Hôn Lễ Chớp Nhoáng: Boss Siêu Cưng Chiều Vợ
Chương 28: Nhà Hàng Âm Nhạc
Huyền Tư Huyền
24/09/2021
Sửa lại phần tóc rối trước trán, Phó Tử Vi vén lọn tóc bị gió thổi bay loạn xa ra sau đầu, lộ ra vầng trán đầy đặn mịn màng. Vốn dĩ chỉ là một động tác bình thường nhưng lại xuất phát từ một người đẹp như cô ấy thì lại mang một cảm giác hoàn toàn khác, rất phong tình.
Ngũ quan và dáng dấp của Phó Tử Vi rất xuất sắc, mọi cử động đều là tự nhiên, không hề làm ra vẻ, phong thái của cô ấy dường như từ xương tủy mà ra.
Trong ánh mắt của Lệ Cảnh Trần có sự tán thưởng, thầm cảm thán con mắt của anh ta thực không tồi, tinh tường biết nhìn người nên mới phát hiện ra một tài năng như vậy từ sớm.
“Lệ tổng, cậu hai Lệ, anh có thể đừng dùng cái ánh mắt trìu mến đấy nhìn tôi được không? Ánh mắt của anh nếu để người khác nhìn thấy sẽ rất dễ hiểu lầm đó.”
Lệ Cảnh Trần chưa bao giờ ngần ngại bày tỏ sự tán thưởng của mình đối với cái đẹp. Phó Tử Vi hiểu rõ điều này. Vì vậy, ngay khi đối diện với đôi mắt thâm tình của Lệ Cảnh Trần nhìn chằm chằm vào mình, cô ấy cũng không nghĩ rằng Lệ Cảnh Trần có tình cảm nào khác với cô.
Mặc dù Lệ Cảnh Trần rất phong lưu phóng khoáng, đẹp trai tuấn tú nhưng những người thân quen đều biết anh ta và anh trai kỳ tài trong kinh doanh kia, từ xưa đến nay đều luôn giữ mình trong sạch.
Mấy năm nay cô làm việc ở Sao Trời, Lệ Cảnh không như lời đồn mà rất hòa đồng, không hề lạnh lùng, khó gần như Lệ Cảnh Hành. Khi làm việc đều giữ một khoảng cách nhất định, là một loại cảm giác xa cách mờ nhạt.
Lệ Cảnh Trần nghe vậy liền nhếch môi: “Bọn họ hiểu lầm cũng là chuyện hết sức bình thường. Dù sao thì khi gặp được một cô gái vừa giỏi giang vừa có thực lực như cô Phó đây, đàn ông rung động cũng là lẽ thường thôi.”
Phó Tử Vi rùng mình, có hơi hối hận vì ban nãy đã vén tóc lên, nếu vừa rồi không vén tóc lên nói không chừng còn có thể giữ ấm được một chút.
“Lệ tổng, anh nói như vậy làm tôi có thể đoán được tiêu đề của các tờ báo ngày mai rồi.”
“Ồ? Là gì vậy?”
“Nữ ngôi sao nổi tiếng bị nghi ngờ vì để nổi tiếng không từ một thủ đoạn nào.”
Lệ Cảnh Trần hiểu ra ý tứ của Phó Tử Vi, đột nhiên bật cười: “Haha, như vậy công ty sẽ tiết kiệm được khoản tiền mua hotsearch cho cô rồi. Một người, hai người đều hiểu chuyện như thế, không tồi.”
Phó Tử Vi chớp mắt: “Còn một người nữa là ai?”. Phó Tử Vi cảm nhận Lệ Cảnh Trần đã không còn có vẻ khó tiếp cận như trước nữa, thậm chí còn rất dí dỏm.
“Vài ngày nữa cô sẽ biết thôi. Nghe quản lý của cô nói gần đây cô đã nhận lời tham gia một chương trình tạp kỹ quay cùng với Thẩm Tư à?” Lệ Cảnh Trần không trực tiếp trả lời câu hỏi của Phó Tử Vi. Thẩm Niệm và Sao Trời vẫn chưa chính thức ký hợp đồng, không nên để người khác biết chuyện này quá sớm.
