Chương 41: Tự Cắm Âm Hộ Dâm Đãng
Hoàng Bạo Tả Thủ
17/06/2021
Ở chỗ giao nhau giữa địa phận thành phố B với thành phố A, kéo dài hơn mười dặm đều là đường núi tương đối hoang vắng, hơn trăm mét mới có thể thấy một ngôi nhà đơn sơ.
Lúc này có một chiếc xe màu bạc chạy ở trêи đường, từ đằng xa nhìn lại xe chạy vững vàng, ở chỗ vị trí ghế lái và ghế phụ là một nam một nữ đang ngồi. Người đàn ông vẻ ngoài soái khí, chỉ là khuôn mặt lãnh đạm, hết sức chăm chú lái xe. Còn người phụ nữ lại mặc một cái áo gió thật dài, nghiêng người dựa vào trêи chỗ tựa lưng bằng da thật, mặc dù toàn thân bị trùm kín mít vẫn khiến cho người ta cảm giác được một loại cực kỳ quyến rũ.
Nhìn thế nào cũng đều là một hình ảnh đầy đứng đắn, nhưng đến gần lại chút, lại có thể nghe được người phụ nữ đang nhỏ giọng thở dốc: "Ưm a...Ưm..."
Âm thanh này vừa kiều mị lại vừa mềm mại, như tiếng nước chảy róc rách, thoáng nghe có vẻ mềm mại nhưng lại có thể đánh sâu vào trong tâm hồn người khác.
Tiêu Giai thật nỗ lực làm lơ cô gái bên cạnh nhưng vẫn bất giác bị ảnh hưởng. Trong không khí có mùi hương nhàn nhạt, hương vị như vậy, vào đêm ɖâʍ mĩ kia cũng đã từng xuất hiện, dây dưa kéo dài không tiêu tan, làm hắn suốt một đêm đều vì thế mà kϊƈɦ động; lúc này lại kết hợp với cô gái liên tục thở dốc không ngừng, dẫn đến dấy lên ngọn lửa đốt tán loạn trong lòng người.
"Cô, làm sao vậy?"
Rốt cuộc cũng có phản ứng, trong mắt Cố Viện hiện lên chút ý cười, nhỏ giọng hừ hừ: "Anh lái xe nhanh quá, nơi đó của tôi bị cọ xát với quần áo, đau ~"
Lời này không phải nói dối, thân thể trần trụi kề sát với áo khoác hơi cứng, vải dệt có chút thô ráp, theo sự xóc nảy của xe, núm иɦũ ɦσα đứng thẳng và hoa huyệt đều không ngừng cọ xát, khoái cảm tinh tế phút chốc chạy dọc toàn thân, rất nhanh sau đó có loại chất lỏng trong suốt yên lặng trào ra, tỏa ra hương thơm nồng đậm.
Tiêu Giai nhấp nhấp môi, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, thị lực xuất sắc hơn người thường lập tức khiến hắn phát hiện ra, thông qua vị trí lỗ hổng ở giữa hai cúc áo có thể nhìn thấy một mảng lớn ngọc sắc.
Cô không mặc cái gì ở bên trong cả!
Biết được điều này, hô hấp Tiêu Giai lập tức trở nên rối loạn, cô gái nhỏ tới tìm hắn, hắn thật ra có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh (được yêu thương mà đâm ra lo sợ).
Lần trước ở bên ngoài phòng vệ sinh, hắn thật sự thấy tức giận. Chuyện so đo "ai lợi hại" hơn với hắn không quan trọng, điều khiến hắn thật sự để ý chính là hắn là người duy nhất phát sinh bất ngờ, không phải được cô chủ đích chỉ tên điểm họ nói muốn làm tình.
Còn chẳng có nửa phần lập trường để cãi cọ.
Hắn cảm thấy bản thân như một tấm phông nền, khi cô làm tình với Lâm Ngạn vì kϊƈɦ thích mà kéo hắn cùng làm, đè hắn, câu dẫn hắn; tới lúc muốn thuyết phục Chu Nguyên Minh lại lấy hắn ra làm cái cớ.
