Hôn Lễ Chớp Nhoáng: Boss Siêu Cưng Chiều Vợ
Chương 42: Cùng Ăn Không
Huyền Tư Huyền
26/09/2021
Trương Bác lẳng lặng ngồi ở ghế lái, từ kính chiếu hậu có thể nhìn thấy khuôn mặt không biểu cảm của Lệ Cảnh Hành đang nhìn về phía Thẩm Niệm, hoàn toàn không có ý định xuống xe.
Ánh đèn đường hắt vào tia sáng dịu nhẹ lên mặt Lệ Cảnh Hành. Lệ Cảnh Hành vốn đã rất điển trai, khuôn mặt tinh xảo được ánh đèn neon chiếu sáng, càng khiến anh giống như từ trong tranh bước ra.
Nhưng không biết tại sao, Trương Bác nhìn anh lại cảm thấy hiện tại anh đang rất cô đơn, như thể cả thế giới đang xa lánh anh, anh chỉ đơn độc, lẻ loi một mình trên cuộc đời này vậy.
Nhìn mãi, nhìn mãi, Trương Bác tự nhiên lại hơi thương cảm.
Sau khi suy nghĩ, anh cất tiếng hỏi: “Lệ tổng, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Trong xe khá ồn ào, tiếng xe cộ qua lại trên phố, tiếng từ các quầy bán đồ ăn trong chợ đêm, tiếng trò chuyện của những người ăn khuya, tiếng cụng ly,… đủ loại âm thanh hội tụ lại với nhau, hình thành một giai điệu độc đáo mà chỉ nhân gian mới có.
Nghe Trương Bác hỏi, Lệ Cảnh Hành cân nhắc một hồi, lại nhìn về phía hộp lễ phục ở bên cạnh: “Cậu chờ tôi một lát, tôi đi mua vài ký tôm hùm.”
Trương Bác: ???
Lệ Cảnh Hành cầm theo hộp lễ phục, mở cửa bước xuống xe, đi về phía Thẩm Niệm và Lý Dịch.
Khi đi đến khá gần bọn họ, Lệ Cảnh Hành dường như nghe thấy giọng nói của họ.
Lý Dịch và Thẩm Niệm đang ăn uống vui vẻ, một người là tín đồ ăn uống chính gốc, một người là tiểu tiên nữ đã đói cả ngày trời nên nhìn thấy gì cũng muốn ăn. Đĩa tôm hùm ở trước mặt hai người nhanh chóng sạch sẽ.
Nhìn đống vỏ tôm hùm ở trên bàn, ông chủ hiểu chuyện đã mau chóng đến giúp bọn họ dọn dẹp, ném hết vỏ tôm vào thùng rác.
Tháo bao tay dùng một lần ra, lấy một vài tờ giấy ăn lau miệng, rồi lại lau tay.
Có thể là do chất lượng của găng tay nhựa dùng một lần không được tốt nên vẫn còn rất nhiều nước súp của tôm hùm bị tràn vào, khiến cho tay của Thẩm Niệm đầy dầu, lau thế nào cũng không thể sạch được.
Thẩm Niệm sốt ruột, lại lấy vài tờ khăn giấy lau ngón tay mạnh hơn, tay đã bị chà đỏ bừng, nhưng vẫn chưa sạch.
Lý Dịch đang tách càng tôm hùm ở bên cạnh, càng tôm hùm rất lớn, bên trong có rất nhiều thịt, không thể lãng phí được.
Nhìn thấy Thẩm Niệm đang loay hoay với những ngón tay của mình, Lý Dịch nhai thịt từ càng tôm hùm trong miệng, còn đề nghị Thẩm Niệm: “Nếu như tay đã dính đầy dầu mỡ vậy rồi hay là gọi thêm năm ký tôm hùm nữa đi. Lát nữa cùng nhau đi rửa tay.”
Thẩm Niệm dừng tay lại, rồi nhìn Lý Dịch một hồi rồi quay sang nói với ông chủ dọn vỏ tôm: “Ông chủ, cho tôi thêm năm ký tôm hùm và một đôi bao tay mới nữa nhé.”
