Hôn Lễ Chớp Nhoáng: Boss Siêu Cưng Chiều Vợ
Chương 20: Cảm Ơn Ngài Lệ.
Huyền Tư Huyền
13/09/2021
Khi cô hủy bỏ hôn ước với Ngụy Hồng Kiệt chỉ có người nhà hai bên ở đó, cũng không có thông báo trong buổi họp báo sao Lệ Cảnh Trần lại biết được?
Lẽ nào anh ta có năng lực đặc biệt gì đó, ở xa ngàn dặm mà cũng có thể nhìn thấy những chuyện mà bản thân muốn thấy? Hay anh ta có thể thấy được ký ức của người khác?
Không không, suy nghĩ này ngay lập tức bị Thẩm Niệm bác bỏ.
Cô là người kế tục chủ nghĩa xã hội của tổ quốc, một lòng theo chủ nghĩa Mác-Lê Nin, không thể tin mấy chuyện ma quỷ này.
Lệ Cảnh Trần nhìn thấy sắc mặt thay đổi của cô gái trước mặt, liền cảm thấy buồn cười, không biết cô lại suy nghĩ gì nữa. Bị vị hôn phu cũ phản bội vậy mà còn có thể suy nghĩ lung tung như vậy, cũng vững tâm thật.
“Quan tâm đến nghệ sĩ của mình là một phẩm chất cần có của một ông chủ công ty giải trí.” Lệ Cảnh Trần nói với Thẩm Niệm còn thỏa mái tươi cười một cái.
Thẩm Niệm cạn lời, lại là câu này.
Hai anh em này sao lại thích hỏi thăm chuyện riêng của người khác dữ vậy, trong lòng Thẩm Niệm thầm than phiền, hoàn toàn không chú ý đến vẻ mặt của bà nội Lệ và chú Trương ở bên cạnh.
Bà nội Lệ và chú Trương nhìn nhau, hai người đều ngỡ ngàng.
“Lão Trương, ông có nghe thấy gì không?”
“Dạ nghe rồi Lão phu nhân, nhị thiếu nói cô Thẩm là nghệ sĩ công ty cậu ấy.”
Nghe cuộc đối thoại giữa hai người, Lệ Cảnh Trần liền hiểu ra. Chắc bọn họ đã hiểu lầm khi nghe lời khi nãy anh ta nói rồi, anh ta nói những câu đó là vì muốn chọc tức Ngụy Hồng Kiệt thôi.
Giờ nghĩ lại, chắc Lệ Cảnh Hành cũng nghe thấy nên mới liếc anh ta như vậy, đúng là nhỏ mọn.
Anh ta ý vị sâu xa nhìn Lệ Cảnh Hành, từ lúc xuất hiện tới giờ tầm mắt vẫn luôn nhìn Thẩm Niệm, anh ta chào hỏi mọi người rồi cùng nhau vào nhà.
“Nói vậy Niệm Niệm thật sự là do Cảnh Hành cướp về hả, đồng thời cũng ký hợp đồng với Sao Trời luôn.” Sau khi nghe Lệ Cảnh Trần giải thích bà nội Lệ mới hiểu mọi chuyện, sau đó lại vuốt ngực: “Còn may, còn may, là không hiểu lầm, không hiểu lầm.”
Khóe mắt Thẩm Niệm khẽ giật, nhưng cũng không nói gì, bà nội Lệ vui là được.
“Niệm Niệm à, công ty giải trí Tư Niệm không phải của nhà con à? Sao con lại hủy hợp đồng với họ?” Bà nội Lệ nắm tay Thẩm Niệm hỏi cô.
Thẩm Niệm nhìn vào đôi mắt chân thành và quan tâm của bà cụ, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Quan hệ giữa mình và Thẩm gia không thể chỉ một hai câu là giải thích rõ được, huống hồ bà nội Lệ đối tốt với cô như vậy, nếu nói ra e là sẽ làm bà lo lắng. Thẩm Niệm hơi do dự, định tìm đại lý do nào đó để lừa bà nội Lệ.
Còn chưa kịp nghĩ ra lý do, Lệ Cảnh Hành nãy giờ vẫn luôn yên lặng bỗng nhiên lên tiếng: “Là do con mời cô ấy đến công ty Sao Trời.”
