Chương 91: Câu hồn
Nguyệt Xuất Vân
27/10/2017
Editor: Xám
Hoa trắng biến thành hoa đỏ, chắc hẳn là linh hồn của người chết làm loạn, hoặc là do máu người tưới tắm, tóm lại, đủ loại lời bàn tán ồn ào huyên náo.
Mặc dù Nhan Duật đoán được Tần Cửu bảo hắn đào mẫu đơn lên là có mục đích riêng, nhưng dù thế nào cũng không ngờ dưới hoa có chôn thi hài. Dưới hoa mẫu đơn trong biệt viện của Chu Tử Thu lại có thi hài, quả nhiên chuyện này có ý tứ.
Hắn hơi ngước mắt lên, hít hương hoa mẫu đơn, có vẻ đăm chiêu nhìn về phía Tần Cửu.
Nàng đứng cách hắn không xa, hắn nghiêng đầu là đã có thể nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của nàng.
Khóe môi nàng có nụ cười nhạt, trong con ngươi sâu thẳm lóe lên tia sáng phức tạp. Ánh mắt ấy lướt qua bộ thi hài, vào lúc hàng lông mi chớp chớp, lộ ra vẻ châm biếm và hủy diệt.
Ánh sáng mặt trời nhảy múa trên thân thể nàng, không biết tại sao, hình ảnh nàng trong ánh sáng lại cho Nhan Duật một loại ảo giác, cảm thấy nàng như đến từ cõi u minh (âm phủ), áo váy màu đỏ kia diễm lệ mà lóa mắt, tựa như hoa Mạn Châu Sa nở rộ bên bờ sông Vong Xuyên.
Trong giây phút đó, Nhan Duật nhớ ra biệt hiệu của Tần Cửu.
Câu Hồn Hồng Y!
Quả nhiên là có thể câu hồn, không chỉ khiến người khác mất hồn, mà còn biết làm người ta bỏ mạng.
"Vương gia, chúng ta cần đi báo án không?" Một thị vệ tiến lên hỏi.
Nhan Duật nở nụ cười khuynh quốc khuynh thành với Tần Cửu, dưới ánh mặt trời, đồng tử đen như mực khúc xạ ra tầng tầng lớp lớp quầng sáng, tựa như câu hồn nhiếp phách, "Cửu gia, ngươi nói đi? Có cần đến nha môn Kinh phủ doãn báo án không?"
Tần Cửu híp mắt cười nói: "Đương nhiên cần báo án rồi, chỉ có điều, e là không đến lượt chúng ta đi." Nàng cười nhìn về phía cổng tròn của khu vườn.
Chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào Khang Dương Vương Nhan Mẫn đã đứng ở bên ngoài đám người, Lý Vân Tiêu đứng ở bên cạnh hắn. Chỉ thấy Nhan Mẫn nói với Lý Vân Tiêu vài câu, rồi lại thấy Lý Vân Tiêu xoay người đi mất, chắc là đã đi báo án.
Chủ nhân của biệt viện này là Thượng Thư bộ Hình Chu Tử Thu, là người tài đắc lực của An Lăng Vương Nhan Túc, hiện giờ đã có cơ hội lật đổ Chu Tử Thu làm suy yếu thế lực của Nhan Túc, đương nhiên Nhan Mẫn sẽ không khách khí.
Nhan Duật híp mắt, từ sau khi Tần Cửu vào kinh, trước tiên là diệt trừ Thượng Thư bộ Lại Lưu Lật ủng hộ Nhan Mẫn, màn kịch ngày hôm nay lại nhắm vào Chu Tử Thu của Nhan Túc, nàng ung dung thản nhiên khiến Nhan Túc và Nhan Mẫn đấu đá đến mức ta sống ngươi chết.
Lúc này, Nhan Duật có chút vui mừng, hiện giờ Tần Cửu đang hợp tác với hắn, nếu như nàng đối đầu với hắn thì cũng xem như gặp phải một đối thủ đáng sợ.
Khang Dương Vương Nhan Mẫn xua đuổi đám người vây xem, phái người phong tỏa hiện trường lại, sau đó đi về phía Nhan Duật.
