Chương 17: Sữa Đậu Nành Đậu Đỏ
Túy Hậu Ngư Ca
23/05/2021
Kiều Chỉ vừa vào công ty là cảm thấy ngay có gì đó quái dị: Ai ai cũng đến chào hỏi cô, nhưng ánh mắt lúc chào hỏi thì không còn giống như trước nữa.
Tất nhiên Kiều Chỉ biết là có chuyện gì. Lời đồn luôn đáng sợ, chuyện hôm qua đã trở thành thế nào, từ trong mắt của mọi người, cô cũng hiểu được một chút.
Nhưng dù là người trong công ty có hơi tò mò chuyện hôm qua đi nữa, thì họ cũng chỉ bàn tán lúc không có ai, cũng chẳng mấy người hỏi thẳng Kiều Chỉ. Tất nhiên là có vài người không chê lớn chuyện, nhưng đều bị khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Thanh cản cho về.
Chỉ có thái độ của Lương Khải là không ai ngờ được: Ánh mắt anh ta nhìn Kiều Chỉ là khinh thường rõ ràng, lời nói cũng đâm chọt đủ thứ, thậm chí còn giao cho cô những công việc giúp đỡ lặt vặt. Người thông minh nhìn một cái là hiểu ngay anh ta đang trút giận thay cho Tô Tử.
Chỉ là xưa nay Kiều Chỉ cũng không hay qua lại nhiều với người ngoài, Lương Khải làm khó thì cùng lắm cũng chỉ là chút chuyện vặt, cô có thể xem như không, thành ra trái lại cũng không cảm thấy gì.
Nhưng Diệp Thanh thì không vừa mắt, cô nàng giơ quả đấm lên bất bình thay cô. Nếu không phải Kiều Chỉ liều mạng kéo cô nàng về, người này đã lên tìm Lương Khải nói cho ra lẽ.
Trừ chuyện lúc đến phòng trà nước hoặc vào nhà vệ sinh, cô sẽ nghe được chút xì xầm về mình chỗ người ta tụ ba tụ năm lại, còn không thì cả ngày cũng yên bình.
Trưa nay lúc ăn cơm ở căn tin, Diệp Thanh cứ như là chưa ăn mấy ngày rồi. Thấy một hàng toàn sườn xào chua ngọt, hai mắt cô nàng sáng rực lên như trời sao buổi tối.
Thấy Diệp Thanh ăn như hổ đói vồ mồi, Kiều Chỉ đưa khăn bảo: “Cậu ăn từ từ thôi, sao cứ như đói mấy ngày rồi vậy?”
Diệp Thanh lắc đầu, thức ăn đầy cả miệng: “Cậu không biết đâu, hôm nay mình thảm lắm…”
Vì dáng ăn quá mạnh nên tóc mái cô nàng cũng tung tung lên. Ở góc độ của Kiều Chỉ, vừa khéo nhìn thấy cái trán bóng loáng của cô nàng. Kiều Chỉ nhíu mày, đưa tay lên chỉnh lại mái cho bạn: “Trán của cậu bị sao vậy? Sao lại đỏ một mảng thế này?”
Nói đến đây, Diệp Thanh oán hận mà cắn cái bánh nướng trên tay, khiến trên nó lưu lại một hàng “vết tích”: “Ra ngoài không xem ngày, gặp thứ cô hồn gì đâu.”
Kiều Chỉ chạm nhẹ vào thử, cô nàng đau than “a” một tiếng, cô bèn nhíu hết mày lại: “Rốt cuộc là chuyện gì? Sao mà cậu im lặng thế hả?”
Diệp Thanh chu cái miệng nhỏ lên kể lại chuyện cho Kiều Chỉ nghe: “Đêm qua mình đến nhà cậu không thấy cậu, gọi cũng không bắt máy, mình lo lắng nên sáng nay đến nhà cậu sớm để tìm, vậy mà cậu vẫn chưa về. Lúc cậu gọi cho mình, mình vẫn còn đứng trước cửa tiểu khu nhà cậu đấy.”
