Hôn Lễ Chớp Nhoáng: Boss Siêu Cưng Chiều Vợ
Chương 4: Lần Cuối Cùng
Huyền Tư Huyền
12/09/2021
Thẩm Tư thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cúp điện thoại, thái độ càng che giấu thì càng lộ: “Em à, không phải vậy đâu. Chắc Hồng Kiệt đang dỗi đó, em đừng lo lắng. Từ từ chị sẽ tìm anh ấy nói cho rõ nhé!”
“Đủ rồi!”
Hà Lan Phương hét lên, nhìn về phía Thẩm Niệm: “Mày còn muốn chị mày phải làm thế nào nữa? Con bé đã tận lực giúp mày rồi mà mày còn hung hăng vậy sao?”
“Con hung hăng? Tất cả là lỗi của con? Con đáng chết, đúng là đáng đời mà…”
Thẩm Niệm không muốn tranh cãi nữa, cô cắn chặt đôi môi đang run rẩy, cố kìm nén nước mắt, sau đó xoay người bước lên lầu.
Giọng của Thẩm Vĩ Quang vang lên từ phía sau: “Đừng có quên buổi biểu diễn tối mai!”
Đúng vậy, bọn họ đợi cô là vì chuyện này.
Ngũ âm của Thẩm Tư không tốt nhưng lại muốn làm ngôi sao. Cho dù cô có viết ca khúc hay cho cô ta thì cô ta cũng không thể hát đúng giai điệu. Vì vậy không bao giờ cô ta tự mình hát, tất cả các bài đều do Thẩm Niệm hát thay cho cô ta ở phòng thu.
Nhà họ Thẩm vì muốn hỗ trợ đứa con gái này đã dốc sức rất nhiều. Nửa năm trước còn xây dựng công ty giải trí Tư Niệm, tất cả tài nguyên đều dồn vào đầu tư cho Thẩm Tư.
Thẩm Tư không nổi tiếng mới lạ.
Buổi biểu diễn tối mai chính là bước ngoặt quan trọng của Thẩm Tư. Thẩm gia không dễ gì mà giành được tài nguyên siêu tốt này, nói là một chương trình giải trí bình thường nhưng lợi ích thu được rất lớn.
Nghệ sĩ tham gia chương trình này ngoại trừ những nghệ sĩ gạo cội trong nước ra, thì ngay cả những nghệ sĩ đang hot cũng không có tư cách tham gia.
Trong chương trình này Thẩm Tư sẽ biểu diễn một một tiết mục hát. Chuyện này vô cùng quan trọng nên Thẩm Niệm nhất định phải có mặt.
Thẩm Niệm dừng bước nhưng không quay đầu lại. Cô cố kìm nén những giọt nước mắt đang chực trào ra, cố hết sức để giữ giọng bình tĩnh hơn: “Một lần cuối cùng. Ngày mai sẽ là lần cuối cùng con trả dứt nợ cho chị ấy. Từ nay về sau sẽ không nợ nần gì nữa.”
“Con!”
Thẩm Vi Quang tức tới nỗi không nói nên lời lại quay sang nhìn Hà Lan Phương: “Bà xem bà đã giáo dục ra một đứa con gái thế nào kìa, lương tâm bị chó ăn mất rồi!”
Thẩm Tư cũng hoảng hốt: “Mẹ, phải làm sao đây? Hay là con đi xin lỗi em, đều là lỗi của con, chỉ cần em tha thứ muốn con làm gì cũng được!”
Nói xong Thẩm Tư liền muốn xông lên lầu nhưng đã bị Hà Lan Phương ngăn lại: “Nó nói không hát thì không hát được sao? Nửa năm trước nó đã ký hợp đồng với công ty giải trí Tư Niệm rồi, nếu nó không hát thì chính là vi phạm hợp đồng!”
Nghe thấy vậy Thẩm Tư mới yên tâm hơn một chút.
“Mẹ, vẫn là mẹ có tầm nhìn xa!”
Bàn tay của Thẩm Niệm siết chặt thành nắm đấm, một dòng nước mắt lại trào ra…
Nửa năm trước, Hà Lan Phương nói ký hợp đồng là vì muốn bảo vệ quyền lợi pháp lý cho cô, còn hứa hẹn một ngày nào đó thích hợp sẽ cho cô ra mắt với danh phận của chính mình.
Nghĩ lại thật là nực cười! Hóa ra tất cả mọi chuyện đều là vì Thẩm Tư!
Thẩm Niệm bước nhanh lên lầu, sau đó đóng cửa một cái thật mạnh. Bao nhiêu uất ức kìm nén trong lòng cuối cùng cũng bộc phát ra. Cô ngồi xổm trong góc tối ôm đầu khóc nấc. Tự nói với bản thân, qua đêm nay thôi, qua đêm nay cô sẽ không bao giờ rơi bất cứ một giọt nước mắt nào vì những người này nữa.