“Đúng vậy, là chương trình tạp kỹ của đạo diễn Trần, quay cùng với Hà Kiêu và Thẩm Tư. Vẫn chưa bắt đầu quay hình.”
“Chương trình này do nhà họ Ngụy đầu tư đúng không?”
“Đúng vậy, nhà họ Ngụy đã đầu tư rất nhiều tiền. Nhưng nhà họ Thẩm cũng tốn không ít.”
Khi đề cập đến chuyện này trong lòng Phó Tử Vi không được thoải mái cho lắm, Thẩm Tư dựa vào việc bỏ tiền ra đầu tư cho hạng mục, nên đã yêu cầu được hát nhép, cô ấy cực kỳ không thích.
“Nhà họ Thẩm?”
“Công chúa cả của nhà họ Thẩm cổ họng không được khỏe, không thể hát trực tiếp nên đã yêu cầu giám đốc Trần cho cô ta hát nhép.”
Lệ Cảnh Trần suy xét lời Phó Tử Vi vừa nói một hồi, Thẩm Niệm vừa rời đi, cổ họng của Thẩm Tư lại không được khỏe ngay, trùng hợp như vậy à? Là do bị Thẩm Niệm chọc tức hay là sao đây?
Phó Tử Vi khẽ ho một tiếng, kéo sự chú ý của Lệ Cảnh Trần về: “Lệ tổng, anh vội vã gọi tôi về chỉ để nói chuyện phiếm thôi sao?”
“Quan tâm nghệ sĩ của mình làm sao có thể coi như nói chuyện phiếm được?” Lệ Cảnh Trần ngả người về phía sau, thả lỏng thân thể, vẻ mặt giống như hồ ly đang thoải mái, vui vẻ.
Phó Tử Vi khẽ cúi đầu, lẩm bẩm một câu: “Anh không quan tâm đến tôi thì bây giờ tôi đã đi nghỉ ngơi rồi.”
Lệ Cảnh Trần dường như không nghe thấy Phó Tử Vi đang lẩm bẩm cái gì, nói tiếp: “Vài ngày nữa sẽ có một bữa tiệc, cô đi với tôi, sắp xếp để trống lịch trình đi nhé.”
“Chuyện này thì anh cứ nói trực tiếp với quản lý của tôi là được rồi, còn đặc biệt tìm tôi?” Giọng điệu của Phó Tử Vi tràn đầy sự hoài nghi, đôi mắt trừng to nhìn chằm chằm vào người đàn ông đối diện.
Lệ Cảnh Trần mỉm cười, nụ cười có hơi vô tội: “Tôi nghĩ đích thân nói với cô chuyện này sẽ trịnh trọng hơn, lại càng có thể biểu hiện là tôi rất coi trọng cô.”
Phó Tử Vi:…
“Cám ơn sự coi trọng của anh, tôi không quá muốn nó cho lắm.”
Sau khi Thẩm Niệm và Lý Dịch ký hợp đồng chấm dứt với giải trí Tư Niệm xong thì đã đến lúc ăn trưa.
Lý Dịch là quản lý độc quyền của Thẩm Niệm nhưng Thẩm Niệm vẫn chưa chính thức ký hợp đồng với giải trí Sao Trời, nên trước mắt hai người cũng không bận rộn lắm, nên đã cùng nhau đi ăn trưa.
Tài xế lái chiếc xe công vụ màu đen rẽ vào một con đường thưa thớt ít người và có vẻ hẻo lánh. Thẩm Niệm suýt chút nữa là đã nghi ngờ Lý Dịch giở trò lừa gạt buôn bán người sau lưng Lệ Cảnh Trần rồi, chiếc xe dừng trước một tòa nhà có phần khá thú vị.
Mặt trời nóng hừng hực treo lơ lửng trên đỉnh đầu, không chút thương tiếc chiếu ánh sáng và sức nóng của nó xuống thế gian. Thẩm Niệm đưa tay lên chặn ánh nắng chói chang rồi nheo mắt nhìn nhà hàng âm nhạc ở trước mặt.