"Thì ra thất thúc đang ở đây, vừa rồi ta nghe du khách nói ở đây đã xảy ra án mạng, bèn vội vàng chạy tới đây." Nhan Mẫn nói với vẻ mặt nặng nề.
Nhan Duật gật gật đầu, lười biếng nói: "Mẫn Nhi đến thật đúng lúc, đúng là đã giảm cho bản vương phần đi báo án rồi."
Nhan Mẫn khom người nói: "Thất thúc, chuyện ngày hôm nay, kính xin thất thúc có thể làm chứng."
Nhan Duật lười biếng nhíu mày nói: "Được rồi, nếu như tâm trạng bản vương tốt."
"Vương gia, còn cần hoa mẫu đơn này nữa không?" Thị vệ mang theo cây mẫu đơn đỏ kia đã đi đến.
Nhan Mẫn nhìn mẫu đơn đỏ với vẻ mặt đầy chán ghét, khoát tay nói: "Cái này còn phải hỏi sao? Dưới một cây hoa mẫu đơn diễm lệ, chôn thứ xúi quẩy như vậy, sao mà thất thúc còn cần chứ?"
Nhan Duật lại nhíu mày với vẻ không cho là đúng, đi vòng quanh mẫu đơn đỏ mấy vòng, đưa ngón tay mơn trớn cánh hoa của một đóa mẫu đơn đỏ quyến rũ, cười nói: "Hoa mỹ lệ như thế này, cho dù dính phải chút xúi quẩy thì có sao, khiêng về phủ đi."
Tần Cửu cực kỳ kinh ngạc.
Vốn dĩ, nàng cho rằng phát hiện ra thi hài rồi, Nhan Duật sẽ không cần cây hoa mẫu đơn này nữa, nàng định chờ lúc đông người không ai chú ý, phái người tiêu hủy cây mẫu đơn này. Dù thế nào cũng không ngờ, Nhan Duật lại hoàn toàn không để tâm. Nếu như được Nhan Duật đưa đi thì còn tốt hơn để lại ở đây. Nếu Nhan Túc tới đây, tra ra được huyền cơ của cây hoa mẫu đơn này, nhất định sẽ coi đây là chứng cứ, nói tất cả những chuyện này đều do người khác thiết kế để hãm hại Chu Tử Thu.
Nàng cười thản nhiên, nói với Nhan Duật: "Thân là Nghiêm vương, làm sao có thể để ý điều này chứ."
"Tin rằng Cửu gia cũng chẳng để ý, cho dù tặng cây hoa này cho Vãn Hương, nàng nhất định sẽ từ chối. Chỉ bằng bản vương sẽ tặng hoa này cho Cửu gia nhé, thật ra mẫu đơn này cực xứng đôi với Cửu gia." Nhan Duật nói xong, lập tức sai người khiêng thẳng mẫu đơn ra khỏi biệt viện của Chu Tử Thu, đặt trên xe ngựa dừng ở ngoài cửa của Tần Cửu.
Anh Đào và Lệ Chi u sầu nhìn mẫu đơn chiếm một nửa thùng xe đến mức rầu rĩ.
Tần Cửu mỉm cười chui vào trong thùng xe, vài đóa mẫu đơn đỏ cực to nở rộ trước mặt nàng, hương thơm nồng nàn mà ngào ngạt tràn ngập xe ngựa. Nàng đưa ngón tay ngắt một đóa hoa xuống, ngắm nghía trong tay, nói: "Quả nhiên là quốc sắc thiên hương, đa tạ Diêm Vương gia."
"Cửu gia khách khí rồi." Nhan Duật khoanh tay mỉm cười.
Tần Cửu gọi Lưu Liên lên xe ngựa, vẫy tay từ biệt với Nhan Duật.
Xe ngựa lộc cộc, chờ đến khi cách biệt viện của Chu Tử Thu càng lúc càng xa, Tần Cửu lấy từ trong tay áo ra một chiếc bình sứ, vẩy nước thuốc trong đó vào rễ của hoa mẫu đơn.
Xe ngựa chỉ đi được một lát, đã nghe thấy phía trước có tiếng vó ngựa vang lên.
