Hôn Lễ Chớp Nhoáng: Boss Siêu Cưng Chiều Vợ
Chương 17: Giải Thích
Huyền Tư Huyền
13/09/2021
Nhìn thấy Lệ Cảnh Trần thay đổi sắc mặt liên tục sau khi nghe những lời bà nội Lệ nói, Thẩm Niệm hiểu rằng anh ta thực sự hiểu nhầm rồi.
Thẩm Niệm đau đầu ôm trán suy nghĩ. Làm sao đây, làm sao để giải thích đây. Tại sao lại làm khó cô như vậy?
“Lão phu nhân, thiếu gia tới rồi.” Giọng nói cung kính của bác Trương cắt ngang suy nghĩ của hai người. Thẩm Niệm và Lệ Cảnh Trần đồng thời nhìn về phía cầu thang tinh xảo sang trọng, một người đàn ông mặc trang phục thoải mái, thân hình cao ráo đang đứng ở đó.
Lệ Cảnh Hành.
Một áp lực mạnh mẽ xuất hiện theo người đàn ông này từ từ lan tỏa bao phủ toàn bộ phòng khách.
Đôi mắt một mí quét qua phía Thẩm Niệm và Lệ Cảnh Trần đang đứng, dừng lại một chút rồi lại quay đi.
Phòng khách bỗng nhiên im ắng.
Không biết có phải là cảm giác sai không mà Thẩm Niệm cảm thấy khi Lệ Cảnh Hành nhìn về phía cô nhiệt độ xung quanh giảm xuống rất nhiều, cô sởn hết cả gai ốc.
“Sao giờ con mới xuống? Không thấy Thẩm Niệm đợi con rất lâu rồi sao?” Tiếng bà nội Lệ vang lên khiến Thẩm Niệm cảm thấy ấm áp trở lại, không còn cảm giác sởn gai ốc như ban nãy nữa.
Lệ Cảnh Hành nghe vậy, anh mắt lạnh nhạt lại liếc sang Thẩm Niệm.
“Bà nội, không phải anh ấy đã xuống rồi sao, bà đừng hỏi anh ấy nữa.” Lệ Cảnh Trần mở miệng xua tan không khí ngượng ngùng xung quanh.
“ Mau ăn cơm thôi, con đói lắm rồi”
“Con vẫn không biết xấu hổ mà nói như thế, con với anh con y như nhau, trong lòng căn bản là không có bà nội này, lâu như vậy rồi mới chịu về thăm bà.” Bà nội Lệ than vãn, giả bộ hầm hừ vài tiếng tức giận nhưng vẫn đưa đám người xuống phòng ăn.
Thẩm Niệm phát hiện bàn ăn đều là những món cô thích. Cô mới chỉ đến đây ăn cơm một lần duy nhất mà bà nội Lệ lại để ý như vậy, có thể nhớ rõ sở thích và khẩu vị của cô.
Trong lòng Thẩm Niệm trào dâng sự ấm áp. Bỏ qua quan hệ của cô với Lệ Cảnh Hành, Thẩm Niệm thật lòng muốn coi bà nội Lệ như người thân của mình. Bà mang lại cho cô cảm giác rất ấm áp mà trước nay cô chưa từng có khi còn ở nhà, có điều hiện tại...
Thẩm Niệm âm thầm nghĩ, cho dù sau này cô không cần phải giả vờ làm bạn gái Lệ Cảnh Hành nữa cô cũng sẽ hiếu kính với bà nội Lệ.
Bữa trưa tại trang viên Lệ gia kết thúc trong một bầu không khí kỳ lạ.
Bữa cơm này Thẩm Niệm ăn không được no, không phải vì thức ăn không ngon. Chỉ là đối mặt với khuôn mặt lạnh băng của Lệ Cảnh Hành cùng ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua dò xét cô của Lệ Cảnh Trần, Thẩm Niệm thực sự không thể chuyên tâm ăn cơm được.
Ăn cơm xong bà nội Lệ mượn cớ phải đi tưới cây rồi nhanh chóng rời đi.
