Chương 121: Lột sạch ăn ngay
Nguyệt Xuất Vân
28/03/2018
Thật ra Tần Cửu có tính toán của chính mình, rất rõ ràng Nhan Mẫn không
phải là đối thủ của Nhan Túc. Cái Tần Cửu muốn là người có thực lực đối
đầu với Nhan Túc hơn, người đó chính là —— Nhan Duật.
Mặc dù Nhan Duật là hoàng thúc, danh phận tranh quyền kém hơn một chút, nhưng con người Nhan Duật này không hề giống như Nhan Mẫn, chỉ hành động theo lời Thiên Thần tông. Nàng tin rằng, nếu như sau khi Nhan Túc thua, Nhan Duật có được ngôi cao, nhất định thứ đầu tiên muốn đối phó là Thiên Thần tông, hắn sẽ không bị Thiên Thần tông khống chế, điểm này Tần Cửu có thể khẳng định.
"Chuyện của Khang Dương Vương lần này, là tác phẩm của Cửu gia phải không!" Nhan Duật đưa ngón tay chậm rãi lột vỏ nho, ánh mắt chăm chú.
Tần Cửu không nhịn được trêu chọc: "Vương gia ngài khẳng định là đang lột vỏ nho sao? Tại sao ta cảm thấy ngài đang thoát áo tháo dây cho nữ tử ngài yêu thương nhỉ? Vương gia cảm thấy đúng không, nghe nói mùa thu hàng năm đều có một đại hội chiêu mộ binh sĩ?"
Nhan Duật thoải mái nhàn nhã cười nhẹ, lười biếng liếc xéo nàng một cái: “Đúng vậy, vào tháng Tám hàng năm, Cửu gia có tính toán gì không?" Hắn bỏ quả nho đã lột trần vào miệng: “Ta luôn dịu dàng với nữ tử, đối với hoa quả cũng như vậy. Cửu gia không cảm thấy nữ tử và hoa quả không khác biệt lắm sao, lột sạch vỏ là sẽ bị ăn luôn."
Hắn nói xong, lại cầm một quả chuối tiêu trên bàn lên, động tác ái muội bắt đầu lột vỏ chuối.
Tây Phi ở phía sau Nhan Duật không nhịn được nhíu mày, hai người này đang bàn chuyện chính sự sao? Phải không?
Tần Cửu cười lười biếng: “Nếu như có thể làm trước thì tốt rồi."
"Hẳn là việc này không khó, giao cho bản vương làm đi!" Nhan Duật thưởng thức từng miếng chuối tiêu nhỏ, hắn khép hờ mắt lại theo thói quen, ánh mắt chậm rãi tuần tra trên gương mặt Tần Cửu: “Cửu gia, ngươi là loại quả nào đây?"
Tần Cửu sửng sốt, sau đó cười nói: "Vương gia cảm thấy thế nào?"
"Cửu gia biết quả lưu liên (sầu riêng) chứ. Bề ngoài lưu liên có rất nhiều gai nhọn, thậm chí người chưa từng thấy sẽ hiểu lầm nó là một loại vũ khí, rất giống chùy Lưu Tinh trong mười tám loại binh khí. Hơn nữa, nó còn có một mùi lạ trời sinh, thậm chí có thể nói là mùi thối, có rất nhiều người chính là vì mùi này mà chùn bước trước lưu liên, bỏ lỡ vị ngon của nó, nhưng thật ra hương vị của lưu liên rất ngon, có rất nhiều người từ sau khi ăn miếng đầu tiên đã bị dư vị và cảm giác đặc biệt của lưu liên hấp dẫn. Ta cảm thấy Cửu gia hơi giống lưu liên. Hẳn là Cửu gia cũng rất thích lưu liên, bởi vì tên của Tần thượng thư do Cửu gia đặt phải không." Giọng nói của hắn tao nhã êm tai, nhẹ nhàng chậm rãi như tiếng suối chảy, không nghe ra mừng giận, chỉ có sự quỷ quyệt ai cũng chưa từng nhận thấy.
Quả thật tên Lưu Liên do Tần Cửu đặt, nhưng lúc nàng đặt tên, cũng chưa từng nghĩ mình giống với loại quả đó.