Lưu Liên vén rèm cửa sổ xe lên, chỉ thấy một vài Kim Ngô Vệ cưỡi khoái mã chạy từ phía trước đến. Đến trước xe ngựa của Tần Cửu, xếp thành một hàng cản đường lại. Kị sĩ đứng đầu chính là thống lĩnh Kim Ngô Vệ Tạ Địch Trần, hắn kéo dây cương, điều khiển ngựa đi đến trước xe ngựa, cao giọng nói: "Nghe nói, Cửu gia đi ra từ biệt viện của Chu đại nhân, còn lấy được một cây mẫu đơn đỏ hiếm thấy ở đó, nghe nói đóa hoa cực to, Thánh Thượng nghe nói, cảm thấy vô cùng hiếm lạ, đặc biệt sai bản quan đưa mẫu đơn đỏ vào trong cung, để Thánh Thượng chiêm ngưỡng."
Tần Cửu nghe vậy, vừa cười lạnh, vừa híp mắt lại theo thói quen.
Quả nhiên Nhan Túc vừa nghe thấy bên đó xảy ra chuyện, đã biết được điểm mấu chốt của sự việc là cây hoa mẫu đơn này, lập tức phái Tạ Địch Trần đến, chỉ đáng tiếc rằng, đã đến chậm một bước rồi.
Cây hoa mẫu đơn này bị Tần Cửu phái người tưới cho một loại thuốc nước, cho nên hoa mới nở dị dạng như vậy, mới khiến cho mọi người đến vây xem, nhằm có thể đào hoa lên, phát hiện ra thi hài trước mặt mọi người.
Nếu như Nhan Túc có được cây mẫu đơn này, tra ra được do bị tưới thuốc nước, nhất định sẽ khiến cho Khánh Đế nghi ngờ, từ đó cho rằng thi hài ở biệt viện của Chu Tử Thu là bị hãm hại.
"Tin tức của Tạ đại nhân thật là lanh lẹ!" Tần Cửu híp mắt cười nói.
Ánh mắt nàng lưu luyến trên mẫu đơn đỏ, chỉ thấy đóa hoa, phiến lá của hoa mẫu đơn bị nàng tưới thuốc nước lần thứ hai đang héo rũ ở tốc độ mắt nhìn có thể nhìn thấy được.
"Chỉ có điều, Tạ đại nhân đến chậm một bước rồi, từ sau khi bị chuyển ra ngoài, cây mẫu đơn này đã bắt đầu héo đi, bây giờ đã héo rũ rồi." Tần Cửu nói xong, lập tức sai Tỳ Ba vén rèm trước của thùng xe lên, "Ta đang định bảo bọn họ ném xuống đấy."
Rèm xe mở ra, Tần Cửu nhìn thấy Tạ Địch Trần trên lưng ngựa, hai mắt nhìn chằm chằm mẫu đơn đã héo rũ trong thùng xe của nàng, vẻ mặt tối sầm.
Vụ án “Chết dưới hoa mẫu đơn này”, bởi vì phát hiện ra người liên quan là nhân vật hết sức quan trọng trong triều, lại vì người chứng kiến rất đông, nguyên nhân quan trọng hơn là địa điểm phát hiện ra lại là biệt viện của Chu Tử Thu, cho nên triều đình cực kỳ xem trọng. Bị liệt thành vụ án lớn hàng đầu, Khánh Đế nghiêm khắc ra lệnh cho Kinh phủ doãn Mạnh Hoài phá án trong vòng một tháng.
Vụ án này phát hiện ra ở biệt viện của Chu Tử Thu, không thể nghi ngờ Chu Tử Thu chính là nghi phạm, chức Thượng thư bộ Hình của ông ta là cấp trên của Kinh phủ doãn Mạnh Hoài, vậy nên bản thân Mạnh Hoài hoàn toàn không thể thẩm tra xử lý được. Nếu là mọi khi, Khánh Đế nhất định sẽ phái An Lăng Vương Nhan Túc đi giúp đỡ thẩm án, nhưng trong lòng Khánh Đế biết rõ quan hệ giữa Nhan Túc và Chu Tử Thu, đương nhiên sẽ không phái hắn đi. Đương nhiên, cũng không thể phái Nhan Mẫn đi, bởi vì phái hắn đi, chắc chắn sẽ mất công bằng.