Nghe vậy bà nội Lệ cười với Thẩm Niệm: “Tốt lắm, đến công ty Sao Trời là tốt, bà sẽ kêu Cảnh Hành và Cảnh Trần cố hết sức nâng đỡ cháu, cháu đừng lo.”
Thẩm Niệm ngại ngùng mỉm cười, trong lòng cũng thầm biết ơn Lệ Cảnh Hành. Không ngờ anh lại giúp cô giải vây, bà nội Lệ và Lệ Cảnh Trần vẫn còn ở đây, không thể trực tiếp nói cảm ơn anh được, Thẩm Niệm nhìn anh cảm kích.
Bắt gặp ánh mắt cảm kích của Thẩm Niệm, Lệ Cảnh Hành hơi khựng lại sau đó nhìn sang chỗ khác, hàng mi dài che đi những gợn sóng trong mắt anh.
Nhìn hai người đưa mắt nhìn nhau, đôi mắt Lệ Cảnh Trần hơi nheo lại, một tia gian xảo lóe lên trong ánh mắt.
Hai người này, rất thú vị.
Nhìn thấy dáng vẻ không bình thường của Lệ Cảnh Hành, rõ ràng trong lòng anh Thẩm Niệm rất đặc biệt. Chỉ là nha đầu Thẩm Niệm này thì lơ ngơ lại mới vừa bị tổn thương tình cảm, không biết có hiểu được tâm tư của Lệ Cảnh Hành hay không.
Sắc trời dần sẩm tối, Thẩm Niệm chào tạm biệt bà nội Lệ, chuẩn bị rời khỏi trang viên Lệ gia. Lệ Cảnh Hành nói công ty còn có việc cần xử lý, đúng lúc thuận đường đưa Thẩm Niệm về luôn. Lệ Cảnh Trần nhanh nhẹn cũng đòi về chung với họ.
Nên ở trong xe Thẩm Niệm và Lệ Cảnh Hành không nói lời nào, thậm chí Lệ Cảnh Hành cũng không nhìn cô.
Thẩm Niệm:…
Hình như bọn họ không cùng đường.
Vả lại bây giờ Thẩm Niệm không muốn về Thẩm gia. Về Thẩm gia chắc chắn sẽ có trận chiến khốc liệt nữa, cô đã quá mệt mỏi.
Cũng may lúc trước vì muốn ở gần với Ngụy Hồng Kiệt, cô đã mua một căn hộ ở gần nhà anh ta, dọn dẹp một chút là có thể vào ở được, bây giờ có thể đến đó để tránh một lúc.
Thẩm Niệm không khỏi thở dài, đôi lúc lụy tình cũng có tác dụng, bây giờ có thể dùng được rồi.
“Đi đâu?” Bên ngoài đã bắt đầu đổ mưa, mưa rơi tí tách, giọng nói Lệ Cảnh Hành mờ mịt trong tiếng mưa, lộ ra chút dịu dàng mà người thường không có.
Nhớ đến trải nghiệm ngồi trên xe Lệ Cảnh Hành lần trước Thẩm Niệm cũng không từ chối, nói địa chỉ căn hộ cho anh biết.
Lệ Cảnh Hành không hỏi nữa, quay đầu xe vững vàng lái về phía trước.
“Cảm ơn anh Lệ.” Qua một lúc Thẩm Niệm mới nói.
Cảm ơn anh đã giải vây, cảm ơn anh đưa về nhà, cảm ơn anh… Thẩm Niệm không nói ra hết nhưng cô biết Lệ Cảnh Hành sẽ hiểu.
Giọng nói của cô không lớn nhưng vừa đủ để anh nghe rõ, âm thanh ngọt ngào mềm mại, âm cuối hơi kéo dài khiến trái tim anh thấy hơi nhột.
Không nhìn Lệ Cảnh Hành nữa, Thẩm Niệm nhẹ nhàng tựa đầu vào cửa kính ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.
Bên ngoài trời đang mưa, người đi đường cũng ít hơn nhiều, thỉnh thoảng có một hai người che ô chậm rãi bước đi. Khung cảnh trong màn mưa càng trở nên mờ ảo hơn bởi sự chuyển động của chiếc xe.