Vốn Kiều Chỉ còn cho là Diệp Thanh chỉ gọi xong rồi thôi, không ngờ cô nàng lại chạy đến nhà mình tận hai lần, nhất thời cảm thấy xúc động vô cùng: “Cảm ơn cậu, Diệp Thanh.”
Diệp Thanh không thèm để bụng chút nào, khoát khoát tay: “Ai bảo chúng ta là bạn chứ.”
“Nhận được điện thoại của cậu rồi, biết cậu vẫn ổn, mình thở phào, định đi làm thì bước mấy bước lại thấy đói bụng, vừa khéo cạnh đó có bán điểm tâm, nên mình mua một ly sữa đậu nành nóng và hai cái bánh bao.” Nhắc đến bánh bao, hai mắt Diệp Thanh sáng rực lên.
6 món ăn dân dã có vị trí không thể thay thế trong nền ẩm thực Trung Quốc
Kiều Chỉ cười, lúc nào Diệp Thanh cũng không để bụng mình rỗng.
“Haizz…” Bỗng Diệp Thanh thở dài một tiếng, vẻ mặt lại rầu rĩ như cũ: “Cậu nói xem sao mà mình cứ xui hoài vậy? Mình vừa mua điểm tâm xong, còn chưa kịp ăn nữa. Cậu đoán thử xem mình gặp ai?”
Thấy vẻ oán hận của Diệp Thanh, bỗng Kiểu Chỉ có một dự cảm xấu, bèn cẩn thận hỏi: “Ai?”
Diệp Thanh nghiến răng nghiến lợi khạc ra từng chữ một: “Thai – Linh – “
Vừa nghe thấy cái tên này là Kiều Chỉ sợ hết hồn: “Cậu có xích mích với anh ta?”
Đúng như dự đoán, Diệp Thanh phẫn nộ vung hai tay lên: “Tất nhiên. Bạn gái anh ta hại cậu suýt nữa vào đồn cảnh sát, hại mình lo lắng cả buổi, mình phải giận chứ sao…”
Kiều Chỉ có hơi ái ngại, vì thật ra là cô đánh Tô Tử, cô ra tay trước, nhưng Diệp Thanh vẫn cho cô là người bị hại.
“Rồi… Hai người sao nữa? Hai người không cãi nhau ngay trên đường lớn đó chứ?”
Nghe Kiều Chỉ hỏi như vậy, tự nhiên Diệp Thanh ỉu xỉu, xấu hổ hiếm thấy, cứ lần lựa mãi mới nói: “… Thì có cãi vài câu… Nhưng mà cũng không dữ lắm đâu. Cậu biết mình mà, lúc ấy mình còn chưa ăn miếng nào, có sức đâu mà tranh cãi với anh ta. Mình…”
Diệp Thanh đảo mắt một lát, giọng cũng nhỏ xuống: “Thì, thì, thì ồn ào vài câu rồi đi thôi…”
Nhưng Kiều Chỉ hiểu bạn mình, sao chuyện có thể đơn giản vậy thôi chứ: “Diệp Thanh, sao cậu không nói thật đi…” Kiều Chỉ kéo dài lời mình.
Diệp Thanh nhắm mắt lại, hít thật sâu, xua tay lia lịa: “Ừ thì, mình… Mình.. Mình hơi kích động, run tay, rồi cái ly sữa đậu nóng kia… Dài như chân mình vậy… Nó đổ hết lên… Lên… Cái chỗ đó của anh ta.”
Kiều Chỉ méo cả miệng nhỏ, sắc mặt cũng thay đổi liên tục, không dám chắc mà hỏi: “… Cậu… Cậu đang nói đúng chỗ mình nghĩ đấy à?”
Diệp Thanh đã sụp đổ hoàn toàn, khuôn mặt nhỏ trắng nõn cũng nhíu lại thật chặt: “Ừ thì đúng là chỗ cậu nghĩ đấy. Một ly sữa đậu nành vị đậu đỏ, mình còn chưa dám uống hớp nào, rõ là anh ta lợi mà, cái chỗ đó…”
Kiều Chỉ nhìn bạn, chẳng hiểu tại sao cô nàng cứ thương tiếc cái ly sữa chưa kịp uống đó.