Cũng như lần đầu tiên đến trang viên, Thẩm Niệm lại một lần nữa khó mà đối mặt với Lệ Cảnh Hành trong bầu không khí ngượng ngùng này. Nhưng mà khác lần trước một điểm là lần này Lệ Cảnh Trần cũng có mặt.
Lệ Cảnh Trần nghiêng người trên sofa, đầy hứng thú quan sát hai người kia, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lệ Cảnh Hành đối mặt với ánh mắt xem kịch đầy thích thú của em trai mà vẫn không có động tĩnh gì. Ánh mắt bình thản đọc tài liệu trên tay.
Từ góc nhìn của Thẩm Niệm có thể nhìn thấy hàng lông mi dài mảnh như tấm rèm đang rủ xuống mắt anh.
Thấy hai người kia vẫn không có ý nói chuyện, Thẩm Niệm cũng dứt khoát không nói gì, ngồi xuống một góc giả làm cây nấm nhỏ vô hình.
Không biết qua bao lâu, Lệ Cảnh Trần lên tiếng: “Sao nào, không định giải thích gì sao?”
Thẩm Niệm cảm thấy bản thân giả làm cây nấm nhỏ đáng yêu sắp bị mốc meo rồi, cuối cùng cũng có người nói chuyện. Thế là cô ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn về phía Lệ Cảnh Trần.
Lệ Cảnh Trần không biết đứng dậy khỏi sofa từ lúc nào, ưu nhã đan hai chân vào nhau, ngón tay thon dài trắng trẻo gõ từng nhịp lên thành sofa. Ánh mắt anh ta không nhìn vào cây nấm nhỏ là cô, thì ra câu vừa rồi là hỏi Lệ Cảnh Hành.
Lệ Cảnh Hành dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của em trai, bỏ tài liệu trên tay xuống, ánh mắt sâu như vực thẳm không có cảm xúc nào, đôi môi mỏng gợi cảm khẽ mấp máy: “Giải thích việc gì?”
“Giải thích quan hệ của anh và cô Thẩm đây.”
Nếu như vừa nãy anh còn hơi nghi ngờ về quan hệ của anh trai và Thẩm Niệm thì bây giờ đã có thể khẳng định rồi, cái gì mà yêu nhau chứ thực ra chỉ là giả vờ thôi. Hai người này ngoại trừ lúc Thẩm Niệm vừa vào nhà thì không nói với nhau một câu nào, đến cả ánh mắt cũng chẳng nhìn nhau lấy một cái thì làm gì có yêu đương.
Mặc dù Lệ Cảnh Hành trước giờ chưa từng yêu ai, không biết dáng vẻ lúc anh ấy yêu thì sẽ thế nào. Nhưng mà tuyệt đối sẽ không phải dáng vẻ này. Dáng vẻ này chỉ có thể lừa được bà nội đang tha thiết mong có chắt thôi.
Nhìn Thẩm Niệm đang thu mình trong góc, Lệ Cảnh Trần sờ cằm, rốt cuộc giữa hai người này có bí mật gì không thể nói cho người khác.
Lệ Cảnh Hành biết rõ em trai đang nghĩ cái gì, ngước mắt lên nhìn sang Thẩm Niệm.
Thẩm Niệm trong phút chốc thấy hoang mang. Ý gì đây, nhìn cô làm gì? Muốn cô giải thích quan hệ của hai người sao?
Cô nên nói gì bây giờ, nói với Lệ Cảnh Trần là bà nội Lệ hiểu nhầm cứ nghĩ rằng ngày cô đính hôn Lệ Cảnh Hành đã đến cướp dâu. Vì không muốn khiến bà nội Lệ đau lòng cô đành đâm lao phải theo lao nên giả vờ đang yêu nhau sao?
Cảm giác khi được giao phó trọng trách này thật khó diễn tả, Thẩm Niệm bắt đầu thấy cả người nóng bừng lên, suy nghĩ tìm từ phù hợp để nói.
“Việc này không liên quan đến em”
Ngay lúc mà Thẩm Niệm định mở lời thì Lệ Cảnh Hành lạnh lùng nói, vẫn không nhìn Lệ Cảnh Trần mà chỉ chăm chăm nhìn xấp tài liệu trên tay.
Thẩm Niệm:...