Cuối cùng, nhiệm vụ giúp đỡ Mạnh Hoài phá án đã rơi xuống đầu Nhan Duật Nhan Ngọc Hoành và Lưu Liên.
Thật ra phái Nhan Duật đi là nằm trong dự liệu, mặc dù hắn phóng đãng đã quen, trước giờ không để ý chuyện trong triều, nhưng vì vụ án này cần người trong hoàng tộc để ổn định tình hình, cho nên phái hắn cũng chỉ là trang trí mà thôi. Ngược lại phái Lưu Liên đi hơi bất ngờ, ngẫm nghĩ cẩn thận, cũng không khó để đoán ra ý của Khánh Đế. Hiện giờ xem như Lưu Liên và tam công chúa Thượng Sở Sở của Vân Thiều quốc đã kết thân, ắt hẳn là Khánh Đế muốn phong thưởng cho hắn, phái hắn đến bộ Hình phá án cũng coi như là một thử thách với hắn.
Năm ngày sau vụ án này được thẩm tra xử lý công khai, mười ngày sau, tình tiết vụ án được phơi trần.
Trong biệt viện của Chu Tử Thu, không chỉ có một lão quản gia trông cửa, còn có con trai của lão quản gia.
Mạnh Hoài đưa hai người kia lên công đường, qua thẩm tra xử lý, rất nhanh đã thu được từ miệng của hai người này, quả thực trong một năm nay Chu Tử Thu có mấy ngày ở lại đây, nhưng bọn họ chưa bao giờ thấy ông ta đưa người ngoài vào, cho nên người chết là ai, bọn họ không hề biết.
Qua khám nghiệm tử thi, phát hiện ra người chết đều là thiếu niên nam giới, đều chịu nhục mà chết.
Lưu Liên cảm thấy, nếu như Chu Tử Thu giết người, hơn nữa là vài người, rõ ràng không phải là giết người ngẫu nhiên, mà là đã tính kế trước, nói không chừng sẽ có mật thất. Hắn sai người đào sâu ba thước của biệt viện, không ngoài dự đoán, cuối cùng đã phát hiện ra một gian mật thất.
Từ trong gian mật thất này, đã tìm được rất nhiều loại dụng cụ tra tấn trong lúc thẩm tra án mới dùng đến, trên những dụng cụ tra tấn này đều có vệt máu ảm đạm. Những dụng cụ này ở đây không phải làm công cụ hành hình, mà là công cụ ngược đãi.
Thì ra, Chu Tử Thu có một sở thích bí mật, đó chính là nam sắc và thích ngược đãi. Ngoài tâm phúc riêng của ông ta ra, không ai biết chuyện này. Nhiều năm qua, ông ta duy trì hình tượng trong sạch, ngay thẳng liêm khiết, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thế nhưng dục vọng này càng kiềm chế thì càng mãnh liệt. Cuối cùng, ông ta đánh bạo, bí mật phái người chọn mua thiếu niên ở bên ngoài, nuôi trong mật thất của biệt viện.
Về sau, Chu Tử Thu sợ chuyện bại lộ, bèn giết những thiếu niên này diệt khẩu, chôn ở vườn sau.
Chu Tử Thu làm việc này cực kỳ bí mật, ngay cả lão quản gia ở biệt viện trông coi nơi này và con trai ông ta cũng không biết rõ.
Tần Cửu biết được việc này, lại là do Lan Xá phái người nghe ngóng được.
Một tâm phúc của Chu Tử Thu, có một lần sau khi say ở Vô Ưu cư đã để lộ ẩn ý, từ đó, Lan Xá bắt đầu âm thầm chú ý đến Chu Tử Thu. Hắn phái người ngầm điều tra hơn một năm, mới thăm dò được Chu Tử Thu có việc ác này.
Tần Cửu bèn mượn hoa mẫu đơn, bóc trần việc này ra.
Cây mẫu đơn đỏ kia, cũng là do Tần Cửu âm thầm tưới thuốc vào rễ cây, mới khiến cho hoa nở dị thường.
Sau khi vụ án phơi trần, Chu Tử Thu bị giam vào thiên lao, vị trí Thượng thư bộ Hình cũng bỏ trống. Mà vì chuyện này, Nhan Túc đã mất đi thế lực của bộ Hình.