“Vậy trán của cậu là sao? Không phải anh ta nhất thời giận lên rồi đánh cậu đấy chứ?” Kiều Chỉ nhíu mày. Nếu là vậy thật thì anh ta cũng quá thiếu phong độ rồi, mặc dù đúng là anh ta thảm thật.
Mặt Diệp Thanh đầy lúng túng: “Cũng không đúng, mặt dù anh ta giận đến mức đỏ hết mặt, nhưng anh ta không làm gì mình cả. Với cái dáng thảm hại đó, mất mặt trên đường lớn còn chưa đủ à, có tâm trạng đâu mà quan tâm mình. Chỉ là mình, mình, tự mình thấy chột dạ nên quay đầu muốn trốn. Ai dè… Mình đụng trúng cái cột điện.”
Kiều Chỉ: “…”
Bây giờ thì cô cạn lời rồi, không biết nên đồng tình với Thai Linh hay với Diệp Thanh nữa. Hai người… Thảm như nhau cả.
Cơm nước xong, họ quay lại phòng làm việc, không biết là “oan gia ngõ hẹp” hay “không phải oan gia không chung đường” mà lúc chờ thang máy, họ lại đụng trúng Thai Linh. Vì thang máy riêng của giám đốc đang sửa chữa nên anh ta phải đứng đợi thang máy cho nhân viên như hai người.
Diệp Thanh kiêu ngạo hất cái mặt lên, quay qua nhìn chậu cây, hệt như bị cái thứ xanh xanh không biết tên kia hấp dẫn, không biết có phải do chưa dám nhìn Thai Linh hay không.
Chỉ có Kiều Chỉ là hiểu cô nàng: Rõ ràng người này đang che giấu sự chột dạ của mình.
Trái lại Thai Linh vẫn bình thường, mặc dù rõ là lúc thấy Diệp Thanh thì khuôn mặt đẹp trai cứng đờ lại, nhưng cũng không đến mức có biểu hiện gì trước mặt mọi người.
Anh ta nhướng mày quan sát Kiều Chỉ một phen, thấy cô điềm nhiên như không thì hơi kinh ngạc, mở miệng hỏi: “Sao không nghỉ ở nhà cho khỏe?”
Mặc dù ai ai cũng đang nhìn sang hướng khác, hoặc là thì thầm với nhau, nhưng Kiều Chỉ biết tai của tất cả bọn họ đều đang dựng lên để chờ bát quái.
Thai Linh là bạn trai của Tô Tử, hẳn anh ta phải đứng về phía cô ta, nên bây giờ anh ta muốn gây phiền phức cho cô? Nhưng giọng anh ta lại có vẻ không như vậy, cứ như là anh ta đang tò mò vì sao cô phải đi làm.
Đầu óc Kiều Chỉ nhanh chóng đảo một vòng, đoạn cô chậm rãi mở miệng: “Cảm ơn phó giám đốc đã quan tâm, hôm nay là ngày đi làm, tất nhiên tôi phải đi làm rồi.”
Thai Linh nhíu mày lại. Cô gái nhỏ này cũng phòng bị dữ quá. Dựa theo sự hiểu biết của anh ta với Kiều Chỉ trong mấy ngày nay, thì cô nàng không phải người có thể đánh ai đó chỉ vì mấy lời bất hòa. Còn cả Tô Tử nữa, cô ta cũng không phải kiểu người sẽ chịu thua trước, mà lạ thay là cô ta không hề bắt Kiều Chỉ phải chịu trách nhiệm.