"Vương gia, ta chưa đắc tội với ngài đâu, ngài nói thế là làm hại ta phải không?" Bề ngoài lưu liên có rất nhiều gai nhọn, quả thật hình thù xấu xí, hơn nữa còn có mùi thối: “Nữ tử xinh đẹp dịu dàng như ta, làm sao có thể giống quả lưu liên gai nhọn khắp người, mùi thối nức trời đó chứ? Có điều, hương vị của lưu liên thanh khiết ngọt lành, hẳn là điểm này khá giống ta." Tần Cửu nói mà mặt không đỏ tim không đập mạnh.
Khóe môi Nhan Duật cong lên, thứ ánh sáng không thể diễn tả bằng lời lóe lên trong con ngươi sâu thẳm của hắn, vẻ tươi cười của hắn trở thành cười mỉm, ý cười triền miên không dứt: “Cửu gia hiểu lầm rồi, cái ta nói chỉ là vẻ bề ngoài, về phần bên trong, vẫn chưa biết."
Mày Tần Cửu nhướng lên: “Vương gia, ta cảm thấy nam nhân cũng giống như hoa quả, mà vương gia thì giống quả dưa hấu, có điều, lại là dưa hấu đã hỏng, bề ngoài nhìn vẫn tươi mới đẹp đẽ, nhưng lại là một bụng xấu xa."
Một tràng cười phát ra từ miệng Nhan Duật, ngay cả Tây Thi cũng cười đến mức khom người xuống, nàng ta cũng cảm thấy ví dụ này của Tần Cửu thật là chính xác.
Lưu Liên tiễn Nhan Túc xong quay về, thấy Nhan Duật tươi cười vui vẻ, không nhịn được hỏi: "Vương gia, chuyện gì mà khiến vương gia vui vẻ như thế?"
Nhan Duật ngừng cười, liếc Lưu Liên một cái, nhớ đến cuộc bàn luận về lưu liên vừa rồi, đứng dậy vỗ vai Lưu Liên, dùng giọng điệu vô cùng ôn hòa thông cảm nói: "Vừa rồi, Cửu gia nói, Lưu Liên vừa xấu vừa thối, nàng ta cực kỳ chán ghét. Tần thượng thư, sinh nhật vui vẻ, bản vương cáo từ." Giọng điệu hắn ôn hòa, giọng nói cố ý đè thấp mang theo từ tính trời sinh, lời nói ra lại tràn đầy khiêu khích, cuối cùng không quên nhón một quả nho lên, cười vô cùng gian trá mà đi.
Vẻ mặt Lưu Liên đầy oán thán nhìn về phía Tần Cửu. Tặng quà sinh nhật lại tặng một bức tranh chân dung nam tử khác cho hắn, lại âm thầm nói hắn vừa xấu vừa thối, hắn có thể vui vẻ trải qua sinh nhật này mới lạ.
Tần Cửu nhíu mày, trong lòng thầm mắng Nhan Duật mấy lần, mỉm cười nói với Lưu Liên: "Liên Nhi, quả thật ta nói lưu liên vừa xấu vừa thối, nhưng không phải ta nói ngươi, là quả lưu liên cơ."
Lưu Liên thờ ơ nhìn Tần Cửu: “Cửu gia, nô tài biết mình không khiến người ta yêu thích, ngài không cần giải thích nữa." Gặp phải Lưu Liên đầu gỗ bướng bỉnh, Tần Cửu cảm thấy rất đau đầu, vì thế trong lòng lại mắng kẻ đầu têu Nhan Duật mấy lần.
"Ai nói ngươi không khiến người ta yêu thích, ta thích Liên Nhi mà, không phải Sở Sở cô nương cũng rất thích ngươi sao, nếu không tại sao lại đến chúc mừng sinh nhật ngươi, nói ra, nàng ấy đã tặng ngươi quà mừng gì rồi?" Tần Cửu vội nói lảng sang chuyện khác.
Vẻ mặt Lưu Liên vốn còn có chút ủ rũ, nghe thấy lời Tần Cửu, vội che tay áo nói: "Không, không tặng gì cả."