…
Lúc này ở nhà họ Ngụy.
Sau khi Ngụy Hồng Kiệt đưa Thẩm Tư về nhà liền bị cha mẹ gọi về.
Ngụy gia ở Đông Nam Á này chỉ đứng sau Lệ gia. Mặc dù lễ đính hôn hôm nay không tổ chức linh đình nhưng những người lớn trong nhà họ Nguỵ đã bàn bạc lễ cưới sẽ tổ chức thật long trọng.
Khi Ngụy Hồng Kiệt về đến nhà, tất cả các trưởng bối đều đã có mặt ở đó.
“Hồng Kiệt, chuyện tối nay là như thế nào?” Người nói câu này chính là ông cụ Ngụy, tuổi tác đã lớn nhưng vẫn rất minh mẫn.
Lăn lộn trên thương trường nhiều năm đương nhiên cũng nhạy bén hơn, không cần phải thăm dò ông cụ Ngụy cũng đoán được chuyện gì đang xảy ra.
“Ông nội…”
Sắc mặt Ngụy Hồng Kiệt rất khó coi, anh ta nhìn về phía cha mẹ đang ngồi phía sau ông nội cầu cứu. Nhưng mẹ anh ta chỉ dùng ánh mắt ra hiệu lực bất tòng tâm.
Ông cụ Ngụy rất vừa ý cuộc hôn nhân này nên những người khác đâu ai dám mở miệng.
“Theo con thấy buổi đính hôn này coi như bỏ đi. Nhà họ Thẩm có thể vứt bỏ cô gái này nhưng Ngụy gia chúng thì không thể mất được, cứ chọn ngày lành rồi tổ chức hôn lễ đi!”
Người nói câu này là con cả Ngụy gia, Ngụy Minh Viễn bác cả của Ngụy Hồng Kiệt.
Ông cụ hiếm khi nhìn thẳng vào Ngụy Minh Viễn, những lời nói hôm nay của ông ấy lại rất đúng ý ông cụ: “Ta thấy ý kiến của thằng cả không tệ!”
Con thứ hai Ngụy Minh Xương, chính là cha của Ngụy Hồng Kiệt cũng vội vàng tiếp lời: “Con thấy không cần thiết phải đính hôn đâu, hai nhà cứ chọn ngày lành rồi cử hành hôn lễ luôn!”
Ông cụ nghe xong liền gật đầu. Lễ đính hôn đã loạn như vậy rồi, rõ ràng là điềm xấu, nếu tổ chức lại thì cũng chẳng hay ho gì.
Ông cụ nhìn Ngụy Hồng Kiệt: “Hồng Kiệt, ý cháu thế nào?”
“Đủ rồi!”
Hà Lan Phương hét lên, nhìn về phía Thẩm Niệm: “Mày còn muốn chị mày phải làm thế nào nữa? Con bé đã tận lực giúp mày rồi mà mày còn hung hăng vậy sao?”
“Con hung hăng? Tất cả là lỗi của con? Con đáng chết, đúng là đáng đời mà…”
Thẩm Niệm không muốn tranh cãi nữa, cô cắn chặt đôi môi đang run rẩy, cố kìm nén nước mắt, sau đó xoay người bước lên lầu.
Giọng của Thẩm Vĩ Quang vang lên từ phía sau: “Đừng có quên buổi biểu diễn tối mai!”
Đúng vậy, bọn họ đợi cô là vì chuyện này.
Ngũ âm của Thẩm Tư không tốt nhưng lại muốn làm ngôi sao. Cho dù cô có viết ca khúc hay cho cô ta thì cô ta cũng không thể hát đúng giai điệu. Vì vậy không bao giờ cô ta tự mình hát, tất cả các bài đều do Thẩm Niệm hát thay cho cô ta ở phòng thu.
Nhà họ Thẩm vì muốn hỗ trợ đứa con gái này đã dốc sức rất nhiều. Nửa năm trước còn xây dựng công ty giải trí Tư Niệm, tất cả tài nguyên đều dồn vào đầu tư cho Thẩm Tư.
Thẩm Tư không nổi tiếng mới lạ.
Buổi biểu diễn tối mai chính là bước ngoặt quan trọng của Thẩm Tư. Thẩm gia không dễ gì mà giành được tài nguyên siêu tốt này, nói là một chương trình giải trí bình thường nhưng lợi ích thu được rất lớn.
Nghệ sĩ tham gia chương trình này ngoại trừ những nghệ sĩ gạo cội trong nước ra, thì ngay cả những nghệ sĩ đang hot cũng không có tư cách tham gia.
Trong chương trình này Thẩm Tư sẽ biểu diễn một một tiết mục hát. Chuyện này vô cùng quan trọng nên Thẩm Niệm nhất định phải có mặt.