Trái lại vậy cũng khá tốt, nhưng lạ nhất vẫn là thái độ của Cố Diệp Thần. Anh ta và cậu ấy chơi với nhau từ nhỏ, có lẽ anh ta là người hiểu cậu ấy nhất. Chắc chắn Cố Diệp Thần không phải kiểu người tự chuốc phiền vào mình, dù là thái độ của mẹ Tô Tử với Kiều Chỉ không tốt, nhưng cậu ta vừa xuất hiện, chưa hỏi han gì đã bẻ trật tay mẹ của Tô Tử trước mặt cảnh sát. Thế nên chuyện này không hề đơn giản.
Có hỏi cậu ta cũng không được gì, Tề Trăn thì rất keo kiệt, dù cậu ta có chịu nói thì chắc chắn cũng không biết nhiều, vậy cách giải quyết nghi vấn tốt nhất là tìm người trong cuộc.
Kiều Chỉ đã thành công khiến anh ta tò mò rồi, nhất định anh ta phải làm cho ra lẽ. Cuộc sống hiện tại quá chán, hiếm khi mới có trò hay thế này, sao anh ta bỏ qua được.
“Kiều Chỉ, tối nay cô có rảnh không? Tôi mời cô ăn cơm được chứ?” Bỗng nhiên Thái Linh quay sang hỏi.
Mặc dù ánh mắt của mọi người không đổ thẳng lên đầu họ, nhưng sự im lặng quái dị hiện tại chứng tỏ họ đang nghe rất chăm chú.
Kiều Chỉ hé mắt nhìn anh ta một lúc. Cô không tài nào hiểu nổi rốt cuộc anh ta có mục đích gì?
“Phó giám đốc mời tôi ăn tối với danh nghĩa gì, là phó giám đốc, hay là chính anh?”
“Hử?” Thai Linh thấy khó hiểu.
Kiều Chỉ nói với giọng máy móc: “Nếu ngài lấy danh nghĩa phó tổng giám đốc, vậy hẳn không cần phải đi ăn, ngài cần nói gì cứ nói trực tiếp. Tôi là một nhân viên của công ty ngài, nghe lãnh đạo góp ý là bổn phận, không cần phải hẹn riêng.”
“Còn nếu ngài lấy danh nghĩa của chính mình, vậy bữa cơm này lại càng không cần thiết, hình như tôi và ngài không có quan hệ riêng gì cả, vậy nên tôi cũng không thể nhận lời.”
Kiều Chỉ tuông một tràng khiến Thai Linh á khẩu ngay tại chỗ. Bình thường người này nhìn dịu dịu dàng dàng, cả lời nói cũng dùng cách nói nhẹ nhàng nhất, nhưng sao cứ mở miệng nói thẳng là khiến người ta nghẹn chết vậy? Không biết bình thường Cố Diệp Thần ở chung với cô nàng như thế nào nữa.
Hai người này, một người là Cố Diệp Thần cũng há miệng là không cho ai mặt mũi, cậu ta ở chung với Kiều Chỉ… Thai Linh rùng cả mình.
Diệp Thanh đã nhịn nửa ngày rồi, cuối cùng cũng không nhịn được nữa: “Phó giám đốc muốn làm gì? Chuyện của Tô Tử và Kiều Chỉ là chuyện riêng, anh cũng không nên ỷ lớn hiếp nhỏ, lấy công mưu tư. Nhân viên có hợp đồng lao động bảo vệ hợp pháp, nếu anh dám làm gì cậu ấy, tôi sẽ, tôi sẽ đi tố cáo anh…”
Thai Linh nhìn cái vẻ “gà mẹ” của Diệp Thanh, khinh thường “hừ” một tiếng, vừa khéo thang máy đến nơi, anh ta sải một bước dài đi vào, còn hai người Kiều Chỉ lẫn Diệp Thanh vẫn đứng yên không nhúc nhích. Có mấy người tính bước vào trong thì thấy Thai Linh nhấn nút, hơi hếch cằm lên: “Phiền mọi người chờ một chuyến.”
Thai Linh đã nói vậy, ai dám không nghe, thế là họ khựng bước chân lại. Thai Linh cũng không vội vã, anh ta hơi nheo mắt, lại ngoắc ngoắc ngón trỏ với Diệp Thanh, giọng nói trở nên tao nhã êm tai: “Diệp Thanh, cô vào đây, tôi có việc muốn hỏi.”
Tất nhiên Kiều Chỉ biết là có chuyện gì. Lời đồn luôn đáng sợ, chuyện hôm qua đã trở thành thế nào, từ trong mắt của mọi người, cô cũng hiểu được một chút.
Nhưng dù là người trong công ty có hơi tò mò chuyện hôm qua đi nữa, thì họ cũng chỉ bàn tán lúc không có ai, cũng chẳng mấy người hỏi thẳng Kiều Chỉ. Tất nhiên là có vài người không chê lớn chuyện, nhưng đều bị khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Thanh cản cho về.
Chỉ có thái độ của Lương Khải là không ai ngờ được: Ánh mắt anh ta nhìn Kiều Chỉ là khinh thường rõ ràng, lời nói cũng đâm chọt đủ thứ, thậm chí còn giao cho cô những công việc giúp đỡ lặt vặt. Người thông minh nhìn một cái là hiểu ngay anh ta đang trút giận thay cho Tô Tử.
Chỉ là xưa nay Kiều Chỉ cũng không hay qua lại nhiều với người ngoài, Lương Khải làm khó thì cùng lắm cũng chỉ là chút chuyện vặt, cô có thể xem như không, thành ra trái lại cũng không cảm thấy gì.
Nhưng Diệp Thanh thì không vừa mắt, cô nàng giơ quả đấm lên bất bình thay cô. Nếu không phải Kiều Chỉ liều mạng kéo cô nàng về, người này đã lên tìm Lương Khải nói cho ra lẽ.
Trừ chuyện lúc đến phòng trà nước hoặc vào nhà vệ sinh, cô sẽ nghe được chút xì xầm về mình chỗ người ta tụ ba tụ năm lại, còn không thì cả ngày cũng yên bình.
Trưa nay lúc ăn cơm ở căn tin, Diệp Thanh cứ như là chưa ăn mấy ngày rồi. Thấy một hàng toàn sườn xào chua ngọt, hai mắt cô nàng sáng rực lên như trời sao buổi tối.
Thấy Diệp Thanh ăn như hổ đói vồ mồi, Kiều Chỉ đưa khăn bảo: “Cậu ăn từ từ thôi, sao cứ như đói mấy ngày rồi vậy?”
Diệp Thanh lắc đầu, thức ăn đầy cả miệng: “Cậu không biết đâu, hôm nay mình thảm lắm…”
Vì dáng ăn quá mạnh nên tóc mái cô nàng cũng tung tung lên. Ở góc độ của Kiều Chỉ, vừa khéo nhìn thấy cái trán bóng loáng của cô nàng. Kiều Chỉ nhíu mày, đưa tay lên chỉnh lại mái cho bạn: “Trán của cậu bị sao vậy? Sao lại đỏ một mảng thế này?”
Nói đến đây, Diệp Thanh oán hận mà cắn cái bánh nướng trên tay, khiến trên nó lưu lại một hàng “vết tích”: “Ra ngoài không xem ngày, gặp thứ cô hồn gì đâu.”
Kiều Chỉ chạm nhẹ vào thử, cô nàng đau than “a” một tiếng, cô bèn nhíu hết mày lại: “Rốt cuộc là chuyện gì? Sao mà cậu im lặng thế hả?”
Diệp Thanh chu cái miệng nhỏ lên kể lại chuyện cho Kiều Chỉ nghe: “Đêm qua mình đến nhà cậu không thấy cậu, gọi cũng không bắt máy, mình lo lắng nên sáng nay đến nhà cậu sớm để tìm, vậy mà cậu vẫn chưa về. Lúc cậu gọi cho mình, mình vẫn còn đứng trước cửa tiểu khu nhà cậu đấy.”