Thế chẳng phải là phông nền sao? Hắn vốn dĩ là đứng phía sau cô, là người sẽ không nói chuyện, ít làm cho cô vui vẻ nhất.
Chính vì vậy, hắn không có nửa phần hy vọng, cũng không cảm thấy chính mình sẽ ôm được mỹ nhân về. Khách làng chơi thì khách làng chơi, dù sao cũng không ai để ý.
Có lẽ là trong lòng không có chút mong đợi nào nên khi cô gái tìm tới cửa, hắn thật sự cảm thấy như bị thần may mắn chiếu trúng, tim đập rất nhanh, vừa cảm thấy mừng rỡ như điên lại vừa cảm thấy không thể nào.
Xe còn đang mở, Tiêu Giai làm công tác tư tưởng cho bản thân mình cũng không ít. Thật vất vả lắm mới ổn định được nỗi lòng mình lại phát hiện ra người bên cạnh lâu rồi không có động tĩnh gì, nhịn không được dùng dư quang liếc qua nhìn một cái, ngay lập tức liền bị cảnh tượng vừa nhìn thấy làm cho nhiệt huyết cả người sôi trào.
Xe mở rộng, cô gái không biết đã mở nút áo khoác từ lúc nào, da thịt trắng như tuyết có thể làm cho người khác hoa mắt hoảng loạn. Hai bầu ngực tuyết trắng tròn trịa hơi run rẩy, bụng nhỏ bằng phẳng trơn mượt như ngọc, cô nâng một chân cao lên, vượt lên trêи cả kính chắn gió, lộ ra nhục huyệt non mềm đầy đặn đang đầm đìa nước, ngón tay ngọc mảnh khảnh ma sát qua lại ở cửa hoa huyệt, bộ dạng có vẻ như sẽ thọc vào bất cứ lúc nào.
Đây chính là ở ghế phụ, kính chắn gió trong suốt có thể nhìn không sót gì, dẫu cho đang ở vùng ngoại thành ít dấu chân người, cũng không phải là hoàn toàn không có ai, nếu có người đang đi bên đường, ngẩng đầu lên là thấy ngay...
Đây cũng là lần đầu tiên Cố Viện làm ra một việc to gan như vậy, bên ngoài là đường núi hoang vắng, cô lại mở rộng âm hộ ɖâʍ đãng, dù cho không ở trong phạm vi tầm mắt của người khác cũng vẫn có loại cảm giác sẽ bị phát hiện bất cứ lúc nào.
Càng như thế, phản ứng của thân thể lại càng lớn, hai mảnh môi âm hộ lớn ở cửa mật động non mềm mê người, khép mở không ngừng, dưới ánh sáng sáng ngời bên ngoài, lóng lánh ánh nước.
Ngón tay giữa của cô hơi dựng thẳng lên, vuốt ve luồn qua trong vùng lông tóc lộn xộn, cuối cùng gặp phải hoa môi ướt mềm, chậm rãi cắm vào trong, chỉ khuấy động hai lần nhẹ nhàng liền có thể nghe được tiếng nước phốc phốc.
"A... Thật thoải mái... Ưm hừ...Viện Viện cắm âm hộ ɖâʍ đãng..."
Xúc cảm dòng điện đẩy ra từ thân dưới, trong nháy mắt thổi quét toàn thân, Cố Viện không khống chế được mà bắt đầu rêи rỉ, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ lên, mặt mày nhuộm vẻ xuân tình nhộn nhạo, hàm răng khẽ cắn đôi môi đỏ, ngực phập phồng kéo theo đôi gò bồng đảo cực to đong đưa lung tung, phát huy sức hút mê người tới cực hạn.