Phí công cô kích động, phí công cô suy nghĩ. Nếu đã nghĩ là không giải thích với Lệ Cảnh Trần thì còn nhìn cô làm gì. Thẩm Niệm không dám công khai chất vấn người đàn ông lạnh nhạt như tảng băng kia, chỉ dám âm thầm oán trách trong lòng.
“Hơ hơ, sao lại không liên quan tới em. Tất cả những gì liên qua đến nghệ sĩ tương lai của Sao Trời em đều cần phải biết.”
Bảo vệ như thế cơ à, Lệ Cảnh Trần bĩu môi. Xem ra vị trí của cô Thẩm này trong lòng anh trai nhà mình vẫn cần xem xét lại.
Trong lúc hai anh em nhà họ Lệ đang ngầm tranh đấu thì bác Trương bước vào.
“Cậu Cả, cậu Hai, có cậu Ngụy - Ngụy Hồng Kiệt tới.”
Bác Trương vừa nói xong thì sắc mắt của ba người trong phòng khách đều thay đổi.
Thẩm Niệm đầy hoài nghi, sao Ngụy Hồng Kiệt lại tới đây? Từ sau khi chấm dứt hợp đồng với giải trí Tư Niệm cô cũng chưa có nói sẽ ký hợp đồng với giải trí Sao Trời, anh ta có lẽ vẫn chưa biết quan hệ của mình và Lệ Cảnh Hành. Vậy thì hôm nay anh ta đến đây có lẽ là để gặp Lệ Cảnh Hành hoặc Lệ Cảnh Trần.
Chẳng lẽ vì chuyện công việc sao? Nếu vì công việc thì sao không nói chuyện ở công ty mà lại chạy đến trang viên của Lệ gia. Tình hình này xem ra không phải là đã hẹn gặp mặt từ trước.
Thẩm Niệm đang suy nghĩ mục đích Ngụy Hồng Kiệt đến đây mà không chú ý tới ánh mắt của hai người đàn ông trong phòng khách đều đổ dồn về phía cô.
Lệ Cảnh Hành sau khi nghe bác Trương nói liền bỏ tài liệu trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn Thẩm Niệm.
Cô gái ngồi phía xa yên tĩnh nhìn nền đất dưới chân, không biết đang nghĩ những gì.
Thẩm Niệm đau đầu ôm trán suy nghĩ. Làm sao đây, làm sao để giải thích đây. Tại sao lại làm khó cô như vậy?
“Lão phu nhân, thiếu gia tới rồi.” Giọng nói cung kính của bác Trương cắt ngang suy nghĩ của hai người. Thẩm Niệm và Lệ Cảnh Trần đồng thời nhìn về phía cầu thang tinh xảo sang trọng, một người đàn ông mặc trang phục thoải mái, thân hình cao ráo đang đứng ở đó.
Lệ Cảnh Hành.
Một áp lực mạnh mẽ xuất hiện theo người đàn ông này từ từ lan tỏa bao phủ toàn bộ phòng khách.
Đôi mắt một mí quét qua phía Thẩm Niệm và Lệ Cảnh Trần đang đứng, dừng lại một chút rồi lại quay đi.
Phòng khách bỗng nhiên im ắng.
Không biết có phải là cảm giác sai không mà Thẩm Niệm cảm thấy khi Lệ Cảnh Hành nhìn về phía cô nhiệt độ xung quanh giảm xuống rất nhiều, cô sởn hết cả gai ốc.
“Sao giờ con mới xuống? Không thấy Thẩm Niệm đợi con rất lâu rồi sao?” Tiếng bà nội Lệ vang lên khiến Thẩm Niệm cảm thấy ấm áp trở lại, không còn cảm giác sởn gai ốc như ban nãy nữa.
Lệ Cảnh Hành nghe vậy, anh mắt lạnh nhạt lại liếc sang Thẩm Niệm.
“Bà nội, không phải anh ấy đã xuống rồi sao, bà đừng hỏi anh ấy nữa.” Lệ Cảnh Trần mở miệng xua tan không khí ngượng ngùng xung quanh.