Vốn Kiều Chỉ còn cho là Diệp Thanh chỉ gọi xong rồi thôi, không ngờ cô nàng lại chạy đến nhà mình tận hai lần, nhất thời cảm thấy xúc động vô cùng: “Cảm ơn cậu, Diệp Thanh.”
Diệp Thanh không thèm để bụng chút nào, khoát khoát tay: “Ai bảo chúng ta là bạn chứ.”
“Nhận được điện thoại của cậu rồi, biết cậu vẫn ổn, mình thở phào, định đi làm thì bước mấy bước lại thấy đói bụng, vừa khéo cạnh đó có bán điểm tâm, nên mình mua một ly sữa đậu nành nóng và hai cái bánh bao.” Nhắc đến bánh bao, hai mắt Diệp Thanh sáng rực lên.
6 món ăn dân dã có vị trí không thể thay thế trong nền ẩm thực Trung Quốc
Kiều Chỉ cười, lúc nào Diệp Thanh cũng không để bụng mình rỗng.
“Haizz…” Bỗng Diệp Thanh thở dài một tiếng, vẻ mặt lại rầu rĩ như cũ: “Cậu nói xem sao mà mình cứ xui hoài vậy? Mình vừa mua điểm tâm xong, còn chưa kịp ăn nữa. Cậu đoán thử xem mình gặp ai?”
Thấy vẻ oán hận của Diệp Thanh, bỗng Kiểu Chỉ có một dự cảm xấu, bèn cẩn thận hỏi: “Ai?”
Diệp Thanh nghiến răng nghiến lợi khạc ra từng chữ một: “Thai – Linh – “
Vừa nghe thấy cái tên này là Kiều Chỉ sợ hết hồn: “Cậu có xích mích với anh ta?”
Đúng như dự đoán, Diệp Thanh phẫn nộ vung hai tay lên: “Tất nhiên. Bạn gái anh ta hại cậu suýt nữa vào đồn cảnh sát, hại mình lo lắng cả buổi, mình phải giận chứ sao…”
Kiều Chỉ có hơi ái ngại, vì thật ra là cô đánh Tô Tử, cô ra tay trước, nhưng Diệp Thanh vẫn cho cô là người bị hại.
“Rồi… Hai người sao nữa? Hai người không cãi nhau ngay trên đường lớn đó chứ?”
Nghe Kiều Chỉ hỏi như vậy, tự nhiên Diệp Thanh ỉu xỉu, xấu hổ hiếm thấy, cứ lần lựa mãi mới nói: “… Thì có cãi vài câu… Nhưng mà cũng không dữ lắm đâu. Cậu biết mình mà, lúc ấy mình còn chưa ăn miếng nào, có sức đâu mà tranh cãi với anh ta. Mình…”
Diệp Thanh đảo mắt một lát, giọng cũng nhỏ xuống: “Thì, thì, thì ồn ào vài câu rồi đi thôi…”
Nhưng Kiều Chỉ hiểu bạn mình, sao chuyện có thể đơn giản vậy thôi chứ: “Diệp Thanh, sao cậu không nói thật đi…” Kiều Chỉ kéo dài lời mình.
Diệp Thanh nhắm mắt lại, hít thật sâu, xua tay lia lịa: “Ừ thì, mình… Mình.. Mình hơi kích động, run tay, rồi cái ly sữa đậu nóng kia… Dài như chân mình vậy… Nó đổ hết lên… Lên… Cái chỗ đó của anh ta.”
Kiều Chỉ méo cả miệng nhỏ, sắc mặt cũng thay đổi liên tục, không dám chắc mà hỏi: “… Cậu… Cậu đang nói đúng chỗ mình nghĩ đấy à?”
Diệp Thanh đã sụp đổ hoàn toàn, khuôn mặt nhỏ trắng nõn cũng nhíu lại thật chặt: “Ừ thì đúng là chỗ cậu nghĩ đấy. Một ly sữa đậu nành vị đậu đỏ, mình còn chưa dám uống hớp nào, rõ là anh ta lợi mà, cái chỗ đó…”
Kiều Chỉ nhìn bạn, chẳng hiểu tại sao cô nàng cứ thương tiếc cái ly sữa chưa kịp uống đó.