Ông chủ cười tươi như hoa nói: “Ngon đúng không, tay nghề nấu tôm hùm của tôi là gia truyền đấy!”
Thẩm Niệm suy nghĩ một hồi, tôm hùm mới du nhập vào Trung Quốc không bao lâu, sao lại có thể gia truyền được?
Lý Dịch không quan tâm nhiều đến như vậy, lớn tiếng nói với ông chủ đang đi ở phía xa: “Ông chủ, hai đôi bao tay nhé!”
Khoảng thời gian chờ tôm hùm chín có chút nhàm chán, Thẩm Niệm mở một lon Coca lạnh, học theo Lý Dịch lục trong dĩa tìm càng tôm hùm, tách ra lấy thịt ăn.
Khi Lệ Cảnh Hành đi đến trước mặt Thẩm Niệm, đúng lúc Thẩm Niệm uống một ngụm nước Coca lạnh, trên tay còn cầm một vài cái càng tôm hùm, sảng khoái phát ra tiếng ợ.
Bất ngờ nhìn thấy Lệ Cảnh Hành mặc một bộ vest và giày da, phong cách ăn mặc hoàn toàn không ăn nhập gì với chợ đêm, lúc đó Thẩm Niệm vẫn còn chưa ợ xong nữa.
“…”
Lý Dịch vẫn đang vui vẻ gặm càng tôm hùm, không hề phát hiện ra Lệ Cảnh Hành, nghe thấy tiếng ợ hơi lớn của Thẩm Niệm, anh ta không nhịn được cười thành tiếng: “Haha, cô ợ như thế này, ha ha, ai bảo cô uống coca, cười chết tôi rồi...”
Dưới cái nhìn chăm chú của Lệ Cảnh Hành, Thẩm Niệm lại uống thêm một ngụm Coca nữa, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm gào thét lên rồi.
“Ahhhhh, xấu hổ quá! Tại sao Lệ Cảnh Hành lại xuất hiện ở đây!”
Cố gắng không để ý đến tiếng cười của Lý Dịch, ném cái càng tôm hùm trong tay xuống, Thẩm Niệm nhanh chóng tháo bao tay ra, lấy khăn giấy lau tay và miệng, ngón tay trắng nõn mịn màng của cô bị lau đến đỏ ửng.
Lệ Cảnh Hành dời tầm mắt sang ngón tay cô, khi nhìn thấy tay đỏ ửng, lông mày bất giác khẽ nhíu lại.
Thẩm Niệm lau ngón tay xong, ném khăn giấy vào thùng rác, đứng dậy chào hỏi Lệ Cảnh Hành: “Anh Lệ, thật là trùng hợp, anh cũng tới ăn tôm hùm sao?”
Lệ Cảnh Hành thu ánh mắt lại, chuyển hướng nhìn sang khuôn mặt cô, có thể là do thời tiết nóng nực đã khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng hồng, trông rất đáng yêu.
Lý Dịch phát hiện ra sự tồn tại của Lệ Cảnh Hành, lập tức ngừng cười. Nhìn thấy Thẩm Niệm đứng dậy, anh ta cũng đứng bật dây: “Lệ tổng.”
Lệ Cảnh Hành nhàn nhạt liếc nhìn Lý Dịch, rồi không nhìn anh ta nữa. Trong lòng Lý Dịch có chút hoảng loạn, có phải là Lệ tổng đã tức giận khi thấy anh ta dẫn nghệ sĩ của mình đi ăn uống ở chợ đêm rồi không, còn không đeo khẩu trang với kính đen nữa.
Lệ Cảnh Hành không trả lời câu hỏi của Thẩm Niệm nên cô có hơi hoảng loạn. Thêm vào đó vừa rồi còn ợ hơi một tiếng lớn bị anh nghe thấy nữa, trong sự hoảng loạn của Thẩm Niệm còn có chút ngượng ngùng.
Haiz, người ta là tiểu tiên nữ, tiểu tiên nữ ợ hơi làm sao có thể bị người phàm nghe thấy được.
Thẩm Niệm nhìn quầy thịt cừu xiên que ở bên trái, rồi lại nhìn quầy hàng trái cây ở bên phải, nhưng không hề nhìn Lệ Cảnh Hành.