Hoa trắng biến thành hoa đỏ, chắc hẳn là linh hồn của người chết làm loạn, hoặc là do máu người tưới tắm, tóm lại, đủ loại lời bàn tán ồn ào huyên náo.
Mặc dù Nhan Duật đoán được Tần Cửu bảo hắn đào mẫu đơn lên là có mục đích riêng, nhưng dù thế nào cũng không ngờ dưới hoa có chôn thi hài. Dưới hoa mẫu đơn trong biệt viện của Chu Tử Thu lại có thi hài, quả nhiên chuyện này có ý tứ.
Hắn hơi ngước mắt lên, hít hương hoa mẫu đơn, có vẻ đăm chiêu nhìn về phía Tần Cửu.
Nàng đứng cách hắn không xa, hắn nghiêng đầu là đã có thể nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của nàng.
Khóe môi nàng có nụ cười nhạt, trong con ngươi sâu thẳm lóe lên tia sáng phức tạp. Ánh mắt ấy lướt qua bộ thi hài, vào lúc hàng lông mi chớp chớp, lộ ra vẻ châm biếm và hủy diệt.
Ánh sáng mặt trời nhảy múa trên thân thể nàng, không biết tại sao, hình ảnh nàng trong ánh sáng lại cho Nhan Duật một loại ảo giác, cảm thấy nàng như đến từ cõi u minh (âm phủ), áo váy màu đỏ kia diễm lệ mà lóa mắt, tựa như hoa Mạn Châu Sa nở rộ bên bờ sông Vong Xuyên.
Trong giây phút đó, Nhan Duật nhớ ra biệt hiệu của Tần Cửu.
Câu Hồn Hồng Y!
Quả nhiên là có thể câu hồn, không chỉ khiến người khác mất hồn, mà còn biết làm người ta bỏ mạng.
"Vương gia, chúng ta cần đi báo án không?" Một thị vệ tiến lên hỏi.
Nhan Duật nở nụ cười khuynh quốc khuynh thành với Tần Cửu, dưới ánh mặt trời, đồng tử đen như mực khúc xạ ra tầng tầng lớp lớp quầng sáng, tựa như câu hồn nhiếp phách, "Cửu gia, ngươi nói đi? Có cần đến nha môn Kinh phủ doãn báo án không?"
Tần Cửu híp mắt cười nói: "Đương nhiên cần báo án rồi, chỉ có điều, e là không đến lượt chúng ta đi." Nàng cười nhìn về phía cổng tròn của khu vườn.
Chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào Khang Dương Vương Nhan Mẫn đã đứng ở bên ngoài đám người, Lý Vân Tiêu đứng ở bên cạnh hắn. Chỉ thấy Nhan Mẫn nói với Lý Vân Tiêu vài câu, rồi lại thấy Lý Vân Tiêu xoay người đi mất, chắc là đã đi báo án.
Chủ nhân của biệt viện này là Thượng Thư bộ Hình Chu Tử Thu, là người tài đắc lực của An Lăng Vương Nhan Túc, hiện giờ đã có cơ hội lật đổ Chu Tử Thu làm suy yếu thế lực của Nhan Túc, đương nhiên Nhan Mẫn sẽ không khách khí.
Nhan Duật híp mắt, từ sau khi Tần Cửu vào kinh, trước tiên là diệt trừ Thượng Thư bộ Lại Lưu Lật ủng hộ Nhan Mẫn, màn kịch ngày hôm nay lại nhắm vào Chu Tử Thu của Nhan Túc, nàng ung dung thản nhiên khiến Nhan Túc và Nhan Mẫn đấu đá đến mức ta sống ngươi chết.
Lúc này, Nhan Duật có chút vui mừng, hiện giờ Tần Cửu đang hợp tác với hắn, nếu như nàng đối đầu với hắn thì cũng xem như gặp phải một đối thủ đáng sợ.
Khang Dương Vương Nhan Mẫn xua đuổi đám người vây xem, phái người phong tỏa hiện trường lại, sau đó đi về phía Nhan Duật.
"Thì ra thất thúc đang ở đây, vừa rồi ta nghe du khách nói ở đây đã xảy ra án mạng, bèn vội vàng chạy tới đây." Nhan Mẫn nói với vẻ mặt nặng nề.