“Vậy trán của cậu là sao? Không phải anh ta nhất thời giận lên rồi đánh cậu đấy chứ?” Kiều Chỉ nhíu mày. Nếu là vậy thật thì anh ta cũng quá thiếu phong độ rồi, mặc dù đúng là anh ta thảm thật.
Mặt Diệp Thanh đầy lúng túng: “Cũng không đúng, mặt dù anh ta giận đến mức đỏ hết mặt, nhưng anh ta không làm gì mình cả. Với cái dáng thảm hại đó, mất mặt trên đường lớn còn chưa đủ à, có tâm trạng đâu mà quan tâm mình. Chỉ là mình, mình, tự mình thấy chột dạ nên quay đầu muốn trốn. Ai dè… Mình đụng trúng cái cột điện.”
Kiều Chỉ: “…”
Bây giờ thì cô cạn lời rồi, không biết nên đồng tình với Thai Linh hay với Diệp Thanh nữa. Hai người… Thảm như nhau cả.
Cơm nước xong, họ quay lại phòng làm việc, không biết là “oan gia ngõ hẹp” hay “không phải oan gia không chung đường” mà lúc chờ thang máy, họ lại đụng trúng Thai Linh. Vì thang máy riêng của giám đốc đang sửa chữa nên anh ta phải đứng đợi thang máy cho nhân viên như hai người.
Diệp Thanh kiêu ngạo hất cái mặt lên, quay qua nhìn chậu cây, hệt như bị cái thứ xanh xanh không biết tên kia hấp dẫn, không biết có phải do chưa dám nhìn Thai Linh hay không.
Chỉ có Kiều Chỉ là hiểu cô nàng: Rõ ràng người này đang che giấu sự chột dạ của mình.
Trái lại Thai Linh vẫn bình thường, mặc dù rõ là lúc thấy Diệp Thanh thì khuôn mặt đẹp trai cứng đờ lại, nhưng cũng không đến mức có biểu hiện gì trước mặt mọi người.
Anh ta nhướng mày quan sát Kiều Chỉ một phen, thấy cô điềm nhiên như không thì hơi kinh ngạc, mở miệng hỏi: “Sao không nghỉ ở nhà cho khỏe?”
Mặc dù ai ai cũng đang nhìn sang hướng khác, hoặc là thì thầm với nhau, nhưng Kiều Chỉ biết tai của tất cả bọn họ đều đang dựng lên để chờ bát quái.
Thai Linh là bạn trai của Tô Tử, hẳn anh ta phải đứng về phía cô ta, nên bây giờ anh ta muốn gây phiền phức cho cô? Nhưng giọng anh ta lại có vẻ không như vậy, cứ như là anh ta đang tò mò vì sao cô phải đi làm.
Đầu óc Kiều Chỉ nhanh chóng đảo một vòng, đoạn cô chậm rãi mở miệng: “Cảm ơn phó giám đốc đã quan tâm, hôm nay là ngày đi làm, tất nhiên tôi phải đi làm rồi.”
Thai Linh nhíu mày lại. Cô gái nhỏ này cũng phòng bị dữ quá. Dựa theo sự hiểu biết của anh ta với Kiều Chỉ trong mấy ngày nay, thì cô nàng không phải người có thể đánh ai đó chỉ vì mấy lời bất hòa. Còn cả Tô Tử nữa, cô ta cũng không phải kiểu người sẽ chịu thua trước, mà lạ thay là cô ta không hề bắt Kiều Chỉ phải chịu trách nhiệm.
Trái lại vậy cũng khá tốt, nhưng lạ nhất vẫn là thái độ của Cố Diệp Thần. Anh ta và cậu ấy chơi với nhau từ nhỏ, có lẽ anh ta là người hiểu cậu ấy nhất. Chắc chắn Cố Diệp Thần không phải kiểu người tự chuốc phiền vào mình, dù là thái độ của mẹ Tô Tử với Kiều Chỉ không tốt, nhưng cậu ta vừa xuất hiện, chưa hỏi han gì đã bẻ trật tay mẹ của Tô Tử trước mặt cảnh sát. Thế nên chuyện này không hề đơn giản.