Lý Dịch vẫn đang đợi phản ứng của Lệ Cảnh Hành, không thấy anh ta biểu hiện gì, lại quay đầu nhìn Thẩm Niệm ở bên cạnh, thấy Thẩm Niệm đang đảo mắt khắp nơi, trong lòng Lý Dịch cũng thầm khinh bỉ cô.
Sau đó cũng làm theo Thẩm Niệm, nhìn trái nhìn phải, chỉ không nhìn Lệ Cảnh Hành.
Lệ Cảnh Hành:…
“Ngồi đi, không cần phải đứng suốt đâu.” Lệ Cảnh Hành cuối cùng cũng đã lên tiếng.
Thẩm Niệm và Lý Dịch đồng thời thu ánh mắt đang trôi dạt khắp nơi về, nhìn nhau một cái, rồi sau đó ngồi trở lại vị trí cũ.
Thẩm Niệm cũng không quên chào hỏi Lệ Cảnh Hành: “Anh Lệ, anh có muốn ăn cùng không? Chúng tôi vừa gọi thêm năm ký tôm hùm.”
Trong lúc đang nói chuyện, ông chủ đã bưng những con tôm hùm được nấu chín lên, vẫn như ban nãy, đầy ắp cả hai đĩa lớn, chất cao như một quả đồi.
Lần này Lý Dịch không còn từ chối nữa, anh ta duỗi tay trực tiếp kéo cái đĩa nhiều hơn về trước mặt mình, đột nhiên nhận ra còn có Lệ Cảnh Hành, anh ta dừng lại, đau khổ đẩy đĩa tôm hùm lại, chớp chớp mắt giống như Thẩm Niệm, đầy mong đợi nhìn Lệ Cảnh Hành.
“Lệ tổng, tôm hùm này rất ngon, tay nghề gia truyền đấy.”
Thẩm Niệm nhìn Lý Dịch, lo anh ta ăn chưa no nên miễn cưỡng chia tôm hùm cho Lệ Cảnh Hành, cô kéo một cái ghế từ chiếc bàn trống bên cạnh, đặt sau lưng Lệ Cảnh Hành: “Anh Lệ, tôi ăn rất nhiều rồi, anh cũng ăn thử xem!”
Ánh đèn đường hắt vào tia sáng dịu nhẹ lên mặt Lệ Cảnh Hành. Lệ Cảnh Hành vốn đã rất điển trai, khuôn mặt tinh xảo được ánh đèn neon chiếu sáng, càng khiến anh giống như từ trong tranh bước ra.
Nhưng không biết tại sao, Trương Bác nhìn anh lại cảm thấy hiện tại anh đang rất cô đơn, như thể cả thế giới đang xa lánh anh, anh chỉ đơn độc, lẻ loi một mình trên cuộc đời này vậy.
Nhìn mãi, nhìn mãi, Trương Bác tự nhiên lại hơi thương cảm.
Sau khi suy nghĩ, anh cất tiếng hỏi: “Lệ tổng, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Trong xe khá ồn ào, tiếng xe cộ qua lại trên phố, tiếng từ các quầy bán đồ ăn trong chợ đêm, tiếng trò chuyện của những người ăn khuya, tiếng cụng ly,… đủ loại âm thanh hội tụ lại với nhau, hình thành một giai điệu độc đáo mà chỉ nhân gian mới có.
Nghe Trương Bác hỏi, Lệ Cảnh Hành cân nhắc một hồi, lại nhìn về phía hộp lễ phục ở bên cạnh: “Cậu chờ tôi một lát, tôi đi mua vài ký tôm hùm.”
Trương Bác: ???
Lệ Cảnh Hành cầm theo hộp lễ phục, mở cửa bước xuống xe, đi về phía Thẩm Niệm và Lý Dịch.
Khi đi đến khá gần bọn họ, Lệ Cảnh Hành dường như nghe thấy giọng nói của họ.