Nhan Duật gật gật đầu, lười biếng nói: "Mẫn Nhi đến thật đúng lúc, đúng là đã giảm cho bản vương phần đi báo án rồi."
Nhan Mẫn khom người nói: "Thất thúc, chuyện ngày hôm nay, kính xin thất thúc có thể làm chứng."
Nhan Duật lười biếng nhíu mày nói: "Được rồi, nếu như tâm trạng bản vương tốt."
"Vương gia, còn cần hoa mẫu đơn này nữa không?" Thị vệ mang theo cây mẫu đơn đỏ kia đã đi đến.
Nhan Mẫn nhìn mẫu đơn đỏ với vẻ mặt đầy chán ghét, khoát tay nói: "Cái này còn phải hỏi sao? Dưới một cây hoa mẫu đơn diễm lệ, chôn thứ xúi quẩy như vậy, sao mà thất thúc còn cần chứ?"
Nhan Duật lại nhíu mày với vẻ không cho là đúng, đi vòng quanh mẫu đơn đỏ mấy vòng, đưa ngón tay mơn trớn cánh hoa của một đóa mẫu đơn đỏ quyến rũ, cười nói: "Hoa mỹ lệ như thế này, cho dù dính phải chút xúi quẩy thì có sao, khiêng về phủ đi."
Tần Cửu cực kỳ kinh ngạc.
Vốn dĩ, nàng cho rằng phát hiện ra thi hài rồi, Nhan Duật sẽ không cần cây hoa mẫu đơn này nữa, nàng định chờ lúc đông người không ai chú ý, phái người tiêu hủy cây mẫu đơn này. Dù thế nào cũng không ngờ, Nhan Duật lại hoàn toàn không để tâm. Nếu như được Nhan Duật đưa đi thì còn tốt hơn để lại ở đây. Nếu Nhan Túc tới đây, tra ra được huyền cơ của cây hoa mẫu đơn này, nhất định sẽ coi đây là chứng cứ, nói tất cả những chuyện này đều do người khác thiết kế để hãm hại Chu Tử Thu.
Nàng cười thản nhiên, nói với Nhan Duật: "Thân là Nghiêm vương, làm sao có thể để ý điều này chứ."
"Tin rằng Cửu gia cũng chẳng để ý, cho dù tặng cây hoa này cho Vãn Hương, nàng nhất định sẽ từ chối. Chỉ bằng bản vương sẽ tặng hoa này cho Cửu gia nhé, thật ra mẫu đơn này cực xứng đôi với Cửu gia." Nhan Duật nói xong, lập tức sai người khiêng thẳng mẫu đơn ra khỏi biệt viện của Chu Tử Thu, đặt trên xe ngựa dừng ở ngoài cửa của Tần Cửu.
Anh Đào và Lệ Chi u sầu nhìn mẫu đơn chiếm một nửa thùng xe đến mức rầu rĩ.
Tần Cửu mỉm cười chui vào trong thùng xe, vài đóa mẫu đơn đỏ cực to nở rộ trước mặt nàng, hương thơm nồng nàn mà ngào ngạt tràn ngập xe ngựa. Nàng đưa ngón tay ngắt một đóa hoa xuống, ngắm nghía trong tay, nói: "Quả nhiên là quốc sắc thiên hương, đa tạ Diêm Vương gia."
"Cửu gia khách khí rồi." Nhan Duật khoanh tay mỉm cười.
Tần Cửu gọi Lưu Liên lên xe ngựa, vẫy tay từ biệt với Nhan Duật.
Xe ngựa lộc cộc, chờ đến khi cách biệt viện của Chu Tử Thu càng lúc càng xa, Tần Cửu lấy từ trong tay áo ra một chiếc bình sứ, vẩy nước thuốc trong đó vào rễ của hoa mẫu đơn.
Xe ngựa chỉ đi được một lát, đã nghe thấy phía trước có tiếng vó ngựa vang lên.