Ánh mắt Tần Cửu đảo một vòng sang ống tay áo Lưu Liên, cười tủm tỉm nói: "Sẽ không phải là túi hương thêu ngỗng trắng lớn chứ!"
Lưu Liên ngẩng đầu, vẻ mặt “Làm sao ngài biết”.
Khóe môi Tần Cửu hơi cong, ý cười trong trẻo.Nàng liếc ra ngoài phòng khách một cái, thấy Lệ Chi và Anh Đào đang đứng bên bụi hoa nói chuyện, bèn chậm rãi đi đến trước bàn rồi ngồi xuống, thấp giọng nói: "Liên Nhi, chuyện của Nhan Mẫn, ngươi làm rất tốt."
"Cửu gia, ngài thật sự muốn điều tra vụ án của Bạch hoàng hậu sao?" Lưu Liên thấp giọng hỏi.
Tần Cửu gật đầu, lông mi run nhẹ, ở dưới mí mắt, phủ xuống một lớp bóng mờ thật dày.
"Chỉ sợ đây là một việc rất khó." Lưu Liên nói với giọng trầm thấp, từ sau khi nghe nói vụ án nhà hắn có liên quan đến vụ án của Bạch hoàng hậu, Lưu Liên bèn rất để tâm đến vụ án này. Vô tình phát hiện ra, vụ án này rất khó lật lại.
"Hiện giờ trong triều vì chuyện Nhan Mẫn mà có chút phân tán, trước đây ta vẫn luôn không cho ngươi hành động thiếu suy nghĩ, bây giờ thời cơ đã đến, trong thời gian gần nhất, ngươi nghĩ cách sao chép lại một bản hồ sơ của vụ án kia." Tần Cửu cười lạnh lùng, đương nhiên nàng biết vụ án có chứng cứ xác thực khó mà lật lại, nhưng nàng vẫn muốn lật. Mấy năm nay, bộ Hình vẫn luôn nằm trong tay Nhan Túc, người của nàng rất khó thâm nhập vào. Sau khi Chu Tử Thu sụp đổ, Lưu Liên đã vào bộ Hình, nàng cũng im lặng an bài người tiến vào, thế nhưng nàng hiểu rõ, Nhan Túc ở bộ Hình nhiều năm, trong bóng tối nơi đây vẫn có người của hắn. Hồ sơ vụ án của Bạch hoàng hậu đã niêm phong cất vào kho, người khác rất khó tiếp cận, mặc dù Lưu Liên có thể tiếp cận, nhưng nếu như không có cái cớ thích hợp, rất dễ khiến người khác hoài nghi, cho nên Tần Cửu mới cực kỳ thận trọng với chuyện kiểm tra hồ sơ.
Lưu Liên gật gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc. Phía sau công đường của bộ Hình, chính là nơi làm việc của quan viên bộ Hình, chưởng sự lại mục lớn nhỏ của bộ Hình có hai mươi người, nha dịch trong đó hơn một trăm người. Hôm ấy, Thượng thư bộ Hình Tần Phi Phàm sai người thu xếp hồ sơ vụ án hai năm gần đây lại một lượt, vậy nên cả ngày, nhân viên khắp bộ Hình đều bận đến mức đầu óc choáng váng, hồ sơ cũng đặt ở khắp nơi.
Lưu Liên thừa dịp mọi người bận rộn không ai chú ý, đã đến phòng hồ sơ, xem hồ sơ đại án đã niêm phong một lượt. Cho đến khi lật đến phần giới thiệu người liên quan đến vụ án, hắn đã bị một phần giới thiệu làm kinh hãi, thay vì nói là giới thiệu, thật ra nói chính xác là một bức chân dung.
Con gái của Anh Quốc công Bạch Nghiễn, Bạch Tố Huyên.
Bức họa đó vẽ cực kỳ qua loa, nhưng từ mặt mày nữ tử Lưu Liên vẫn nhận ra được điểm quen thuộc, bàn tay hắn cầm hồ sơ không nhịn được run rẩy kịch liệt, rồi tiếp tục run run, cuối cùng run rẩy đến mức tay hắn gần như không cầm được hồ sơ.
Thì ra, bình thường Bạch Tố Huyên có dáng vẻ thế này.
Tận sâu trong ký ức, vào ngày sinh nhật hàng năm, nữ tử xuất hiện trong nhà hắn với khuôn mặt mang ý cười nhẹ nhàng, đang từ từ hiện lên trước mặt hắn.
Huyên tỷ tỷ.
Bạch Tố Huyên.
Tại sao hắn chưa bao giờ nghĩ tới, giữa hai cái tên này lại có cùng một chữ.
Mặc dù bức họa này không thể thể hiện được một phần phong thái tao nhã tài hoa của nàng, nhưng lúc này Lưu Liên có thể khẳng định, đây nhất định là nàng. Ánh mắt hắn lướt qua bốn chữ cuối cùng: Sợ tội tự thiêu.
Thì ra, Huyên tỷ tỷ cũng đã sớm không còn trên thế gian này nữa rồi.
Rốt cuộc không thể nhìn thấy nụ cười dịu dàng nhàn nhã của nàng nữa, cũng không thể vẽ tranh cho hắn nữa, cũng không thể tặng cho hắn những món đồ chơi nhỏ khiến hắn yêu thích không buông tay vào ngày sinh nhật nữa, cũng… Khoảnh khắc này, Lưu Liên cực kỳ bình tĩnh, ngọn đèn mờ mịt trong phòng chiếu sáng gương mặt trong trẻo thanh tú của hắn, mặc dù sắc mặt trắng nhợt đến tột cùng, nhưng bờ môi lại mím rất chặt, mà trong mắt hắn, ánh sáng rực rỡ kia lại giống như hỏa liên (hoa sen lửa) nở rộ bên bờ âm phủ. Đầu hắn bình tĩnh xem hết toàn bộ hồ sơ, từ trước đến nay trí nhớ của hắn rất tốt, nhưng vội vàng xem lướt qua nhiều tờ như vậy, quả thực rất khó ghi nhớ, thế nhưng hôm nay, không biết vì sao, sau khi hắn xem xong, dường như từng chữ từng câu trong hồ sơ này đã được khắc vào trong bộ não, rõ ràng đến tột cùng.
Dẫu rằng hắn muốn quên đi, nhưng cũng không thể.
Vẻ mặt Lưu Liên như bình thường, trở về phòng trực với sắc mặt trong trẻo lạnh lùng, sắc trời đã sắp hoàng hôn, trong phòng đã đốt đèn, trong mắt hắn, bóng người bận bịu dưới ánh đèn lại đu đưa giống như bóng quỷ.
Hắn ho nhẹ một tiếng, mỉm cười nói: "Hôm nay các vị đều vất vả rồi, bản quan lấy bạc ra, để mọi người vui vẻ một chút."
Lưu Liên dẫn lại mục của bộ Hình đến tửu lâu, tự mình gọi một bàn rượu và thức ăn, còn gọi hai đào hát hầu rượu, cả đêm nay chơi rất vui vẻ. Mà Lưu Liên thân là Thượng thư, từ đầu đến cuối đều nói cười ríu rít, vẻ mặt bình tĩnh, mỗi một câu nói ra đều rất đúng mực.
Tiệc đến đêm khuya, Lưu Liên ợ hơi rượu ngồi kiệu quan hồi phủ. Ngồi ở trong kiệu, Lưu Liên mới phát hiện tay chân mình lạnh ngắt, có cảm giác mệt mỏi kiệt sức, nhưng hai tròng mắt lại sâu thẳm giống như đầm sâu ngàn năm.
8888888
Sau khi gõ trống canh đầu, Tần Cửu và Tỳ Ba mặc y phục dạ hành (đi đêm) lặng lẽ ra khỏi phủ, đi thẳng về phía phủ Lưu Liên.
Nàng biết, Lưu Liên và đồng liêu bộ Hình đã đến Linh Lung các, hiện giờ đang trên đường hồi phủ, nàng cũng đoán hắn đã sao lại hồ sơ, cho nên lúc này mới vào phủ tụ họp với hắn.
Nàng và Tỳ Ba không đi trên phố, mà là leo lên nóc nhà, nhưng ngay vào lúc đi đến đầu phố, lại nhìn thấy một cỗ xe ngựa dừng ở đó, trước xe treo một ngọn đèn tường vi.
Mặc dù Nhan Duật là hoàng thúc, danh phận tranh quyền kém hơn một chút, nhưng con người Nhan Duật này không hề giống như Nhan Mẫn, chỉ hành động theo lời Thiên Thần tông. Nàng tin rằng, nếu như sau khi Nhan Túc thua, Nhan Duật có được ngôi cao, nhất định thứ đầu tiên muốn đối phó là Thiên Thần tông, hắn sẽ không bị Thiên Thần tông khống chế, điểm này Tần Cửu có thể khẳng định.
"Chuyện của Khang Dương Vương lần này, là tác phẩm của Cửu gia phải không!" Nhan Duật đưa ngón tay chậm rãi lột vỏ nho, ánh mắt chăm chú.
Tần Cửu không nhịn được trêu chọc: "Vương gia ngài khẳng định là đang lột vỏ nho sao? Tại sao ta cảm thấy ngài đang thoát áo tháo dây cho nữ tử ngài yêu thương nhỉ? Vương gia cảm thấy đúng không, nghe nói mùa thu hàng năm đều có một đại hội chiêu mộ binh sĩ?"
Nhan Duật thoải mái nhàn nhã cười nhẹ, lười biếng liếc xéo nàng một cái: “Đúng vậy, vào tháng Tám hàng năm, Cửu gia có tính toán gì không?" Hắn bỏ quả nho đã lột trần vào miệng: “Ta luôn dịu dàng với nữ tử, đối với hoa quả cũng như vậy. Cửu gia không cảm thấy nữ tử và hoa quả không khác biệt lắm sao, lột sạch vỏ là sẽ bị ăn luôn."
Hắn nói xong, lại cầm một quả chuối tiêu trên bàn lên, động tác ái muội bắt đầu lột vỏ chuối.
Tây Phi ở phía sau Nhan Duật không nhịn được nhíu mày, hai người này đang bàn chuyện chính sự sao? Phải không?
Tần Cửu cười lười biếng: “Nếu như có thể làm trước thì tốt rồi."
"Hẳn là việc này không khó, giao cho bản vương làm đi!" Nhan Duật thưởng thức từng miếng chuối tiêu nhỏ, hắn khép hờ mắt lại theo thói quen, ánh mắt chậm rãi tuần tra trên gương mặt Tần Cửu: “Cửu gia, ngươi là loại quả nào đây?"
Tần Cửu sửng sốt, sau đó cười nói: "Vương gia cảm thấy thế nào?"
"Cửu gia biết quả lưu liên (sầu riêng) chứ. Bề ngoài lưu liên có rất nhiều gai nhọn, thậm chí người chưa từng thấy sẽ hiểu lầm nó là một loại vũ khí, rất giống chùy Lưu Tinh trong mười tám loại binh khí. Hơn nữa, nó còn có một mùi lạ trời sinh, thậm chí có thể nói là mùi thối, có rất nhiều người chính là vì mùi này mà chùn bước trước lưu liên, bỏ lỡ vị ngon của nó, nhưng thật ra hương vị của lưu liên rất ngon, có rất nhiều người từ sau khi ăn miếng đầu tiên đã bị dư vị và cảm giác đặc biệt của lưu liên hấp dẫn. Ta cảm thấy Cửu gia hơi giống lưu liên. Hẳn là Cửu gia cũng rất thích lưu liên, bởi vì tên của Tần thượng thư do Cửu gia đặt phải không." Giọng nói của hắn tao nhã êm tai, nhẹ nhàng chậm rãi như tiếng suối chảy, không nghe ra mừng giận, chỉ có sự quỷ quyệt ai cũng chưa từng nhận thấy.
Quả thật tên Lưu Liên do Tần Cửu đặt, nhưng lúc nàng đặt tên, cũng chưa từng nghĩ mình giống với loại quả đó.
"Vương gia, ta chưa đắc tội với ngài đâu, ngài nói thế là làm hại ta phải không?" Bề ngoài lưu liên có rất nhiều gai nhọn, quả thật hình thù xấu xí, hơn nữa còn có mùi thối: “Nữ tử xinh đẹp dịu dàng như ta, làm sao có thể giống quả lưu liên gai nhọn khắp người, mùi thối nức trời đó chứ? Có điều, hương vị của lưu liên thanh khiết ngọt lành, hẳn là điểm này khá giống ta." Tần Cửu nói mà mặt không đỏ tim không đập mạnh.
Khóe môi Nhan Duật cong lên, thứ ánh sáng không thể diễn tả bằng lời lóe lên trong con ngươi sâu thẳm của hắn, vẻ tươi cười của hắn trở thành cười mỉm, ý cười triền miên không dứt: “Cửu gia hiểu lầm rồi, cái ta nói chỉ là vẻ bề ngoài, về phần bên trong, vẫn chưa biết."
Mày Tần Cửu nhướng lên: “Vương gia, ta cảm thấy nam nhân cũng giống như hoa quả, mà vương gia thì giống quả dưa hấu, có điều, lại là dưa hấu đã hỏng, bề ngoài nhìn vẫn tươi mới đẹp đẽ, nhưng lại là một bụng xấu xa."
Một tràng cười phát ra từ miệng Nhan Duật, ngay cả Tây Thi cũng cười đến mức khom người xuống, nàng ta cũng cảm thấy ví dụ này của Tần Cửu thật là chính xác.
Lưu Liên tiễn Nhan Túc xong quay về, thấy Nhan Duật tươi cười vui vẻ, không nhịn được hỏi: "Vương gia, chuyện gì mà khiến vương gia vui vẻ như thế?"
Nhan Duật ngừng cười, liếc Lưu Liên một cái, nhớ đến cuộc bàn luận về lưu liên vừa rồi, đứng dậy vỗ vai Lưu Liên, dùng giọng điệu vô cùng ôn hòa thông cảm nói: "Vừa rồi, Cửu gia nói, Lưu Liên vừa xấu vừa thối, nàng ta cực kỳ chán ghét. Tần thượng thư, sinh nhật vui vẻ, bản vương cáo từ." Giọng điệu hắn ôn hòa, giọng nói cố ý đè thấp mang theo từ tính trời sinh, lời nói ra lại tràn đầy khiêu khích, cuối cùng không quên nhón một quả nho lên, cười vô cùng gian trá mà đi.
Vẻ mặt Lưu Liên đầy oán thán nhìn về phía Tần Cửu. Tặng quà sinh nhật lại tặng một bức tranh chân dung nam tử khác cho hắn, lại âm thầm nói hắn vừa xấu vừa thối, hắn có thể vui vẻ trải qua sinh nhật này mới lạ.
Tần Cửu nhíu mày, trong lòng thầm mắng Nhan Duật mấy lần, mỉm cười nói với Lưu Liên: "Liên Nhi, quả thật ta nói lưu liên vừa xấu vừa thối, nhưng không phải ta nói ngươi, là quả lưu liên cơ."
Lưu Liên thờ ơ nhìn Tần Cửu: “Cửu gia, nô tài biết mình không khiến người ta yêu thích, ngài không cần giải thích nữa." Gặp phải Lưu Liên đầu gỗ bướng bỉnh, Tần Cửu cảm thấy rất đau đầu, vì thế trong lòng lại mắng kẻ đầu têu Nhan Duật mấy lần.
"Ai nói ngươi không khiến người ta yêu thích, ta thích Liên Nhi mà, không phải Sở Sở cô nương cũng rất thích ngươi sao, nếu không tại sao lại đến chúc mừng sinh nhật ngươi, nói ra, nàng ấy đã tặng ngươi quà mừng gì rồi?" Tần Cửu vội nói lảng sang chuyện khác.
Vẻ mặt Lưu Liên vốn còn có chút ủ rũ, nghe thấy lời Tần Cửu, vội che tay áo nói: "Không, không tặng gì cả."
Ánh mắt Tần Cửu đảo một vòng sang ống tay áo Lưu Liên, cười tủm tỉm nói: "Sẽ không phải là túi hương thêu ngỗng trắng lớn chứ!"
Lưu Liên ngẩng đầu, vẻ mặt “Làm sao ngài biết”.
Khóe môi Tần Cửu hơi cong, ý cười trong trẻo.Nàng liếc ra ngoài phòng khách một cái, thấy Lệ Chi và Anh Đào đang đứng bên bụi hoa nói chuyện, bèn chậm rãi đi đến trước bàn rồi ngồi xuống, thấp giọng nói: "Liên Nhi, chuyện của Nhan Mẫn, ngươi làm rất tốt."
"Cửu gia, ngài thật sự muốn điều tra vụ án của Bạch hoàng hậu sao?" Lưu Liên thấp giọng hỏi.
Tần Cửu gật đầu, lông mi run nhẹ, ở dưới mí mắt, phủ xuống một lớp bóng mờ thật dày.
"Chỉ sợ đây là một việc rất khó." Lưu Liên nói với giọng trầm thấp, từ sau khi nghe nói vụ án nhà hắn có liên quan đến vụ án của Bạch hoàng hậu, Lưu Liên bèn rất để tâm đến vụ án này. Vô tình phát hiện ra, vụ án này rất khó lật lại.
"Hiện giờ trong triều vì chuyện Nhan Mẫn mà có chút phân tán, trước đây ta vẫn luôn không cho ngươi hành động thiếu suy nghĩ, bây giờ thời cơ đã đến, trong thời gian gần nhất, ngươi nghĩ cách sao chép lại một bản hồ sơ của vụ án kia." Tần Cửu cười lạnh lùng, đương nhiên nàng biết vụ án có chứng cứ xác thực khó mà lật lại, nhưng nàng vẫn muốn lật. Mấy năm nay, bộ Hình vẫn luôn nằm trong tay Nhan Túc, người của nàng rất khó thâm nhập vào. Sau khi Chu Tử Thu sụp đổ, Lưu Liên đã vào bộ Hình, nàng cũng im lặng an bài người tiến vào, thế nhưng nàng hiểu rõ, Nhan Túc ở bộ Hình nhiều năm, trong bóng tối nơi đây vẫn có người của hắn. Hồ sơ vụ án của Bạch hoàng hậu đã niêm phong cất vào kho, người khác rất khó tiếp cận, mặc dù Lưu Liên có thể tiếp cận, nhưng nếu như không có cái cớ thích hợp, rất dễ khiến người khác hoài nghi, cho nên Tần Cửu mới cực kỳ thận trọng với chuyện kiểm tra hồ sơ.
Lưu Liên gật gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc. Phía sau công đường của bộ Hình, chính là nơi làm việc của quan viên bộ Hình, chưởng sự lại mục lớn nhỏ của bộ Hình có hai mươi người, nha dịch trong đó hơn một trăm người. Hôm ấy, Thượng thư bộ Hình Tần Phi Phàm sai người thu xếp hồ sơ vụ án hai năm gần đây lại một lượt, vậy nên cả ngày, nhân viên khắp bộ Hình đều bận đến mức đầu óc choáng váng, hồ sơ cũng đặt ở khắp nơi.
Lưu Liên thừa dịp mọi người bận rộn không ai chú ý, đã đến phòng hồ sơ, xem hồ sơ đại án đã niêm phong một lượt. Cho đến khi lật đến phần giới thiệu người liên quan đến vụ án, hắn đã bị một phần giới thiệu làm kinh hãi, thay vì nói là giới thiệu, thật ra nói chính xác là một bức chân dung.
Con gái của Anh Quốc công Bạch Nghiễn, Bạch Tố Huyên.
Bức họa đó vẽ cực kỳ qua loa, nhưng từ mặt mày nữ tử Lưu Liên vẫn nhận ra được điểm quen thuộc, bàn tay hắn cầm hồ sơ không nhịn được run rẩy kịch liệt, rồi tiếp tục run run, cuối cùng run rẩy đến mức tay hắn gần như không cầm được hồ sơ.
Thì ra, bình thường Bạch Tố Huyên có dáng vẻ thế này.
Tận sâu trong ký ức, vào ngày sinh nhật hàng năm, nữ tử xuất hiện trong nhà hắn với khuôn mặt mang ý cười nhẹ nhàng, đang từ từ hiện lên trước mặt hắn.
Huyên tỷ tỷ.
Bạch Tố Huyên.
Tại sao hắn chưa bao giờ nghĩ tới, giữa hai cái tên này lại có cùng một chữ.
Mặc dù bức họa này không thể thể hiện được một phần phong thái tao nhã tài hoa của nàng, nhưng lúc này Lưu Liên có thể khẳng định, đây nhất định là nàng. Ánh mắt hắn lướt qua bốn chữ cuối cùng: Sợ tội tự thiêu.
Thì ra, Huyên tỷ tỷ cũng đã sớm không còn trên thế gian này nữa rồi.
Rốt cuộc không thể nhìn thấy nụ cười dịu dàng nhàn nhã của nàng nữa, cũng không thể vẽ tranh cho hắn nữa, cũng không thể tặng cho hắn những món đồ chơi nhỏ khiến hắn yêu thích không buông tay vào ngày sinh nhật nữa, cũng… Khoảnh khắc này, Lưu Liên cực kỳ bình tĩnh, ngọn đèn mờ mịt trong phòng chiếu sáng gương mặt trong trẻo thanh tú của hắn, mặc dù sắc mặt trắng nhợt đến tột cùng, nhưng bờ môi lại mím rất chặt, mà trong mắt hắn, ánh sáng rực rỡ kia lại giống như hỏa liên (hoa sen lửa) nở rộ bên bờ âm phủ. Đầu hắn bình tĩnh xem hết toàn bộ hồ sơ, từ trước đến nay trí nhớ của hắn rất tốt, nhưng vội vàng xem lướt qua nhiều tờ như vậy, quả thực rất khó ghi nhớ, thế nhưng hôm nay, không biết vì sao, sau khi hắn xem xong, dường như từng chữ từng câu trong hồ sơ này đã được khắc vào trong bộ não, rõ ràng đến tột cùng.
Dẫu rằng hắn muốn quên đi, nhưng cũng không thể.
Vẻ mặt Lưu Liên như bình thường, trở về phòng trực với sắc mặt trong trẻo lạnh lùng, sắc trời đã sắp hoàng hôn, trong phòng đã đốt đèn, trong mắt hắn, bóng người bận bịu dưới ánh đèn lại đu đưa giống như bóng quỷ.
Hắn ho nhẹ một tiếng, mỉm cười nói: "Hôm nay các vị đều vất vả rồi, bản quan lấy bạc ra, để mọi người vui vẻ một chút."
Lưu Liên dẫn lại mục của bộ Hình đến tửu lâu, tự mình gọi một bàn rượu và thức ăn, còn gọi hai đào hát hầu rượu, cả đêm nay chơi rất vui vẻ. Mà Lưu Liên thân là Thượng thư, từ đầu đến cuối đều nói cười ríu rít, vẻ mặt bình tĩnh, mỗi một câu nói ra đều rất đúng mực.
Tiệc đến đêm khuya, Lưu Liên ợ hơi rượu ngồi kiệu quan hồi phủ. Ngồi ở trong kiệu, Lưu Liên mới phát hiện tay chân mình lạnh ngắt, có cảm giác mệt mỏi kiệt sức, nhưng hai tròng mắt lại sâu thẳm giống như đầm sâu ngàn năm.
8888888
Sau khi gõ trống canh đầu, Tần Cửu và Tỳ Ba mặc y phục dạ hành (đi đêm) lặng lẽ ra khỏi phủ, đi thẳng về phía phủ Lưu Liên.
Nàng biết, Lưu Liên và đồng liêu bộ Hình đã đến Linh Lung các, hiện giờ đang trên đường hồi phủ, nàng cũng đoán hắn đã sao lại hồ sơ, cho nên lúc này mới vào phủ tụ họp với hắn.
Nàng và Tỳ Ba không đi trên phố, mà là leo lên nóc nhà, nhưng ngay vào lúc đi đến đầu phố, lại nhìn thấy một cỗ xe ngựa dừng ở đó, trước xe treo một ngọn đèn tường vi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.