Hôn Lâu Sẽ Thành Sủng

Chương 20: Tô Tử Lấy Lòng

Túy Hậu Ngư Ca

23/05/2021

Sáng sớm, mới đến chỗ làm đã thấy Diệp Thanh thu dọn đồ đạc với khuôn mặt than khóc, Kiều Chỉ hỏi mãi mới biết thì ra cô nàng đã bị điều đến phòng Kỹ thuật. Cô ngờ vực: “Không phải ước mơ của cậu là được đến phòng Kỹ thuật à? Cơ hội tốt như vậy, hẳn cậu phải vui chứ, sau cứ nhíu mặt nhíu mày là thế nào?”

Nguyện vọng lớn nhất của Diệp Thanh lúc vào Thiên Thai là có thể làm việc ở phòng Kỹ thuật, ở chung với mấy vị đại thần IT trong truyền thuyết kia. Nhưng phòng Kỹ thuật yêu cầu cao quá, không phải ai muốn vào cũng được, nên cô nàng vẫn luôn buồn bực vì không thành công. Nếu nói là hôm nào Diệp Thanh cũng đến ngắm nghía phòng Kỹ thuật qua lớp kính thì cũng không quá đáng.

Kiều Chỉ nói chưa dứt lời, mới hỏi vài câu mà Diệp Thanh sắp òa cả lên khóc, ôm cô: “Kiều Chỉ…”

Cô nàng bi ai kêu thảm thiết, gào rú đau thương. Kiều Chỉ cứ phải vỗ lưng cô nàng không thôi: “Có chuyện gì vậy?”

Trong lời “vừa kể vừa thút thít nghẹn ngào” của Diệp Thanh, Kiều Chỉ mới biết đã có chuyện, mà thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là cô nàng đồng ý đi ăn tối với Thai Linh, sau đó… Sau đó… Cũng không có sau đó nữa, nói đơn giản là cô nàng cho anh ta ăn một quả lừa.

Kiều Chỉ hết cách: “Không phải mình bảo cậu ít chọc anh ta lại rồi à? Sao mãi mà cậu không đổi được cái tính đó vậy.” Từ sau khi Thai Linh đến công ty, anh ta đã tự mình tiếp quản phòng Kỹ thuật. Nói cách khác, bây giờ “lão đại” của phòng là Thai Linh, Diệp Thanh sắp chui vô hang cọp rồi!

Cô cũng hiểu luôn vì sao sáng nay gặp Thai Linh ở thang máy, mặt anh ta bí xị đen thui.

Sau khi giúp Diệp Thanh chuyển đồ sang phòng Kỹ thuật, Kiều Chỉ về thì thấy có người đứng trước bàn làm việc của mình, cô hơi ngạc nhiên.

Tô Tử quấn vải mỏng trên trán, mặt lại nở nụ cười hòa nhã, còn chào hỏi: “Sáng tốt lành, Kiều Chỉ.”

Mấy người xung quanh cũng cúi thấp đầu xuống, nói chuyện nhỏ lại, dựng lỗ tai lên.

Kiều Chỉ nhìn cô nàng một lúc, cũng nở một nụ cười, một nụ cười không thân thiết cũng không chứa bất kỳ tạp chất gì: “Sáng tốt lành.”

“Chuyện hôm đó chỉ là hiểu lầm thôi, tôi hy vọng sau này chúng ta có thể hợp tác thật tốt, tạo thêm nhiều thành tích cho công ty.” Tô Tử đưa tay ra với Kiều Chỉ.



Cô nhìn cái tay trước mặt một lần, chỉ khẽ gật đầu rồi đi vòng qua cô ta, về bàn tiếp tục công việc.

Tô Tử cũng không mong cô sẽ làm gì đó đáp lễ, chỉ lẳng lặng thu tay về, quay người nói với những người có mặt trong phòng làm việc: “Tôi biết hai ngày nay mọi người rất tò mò về chuyện của tôi và Kiều Chỉ, bây giờ tôi sẽ giải thích thay cô ấy. Hôm đó đơn giản chỉ là hiểu lầm thôi, tôi và Kiều Chỉ là bạn rất thân, cũng là đồng nghiệp gần gũi, hy vọng sau này mọi người không hiểu lầm Kiều Chỉ nữa, chú tâm vào công việc của mình!”

Kể ra cũng phải khen cho thái độ của cô ta trước hiềm khích cũ – tất cả mọi người đều vội vã quay lại với công việc của mình, trong phút chốc, bầu không khí bên trong trở nên vui vẻ hòa hợp.

“Thì ra nhân viên của Thiên Thai toàn lười biếng thế à? Đúng là mất mặt…”

Một giọng nữ cao ngạo đột ngột cắt ngang bầu không khí, họ nhìn sang theo âm thanh thì thấy Mễ Kỳ đang đứng ở cửa, mặt hếch lên, tóc uốn lọn to. Tuy người này chỉ mặc áo phông và quần jean bình thường, nhưng khí chất sang trọng trên người vẫn không bị che lấp mất.