Lưu Liên vén rèm cửa sổ xe lên, chỉ thấy một vài Kim Ngô Vệ cưỡi khoái mã chạy từ phía trước đến. Đến trước xe ngựa của Tần Cửu, xếp thành một hàng cản đường lại. Kị sĩ đứng đầu chính là thống lĩnh Kim Ngô Vệ Tạ Địch Trần, hắn kéo dây cương, điều khiển ngựa đi đến trước xe ngựa, cao giọng nói: "Nghe nói, Cửu gia đi ra từ biệt viện của Chu đại nhân, còn lấy được một cây mẫu đơn đỏ hiếm thấy ở đó, nghe nói đóa hoa cực to, Thánh Thượng nghe nói, cảm thấy vô cùng hiếm lạ, đặc biệt sai bản quan đưa mẫu đơn đỏ vào trong cung, để Thánh Thượng chiêm ngưỡng."
Tần Cửu nghe vậy, vừa cười lạnh, vừa híp mắt lại theo thói quen.
Quả nhiên Nhan Túc vừa nghe thấy bên đó xảy ra chuyện, đã biết được điểm mấu chốt của sự việc là cây hoa mẫu đơn này, lập tức phái Tạ Địch Trần đến, chỉ đáng tiếc rằng, đã đến chậm một bước rồi.
Cây hoa mẫu đơn này bị Tần Cửu phái người tưới cho một loại thuốc nước, cho nên hoa mới nở dị dạng như vậy, mới khiến cho mọi người đến vây xem, nhằm có thể đào hoa lên, phát hiện ra thi hài trước mặt mọi người.
Nếu như Nhan Túc có được cây mẫu đơn này, tra ra được do bị tưới thuốc nước, nhất định sẽ khiến cho Khánh Đế nghi ngờ, từ đó cho rằng thi hài ở biệt viện của Chu Tử Thu là bị hãm hại.
"Tin tức của Tạ đại nhân thật là lanh lẹ!" Tần Cửu híp mắt cười nói.
Ánh mắt nàng lưu luyến trên mẫu đơn đỏ, chỉ thấy đóa hoa, phiến lá của hoa mẫu đơn bị nàng tưới thuốc nước lần thứ hai đang héo rũ ở tốc độ mắt nhìn có thể nhìn thấy được.
"Chỉ có điều, Tạ đại nhân đến chậm một bước rồi, từ sau khi bị chuyển ra ngoài, cây mẫu đơn này đã bắt đầu héo đi, bây giờ đã héo rũ rồi." Tần Cửu nói xong, lập tức sai Tỳ Ba vén rèm trước của thùng xe lên, "Ta đang định bảo bọn họ ném xuống đấy."
Rèm xe mở ra, Tần Cửu nhìn thấy Tạ Địch Trần trên lưng ngựa, hai mắt nhìn chằm chằm mẫu đơn đã héo rũ trong thùng xe của nàng, vẻ mặt tối sầm.
Vụ án “Chết dưới hoa mẫu đơn này”, bởi vì phát hiện ra người liên quan là nhân vật hết sức quan trọng trong triều, lại vì người chứng kiến rất đông, nguyên nhân quan trọng hơn là địa điểm phát hiện ra lại là biệt viện của Chu Tử Thu, cho nên triều đình cực kỳ xem trọng. Bị liệt thành vụ án lớn hàng đầu, Khánh Đế nghiêm khắc ra lệnh cho Kinh phủ doãn Mạnh Hoài phá án trong vòng một tháng.
Vụ án này phát hiện ra ở biệt viện của Chu Tử Thu, không thể nghi ngờ Chu Tử Thu chính là nghi phạm, chức Thượng thư bộ Hình của ông ta là cấp trên của Kinh phủ doãn Mạnh Hoài, vậy nên bản thân Mạnh Hoài hoàn toàn không thể thẩm tra xử lý được. Nếu là mọi khi, Khánh Đế nhất định sẽ phái An Lăng Vương Nhan Túc đi giúp đỡ thẩm án, nhưng trong lòng Khánh Đế biết rõ quan hệ giữa Nhan Túc và Chu Tử Thu, đương nhiên sẽ không phái hắn đi. Đương nhiên, cũng không thể phái Nhan Mẫn đi, bởi vì phái hắn đi, chắc chắn sẽ mất công bằng.