Ở trước mặt người đàn ông, tại chỗ ngoại thành có thể có người lui tới mà cắm lỗ nhỏ, thật sự là sướиɠ, có loại cảm giác lỗ chân lông toàn thân đều mở ra, lại vừa kϊƈɦ thích vừa lo lắng. Bên ngoài có chim chóc bay ngang qua, đầu ngón tay đều run lên, càng thêm ma sát đến mức thịt mềm tê mỏi. Động tác Cố Viện càng lúc càng nhanh, càng ngày càng dùng sức, kêu rêи cũng càng thêm tùy ý:
"Có ai thấy không... Ưm a... Tới mà xem a... Trêи đỉnh núi kia có phải có người không... Mau đến xem... trong xe có người tự an ủi a... âm hộ ɖâʍ đãng ngứa quá..."
Trêи đường núi yên tĩnh, tiếng kêu ɖâʍ của cô gái bị truyền đi rất xa, càng tăng thêm khả năng bị phát hiện.
Tiêu Giai bị chấn động, trơ mắt nhìn ngón tay nhỏ bé nhìn như màu xanh nhạt xoa lên xuống ở khe rãnh hoa môi, còn thường xoa nắn âm hạch sung huyết, ɖâʍ thủy theo cái miệng nhỏ trào ra, tất cả thấm lên trêи đệm ghế của xe.
Có điều chơi như vậy còn chưa đủ, có vẻ như cảm thấy ngón tay của chính mình quá nhỏ, cắm không đã, cô còn kéo tay hắn tới.
"Đừng lộn xộn, tôi muốn nghiêm túc lái xe."
Tiêu Giai vừa dứt lời liền thấy trong mắt cô gái hiện lên một tia ý cười.
Cố Viện nhân lúc hắn không kịp phòng bị, thân mình nửa đứng lên, một bàn tay còn cắm ở trong huyệt ɖâʍ đãng, nửa người trêи lại bỗng nhiên cong xuống, nhắm thẳng đến dưới háng người đàn ông, một tay khác kéo dây kéo quần của người đàn ông xuống, thả ra một cây côn thịt thật dài, cả khuôn mặt đều kề sát vào dưới háng người đàn ông.
Tiêu Giai lập tức buông một bàn tay xuống định đẩy cô ra, còn chưa đẩy trúng Cố Viện đã nghe thấy cô gái nũng nịu trêu đùa, lời nói ra giống hệt lời người đàn ông mới vừa nói: "Đừng lộn xộn, anh phải nghiêm túc lái xe."
Anh nghiêm túc lái xe, tôi tới ăn ƈôи ȶɦịt!
Lúc này có một chiếc xe màu bạc chạy ở trêи đường, từ đằng xa nhìn lại xe chạy vững vàng, ở chỗ vị trí ghế lái và ghế phụ là một nam một nữ đang ngồi. Người đàn ông vẻ ngoài soái khí, chỉ là khuôn mặt lãnh đạm, hết sức chăm chú lái xe. Còn người phụ nữ lại mặc một cái áo gió thật dài, nghiêng người dựa vào trêи chỗ tựa lưng bằng da thật, mặc dù toàn thân bị trùm kín mít vẫn khiến cho người ta cảm giác được một loại cực kỳ quyến rũ.
Nhìn thế nào cũng đều là một hình ảnh đầy đứng đắn, nhưng đến gần lại chút, lại có thể nghe được người phụ nữ đang nhỏ giọng thở dốc: "Ưm a...Ưm..."
Âm thanh này vừa kiều mị lại vừa mềm mại, như tiếng nước chảy róc rách, thoáng nghe có vẻ mềm mại nhưng lại có thể đánh sâu vào trong tâm hồn người khác.
Tiêu Giai thật nỗ lực làm lơ cô gái bên cạnh nhưng vẫn bất giác bị ảnh hưởng. Trong không khí có mùi hương nhàn nhạt, hương vị như vậy, vào đêm ɖâʍ mĩ kia cũng đã từng xuất hiện, dây dưa kéo dài không tiêu tan, làm hắn suốt một đêm đều vì thế mà kϊƈɦ động; lúc này lại kết hợp với cô gái liên tục thở dốc không ngừng, dẫn đến dấy lên ngọn lửa đốt tán loạn trong lòng người.
"Cô, làm sao vậy?"