Hôm nay ngồi cạnh Lệ Cảnh Hành, Thẩm Niệm không cảm thấy áp lực quá lớn, không biết có phải do anh ấy đã cố ý thu nó lại hay không.
Trong xe yên tĩnh, chỉ có âm thanh nhịp nhàng của cần gạt nước khi Lệ Cảnh Hành lái xe. Thẩm Niệm thấy hơi buồn ngủ, cô thả lỏng người, từ từ nheo mắt lại.
Chiếc xe Bentley màu đen dừng trước một tòa chung cư, thân xe dính đầy hạt mưa, lóe lên dưới ánh sáng dịu dàng.
Lệ Cảnh Hành nhìn cô gái đang ngủ say, người luôn quyết đoán như anh bỗng chốc do dự.
Cô gái ngủ rất ngoan ngoãn, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở nhẹ nhàng và đều đặn, làn da không trang điểm vẫn trắng trẻo và mịn màng, một vài sợi tóc đen buông xuống hai mang tai, che khuôn mặt đi một chút, khiến cho tổng thể càng dịu dàng hơn.
“Bíp…bíp…” Một vài tiếng còi chói tai đột ngột vang lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh và tươi đẹp, sau đó là một tiếng mắng chửi giận dữ của một người đàn ông từ trong màn mưa truyền đến: “Này, người ở phía trước nhanh lên đi, làm cái gì vậy? Bộ xe Bentley thì có thể cản đường hả?”
Cô gái bị âm thanh đánh thức, run rẩy mở mắt ra, ngơ ngác nhìn xung quanh, không ngờ đụng phải ánh mắt hơi tức giận của người đàn ông.
Thẩm Niệm sửng sốt, ngay lập tức tỉnh táo lại, thấy đã đến dưới chung cư nhà mình rồi, cô lập tức ngồi dậy nói cảm ơn Lệ Cảnh Hành: “Xin lỗi anh Lệ tôi ngủ quên. Cảm ơn anh đã đưa tôi về, tôi đi trước nhé.”
Nói xong liền mở cửa ra chuẩn bị đi xuống, bỗng Lệ Cảnh Hành đột nhiên gọi cô lại.
Lẽ nào anh ta có năng lực đặc biệt gì đó, ở xa ngàn dặm mà cũng có thể nhìn thấy những chuyện mà bản thân muốn thấy? Hay anh ta có thể thấy được ký ức của người khác?
Không không, suy nghĩ này ngay lập tức bị Thẩm Niệm bác bỏ.
Cô là người kế tục chủ nghĩa xã hội của tổ quốc, một lòng theo chủ nghĩa Mác-Lê Nin, không thể tin mấy chuyện ma quỷ này.
Lệ Cảnh Trần nhìn thấy sắc mặt thay đổi của cô gái trước mặt, liền cảm thấy buồn cười, không biết cô lại suy nghĩ gì nữa. Bị vị hôn phu cũ phản bội vậy mà còn có thể suy nghĩ lung tung như vậy, cũng vững tâm thật.
“Quan tâm đến nghệ sĩ của mình là một phẩm chất cần có của một ông chủ công ty giải trí.” Lệ Cảnh Trần nói với Thẩm Niệm còn thỏa mái tươi cười một cái.
Thẩm Niệm cạn lời, lại là câu này.
Hai anh em này sao lại thích hỏi thăm chuyện riêng của người khác dữ vậy, trong lòng Thẩm Niệm thầm than phiền, hoàn toàn không chú ý đến vẻ mặt của bà nội Lệ và chú Trương ở bên cạnh.
Bà nội Lệ và chú Trương nhìn nhau, hai người đều ngỡ ngàng.
“Lão Trương, ông có nghe thấy gì không?”
“Dạ nghe rồi Lão phu nhân, nhị thiếu nói cô Thẩm là nghệ sĩ công ty cậu ấy.”
Nghe cuộc đối thoại giữa hai người, Lệ Cảnh Trần liền hiểu ra. Chắc bọn họ đã hiểu lầm khi nghe lời khi nãy anh ta nói rồi, anh ta nói những câu đó là vì muốn chọc tức Ngụy Hồng Kiệt thôi.