Cuối cùng, nhiệm vụ giúp đỡ Mạnh Hoài phá án đã rơi xuống đầu Nhan Duật Nhan Ngọc Hoành và Lưu Liên.
Thật ra phái Nhan Duật đi là nằm trong dự liệu, mặc dù hắn phóng đãng đã quen, trước giờ không để ý chuyện trong triều, nhưng vì vụ án này cần người trong hoàng tộc để ổn định tình hình, cho nên phái hắn cũng chỉ là trang trí mà thôi. Ngược lại phái Lưu Liên đi hơi bất ngờ, ngẫm nghĩ cẩn thận, cũng không khó để đoán ra ý của Khánh Đế. Hiện giờ xem như Lưu Liên và tam công chúa Thượng Sở Sở của Vân Thiều quốc đã kết thân, ắt hẳn là Khánh Đế muốn phong thưởng cho hắn, phái hắn đến bộ Hình phá án cũng coi như là một thử thách với hắn.
Năm ngày sau vụ án này được thẩm tra xử lý công khai, mười ngày sau, tình tiết vụ án được phơi trần.
Trong biệt viện của Chu Tử Thu, không chỉ có một lão quản gia trông cửa, còn có con trai của lão quản gia.
Mạnh Hoài đưa hai người kia lên công đường, qua thẩm tra xử lý, rất nhanh đã thu được từ miệng của hai người này, quả thực trong một năm nay Chu Tử Thu có mấy ngày ở lại đây, nhưng bọn họ chưa bao giờ thấy ông ta đưa người ngoài vào, cho nên người chết là ai, bọn họ không hề biết.
Qua khám nghiệm tử thi, phát hiện ra người chết đều là thiếu niên nam giới, đều chịu nhục mà chết.
Lưu Liên cảm thấy, nếu như Chu Tử Thu giết người, hơn nữa là vài người, rõ ràng không phải là giết người ngẫu nhiên, mà là đã tính kế trước, nói không chừng sẽ có mật thất. Hắn sai người đào sâu ba thước của biệt viện, không ngoài dự đoán, cuối cùng đã phát hiện ra một gian mật thất.
Từ trong gian mật thất này, đã tìm được rất nhiều loại dụng cụ tra tấn trong lúc thẩm tra án mới dùng đến, trên những dụng cụ tra tấn này đều có vệt máu ảm đạm. Những dụng cụ này ở đây không phải làm công cụ hành hình, mà là công cụ ngược đãi.
Thì ra, Chu Tử Thu có một sở thích bí mật, đó chính là nam sắc và thích ngược đãi. Ngoài tâm phúc riêng của ông ta ra, không ai biết chuyện này. Nhiều năm qua, ông ta duy trì hình tượng trong sạch, ngay thẳng liêm khiết, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thế nhưng dục vọng này càng kiềm chế thì càng mãnh liệt. Cuối cùng, ông ta đánh bạo, bí mật phái người chọn mua thiếu niên ở bên ngoài, nuôi trong mật thất của biệt viện.
Về sau, Chu Tử Thu sợ chuyện bại lộ, bèn giết những thiếu niên này diệt khẩu, chôn ở vườn sau.
Chu Tử Thu làm việc này cực kỳ bí mật, ngay cả lão quản gia ở biệt viện trông coi nơi này và con trai ông ta cũng không biết rõ.
Tần Cửu biết được việc này, lại là do Lan Xá phái người nghe ngóng được.
Một tâm phúc của Chu Tử Thu, có một lần sau khi say ở Vô Ưu cư đã để lộ ẩn ý, từ đó, Lan Xá bắt đầu âm thầm chú ý đến Chu Tử Thu. Hắn phái người ngầm điều tra hơn một năm, mới thăm dò được Chu Tử Thu có việc ác này.
Tần Cửu bèn mượn hoa mẫu đơn, bóc trần việc này ra.
Cây mẫu đơn đỏ kia, cũng là do Tần Cửu âm thầm tưới thuốc vào rễ cây, mới khiến cho hoa nở dị thường.
Sau khi vụ án phơi trần, Chu Tử Thu bị giam vào thiên lao, vị trí Thượng thư bộ Hình cũng bỏ trống. Mà vì chuyện này, Nhan Túc đã mất đi thế lực của bộ Hình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.