Lý Dịch và Thẩm Niệm đang ăn uống vui vẻ, một người là tín đồ ăn uống chính gốc, một người là tiểu tiên nữ đã đói cả ngày trời nên nhìn thấy gì cũng muốn ăn. Đĩa tôm hùm ở trước mặt hai người nhanh chóng sạch sẽ.
Nhìn đống vỏ tôm hùm ở trên bàn, ông chủ hiểu chuyện đã mau chóng đến giúp bọn họ dọn dẹp, ném hết vỏ tôm vào thùng rác.
Tháo bao tay dùng một lần ra, lấy một vài tờ giấy ăn lau miệng, rồi lại lau tay.
Có thể là do chất lượng của găng tay nhựa dùng một lần không được tốt nên vẫn còn rất nhiều nước súp của tôm hùm bị tràn vào, khiến cho tay của Thẩm Niệm đầy dầu, lau thế nào cũng không thể sạch được.
Thẩm Niệm sốt ruột, lại lấy vài tờ khăn giấy lau ngón tay mạnh hơn, tay đã bị chà đỏ bừng, nhưng vẫn chưa sạch.
Lý Dịch đang tách càng tôm hùm ở bên cạnh, càng tôm hùm rất lớn, bên trong có rất nhiều thịt, không thể lãng phí được.
Nhìn thấy Thẩm Niệm đang loay hoay với những ngón tay của mình, Lý Dịch nhai thịt từ càng tôm hùm trong miệng, còn đề nghị Thẩm Niệm: “Nếu như tay đã dính đầy dầu mỡ vậy rồi hay là gọi thêm năm ký tôm hùm nữa đi. Lát nữa cùng nhau đi rửa tay.”
Thẩm Niệm dừng tay lại, rồi nhìn Lý Dịch một hồi rồi quay sang nói với ông chủ dọn vỏ tôm: “Ông chủ, cho tôi thêm năm ký tôm hùm và một đôi bao tay mới nữa nhé.”
Ông chủ cười tươi như hoa nói: “Ngon đúng không, tay nghề nấu tôm hùm của tôi là gia truyền đấy!”
Thẩm Niệm suy nghĩ một hồi, tôm hùm mới du nhập vào Trung Quốc không bao lâu, sao lại có thể gia truyền được?
Lý Dịch không quan tâm nhiều đến như vậy, lớn tiếng nói với ông chủ đang đi ở phía xa: “Ông chủ, hai đôi bao tay nhé!”
Khoảng thời gian chờ tôm hùm chín có chút nhàm chán, Thẩm Niệm mở một lon Coca lạnh, học theo Lý Dịch lục trong dĩa tìm càng tôm hùm, tách ra lấy thịt ăn.
Khi Lệ Cảnh Hành đi đến trước mặt Thẩm Niệm, đúng lúc Thẩm Niệm uống một ngụm nước Coca lạnh, trên tay còn cầm một vài cái càng tôm hùm, sảng khoái phát ra tiếng ợ.
Bất ngờ nhìn thấy Lệ Cảnh Hành mặc một bộ vest và giày da, phong cách ăn mặc hoàn toàn không ăn nhập gì với chợ đêm, lúc đó Thẩm Niệm vẫn còn chưa ợ xong nữa.
“…”
Lý Dịch vẫn đang vui vẻ gặm càng tôm hùm, không hề phát hiện ra Lệ Cảnh Hành, nghe thấy tiếng ợ hơi lớn của Thẩm Niệm, anh ta không nhịn được cười thành tiếng: “Haha, cô ợ như thế này, ha ha, ai bảo cô uống coca, cười chết tôi rồi...”
Dưới cái nhìn chăm chú của Lệ Cảnh Hành, Thẩm Niệm lại uống thêm một ngụm Coca nữa, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm gào thét lên rồi.
“Ahhhhh, xấu hổ quá! Tại sao Lệ Cảnh Hành lại xuất hiện ở đây!”
Cố gắng không để ý đến tiếng cười của Lý Dịch, ném cái càng tôm hùm trong tay xuống, Thẩm Niệm nhanh chóng tháo bao tay ra, lấy khăn giấy lau tay và miệng, ngón tay trắng nõn mịn màng của cô bị lau đến đỏ ửng.