Rốt cuộc cũng có phản ứng, trong mắt Cố Viện hiện lên chút ý cười, nhỏ giọng hừ hừ: "Anh lái xe nhanh quá, nơi đó của tôi bị cọ xát với quần áo, đau ~"
Lời này không phải nói dối, thân thể trần trụi kề sát với áo khoác hơi cứng, vải dệt có chút thô ráp, theo sự xóc nảy của xe, núm иɦũ ɦσα đứng thẳng và hoa huyệt đều không ngừng cọ xát, khoái cảm tinh tế phút chốc chạy dọc toàn thân, rất nhanh sau đó có loại chất lỏng trong suốt yên lặng trào ra, tỏa ra hương thơm nồng đậm.
Tiêu Giai nhấp nhấp môi, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, thị lực xuất sắc hơn người thường lập tức khiến hắn phát hiện ra, thông qua vị trí lỗ hổng ở giữa hai cúc áo có thể nhìn thấy một mảng lớn ngọc sắc.
Cô không mặc cái gì ở bên trong cả!
Biết được điều này, hô hấp Tiêu Giai lập tức trở nên rối loạn, cô gái nhỏ tới tìm hắn, hắn thật ra có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh (được yêu thương mà đâm ra lo sợ).
Lần trước ở bên ngoài phòng vệ sinh, hắn thật sự thấy tức giận. Chuyện so đo "ai lợi hại" hơn với hắn không quan trọng, điều khiến hắn thật sự để ý chính là hắn là người duy nhất phát sinh bất ngờ, không phải được cô chủ đích chỉ tên điểm họ nói muốn làm tình.
Còn chẳng có nửa phần lập trường để cãi cọ.
Hắn cảm thấy bản thân như một tấm phông nền, khi cô làm tình với Lâm Ngạn vì kϊƈɦ thích mà kéo hắn cùng làm, đè hắn, câu dẫn hắn; tới lúc muốn thuyết phục Chu Nguyên Minh lại lấy hắn ra làm cái cớ.
Thế chẳng phải là phông nền sao? Hắn vốn dĩ là đứng phía sau cô, là người sẽ không nói chuyện, ít làm cho cô vui vẻ nhất.
Chính vì vậy, hắn không có nửa phần hy vọng, cũng không cảm thấy chính mình sẽ ôm được mỹ nhân về. Khách làng chơi thì khách làng chơi, dù sao cũng không ai để ý.
Có lẽ là trong lòng không có chút mong đợi nào nên khi cô gái tìm tới cửa, hắn thật sự cảm thấy như bị thần may mắn chiếu trúng, tim đập rất nhanh, vừa cảm thấy mừng rỡ như điên lại vừa cảm thấy không thể nào.
Xe còn đang mở, Tiêu Giai làm công tác tư tưởng cho bản thân mình cũng không ít. Thật vất vả lắm mới ổn định được nỗi lòng mình lại phát hiện ra người bên cạnh lâu rồi không có động tĩnh gì, nhịn không được dùng dư quang liếc qua nhìn một cái, ngay lập tức liền bị cảnh tượng vừa nhìn thấy làm cho nhiệt huyết cả người sôi trào.
Xe mở rộng, cô gái không biết đã mở nút áo khoác từ lúc nào, da thịt trắng như tuyết có thể làm cho người khác hoa mắt hoảng loạn. Hai bầu ngực tuyết trắng tròn trịa hơi run rẩy, bụng nhỏ bằng phẳng trơn mượt như ngọc, cô nâng một chân cao lên, vượt lên trêи cả kính chắn gió, lộ ra nhục huyệt non mềm đầy đặn đang đầm đìa nước, ngón tay ngọc mảnh khảnh ma sát qua lại ở cửa hoa huyệt, bộ dạng có vẻ như sẽ thọc vào bất cứ lúc nào.
Đây chính là ở ghế phụ, kính chắn gió trong suốt có thể nhìn không sót gì, dẫu cho đang ở vùng ngoại thành ít dấu chân người, cũng không phải là hoàn toàn không có ai, nếu có người đang đi bên đường, ngẩng đầu lên là thấy ngay...