“ Mau ăn cơm thôi, con đói lắm rồi”
“Con vẫn không biết xấu hổ mà nói như thế, con với anh con y như nhau, trong lòng căn bản là không có bà nội này, lâu như vậy rồi mới chịu về thăm bà.” Bà nội Lệ than vãn, giả bộ hầm hừ vài tiếng tức giận nhưng vẫn đưa đám người xuống phòng ăn.
Thẩm Niệm phát hiện bàn ăn đều là những món cô thích. Cô mới chỉ đến đây ăn cơm một lần duy nhất mà bà nội Lệ lại để ý như vậy, có thể nhớ rõ sở thích và khẩu vị của cô.
Trong lòng Thẩm Niệm trào dâng sự ấm áp. Bỏ qua quan hệ của cô với Lệ Cảnh Hành, Thẩm Niệm thật lòng muốn coi bà nội Lệ như người thân của mình. Bà mang lại cho cô cảm giác rất ấm áp mà trước nay cô chưa từng có khi còn ở nhà, có điều hiện tại...
Thẩm Niệm âm thầm nghĩ, cho dù sau này cô không cần phải giả vờ làm bạn gái Lệ Cảnh Hành nữa cô cũng sẽ hiếu kính với bà nội Lệ.
Bữa trưa tại trang viên Lệ gia kết thúc trong một bầu không khí kỳ lạ.
Bữa cơm này Thẩm Niệm ăn không được no, không phải vì thức ăn không ngon. Chỉ là đối mặt với khuôn mặt lạnh băng của Lệ Cảnh Hành cùng ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua dò xét cô của Lệ Cảnh Trần, Thẩm Niệm thực sự không thể chuyên tâm ăn cơm được.
Ăn cơm xong bà nội Lệ mượn cớ phải đi tưới cây rồi nhanh chóng rời đi.
Cũng như lần đầu tiên đến trang viên, Thẩm Niệm lại một lần nữa khó mà đối mặt với Lệ Cảnh Hành trong bầu không khí ngượng ngùng này. Nhưng mà khác lần trước một điểm là lần này Lệ Cảnh Trần cũng có mặt.
Lệ Cảnh Trần nghiêng người trên sofa, đầy hứng thú quan sát hai người kia, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lệ Cảnh Hành đối mặt với ánh mắt xem kịch đầy thích thú của em trai mà vẫn không có động tĩnh gì. Ánh mắt bình thản đọc tài liệu trên tay.
Từ góc nhìn của Thẩm Niệm có thể nhìn thấy hàng lông mi dài mảnh như tấm rèm đang rủ xuống mắt anh.
Thấy hai người kia vẫn không có ý nói chuyện, Thẩm Niệm cũng dứt khoát không nói gì, ngồi xuống một góc giả làm cây nấm nhỏ vô hình.
Không biết qua bao lâu, Lệ Cảnh Trần lên tiếng: “Sao nào, không định giải thích gì sao?”
Thẩm Niệm cảm thấy bản thân giả làm cây nấm nhỏ đáng yêu sắp bị mốc meo rồi, cuối cùng cũng có người nói chuyện. Thế là cô ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn về phía Lệ Cảnh Trần.
Lệ Cảnh Trần không biết đứng dậy khỏi sofa từ lúc nào, ưu nhã đan hai chân vào nhau, ngón tay thon dài trắng trẻo gõ từng nhịp lên thành sofa. Ánh mắt anh ta không nhìn vào cây nấm nhỏ là cô, thì ra câu vừa rồi là hỏi Lệ Cảnh Hành.
Lệ Cảnh Hành dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của em trai, bỏ tài liệu trên tay xuống, ánh mắt sâu như vực thẳm không có cảm xúc nào, đôi môi mỏng gợi cảm khẽ mấp máy: “Giải thích việc gì?”
“Giải thích quan hệ của anh và cô Thẩm đây.”
Nếu như vừa nãy anh còn hơi nghi ngờ về quan hệ của anh trai và Thẩm Niệm thì bây giờ đã có thể khẳng định rồi, cái gì mà yêu nhau chứ thực ra chỉ là giả vờ thôi. Hai người này ngoại trừ lúc Thẩm Niệm vừa vào nhà thì không nói với nhau một câu nào, đến cả ánh mắt cũng chẳng nhìn nhau lấy một cái thì làm gì có yêu đương.