Có hỏi cậu ta cũng không được gì, Tề Trăn thì rất keo kiệt, dù cậu ta có chịu nói thì chắc chắn cũng không biết nhiều, vậy cách giải quyết nghi vấn tốt nhất là tìm người trong cuộc.
Kiều Chỉ đã thành công khiến anh ta tò mò rồi, nhất định anh ta phải làm cho ra lẽ. Cuộc sống hiện tại quá chán, hiếm khi mới có trò hay thế này, sao anh ta bỏ qua được.
“Kiều Chỉ, tối nay cô có rảnh không? Tôi mời cô ăn cơm được chứ?” Bỗng nhiên Thái Linh quay sang hỏi.
Mặc dù ánh mắt của mọi người không đổ thẳng lên đầu họ, nhưng sự im lặng quái dị hiện tại chứng tỏ họ đang nghe rất chăm chú.
Kiều Chỉ hé mắt nhìn anh ta một lúc. Cô không tài nào hiểu nổi rốt cuộc anh ta có mục đích gì?
“Phó giám đốc mời tôi ăn tối với danh nghĩa gì, là phó giám đốc, hay là chính anh?”
“Hử?” Thai Linh thấy khó hiểu.
Kiều Chỉ nói với giọng máy móc: “Nếu ngài lấy danh nghĩa phó tổng giám đốc, vậy hẳn không cần phải đi ăn, ngài cần nói gì cứ nói trực tiếp. Tôi là một nhân viên của công ty ngài, nghe lãnh đạo góp ý là bổn phận, không cần phải hẹn riêng.”
“Còn nếu ngài lấy danh nghĩa của chính mình, vậy bữa cơm này lại càng không cần thiết, hình như tôi và ngài không có quan hệ riêng gì cả, vậy nên tôi cũng không thể nhận lời.”
Kiều Chỉ tuông một tràng khiến Thai Linh á khẩu ngay tại chỗ. Bình thường người này nhìn dịu dịu dàng dàng, cả lời nói cũng dùng cách nói nhẹ nhàng nhất, nhưng sao cứ mở miệng nói thẳng là khiến người ta nghẹn chết vậy? Không biết bình thường Cố Diệp Thần ở chung với cô nàng như thế nào nữa.
Hai người này, một người là Cố Diệp Thần cũng há miệng là không cho ai mặt mũi, cậu ta ở chung với Kiều Chỉ… Thai Linh rùng cả mình.
Diệp Thanh đã nhịn nửa ngày rồi, cuối cùng cũng không nhịn được nữa: “Phó giám đốc muốn làm gì? Chuyện của Tô Tử và Kiều Chỉ là chuyện riêng, anh cũng không nên ỷ lớn hiếp nhỏ, lấy công mưu tư. Nhân viên có hợp đồng lao động bảo vệ hợp pháp, nếu anh dám làm gì cậu ấy, tôi sẽ, tôi sẽ đi tố cáo anh…”
Thai Linh nhìn cái vẻ “gà mẹ” của Diệp Thanh, khinh thường “hừ” một tiếng, vừa khéo thang máy đến nơi, anh ta sải một bước dài đi vào, còn hai người Kiều Chỉ lẫn Diệp Thanh vẫn đứng yên không nhúc nhích. Có mấy người tính bước vào trong thì thấy Thai Linh nhấn nút, hơi hếch cằm lên: “Phiền mọi người chờ một chuyến.”
Thai Linh đã nói vậy, ai dám không nghe, thế là họ khựng bước chân lại. Thai Linh cũng không vội vã, anh ta hơi nheo mắt, lại ngoắc ngoắc ngón trỏ với Diệp Thanh, giọng nói trở nên tao nhã êm tai: “Diệp Thanh, cô vào đây, tôi có việc muốn hỏi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.