Lệ Cảnh Hành dời tầm mắt sang ngón tay cô, khi nhìn thấy tay đỏ ửng, lông mày bất giác khẽ nhíu lại.
Thẩm Niệm lau ngón tay xong, ném khăn giấy vào thùng rác, đứng dậy chào hỏi Lệ Cảnh Hành: “Anh Lệ, thật là trùng hợp, anh cũng tới ăn tôm hùm sao?”
Lệ Cảnh Hành thu ánh mắt lại, chuyển hướng nhìn sang khuôn mặt cô, có thể là do thời tiết nóng nực đã khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng hồng, trông rất đáng yêu.
Lý Dịch phát hiện ra sự tồn tại của Lệ Cảnh Hành, lập tức ngừng cười. Nhìn thấy Thẩm Niệm đứng dậy, anh ta cũng đứng bật dây: “Lệ tổng.”
Lệ Cảnh Hành nhàn nhạt liếc nhìn Lý Dịch, rồi không nhìn anh ta nữa. Trong lòng Lý Dịch có chút hoảng loạn, có phải là Lệ tổng đã tức giận khi thấy anh ta dẫn nghệ sĩ của mình đi ăn uống ở chợ đêm rồi không, còn không đeo khẩu trang với kính đen nữa.
Lệ Cảnh Hành không trả lời câu hỏi của Thẩm Niệm nên cô có hơi hoảng loạn. Thêm vào đó vừa rồi còn ợ hơi một tiếng lớn bị anh nghe thấy nữa, trong sự hoảng loạn của Thẩm Niệm còn có chút ngượng ngùng.
Haiz, người ta là tiểu tiên nữ, tiểu tiên nữ ợ hơi làm sao có thể bị người phàm nghe thấy được.
Thẩm Niệm nhìn quầy thịt cừu xiên que ở bên trái, rồi lại nhìn quầy hàng trái cây ở bên phải, nhưng không hề nhìn Lệ Cảnh Hành.
Lý Dịch vẫn đang đợi phản ứng của Lệ Cảnh Hành, không thấy anh ta biểu hiện gì, lại quay đầu nhìn Thẩm Niệm ở bên cạnh, thấy Thẩm Niệm đang đảo mắt khắp nơi, trong lòng Lý Dịch cũng thầm khinh bỉ cô.
Sau đó cũng làm theo Thẩm Niệm, nhìn trái nhìn phải, chỉ không nhìn Lệ Cảnh Hành.
Lệ Cảnh Hành:…
“Ngồi đi, không cần phải đứng suốt đâu.” Lệ Cảnh Hành cuối cùng cũng đã lên tiếng.
Thẩm Niệm và Lý Dịch đồng thời thu ánh mắt đang trôi dạt khắp nơi về, nhìn nhau một cái, rồi sau đó ngồi trở lại vị trí cũ.
Thẩm Niệm cũng không quên chào hỏi Lệ Cảnh Hành: “Anh Lệ, anh có muốn ăn cùng không? Chúng tôi vừa gọi thêm năm ký tôm hùm.”
Trong lúc đang nói chuyện, ông chủ đã bưng những con tôm hùm được nấu chín lên, vẫn như ban nãy, đầy ắp cả hai đĩa lớn, chất cao như một quả đồi.
Lần này Lý Dịch không còn từ chối nữa, anh ta duỗi tay trực tiếp kéo cái đĩa nhiều hơn về trước mặt mình, đột nhiên nhận ra còn có Lệ Cảnh Hành, anh ta dừng lại, đau khổ đẩy đĩa tôm hùm lại, chớp chớp mắt giống như Thẩm Niệm, đầy mong đợi nhìn Lệ Cảnh Hành.
“Lệ tổng, tôm hùm này rất ngon, tay nghề gia truyền đấy.”
Thẩm Niệm nhìn Lý Dịch, lo anh ta ăn chưa no nên miễn cưỡng chia tôm hùm cho Lệ Cảnh Hành, cô kéo một cái ghế từ chiếc bàn trống bên cạnh, đặt sau lưng Lệ Cảnh Hành: “Anh Lệ, tôi ăn rất nhiều rồi, anh cũng ăn thử xem!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.