Đây là một nhà hàng kết hợp giữa phong cách Trung Hoa và phương Tây, hình như phải chạy xe rất lâu mới đến nhưng thật ra thì chỗ này rất gần trung tâm thành phố sấm uất. Nó là một nơi yên tĩnh hiếm hoi trong thành phố náo nhiệt này.
Hai hàng cây ngô đồng xanh mướt được xếp ngay ngắn hai bên con đường dẫn vào cổng nhà hàng, càng làm cho tổng thể công trình thêm có hơi hướng của ngoại quốc và mang phong cách Ý điển hình.
Lý Dịch khịt mũi, ngửi mùi hương dễ chịu đặc trưng của cây ngô đồng, vẻ mặt đắc chí: “Thế nào, tôi nói đúng chứ, môi trường rất tốt. Nơi này không chỉ coi trọng việc trang trí, mà mùi vị của món ăn càng khỏi bàn.”
Nhìn biểu cảm say sưa dư vị trên gương mặt của Lý Dịch, khóe miệng Thẩm Niệm không khỏi giật giật, tại sao tính cách quản lý của cô lại... khó có thể diễn tả được thế này.
Cầm chiếc túi trên ghế, Thẩm Niệm mở cửa định xuống xe nhưng Lý Dịch đã vươn tay ngăn cô lại. Thẩm Niệm quay đầu lại nhìn thì thấy Lý Dịch đang cầm khẩu trang và kính râm trên tay, tươi cười giống như mấy ông chú biến thái định bắt cóc bé gái con nhà lành.
Thẩm Niệm:…
“Gần đây quản lý cũng nổi tiếng như vậy sao, không ngờ khi ra ngoài lại phải đeo khẩu trang và kính râm. Sợ bị fan nhận ra à?” Thẩm Niệm cảm thán một hồi, tốt xấu gì thì cô cũng đã ở trong làng giải trí lâu như vậy, vậy mà lại không nổi tiếng bằng quản lý của ngôi sao nữa.
Dường như anh ta không ngờ rằng suy nghĩ của Thẩm Niệm lại kỳ lạ như vậy, Lý Dịch hít một hơi thật sâu, rồi đưa kính râm và khẩu trang trên tay đến trước mặt Thẩm Niệm.
Ngũ quan và dáng dấp của Phó Tử Vi rất xuất sắc, mọi cử động đều là tự nhiên, không hề làm ra vẻ, phong thái của cô ấy dường như từ xương tủy mà ra.
Trong ánh mắt của Lệ Cảnh Trần có sự tán thưởng, thầm cảm thán con mắt của anh ta thực không tồi, tinh tường biết nhìn người nên mới phát hiện ra một tài năng như vậy từ sớm.
“Lệ tổng, cậu hai Lệ, anh có thể đừng dùng cái ánh mắt trìu mến đấy nhìn tôi được không? Ánh mắt của anh nếu để người khác nhìn thấy sẽ rất dễ hiểu lầm đó.”
Lệ Cảnh Trần chưa bao giờ ngần ngại bày tỏ sự tán thưởng của mình đối với cái đẹp. Phó Tử Vi hiểu rõ điều này. Vì vậy, ngay khi đối diện với đôi mắt thâm tình của Lệ Cảnh Trần nhìn chằm chằm vào mình, cô ấy cũng không nghĩ rằng Lệ Cảnh Trần có tình cảm nào khác với cô.
Mặc dù Lệ Cảnh Trần rất phong lưu phóng khoáng, đẹp trai tuấn tú nhưng những người thân quen đều biết anh ta và anh trai kỳ tài trong kinh doanh kia, từ xưa đến nay đều luôn giữ mình trong sạch.
Mấy năm nay cô làm việc ở Sao Trời, Lệ Cảnh không như lời đồn mà rất hòa đồng, không hề lạnh lùng, khó gần như Lệ Cảnh Hành. Khi làm việc đều giữ một khoảng cách nhất định, là một loại cảm giác xa cách mờ nhạt.