Thẩm Niệm dừng bước nhưng không quay đầu lại. Cô cố kìm nén những giọt nước mắt đang chực trào ra, cố hết sức để giữ giọng bình tĩnh hơn: “Một lần cuối cùng. Ngày mai sẽ là lần cuối cùng con trả dứt nợ cho chị ấy. Từ nay về sau sẽ không nợ nần gì nữa.”
“Con!”
Thẩm Vi Quang tức tới nỗi không nói nên lời lại quay sang nhìn Hà Lan Phương: “Bà xem bà đã giáo dục ra một đứa con gái thế nào kìa, lương tâm bị chó ăn mất rồi!”
Thẩm Tư cũng hoảng hốt: “Mẹ, phải làm sao đây? Hay là con đi xin lỗi em, đều là lỗi của con, chỉ cần em tha thứ muốn con làm gì cũng được!”
Nói xong Thẩm Tư liền muốn xông lên lầu nhưng đã bị Hà Lan Phương ngăn lại: “Nó nói không hát thì không hát được sao? Nửa năm trước nó đã ký hợp đồng với công ty giải trí Tư Niệm rồi, nếu nó không hát thì chính là vi phạm hợp đồng!”
Nghe thấy vậy Thẩm Tư mới yên tâm hơn một chút.
“Mẹ, vẫn là mẹ có tầm nhìn xa!”
Bàn tay của Thẩm Niệm siết chặt thành nắm đấm, một dòng nước mắt lại trào ra…
Nửa năm trước, Hà Lan Phương nói ký hợp đồng là vì muốn bảo vệ quyền lợi pháp lý cho cô, còn hứa hẹn một ngày nào đó thích hợp sẽ cho cô ra mắt với danh phận của chính mình.
Nghĩ lại thật là nực cười! Hóa ra tất cả mọi chuyện đều là vì Thẩm Tư!
Thẩm Niệm bước nhanh lên lầu, sau đó đóng cửa một cái thật mạnh. Bao nhiêu uất ức kìm nén trong lòng cuối cùng cũng bộc phát ra. Cô ngồi xổm trong góc tối ôm đầu khóc nấc. Tự nói với bản thân, qua đêm nay thôi, qua đêm nay cô sẽ không bao giờ rơi bất cứ một giọt nước mắt nào vì những người này nữa.
…
Lúc này ở nhà họ Ngụy.
Sau khi Ngụy Hồng Kiệt đưa Thẩm Tư về nhà liền bị cha mẹ gọi về.
Ngụy gia ở Đông Nam Á này chỉ đứng sau Lệ gia. Mặc dù lễ đính hôn hôm nay không tổ chức linh đình nhưng những người lớn trong nhà họ Nguỵ đã bàn bạc lễ cưới sẽ tổ chức thật long trọng.
Khi Ngụy Hồng Kiệt về đến nhà, tất cả các trưởng bối đều đã có mặt ở đó.
“Hồng Kiệt, chuyện tối nay là như thế nào?” Người nói câu này chính là ông cụ Ngụy, tuổi tác đã lớn nhưng vẫn rất minh mẫn.
Lăn lộn trên thương trường nhiều năm đương nhiên cũng nhạy bén hơn, không cần phải thăm dò ông cụ Ngụy cũng đoán được chuyện gì đang xảy ra.
“Ông nội…”
Sắc mặt Ngụy Hồng Kiệt rất khó coi, anh ta nhìn về phía cha mẹ đang ngồi phía sau ông nội cầu cứu. Nhưng mẹ anh ta chỉ dùng ánh mắt ra hiệu lực bất tòng tâm.
Ông cụ Ngụy rất vừa ý cuộc hôn nhân này nên những người khác đâu ai dám mở miệng.
“Theo con thấy buổi đính hôn này coi như bỏ đi. Nhà họ Thẩm có thể vứt bỏ cô gái này nhưng Ngụy gia chúng thì không thể mất được, cứ chọn ngày lành rồi tổ chức hôn lễ đi!”
Người nói câu này là con cả Ngụy gia, Ngụy Minh Viễn bác cả của Ngụy Hồng Kiệt.
Ông cụ hiếm khi nhìn thẳng vào Ngụy Minh Viễn, những lời nói hôm nay của ông ấy lại rất đúng ý ông cụ: “Ta thấy ý kiến của thằng cả không tệ!”
Con thứ hai Ngụy Minh Xương, chính là cha của Ngụy Hồng Kiệt cũng vội vàng tiếp lời: “Con thấy không cần thiết phải đính hôn đâu, hai nhà cứ chọn ngày lành rồi cử hành hôn lễ luôn!”
Ông cụ nghe xong liền gật đầu. Lễ đính hôn đã loạn như vậy rồi, rõ ràng là điềm xấu, nếu tổ chức lại thì cũng chẳng hay ho gì.
Ông cụ nhìn Ngụy Hồng Kiệt: “Hồng Kiệt, ý cháu thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.