Mọi người đang có mặt đều hơi sửng sốt, bởi họ chỉ thường thấy Mễ Kỳ trên ti vi, dù là công ty có hợp tác với cô nàng, nhưng mấy nhân viên nhỏ quèn như họ thì làm gì có nhiều cơ hội được gặp. Bây giờ thấy Mễ Kỳ xuất hiện ở đây, lòng ai ai cũng vừa kích động vừa tò mò, thậm chí còn có cảm giác thất vọng với thái độ của người kia, hoặc ít hoặc nhiều.

Dù sao Tô Tử cũng là tổ trưởng, cô ta nở một nụ cười rồi tiến lên tiếp đón: “Sao cô Mễ cũng đến đây thế? Có vấn đề gì à? Hay là tôi đưa cô đến phòng làm việc của phó giám đốc Thai nhé?”

Mễ Kỳ liếc cô ta một cái: “Sức khỏe vẫn tốt chứ?”

“Cảm ơn cô Mễ quan tâm, chỉ là chút thương tích nhỏ thôi, không có gì đáng ngại.”

Mễ Kỳ “hừ” một tiếng: “Nếu đã bị thương nhẹ, cô còn vô bệnh viện làm gì, sợ người khác không biết mình bị thương chắc?”

Mặt Tô Tử đờ ra, Mễ Kỳ thì đẩy cô ta ra rồi tiến lên mấy bước, chỉ thẳng vào Kiều Chỉ, nhíu đôi mi thanh tú: “Cô không phải thợ trang điểm hôm qua công ty bảo theo tôi à? Còn phải là tôi đến mời nữa, cô có giá hơn đại bài tôi đấy.”



Kiều Chỉ ngẩn ra. Đây là thế nào? Rõ là bên Marketing nói cô không cần sang hỗ trợ mà?

Lương Khải nghe tiếng thì đi ra: “Cô Mễ, hay là tôi xếp cho cô một nhân viên lanh lợi khác nhé?”

“Anh là ai?” Mễ Kỳ lạnh lùng nhìn anh ta. Chẳng đợi Lương Khải trả lời, Mễ Kỳ đã không kìm được mà nói: “Anh là ai tôi cũng mặc, nhưng tôi nói cho anh biết, ban đầu người được xếp cho tôi là Kiều Chỉ. Tôi cũng chỉ dùng cô ấy thôi. Sao đây, tôi chọn ai cũng phải đợi anh đồng ý à?”

Lương Khải xua tay lia lịa: “Cô Mễ cứ đùa, cô thích dùng ai thì dùng. Kiều Chỉ, nhanh lên một chút, cô đi với cô Mễ đi, đừng để cô ấy phật ý…”

Mễ Kỳ nhìn anh ta, vẻ mặt khinh bỉ rõ ràng: “Đúng là thứ chân chó, chẳng trách người ta nói có nhiều người chẳng cần đi học, chỉ cần một có hai không là được lên chức.”

Thấy mọi người đều có vẻ không hiểu, trợ lý theo sau Mễ Kỳ bèn chịu trách nhiệm giải thích: “Một có là có xin xỏ, hai không là không biết xấu hổ. Xin lỗi mọi người, Kỳ Kỳ nhà chúng tôi thích chọc ghẹo người khác, mọi người cứ cười cho qua nhé, không cười là chị ấy không vui đó. Một, hai, ba, mọi người cười lên nào…”

Mặt Lương Khải lập tức đen như không thể đen hơn, người xung quanh đều che miệng cười, mà Kiều Chỉ cũng không khỏi thấy hài hước, bèn khẽ cúi đầu, nhếch môi lên.

Mễ Kỳ không chờ được nữa, bèn giục Kiều Chỉ: “Cô có đi không, có biết một phút của tôi là bao nhiêu tiền không? Cô đền nổi à?”

Kiều Chỉ vội vàng sửa sang lại túi xách, mang theo hết tài liệu cần thiết. Mễ Kỳ lại thô lỗ kéo luôn cô qua rồi quăng túi lại cho trợ lý kia: “Đi thôi…” Nói xong bèn lôi Kiều Chỉ ra ngoài, giày cao gót mười phân nện trên đất “cộp”, “cộp”, “cộp”.

Kiều Chỉ đi theo sau lưng Mễ Kỳ, dịu dàng nói cám ơn: “Cám ơn cô.”

Mễ Kỳ cũng không quay đầu lại, đi một cách vênh váo hống hách: “Ơn cái gì? Cảm ơn tôi đã gây phiền phức cho cô, không cho cô mặt mũi à?”

Kiều Chỉ nhếch môi. Lần trước lúc chụp ảnh, không biết là ai đã giữ chặt tay cô, cũng nhờ người này giải vây giúp. Hôm nay dù là cô nàng vô tình hay cố ý, nhưng cũng rõ là Mễ Kỳ bênh vực cô, chỉ là trông cô nàng thế này, nói cảm ơn cũng thấy có vẻ thô tục.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Lâu Sẽ Thành Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook