Chương 197: Có thể trả lại vòng ngọc cho ta không
Nguyệt Xuất Vân
11/10/2018
Vẻ mặt hai người lúc này, đều là khiếp sợ.
Ánh mắt Tần Cửu, di chuyển theo thanh kiếm rỉ máu, cuối cùng, nhìn thấy người bị bảo kiếm đâm trúng. Nằm ngoài dự kiến của nàng, bị đâm trúng, không phải Nhàn phi, mà là Khánh đế. Từ lúc Nhan Duật vọt qua, Khánh đế đã lao về phía Nhàn phi. Khi thanh kiếm trong tay Nhan Duật trượt ra khỏi vỏ, Khánh đế liền bổ nhào chắn trên người Nhàn phi.
Kiếm của Nhan Duật, cứ như vậy, vừa đúng lúc không biết như thế nào, đâm vào Khánh đế. Chỗ bị kiếm đâm trúng máu tươi nhỏ xuống từng giọt, ở trong đại điện yên tĩnh, tựa như có thể nghe thấy tiếng "tí tách", còn có tiếng hít thở càng ngày càng dồn dập của Nhan Duật.
Tay Nhan Duật, đang run lên.
Trái tim Tần Cửu, cũng run rẩy theo, thậm chí so với bàn tay đang run của Nhan Duật còn muốn nhanh và gấp rút hơn.
Nàng như thế nào cũng không nghĩ đến, Nhan Duật vì cứu nàng, đâm trúng Khánh đế. Cũng như không ai có thể dự đoán được, Khánh đế sẽ lại lao đến cứu Nhàn phi.
Nhàn phi sửng sốt trong chốc lát, bỗng nhiên nở nụ cười, "Giết cha hành thích vua, Nhan Duật, ngươi sau cùng vẫn như vậy, giết cha hành thích vua!"
Giết cha hành thích vua!
Năm chữ này vừa nói ta, trái tim Tần Cửu liền trũng xuống, hơn nữa còn là trũng xuống rất sâu.
Nàng biết, năm chữ này có ý nghĩa gì với Nhan Duật. Từ khi mới tám tuổi, hắn đã gánh trên lưng tội danh giết cha hành thích vua, hiện giờ, rốt cuộc biết được, cái chết của tiên đế, vốn không hề liên quan gì đến hắn. Song, hắn lại đâm trúng Khánh đế, giả như Khánh đế thật sự là người cha thân sinh của hắn, như vậy, Nhan Duật lại một lần nữa gánh trên lưng tội danh này, nàng không dám nghĩ tiếp nữa, nghĩ đến liền cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tần Cửu không có nhìn biểu cảm trên mặt Nhan Duật, nàng không dám nhìn. Nàng cảm thấy mình nhất định sẽ vì hắn mà đau lòng, thậm chí ngay cả khi không nhìn, vẫn cảm thấy trái tim mình như bị ai đó bóp nghẹn.
Cũng vào lúc này, "đùng" một tiếng vang dội.
Một dòng lực mạnh mẽ vỡ tung, nóc nhà nứt ra, trần nhà rơi xuống.
Trong hỗn loạn, Viên Bá dẫn theo Kiêu Kỵ binh vọt vào, Tần Cửu bị người ta kéo đứng dậy, vọt ra ngoài.
Đúng là nổ sập hết nửa căn phòng, mà chỗ tượng Phật chính là nơi bị công phá mạnh nhất.
Nhàn phi giấu thuốc nổ trong tượng Phật, bản thân vẫn đứng gần tượng Phật nhất. Hóa ra, bà đã sớm có ý tìm cái chết, thế nhưng bà, kỳ lạ là vẫn chưa chết.
Trong một khắc cuối cùng, Khánh đế dùng tất cả sức lực còn lại, kéo bà ra, Kiêu Kỵ binh vừa đến đón được, cứu bà ra ngoài.
Đi ra cuối cùng chính là Nhan Túc và Nhan Duật, hai người cùng dìu Khánh đế bước ra, bởi vì Khánh đế đang bị thương, cũng không ai dám dìu ông. Bọn họ đi ra cuối cùng, trên người đều dính đầy đất đá, hơn nữa còn có vố số vết thương lớn nhỏ khác nhau. Bị thương nặng nhất chính là Khánh đế, ông vốn đã có bệnh, hiện giờ lại chịu thêm một vụ nổ, còn có dùng sức kéo Nhàn phi, khi đưa ông ra ngoài, ông chỉ còn lại một chút hơi tàn.
Mặc dù Nhàn phi đã sớm có ý tìm cái chết, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Khánh đế, bà vẫn quỳ xuống đất, liên tục lập đi lập lại: "Vì sao, vì sao vậy......"
Mọi người thật cẩn thận đặt Khánh đế trên đất, tổng quản thái giám Lý Anh luống cuống tay chân lệnh cho tiểu thái giám qua cầm máu cho Khánh đế, hơn nữa còn lấy ra viên thuốc Khánh đế thường dùng, muốn cho ông uống. Khánh đế lắc đầu, giọng nói mong manh như tơ nhện: "Vô dụng, không cần làm thêm điều gì nữa." Ánh mắt ông xẹt qua Tần Cửu, rồi lại nhìn Nhàn phi, cuối cùng bất động trên người Nhan Duật và Nhan Túc, "Duật Nhi, đừng để trong lòng, đây không phải lỗi của con, là trẫm, không muốn sống tiếp nữa. Một kiếm kia của con, cũng không hề hại chết trẫm. Các ngươi hãy nghe đây, trẫm chết là vì am ni cô này bốc cháy, không hề liên quan gì đến Duật Nhi. Khi còn sống, trẫm làm sai nhiều điều. Thật xin lỗi tiên hoàng, thật xin lỗi nữ nhân của ta, thật xin lỗi Bạch gia, còn cả những hoàng tử của ta, trẫm đã sớm định xong chiếu thư, tin rằng hai người các con cũng không có ý kiến gì." Ông vươn tay, cầm lấy tay Nhan Duật và Nhan Túc hợp cùng một chỗ, "Thiên hạ này, còn trông vào hai người các con gìn giữ!"
Khánh để thở dồn dập vài tiếng, ánh mắt ông chuyển đến khuôn mặt của Tĩnh thái phi.
"Duật Nhi, mẫu phi của con chưa từng làm gì sai, người sai chính là ta!" Câu cuối cùng này, ông nhìn Tĩnh thái phi nói với Nhan Duật.
Một câu của Khánh đế, tỏ rõ Tĩnh thái phi vô tội.
Cho dù năm ấy, Tĩnh thái phi đã có qua lại với Khánh đế, nhưng xem ra là bị Khánh đế cưỡng ép. Nói xong câu này, tâm sự trong lòng Khánh đế dường như đã được giải tỏa hết, ông chậm rãi nhắm hai mắt lại, cái nhìn cuối cùng, là nhìn về phía không trung.
Không ai biết, trong một khắc cuối cùng ấy, trong lòng ông, là đang nghĩ về nữ nhân nào.
Thời gian, tựa hồ cũng đóng băng.
Trước khi lên núi, Tần Cửu chưa bao giờ nghĩ sẽ có kết quả thế này. Nhưng hiển nhiên, Khánh đế đã từng nghĩ đến, nên ông đã sớm lập chiếu thư.
Gió đêm nổi lên, lùa qua chuông gió treo trên mái hiên, vang lên tiếng nỉ non như ai đang khóc.
Nhan Duật quỳ rạp trên đất nhưng không khóc, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn trước sau vẫn thật trầm tĩnh, không có hỉ cũng không có bi càng không có thống khổ, đôi mắt dài, sương mù thật sâu. Hắn như vậy, bất kể là ai cũng không thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn.
Nhan Túc quỳ rạp xuống đất, hắn cũng không khóc, nhưng trong đôi mắt phượng kia, lại đang cầm giữ đầy bi thương.
Mọi người đồng thanh hô vạn tế, một mảnh thê lương.
Chỉ có Tĩnh thái phi vẫn lẳng lặng đứng ở nơi đó, giờ phút này, vẻ mặt bà thật sự rất tĩnh lặng. Bà như đã biết trước rồi sẽ có ngày này, cũng có khi do đã ở đế lăng quá lâu, bà sớm thấu rõ hồng trần, có cái nhìn cởi mở hơn với sinh tử.
Bà lặng lẽ nhìn về nửa tòa nhà giờ đã đổ nát, sau cùng ánh mắt dừng trên mặt Khánh đế, thấp giọng nói: "Mọi thứ, đều đã kết thúc!"
Tiếng của bà rất khẽ, gió thổi đến liền tiêu tán.
Đúng vậy, hết thảy đều đã kết thúc.
Ân oán giữa bà, Nhàn phi, Huệ phi và Khánh đế, rốt cuộc vì cái chết của Khánh đế, mà chấm dứt.
——–
Tin Khánh đế băng hà truyền khắp Lệ Kinh vào hôm đó, nói là cho chùa bốc cháy, không kịp ứng cứu. May mà, mấy ngày nay, Lưu Liên và Nhan Duật vẫn luôn cùng nhau trông coi triều chính, nên trong triều cũng không phát sinh biến loạn gì.
Dựa theo di chiếu của Khánh đế, lập Lưu Liên làm hoàng thái tử, Nhan Duật phò trợ, bắt đầu chính thức giám quốc chấp chính. Nhàn phi bị giam vào nhà lao, đương nhiên sẽ nhận sự trừng phạt mà bà vốn phải chịu.
Mấy ngày tiếp theo, chính là tang lễ của Khánh đế, trong kinh cấm tất cả các ti nhạc, khắp nơi đều là đồ trắng. Nhan Duật và Lưu Liên hiển nhiên vô cùng bận rộn, song Tần Cửu lại nhàn nhã hẳn ra, dù vậy, lòng của nàng, lại không cách nào bình tĩnh trở lại.
Nàng không có đi thiên lao thăm Nhan Túc, nàng cảm thấy mình không còn mặt mũi nào đi gặp hắn. Nàng cũng không tìm Nhan Duật, hắn vì nàng ngộ sát Khánh đế, nàng xuất hiện trước mặt hắn, tựa là thật không thích hợp, nếu không nói chỉ thêm đả kích hắn. Thương tích của Thượng Sở Sở đã ổn định, chỉ cần tĩnh dưỡng cẩn thận. Thượng Tư Tư và Nhạc Mẫn đã dẫn theo nàng rời khỏi Đại Dục, trở về Vân Thiều quốc. Tần Cửu và Tỳ Ba thì quay về Tần phủ.
Nửa tháng sau, một tin dữ truyền đến.
Tĩnh thái phi treo cổ tự vẫn.
Nghe thấy tin tức này, Tần Cửu sau cùng không thể ngồi yên trong phủ nữa. Nàng ngồi xe ngựa đến Nghiêm vương phủ, lại nghe hạ nhân nói, Nhan Duật đã đi đế lăng. Nửa đời của Tĩnh thái phi đều là sống ở đế lăng, không ai biết đến sự tồn tại của bà suốt mười mấy năm qua, kết quả là, sau khi bà ra khỏi phủ, rốt cuộc vẫn chọn đến đế lăng treo cổ tự vẫn. Tần Cửu không biết, bà rốt cuộc vì tiên đế, hay vẫn là vì Khánh đế, chuyện này, có lẽ chỉ mỗi mình Tĩnh thái phi mới rõ.
Sau khi ra khỏi thành, trời bắt đầu thổi tuyết, mặc dù tuyết không lớn, nhưng gió rét kèm theo lạnh lẽo nhỏ vụn vẫn khua vào mặt phố, hơi lạnh bổ nhào mặt xâm nhập vào trong lòng, trong nháy mắt làm nàng tỉnh táo lại như ban đầu. Nàng muốn mau chóng nhìn thấy Nhan Duật, nàng biết nàng không thể làm được điều gì cả, nhưng nàng hiểu rất rõ nỗi đau trong lòng hắn lúc này, thật vất vả lắm mới có thể cứu mẫu phi ra khỏi đế lăng, rồi lại một lần nữa mất đi bà.
Sau khi nhanh chóng tìm đến đế lăng, Tần Cửu ghìm cương ngựa, một cơn gió lớn thổi đến, trước mặt là một trời hoa tuyết thật rộng, trong chớp mắt nàng giơ tay áo lên cản tuyết, nàng nhìn thấy xe ngựa của Nhan Duật.
Xe ngựa đứng ở ven hồ Long Ngâm, Nhan Duật tựa vào một bên xe ngựa, mặt hướng về đế lăng, bóng dáng cao lớn mà tịch mịch.
Núi xanh ẩn hiện ở xa xa, càng thêm nguy nga tráng lệ. Hồ Long Ngâm đã đóng băng, tấc tấc lóng lánh lóe ánh sáng lạnh. Cây cối ven hồ khoác một tầng sương tuyết mỏng, trông như đeo một lớp trang sức bằng bạc.
Thăm lại chốn xưa, luôn có những chuyện muốn quên những không cách nào quên đi được, tại đây phút chốc lại ào ạt ùa về. Nàng nhìn bóng dáng đen huyền kia, nhớ lại ngày đó nàng dẫn hắn xuyên qua hồ Long Ngâm, đi gặp mẫu phi của hắn. Cũng nhớ tới chuyện nàng ở trong hồ Long Ngâm này tẩu hỏa nhập ma, hắn độ khí cho nàng. Cũng nhớ cả chuyện, hắn ở sơn động trên núi, dùng huyền công chính phái cứu nàng thoát khỏi tẩu hỏa nhập mạ.
Tần Cửu cột con ngựa vào thân cây, bước chậm về phía Nhan Duật.
"Nàng đến rồi!" Giống như đã biết trước Tần Cửu sẽ đến, Nhan Duật khàn khàn nói.
Tuyết nhỏ vụn như hạt châu rơi trên mặt, lạc trong đôi mắt mông lung, Tần Cửu nhìn khuôn mặt tiều tụy của Nhan Duật, trái tim hung hăng co rút từng hồi.
"Ta đến, là vì muốn gặp mặt Tĩnh thái phi lần cuối." Trong lòng Tần Cửu quặn đau một trận.
Nàng chợt nhớ lại, khi lần đầu tiên Tĩnh thái phi nhìn thấy nàng, vẻ mặt vui mừng rạng rỡ, người nắm lấy tay nàng, đeo vòng ngọc cho nàng. Từ sau khi nàng quay trở về Lệ Kinh, đó cũng là lần đầu tiên nàng cảm nhận được tình cảm ấm áp từ một vị trưởng bối.
"Hôm qua, người còn tự tay nấu cho ta mấy món ăn mà ta thích, mà hôm nay, người đã đi rồi. Là ta không chăm sóc tốt cho người, mấy ngày nay ta thật sự bề bộn rất nhiều việc, không hề chăm sóc tốt cho người, nếu ta có thể quan tâm người nhiều hơn, có lẽ, người sẽ không đi."
"Không phải là lỗi của ngươi! Có lẽ, đôi khi, đi ngược lại đối với người là một sự giải thoát." Theo những gì Tần Cửu chứng kiến, sống tiếp, đối với Tĩnh thái phi thật đúng là một sự đày đọa. Năm đó, tuy bà là bị Khánh đế cưỡng ép, song bà vẫn thấy thật có lỗi với tiên đế.
Nhan Duật quay đầu lại hỏi: "Vòng ngọc mẫu phi tặng cho nàng, vốn đã vỡ rồi, nhưng không biết nàng đã vứt nó đi chưa, hay vẫn còn giữ lại. Nếu đã vứt, thậm chí, nếu vẫn còn, dù chỉ là một mảnh nhỏ liệu có thể trả lại cho ta không? Để ta có thể giữ lại kỷ vật gì đó."
Tần Cửu có phần sợ run, không ngờ hắn sau cùng lại muốn nàng trả lại vòng ngọc. Nàng nhớ rõ, ngày đó hắn nói, "Cho dù có vỡ nát, cũng là của nàng."
Nàng không đáp, dừng một chút rồi nói: "Ta còn giữ."
"Có một chuyện, ta không có nói với nàng. Hiện tại nghĩ lại, cảm thấy nên nói cho nàng biết." Nhan Duật chậm rãi nói.
Ánh mắt Tần Cửu, di chuyển theo thanh kiếm rỉ máu, cuối cùng, nhìn thấy người bị bảo kiếm đâm trúng. Nằm ngoài dự kiến của nàng, bị đâm trúng, không phải Nhàn phi, mà là Khánh đế. Từ lúc Nhan Duật vọt qua, Khánh đế đã lao về phía Nhàn phi. Khi thanh kiếm trong tay Nhan Duật trượt ra khỏi vỏ, Khánh đế liền bổ nhào chắn trên người Nhàn phi.
Kiếm của Nhan Duật, cứ như vậy, vừa đúng lúc không biết như thế nào, đâm vào Khánh đế. Chỗ bị kiếm đâm trúng máu tươi nhỏ xuống từng giọt, ở trong đại điện yên tĩnh, tựa như có thể nghe thấy tiếng "tí tách", còn có tiếng hít thở càng ngày càng dồn dập của Nhan Duật.
Tay Nhan Duật, đang run lên.
Trái tim Tần Cửu, cũng run rẩy theo, thậm chí so với bàn tay đang run của Nhan Duật còn muốn nhanh và gấp rút hơn.
Nàng như thế nào cũng không nghĩ đến, Nhan Duật vì cứu nàng, đâm trúng Khánh đế. Cũng như không ai có thể dự đoán được, Khánh đế sẽ lại lao đến cứu Nhàn phi.
Nhàn phi sửng sốt trong chốc lát, bỗng nhiên nở nụ cười, "Giết cha hành thích vua, Nhan Duật, ngươi sau cùng vẫn như vậy, giết cha hành thích vua!"
Giết cha hành thích vua!
Năm chữ này vừa nói ta, trái tim Tần Cửu liền trũng xuống, hơn nữa còn là trũng xuống rất sâu.
Nàng biết, năm chữ này có ý nghĩa gì với Nhan Duật. Từ khi mới tám tuổi, hắn đã gánh trên lưng tội danh giết cha hành thích vua, hiện giờ, rốt cuộc biết được, cái chết của tiên đế, vốn không hề liên quan gì đến hắn. Song, hắn lại đâm trúng Khánh đế, giả như Khánh đế thật sự là người cha thân sinh của hắn, như vậy, Nhan Duật lại một lần nữa gánh trên lưng tội danh này, nàng không dám nghĩ tiếp nữa, nghĩ đến liền cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tần Cửu không có nhìn biểu cảm trên mặt Nhan Duật, nàng không dám nhìn. Nàng cảm thấy mình nhất định sẽ vì hắn mà đau lòng, thậm chí ngay cả khi không nhìn, vẫn cảm thấy trái tim mình như bị ai đó bóp nghẹn.
Cũng vào lúc này, "đùng" một tiếng vang dội.
Một dòng lực mạnh mẽ vỡ tung, nóc nhà nứt ra, trần nhà rơi xuống.
Trong hỗn loạn, Viên Bá dẫn theo Kiêu Kỵ binh vọt vào, Tần Cửu bị người ta kéo đứng dậy, vọt ra ngoài.
Đúng là nổ sập hết nửa căn phòng, mà chỗ tượng Phật chính là nơi bị công phá mạnh nhất.
Nhàn phi giấu thuốc nổ trong tượng Phật, bản thân vẫn đứng gần tượng Phật nhất. Hóa ra, bà đã sớm có ý tìm cái chết, thế nhưng bà, kỳ lạ là vẫn chưa chết.
Trong một khắc cuối cùng, Khánh đế dùng tất cả sức lực còn lại, kéo bà ra, Kiêu Kỵ binh vừa đến đón được, cứu bà ra ngoài.
Đi ra cuối cùng chính là Nhan Túc và Nhan Duật, hai người cùng dìu Khánh đế bước ra, bởi vì Khánh đế đang bị thương, cũng không ai dám dìu ông. Bọn họ đi ra cuối cùng, trên người đều dính đầy đất đá, hơn nữa còn có vố số vết thương lớn nhỏ khác nhau. Bị thương nặng nhất chính là Khánh đế, ông vốn đã có bệnh, hiện giờ lại chịu thêm một vụ nổ, còn có dùng sức kéo Nhàn phi, khi đưa ông ra ngoài, ông chỉ còn lại một chút hơi tàn.
Mặc dù Nhàn phi đã sớm có ý tìm cái chết, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Khánh đế, bà vẫn quỳ xuống đất, liên tục lập đi lập lại: "Vì sao, vì sao vậy......"
Mọi người thật cẩn thận đặt Khánh đế trên đất, tổng quản thái giám Lý Anh luống cuống tay chân lệnh cho tiểu thái giám qua cầm máu cho Khánh đế, hơn nữa còn lấy ra viên thuốc Khánh đế thường dùng, muốn cho ông uống. Khánh đế lắc đầu, giọng nói mong manh như tơ nhện: "Vô dụng, không cần làm thêm điều gì nữa." Ánh mắt ông xẹt qua Tần Cửu, rồi lại nhìn Nhàn phi, cuối cùng bất động trên người Nhan Duật và Nhan Túc, "Duật Nhi, đừng để trong lòng, đây không phải lỗi của con, là trẫm, không muốn sống tiếp nữa. Một kiếm kia của con, cũng không hề hại chết trẫm. Các ngươi hãy nghe đây, trẫm chết là vì am ni cô này bốc cháy, không hề liên quan gì đến Duật Nhi. Khi còn sống, trẫm làm sai nhiều điều. Thật xin lỗi tiên hoàng, thật xin lỗi nữ nhân của ta, thật xin lỗi Bạch gia, còn cả những hoàng tử của ta, trẫm đã sớm định xong chiếu thư, tin rằng hai người các con cũng không có ý kiến gì." Ông vươn tay, cầm lấy tay Nhan Duật và Nhan Túc hợp cùng một chỗ, "Thiên hạ này, còn trông vào hai người các con gìn giữ!"
Khánh để thở dồn dập vài tiếng, ánh mắt ông chuyển đến khuôn mặt của Tĩnh thái phi.
"Duật Nhi, mẫu phi của con chưa từng làm gì sai, người sai chính là ta!" Câu cuối cùng này, ông nhìn Tĩnh thái phi nói với Nhan Duật.
Một câu của Khánh đế, tỏ rõ Tĩnh thái phi vô tội.
Cho dù năm ấy, Tĩnh thái phi đã có qua lại với Khánh đế, nhưng xem ra là bị Khánh đế cưỡng ép. Nói xong câu này, tâm sự trong lòng Khánh đế dường như đã được giải tỏa hết, ông chậm rãi nhắm hai mắt lại, cái nhìn cuối cùng, là nhìn về phía không trung.
Không ai biết, trong một khắc cuối cùng ấy, trong lòng ông, là đang nghĩ về nữ nhân nào.
Thời gian, tựa hồ cũng đóng băng.
Trước khi lên núi, Tần Cửu chưa bao giờ nghĩ sẽ có kết quả thế này. Nhưng hiển nhiên, Khánh đế đã từng nghĩ đến, nên ông đã sớm lập chiếu thư.
Gió đêm nổi lên, lùa qua chuông gió treo trên mái hiên, vang lên tiếng nỉ non như ai đang khóc.
Nhan Duật quỳ rạp trên đất nhưng không khóc, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn trước sau vẫn thật trầm tĩnh, không có hỉ cũng không có bi càng không có thống khổ, đôi mắt dài, sương mù thật sâu. Hắn như vậy, bất kể là ai cũng không thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn.
Nhan Túc quỳ rạp xuống đất, hắn cũng không khóc, nhưng trong đôi mắt phượng kia, lại đang cầm giữ đầy bi thương.
Mọi người đồng thanh hô vạn tế, một mảnh thê lương.
Chỉ có Tĩnh thái phi vẫn lẳng lặng đứng ở nơi đó, giờ phút này, vẻ mặt bà thật sự rất tĩnh lặng. Bà như đã biết trước rồi sẽ có ngày này, cũng có khi do đã ở đế lăng quá lâu, bà sớm thấu rõ hồng trần, có cái nhìn cởi mở hơn với sinh tử.
Bà lặng lẽ nhìn về nửa tòa nhà giờ đã đổ nát, sau cùng ánh mắt dừng trên mặt Khánh đế, thấp giọng nói: "Mọi thứ, đều đã kết thúc!"
Tiếng của bà rất khẽ, gió thổi đến liền tiêu tán.
Đúng vậy, hết thảy đều đã kết thúc.
Ân oán giữa bà, Nhàn phi, Huệ phi và Khánh đế, rốt cuộc vì cái chết của Khánh đế, mà chấm dứt.
——–
Tin Khánh đế băng hà truyền khắp Lệ Kinh vào hôm đó, nói là cho chùa bốc cháy, không kịp ứng cứu. May mà, mấy ngày nay, Lưu Liên và Nhan Duật vẫn luôn cùng nhau trông coi triều chính, nên trong triều cũng không phát sinh biến loạn gì.
Dựa theo di chiếu của Khánh đế, lập Lưu Liên làm hoàng thái tử, Nhan Duật phò trợ, bắt đầu chính thức giám quốc chấp chính. Nhàn phi bị giam vào nhà lao, đương nhiên sẽ nhận sự trừng phạt mà bà vốn phải chịu.
Mấy ngày tiếp theo, chính là tang lễ của Khánh đế, trong kinh cấm tất cả các ti nhạc, khắp nơi đều là đồ trắng. Nhan Duật và Lưu Liên hiển nhiên vô cùng bận rộn, song Tần Cửu lại nhàn nhã hẳn ra, dù vậy, lòng của nàng, lại không cách nào bình tĩnh trở lại.
Nàng không có đi thiên lao thăm Nhan Túc, nàng cảm thấy mình không còn mặt mũi nào đi gặp hắn. Nàng cũng không tìm Nhan Duật, hắn vì nàng ngộ sát Khánh đế, nàng xuất hiện trước mặt hắn, tựa là thật không thích hợp, nếu không nói chỉ thêm đả kích hắn. Thương tích của Thượng Sở Sở đã ổn định, chỉ cần tĩnh dưỡng cẩn thận. Thượng Tư Tư và Nhạc Mẫn đã dẫn theo nàng rời khỏi Đại Dục, trở về Vân Thiều quốc. Tần Cửu và Tỳ Ba thì quay về Tần phủ.
Nửa tháng sau, một tin dữ truyền đến.
Tĩnh thái phi treo cổ tự vẫn.
Nghe thấy tin tức này, Tần Cửu sau cùng không thể ngồi yên trong phủ nữa. Nàng ngồi xe ngựa đến Nghiêm vương phủ, lại nghe hạ nhân nói, Nhan Duật đã đi đế lăng. Nửa đời của Tĩnh thái phi đều là sống ở đế lăng, không ai biết đến sự tồn tại của bà suốt mười mấy năm qua, kết quả là, sau khi bà ra khỏi phủ, rốt cuộc vẫn chọn đến đế lăng treo cổ tự vẫn. Tần Cửu không biết, bà rốt cuộc vì tiên đế, hay vẫn là vì Khánh đế, chuyện này, có lẽ chỉ mỗi mình Tĩnh thái phi mới rõ.
Sau khi ra khỏi thành, trời bắt đầu thổi tuyết, mặc dù tuyết không lớn, nhưng gió rét kèm theo lạnh lẽo nhỏ vụn vẫn khua vào mặt phố, hơi lạnh bổ nhào mặt xâm nhập vào trong lòng, trong nháy mắt làm nàng tỉnh táo lại như ban đầu. Nàng muốn mau chóng nhìn thấy Nhan Duật, nàng biết nàng không thể làm được điều gì cả, nhưng nàng hiểu rất rõ nỗi đau trong lòng hắn lúc này, thật vất vả lắm mới có thể cứu mẫu phi ra khỏi đế lăng, rồi lại một lần nữa mất đi bà.
