó!
Dường như cảm nhận được ánh mắt anh, Kiều Chỉ ngoái đầu lại nhìn. Cô mỉm cười, nụ cười ấm áp như tan chảy băng tuyết.
Sau khi suy nghĩ một đoạn, cô quay đầu nhìn về phía Ngôn Mộc: “Con gạt cô?”
Ngôn Mộc nhìn lại cô ngay, ánh mắt có phần tránh né: “Con không có!”
“Con nói con là người không có nhà, nên mới phải vào cô nhi viện. Chính cô đã đưa con đến đó, con có biết vì như vậy mà chú Cố của con đã phải tìm con rất lâu không? Vậy cô trở thành đồng lõa của con rồi sao?” Kiều Chỉ nói như giận dỗi.
Hàng mi thật dài của Ngôn Mộc lóe lên, chợt tối sầm xuống. Cậu thỏ thẻ: “Con không có cố ý…”
Kiều Chỉ liếc nhìn Cố Diệp Thần ngoài cửa một cái. Anh khẽ gật đầu với cô, ra hiệu cô cứ tiếp tục.
“Vậy con tính khi nào bù lại bánh cho cô?” Kiều Chỉ cố ý nhắc cũ.
Ngôn Mộc cúi đầu không nói. Kiều Chỉ thấy hợp lý rồi mới nhẹ nhàng bảo: “Thế này đi, sau này con ăn cơm cho ngoan, chịu khó đến trường. Cô đợi con đủ khả năng rồi, lại để con trả bánh mì cho cô, có được không?”
Cậu nhóc không nói gì cả. Kiều Chỉ cũng không vội, im lặng mà chờ. Một lúc lâu sau, Ngôn Mộc mới ngẩng lên, trên khuôn mặt nhỏ có vẻ không được tự nhiên: “Cách khuyên người này của cô tệ quá, con cũng không phải đứa bé ba tuổi.”
Kiều Chỉ sửng sốt, liếc mắt nhìn Cố Diệp Thần. Mắt anh đầy ý cười. Lúc anh đi đón cậu bé, Ngôn Mộc cũng chỉ gọi anh một tiếng “chú Cố” mà thôi.
Một đứa bé ở tuổi này đã phải chịu nhiều điều như vậy, lại đột ngột đi đến một nơi xa lạ, gặp những người không quen, tất nhiên phải đầy đề phòng. Cậu nhóc Ngôn Mộc này lại trưởng thành sớm hơn những đứa bé khác rất nhiều, biết nhiều thứ và chững chạc hơn đám trẻ cùng tuổi. Bọn họ không thể đối đãi với cậu như với những đứa bé bình thường khác, vậy nên có hơi khó khăn. Không ngờ cậu nhóc và Kiều Chỉ lại có duyên như vậy, rất rõ ràng, cậu không đối xử với cô như với những người khác.
Kiều Chỉ nhìn bộ dáng xem náo nhiệt của anh, mặt khẽ ửng lên. Bị một cậu nhóc chê cười, đây là lần đầu cô bị đó! Vậy mà anh còn hả hê như vậy. Cô không kìm được mà giận dữ liếc anh một cái!
“Con đói rồi…” Ngôn Mộc đứng dậy, Kiều Chỉ lại sửng sốt, nhưng cậu nhóc đã chủ động nắm tay cô: “Chúng ta đi ăn cơm đi!”
Kiều Chỉ nắm lấy tay nhỏ mềm mại của cậu, lộ ra nụ cười tươi rực rỡ. Lòng Cố Diệp Thần cũng khẽ thở dài một hơi.
Sự thay đổi của Ngôn Mộc khiến ba mẹ Cố vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Tuy cậu vẫn không nói gì như cũ, cũng chẳng muốn gần người, nhưng ít ra cậu sẵn sàng trao đổi với Kiều Chỉ. Mọi người đều không vội vã, tương lại vẫn còn thời gian ở chung.
Chân của Kiều Chỉ bị thương, bây giờ lại thêm Ngôn Mộc, tất nhiên cô không thể về bên kia nữa. Cố Diệp Thần bèn giúp cô thu dọn một số đồ dùng cần thiết rồi mang sang. Về phía công ty, Cố Diệp Thần tự gọi Thai Linh xin cho cô nghỉ một tuần. Nhắc đến anh ta, cô lại nhớ chuyện hai người gặp mặt hôm đó, không khỏi nhíu mày: “Thì ra hai người quen nhau từ sớm rồi à?”
Lúc nói câu này, Kiều Chỉ đang ngồi uống thuốc Đông y trên sô pha. Mẹ Cố thấy mấy ngày nay sắc mặt cô không tốt lắm, lo bệnh của cô lại tái phát, bèn thừa dịp cô dưỡng chân mà tìm ít thuốc trị dạ dày.
Cố Diệp Thần ho nhẹ hai tiếng, bình tĩnh tập trung vào tài liệu của mình, nhẹ nhàng bâng quơ: “Ừ, cũng quen chưa lâu.”
“Chưa lâu là từ khi nào?” Kiều Chỉ cứ thấy không hợp lý.
Cố Diệp Thần hơi xấu hổ mà quay đi, định làm như không nghe gì.
Ba Cố đã nghiên cứu một ván cờ cách đó không xa tặc lưỡi: “Đúng là nó với thằng nhóc Thai Linh kia quen biết chưa lâu. Tính toán kĩ chắc cũng được hai mươi bảy, hai tám năm rồi. Quen từ hồi còn trong bụng mẹ ấy.”
Cuối cùng Kiều Chỉ cũng hiểu hết mấy hành vi quái dị kia của Thai Linh. Thì ra bọn họ là bạn nối khố, chẳng trách mỗi lần gặp họ là anh ta lại ra vẻ ngây thơ tiểu quỷ, ra là như vậy à.
Kiều Chỉ cũng không giận gì, cô đoán được đại khái suy nghĩ của anh. Thai Linh là ông chủ của cô, anh sợ cô biết quan hệ hai bên thì không thoải mái. Khó lắm mới thấy anh đoán sai một lần, không phải là Kiều Chỉ không quan tâm, mà chính con người phiền phức kia mới thật bất đắc dĩ.
Kiều Chỉ nhìn chén thuốc mà gay mũi. Thuốc này càng ngày càng đắng, hình như lại thêm chút hoàng liên vào. Cô đẩy nó sang một bên, đưa đến môi Ngôn Mộc, cười hỏi: “Tiểu Mộc, con có muốn thử một chút không?”
Ngôm Mộc ngửi thấy cái mùi kia thì ôm chặt Husky, cọ người lên sô pha, khuôn mặt đẹp trai nhăn lại thành một đống: “Cô nhanh uống đi, bà nội đến thu bát bây giờ.”
Kiều Chỉ thở dài, đành phải nhắm mắt tu cạn một hơi. Thuốc vừa xuống họng, một ly nước ấm đã được đưa đến. Kiều Chỉ nhận lấy uống hết mấy ngụm, hòa tan vị đắng trong miệng đi. Ngay sau đó, một viên kẹo ngọt lại được nhét vào miệng cô.
Cố Diệp Thần ngồi bên cạnh cô, mặt mày mang theo ý cười thản nhiên: “Chuyện Thai Linh vậy là qua phải không?”
Kiều Chỉ nhìn bộ dạng không yên mà nghiêm túc của anh, bật cười, khẽ gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.