Đây cũng là lần đầu tiên Cố Viện làm ra một việc to gan như vậy, bên ngoài là đường núi hoang vắng, cô lại mở rộng âm hộ ɖâʍ đãng, dù cho không ở trong phạm vi tầm mắt của người khác cũng vẫn có loại cảm giác sẽ bị phát hiện bất cứ lúc nào.
Càng như thế, phản ứng của thân thể lại càng lớn, hai mảnh môi âm hộ lớn ở cửa mật động non mềm mê người, khép mở không ngừng, dưới ánh sáng sáng ngời bên ngoài, lóng lánh ánh nước.
Ngón tay giữa của cô hơi dựng thẳng lên, vuốt ve luồn qua trong vùng lông tóc lộn xộn, cuối cùng gặp phải hoa môi ướt mềm, chậm rãi cắm vào trong, chỉ khuấy động hai lần nhẹ nhàng liền có thể nghe được tiếng nước phốc phốc.
"A... Thật thoải mái... Ưm hừ...Viện Viện cắm âm hộ ɖâʍ đãng..."
Xúc cảm dòng điện đẩy ra từ thân dưới, trong nháy mắt thổi quét toàn thân, Cố Viện không khống chế được mà bắt đầu rêи rỉ, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ lên, mặt mày nhuộm vẻ xuân tình nhộn nhạo, hàm răng khẽ cắn đôi môi đỏ, ngực phập phồng kéo theo đôi gò bồng đảo cực to đong đưa lung tung, phát huy sức hút mê người tới cực hạn.
Ở trước mặt người đàn ông, tại chỗ ngoại thành có thể có người lui tới mà cắm lỗ nhỏ, thật sự là sướиɠ, có loại cảm giác lỗ chân lông toàn thân đều mở ra, lại vừa kϊƈɦ thích vừa lo lắng. Bên ngoài có chim chóc bay ngang qua, đầu ngón tay đều run lên, càng thêm ma sát đến mức thịt mềm tê mỏi. Động tác Cố Viện càng lúc càng nhanh, càng ngày càng dùng sức, kêu rêи cũng càng thêm tùy ý:
"Có ai thấy không... Ưm a... Tới mà xem a... Trêи đỉnh núi kia có phải có người không... Mau đến xem... trong xe có người tự an ủi a... âm hộ ɖâʍ đãng ngứa quá..."
Trêи đường núi yên tĩnh, tiếng kêu ɖâʍ của cô gái bị truyền đi rất xa, càng tăng thêm khả năng bị phát hiện.
Tiêu Giai bị chấn động, trơ mắt nhìn ngón tay nhỏ bé nhìn như màu xanh nhạt xoa lên xuống ở khe rãnh hoa môi, còn thường xoa nắn âm hạch sung huyết, ɖâʍ thủy theo cái miệng nhỏ trào ra, tất cả thấm lên trêи đệm ghế của xe.
Có điều chơi như vậy còn chưa đủ, có vẻ như cảm thấy ngón tay của chính mình quá nhỏ, cắm không đã, cô còn kéo tay hắn tới.
"Đừng lộn xộn, tôi muốn nghiêm túc lái xe."
Tiêu Giai vừa dứt lời liền thấy trong mắt cô gái hiện lên một tia ý cười.
Cố Viện nhân lúc hắn không kịp phòng bị, thân mình nửa đứng lên, một bàn tay còn cắm ở trong huyệt ɖâʍ đãng, nửa người trêи lại bỗng nhiên cong xuống, nhắm thẳng đến dưới háng người đàn ông, một tay khác kéo dây kéo quần của người đàn ông xuống, thả ra một cây côn thịt thật dài, cả khuôn mặt đều kề sát vào dưới háng người đàn ông.
Tiêu Giai lập tức buông một bàn tay xuống định đẩy cô ra, còn chưa đẩy trúng Cố Viện đã nghe thấy cô gái nũng nịu trêu đùa, lời nói ra giống hệt lời người đàn ông mới vừa nói: "Đừng lộn xộn, anh phải nghiêm túc lái xe."
Anh nghiêm túc lái xe, tôi tới ăn ƈôи ȶɦịt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.