Sau khi nhanh chóng tìm đến đế lăng, Tần Cửu ghìm cương ngựa, một cơn gió lớn thổi đến, trước mặt là một trời hoa tuyết thật rộng, trong chớp mắt nàng giơ tay áo lên cản tuyết, nàng nhìn thấy xe ngựa của Nhan Duật.
Xe ngựa đứng ở ven hồ Long Ngâm, Nhan Duật tựa vào một bên xe ngựa, mặt hướng về đế lăng, bóng dáng cao lớn mà tịch mịch.
Núi xanh ẩn hiện ở xa xa, càng thêm nguy nga tráng lệ. Hồ Long Ngâm đã đóng băng, tấc tấc lóng lánh lóe ánh sáng lạnh. Cây cối ven hồ khoác một tầng sương tuyết mỏng, trông như đeo một lớp trang sức bằng bạc.
Thăm lại chốn xưa, luôn có những chuyện muốn quên những không cách nào quên đi được, tại đây phút chốc lại ào ạt ùa về. Nàng nhìn bóng dáng đen huyền kia, nhớ lại ngày đó nàng dẫn hắn xuyên qua hồ Long Ngâm, đi gặp mẫu phi của hắn. Cũng nhớ tới chuyện nàng ở trong hồ Long Ngâm này tẩu hỏa nhập ma, hắn độ khí cho nàng. Cũng nhớ cả chuyện, hắn ở sơn động trên núi, dùng huyền công chính phái cứu nàng thoát khỏi tẩu hỏa nhập mạ.
Tần Cửu cột con ngựa vào thân cây, bước chậm về phía Nhan Duật.
"Nàng đến rồi!" Giống như đã biết trước Tần Cửu sẽ đến, Nhan Duật khàn khàn nói.
Tuyết nhỏ vụn như hạt châu rơi trên mặt, lạc trong đôi mắt mông lung, Tần Cửu nhìn khuôn mặt tiều tụy của Nhan Duật, trái tim hung hăng co rút từng hồi.
"Ta đến, là vì muốn gặp mặt Tĩnh thái phi lần cuối." Trong lòng Tần Cửu quặn đau một trận.
Nàng chợt nhớ lại, khi lần đầu tiên Tĩnh thái phi nhìn thấy nàng, vẻ mặt vui mừng rạng rỡ, người nắm lấy tay nàng, đeo vòng ngọc cho nàng. Từ sau khi nàng quay trở về Lệ Kinh, đó cũng là lần đầu tiên nàng cảm nhận được tình cảm ấm áp từ một vị trưởng bối.
"Hôm qua, người còn tự tay nấu cho ta mấy món ăn mà ta thích, mà hôm nay, người đã đi rồi. Là ta không chăm sóc tốt cho người, mấy ngày nay ta thật sự bề bộn rất nhiều việc, không hề chăm sóc tốt cho người, nếu ta có thể quan tâm người nhiều hơn, có lẽ, người sẽ không đi."
"Không phải là lỗi của ngươi! Có lẽ, đôi khi, đi ngược lại đối với người là một sự giải thoát." Theo những gì Tần Cửu chứng kiến, sống tiếp, đối với Tĩnh thái phi thật đúng là một sự đày đọa. Năm đó, tuy bà là bị Khánh đế cưỡng ép, song bà vẫn thấy thật có lỗi với tiên đế.
Nhan Duật quay đầu lại hỏi: "Vòng ngọc mẫu phi tặng cho nàng, vốn đã vỡ rồi, nhưng không biết nàng đã vứt nó đi chưa, hay vẫn còn giữ lại. Nếu đã vứt, thậm chí, nếu vẫn còn, dù chỉ là một mảnh nhỏ liệu có thể trả lại cho ta không? Để ta có thể giữ lại kỷ vật gì đó."
Tần Cửu có phần sợ run, không ngờ hắn sau cùng lại muốn nàng trả lại vòng ngọc. Nàng nhớ rõ, ngày đó hắn nói, "Cho dù có vỡ nát, cũng là của nàng."
Nàng không đáp, dừng một chút rồi nói: "Ta còn giữ."
"Có một chuyện, ta không có nói với nàng. Hiện tại nghĩ lại, cảm thấy nên nói cho nàng biết." Nhan Duật chậm rãi nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.