Giờ nghĩ lại, chắc Lệ Cảnh Hành cũng nghe thấy nên mới liếc anh ta như vậy, đúng là nhỏ mọn.
Anh ta ý vị sâu xa nhìn Lệ Cảnh Hành, từ lúc xuất hiện tới giờ tầm mắt vẫn luôn nhìn Thẩm Niệm, anh ta chào hỏi mọi người rồi cùng nhau vào nhà.
“Nói vậy Niệm Niệm thật sự là do Cảnh Hành cướp về hả, đồng thời cũng ký hợp đồng với Sao Trời luôn.” Sau khi nghe Lệ Cảnh Trần giải thích bà nội Lệ mới hiểu mọi chuyện, sau đó lại vuốt ngực: “Còn may, còn may, là không hiểu lầm, không hiểu lầm.”
Khóe mắt Thẩm Niệm khẽ giật, nhưng cũng không nói gì, bà nội Lệ vui là được.
“Niệm Niệm à, công ty giải trí Tư Niệm không phải của nhà con à? Sao con lại hủy hợp đồng với họ?” Bà nội Lệ nắm tay Thẩm Niệm hỏi cô.
Thẩm Niệm nhìn vào đôi mắt chân thành và quan tâm của bà cụ, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Quan hệ giữa mình và Thẩm gia không thể chỉ một hai câu là giải thích rõ được, huống hồ bà nội Lệ đối tốt với cô như vậy, nếu nói ra e là sẽ làm bà lo lắng. Thẩm Niệm hơi do dự, định tìm đại lý do nào đó để lừa bà nội Lệ.
Còn chưa kịp nghĩ ra lý do, Lệ Cảnh Hành nãy giờ vẫn luôn yên lặng bỗng nhiên lên tiếng: “Là do con mời cô ấy đến công ty Sao Trời.”
Nghe vậy bà nội Lệ cười với Thẩm Niệm: “Tốt lắm, đến công ty Sao Trời là tốt, bà sẽ kêu Cảnh Hành và Cảnh Trần cố hết sức nâng đỡ cháu, cháu đừng lo.”
Thẩm Niệm ngại ngùng mỉm cười, trong lòng cũng thầm biết ơn Lệ Cảnh Hành. Không ngờ anh lại giúp cô giải vây, bà nội Lệ và Lệ Cảnh Trần vẫn còn ở đây, không thể trực tiếp nói cảm ơn anh được, Thẩm Niệm nhìn anh cảm kích.
Bắt gặp ánh mắt cảm kích của Thẩm Niệm, Lệ Cảnh Hành hơi khựng lại sau đó nhìn sang chỗ khác, hàng mi dài che đi những gợn sóng trong mắt anh.
Nhìn hai người đưa mắt nhìn nhau, đôi mắt Lệ Cảnh Trần hơi nheo lại, một tia gian xảo lóe lên trong ánh mắt.
Hai người này, rất thú vị.
Nhìn thấy dáng vẻ không bình thường của Lệ Cảnh Hành, rõ ràng trong lòng anh Thẩm Niệm rất đặc biệt. Chỉ là nha đầu Thẩm Niệm này thì lơ ngơ lại mới vừa bị tổn thương tình cảm, không biết có hiểu được tâm tư của Lệ Cảnh Hành hay không.
Sắc trời dần sẩm tối, Thẩm Niệm chào tạm biệt bà nội Lệ, chuẩn bị rời khỏi trang viên Lệ gia. Lệ Cảnh Hành nói công ty còn có việc cần xử lý, đúng lúc thuận đường đưa Thẩm Niệm về luôn. Lệ Cảnh Trần nhanh nhẹn cũng đòi về chung với họ.
Nên ở trong xe Thẩm Niệm và Lệ Cảnh Hành không nói lời nào, thậm chí Lệ Cảnh Hành cũng không nhìn cô.
Thẩm Niệm:…
Hình như bọn họ không cùng đường.