Lệ Cảnh Trần nghe vậy liền nhếch môi: “Bọn họ hiểu lầm cũng là chuyện hết sức bình thường. Dù sao thì khi gặp được một cô gái vừa giỏi giang vừa có thực lực như cô Phó đây, đàn ông rung động cũng là lẽ thường thôi.”
Phó Tử Vi rùng mình, có hơi hối hận vì ban nãy đã vén tóc lên, nếu vừa rồi không vén tóc lên nói không chừng còn có thể giữ ấm được một chút.
“Lệ tổng, anh nói như vậy làm tôi có thể đoán được tiêu đề của các tờ báo ngày mai rồi.”
“Ồ? Là gì vậy?”
“Nữ ngôi sao nổi tiếng bị nghi ngờ vì để nổi tiếng không từ một thủ đoạn nào.”
Lệ Cảnh Trần hiểu ra ý tứ của Phó Tử Vi, đột nhiên bật cười: “Haha, như vậy công ty sẽ tiết kiệm được khoản tiền mua hotsearch cho cô rồi. Một người, hai người đều hiểu chuyện như thế, không tồi.”
Phó Tử Vi chớp mắt: “Còn một người nữa là ai?”. Phó Tử Vi cảm nhận Lệ Cảnh Trần đã không còn có vẻ khó tiếp cận như trước nữa, thậm chí còn rất dí dỏm.
“Vài ngày nữa cô sẽ biết thôi. Nghe quản lý của cô nói gần đây cô đã nhận lời tham gia một chương trình tạp kỹ quay cùng với Thẩm Tư à?” Lệ Cảnh Trần không trực tiếp trả lời câu hỏi của Phó Tử Vi. Thẩm Niệm và Sao Trời vẫn chưa chính thức ký hợp đồng, không nên để người khác biết chuyện này quá sớm.
“Đúng vậy, là chương trình tạp kỹ của đạo diễn Trần, quay cùng với Hà Kiêu và Thẩm Tư. Vẫn chưa bắt đầu quay hình.”
“Chương trình này do nhà họ Ngụy đầu tư đúng không?”
“Đúng vậy, nhà họ Ngụy đã đầu tư rất nhiều tiền. Nhưng nhà họ Thẩm cũng tốn không ít.”
Khi đề cập đến chuyện này trong lòng Phó Tử Vi không được thoải mái cho lắm, Thẩm Tư dựa vào việc bỏ tiền ra đầu tư cho hạng mục, nên đã yêu cầu được hát nhép, cô ấy cực kỳ không thích.
“Nhà họ Thẩm?”
“Công chúa cả của nhà họ Thẩm cổ họng không được khỏe, không thể hát trực tiếp nên đã yêu cầu giám đốc Trần cho cô ta hát nhép.”
Lệ Cảnh Trần suy xét lời Phó Tử Vi vừa nói một hồi, Thẩm Niệm vừa rời đi, cổ họng của Thẩm Tư lại không được khỏe ngay, trùng hợp như vậy à? Là do bị Thẩm Niệm chọc tức hay là sao đây?
Phó Tử Vi khẽ ho một tiếng, kéo sự chú ý của Lệ Cảnh Trần về: “Lệ tổng, anh vội vã gọi tôi về chỉ để nói chuyện phiếm thôi sao?”
“Quan tâm nghệ sĩ của mình làm sao có thể coi như nói chuyện phiếm được?” Lệ Cảnh Trần ngả người về phía sau, thả lỏng thân thể, vẻ mặt giống như hồ ly đang thoải mái, vui vẻ.
Phó Tử Vi khẽ cúi đầu, lẩm bẩm một câu: “Anh không quan tâm đến tôi thì bây giờ tôi đã đi nghỉ ngơi rồi.”
Lệ Cảnh Trần dường như không nghe thấy Phó Tử Vi đang lẩm bẩm cái gì, nói tiếp: “Vài ngày nữa sẽ có một bữa tiệc, cô đi với tôi, sắp xếp để trống lịch trình đi nhé.”