Mặc dù Lệ Cảnh Hành trước giờ chưa từng yêu ai, không biết dáng vẻ lúc anh ấy yêu thì sẽ thế nào. Nhưng mà tuyệt đối sẽ không phải dáng vẻ này. Dáng vẻ này chỉ có thể lừa được bà nội đang tha thiết mong có chắt thôi.
Nhìn Thẩm Niệm đang thu mình trong góc, Lệ Cảnh Trần sờ cằm, rốt cuộc giữa hai người này có bí mật gì không thể nói cho người khác.
Lệ Cảnh Hành biết rõ em trai đang nghĩ cái gì, ngước mắt lên nhìn sang Thẩm Niệm.
Thẩm Niệm trong phút chốc thấy hoang mang. Ý gì đây, nhìn cô làm gì? Muốn cô giải thích quan hệ của hai người sao?
Cô nên nói gì bây giờ, nói với Lệ Cảnh Trần là bà nội Lệ hiểu nhầm cứ nghĩ rằng ngày cô đính hôn Lệ Cảnh Hành đã đến cướp dâu. Vì không muốn khiến bà nội Lệ đau lòng cô đành đâm lao phải theo lao nên giả vờ đang yêu nhau sao?
Cảm giác khi được giao phó trọng trách này thật khó diễn tả, Thẩm Niệm bắt đầu thấy cả người nóng bừng lên, suy nghĩ tìm từ phù hợp để nói.
“Việc này không liên quan đến em”
Ngay lúc mà Thẩm Niệm định mở lời thì Lệ Cảnh Hành lạnh lùng nói, vẫn không nhìn Lệ Cảnh Trần mà chỉ chăm chăm nhìn xấp tài liệu trên tay.
Thẩm Niệm:...
Phí công cô kích động, phí công cô suy nghĩ. Nếu đã nghĩ là không giải thích với Lệ Cảnh Trần thì còn nhìn cô làm gì. Thẩm Niệm không dám công khai chất vấn người đàn ông lạnh nhạt như tảng băng kia, chỉ dám âm thầm oán trách trong lòng.
“Hơ hơ, sao lại không liên quan tới em. Tất cả những gì liên qua đến nghệ sĩ tương lai của Sao Trời em đều cần phải biết.”
Bảo vệ như thế cơ à, Lệ Cảnh Trần bĩu môi. Xem ra vị trí của cô Thẩm này trong lòng anh trai nhà mình vẫn cần xem xét lại.
Trong lúc hai anh em nhà họ Lệ đang ngầm tranh đấu thì bác Trương bước vào.
“Cậu Cả, cậu Hai, có cậu Ngụy - Ngụy Hồng Kiệt tới.”
Bác Trương vừa nói xong thì sắc mắt của ba người trong phòng khách đều thay đổi.
Thẩm Niệm đầy hoài nghi, sao Ngụy Hồng Kiệt lại tới đây? Từ sau khi chấm dứt hợp đồng với giải trí Tư Niệm cô cũng chưa có nói sẽ ký hợp đồng với giải trí Sao Trời, anh ta có lẽ vẫn chưa biết quan hệ của mình và Lệ Cảnh Hành. Vậy thì hôm nay anh ta đến đây có lẽ là để gặp Lệ Cảnh Hành hoặc Lệ Cảnh Trần.
Chẳng lẽ vì chuyện công việc sao? Nếu vì công việc thì sao không nói chuyện ở công ty mà lại chạy đến trang viên của Lệ gia. Tình hình này xem ra không phải là đã hẹn gặp mặt từ trước.
Thẩm Niệm đang suy nghĩ mục đích Ngụy Hồng Kiệt đến đây mà không chú ý tới ánh mắt của hai người đàn ông trong phòng khách đều đổ dồn về phía cô.
Lệ Cảnh Hành sau khi nghe bác Trương nói liền bỏ tài liệu trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn Thẩm Niệm.
Cô gái ngồi phía xa yên tĩnh nhìn nền đất dưới chân, không biết đang nghĩ những gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.