Vả lại bây giờ Thẩm Niệm không muốn về Thẩm gia. Về Thẩm gia chắc chắn sẽ có trận chiến khốc liệt nữa, cô đã quá mệt mỏi.
Cũng may lúc trước vì muốn ở gần với Ngụy Hồng Kiệt, cô đã mua một căn hộ ở gần nhà anh ta, dọn dẹp một chút là có thể vào ở được, bây giờ có thể đến đó để tránh một lúc.
Thẩm Niệm không khỏi thở dài, đôi lúc lụy tình cũng có tác dụng, bây giờ có thể dùng được rồi.
“Đi đâu?” Bên ngoài đã bắt đầu đổ mưa, mưa rơi tí tách, giọng nói Lệ Cảnh Hành mờ mịt trong tiếng mưa, lộ ra chút dịu dàng mà người thường không có.
Nhớ đến trải nghiệm ngồi trên xe Lệ Cảnh Hành lần trước Thẩm Niệm cũng không từ chối, nói địa chỉ căn hộ cho anh biết.
Lệ Cảnh Hành không hỏi nữa, quay đầu xe vững vàng lái về phía trước.
“Cảm ơn anh Lệ.” Qua một lúc Thẩm Niệm mới nói.
Cảm ơn anh đã giải vây, cảm ơn anh đưa về nhà, cảm ơn anh… Thẩm Niệm không nói ra hết nhưng cô biết Lệ Cảnh Hành sẽ hiểu.
Giọng nói của cô không lớn nhưng vừa đủ để anh nghe rõ, âm thanh ngọt ngào mềm mại, âm cuối hơi kéo dài khiến trái tim anh thấy hơi nhột.
Không nhìn Lệ Cảnh Hành nữa, Thẩm Niệm nhẹ nhàng tựa đầu vào cửa kính ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.
Bên ngoài trời đang mưa, người đi đường cũng ít hơn nhiều, thỉnh thoảng có một hai người che ô chậm rãi bước đi. Khung cảnh trong màn mưa càng trở nên mờ ảo hơn bởi sự chuyển động của chiếc xe.
Hôm nay ngồi cạnh Lệ Cảnh Hành, Thẩm Niệm không cảm thấy áp lực quá lớn, không biết có phải do anh ấy đã cố ý thu nó lại hay không.
Trong xe yên tĩnh, chỉ có âm thanh nhịp nhàng của cần gạt nước khi Lệ Cảnh Hành lái xe. Thẩm Niệm thấy hơi buồn ngủ, cô thả lỏng người, từ từ nheo mắt lại.
Chiếc xe Bentley màu đen dừng trước một tòa chung cư, thân xe dính đầy hạt mưa, lóe lên dưới ánh sáng dịu dàng.
Lệ Cảnh Hành nhìn cô gái đang ngủ say, người luôn quyết đoán như anh bỗng chốc do dự.
Cô gái ngủ rất ngoan ngoãn, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở nhẹ nhàng và đều đặn, làn da không trang điểm vẫn trắng trẻo và mịn màng, một vài sợi tóc đen buông xuống hai mang tai, che khuôn mặt đi một chút, khiến cho tổng thể càng dịu dàng hơn.
“Bíp…bíp…” Một vài tiếng còi chói tai đột ngột vang lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh và tươi đẹp, sau đó là một tiếng mắng chửi giận dữ của một người đàn ông từ trong màn mưa truyền đến: “Này, người ở phía trước nhanh lên đi, làm cái gì vậy? Bộ xe Bentley thì có thể cản đường hả?”
Cô gái bị âm thanh đánh thức, run rẩy mở mắt ra, ngơ ngác nhìn xung quanh, không ngờ đụng phải ánh mắt hơi tức giận của người đàn ông.
Thẩm Niệm sửng sốt, ngay lập tức tỉnh táo lại, thấy đã đến dưới chung cư nhà mình rồi, cô lập tức ngồi dậy nói cảm ơn Lệ Cảnh Hành: “Xin lỗi anh Lệ tôi ngủ quên. Cảm ơn anh đã đưa tôi về, tôi đi trước nhé.”
Nói xong liền mở cửa ra chuẩn bị đi xuống, bỗng Lệ Cảnh Hành đột nhiên gọi cô lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.