“Chuyện này thì anh cứ nói trực tiếp với quản lý của tôi là được rồi, còn đặc biệt tìm tôi?” Giọng điệu của Phó Tử Vi tràn đầy sự hoài nghi, đôi mắt trừng to nhìn chằm chằm vào người đàn ông đối diện.
Lệ Cảnh Trần mỉm cười, nụ cười có hơi vô tội: “Tôi nghĩ đích thân nói với cô chuyện này sẽ trịnh trọng hơn, lại càng có thể biểu hiện là tôi rất coi trọng cô.”
Phó Tử Vi:…
“Cám ơn sự coi trọng của anh, tôi không quá muốn nó cho lắm.”
Sau khi Thẩm Niệm và Lý Dịch ký hợp đồng chấm dứt với giải trí Tư Niệm xong thì đã đến lúc ăn trưa.
Lý Dịch là quản lý độc quyền của Thẩm Niệm nhưng Thẩm Niệm vẫn chưa chính thức ký hợp đồng với giải trí Sao Trời, nên trước mắt hai người cũng không bận rộn lắm, nên đã cùng nhau đi ăn trưa.
Tài xế lái chiếc xe công vụ màu đen rẽ vào một con đường thưa thớt ít người và có vẻ hẻo lánh. Thẩm Niệm suýt chút nữa là đã nghi ngờ Lý Dịch giở trò lừa gạt buôn bán người sau lưng Lệ Cảnh Trần rồi, chiếc xe dừng trước một tòa nhà có phần khá thú vị.
Mặt trời nóng hừng hực treo lơ lửng trên đỉnh đầu, không chút thương tiếc chiếu ánh sáng và sức nóng của nó xuống thế gian. Thẩm Niệm đưa tay lên chặn ánh nắng chói chang rồi nheo mắt nhìn nhà hàng âm nhạc ở trước mặt.
Đây là một nhà hàng kết hợp giữa phong cách Trung Hoa và phương Tây, hình như phải chạy xe rất lâu mới đến nhưng thật ra thì chỗ này rất gần trung tâm thành phố sấm uất. Nó là một nơi yên tĩnh hiếm hoi trong thành phố náo nhiệt này.
Hai hàng cây ngô đồng xanh mướt được xếp ngay ngắn hai bên con đường dẫn vào cổng nhà hàng, càng làm cho tổng thể công trình thêm có hơi hướng của ngoại quốc và mang phong cách Ý điển hình.
Lý Dịch khịt mũi, ngửi mùi hương dễ chịu đặc trưng của cây ngô đồng, vẻ mặt đắc chí: “Thế nào, tôi nói đúng chứ, môi trường rất tốt. Nơi này không chỉ coi trọng việc trang trí, mà mùi vị của món ăn càng khỏi bàn.”
Nhìn biểu cảm say sưa dư vị trên gương mặt của Lý Dịch, khóe miệng Thẩm Niệm không khỏi giật giật, tại sao tính cách quản lý của cô lại... khó có thể diễn tả được thế này.
Cầm chiếc túi trên ghế, Thẩm Niệm mở cửa định xuống xe nhưng Lý Dịch đã vươn tay ngăn cô lại. Thẩm Niệm quay đầu lại nhìn thì thấy Lý Dịch đang cầm khẩu trang và kính râm trên tay, tươi cười giống như mấy ông chú biến thái định bắt cóc bé gái con nhà lành.
Thẩm Niệm:…
“Gần đây quản lý cũng nổi tiếng như vậy sao, không ngờ khi ra ngoài lại phải đeo khẩu trang và kính râm. Sợ bị fan nhận ra à?” Thẩm Niệm cảm thán một hồi, tốt xấu gì thì cô cũng đã ở trong làng giải trí lâu như vậy, vậy mà lại không nổi tiếng bằng quản lý của ngôi sao nữa.
Dường như anh ta không ngờ rằng suy nghĩ của Thẩm Niệm lại kỳ lạ như vậy, Lý Dịch hít một hơi thật sâu, rồi đưa kính râm và khẩu trang trên tay đến trước mặt Thẩm Niệm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.