Chương 164: Mặt trăng máu (3): Chân chính quyến rũ
Nguyệt Xuất Vân
11/10/2018
Nhan Duật chống cằm, nghiêng qua một bên bàn bình tĩnh nhìn Tần Cửu, hí mắt nói: "Lệ Châu Nhi phân tích mọi thứ thấu đáo như vậy, hẳn là đã có đối sách, cần gì hỏi ta nữa. Chi bằng nàng nói thẳng ra, ta nên làm thế nào mới phải?"
"Ngươi có bao nhiêu nỏ thủ?" Tần Cửu vẽ viết hơn nửa ngày, thấy Nhan Duật cũng không chú ý, quay sang hỏi.
Nhan Duật không đáp lời nào, chỉ chậm rì hỏi: "Chuyện này nếu vẫn còn chưa xảy ra, chi bằng đi cấp báo sớm với Thánh Thượng, chẳng phải sẽ lập được đại công sao?"
Tần Cửu trừng lớn đôi mắt lườm hắn, đôi mắt xinh đẹp dưới ánh nến sáng rực, tỏa ra một màu sắc trong trẻo say lòng người, ở giữa lại ngầm mang theo hơi lạnh thấu xương.
"Ta không có chứng cớ, Nhan Túc cũng sẽ không để chúng ta tìm được chứng cớ. Ngươi nghĩ ta và ngươi bằng lời nói suông đi tố cáo, với tính tình của Thánh Thượng, ngài có tin chúng ta không? Mà giả như sau đó Nhan Túc không bức vua thoái vị, chẳng phải chúng ta sẽ trở thành kẻ vu hãm sao? Không lẽ ngươi muốn gánh lấy tội danh này?"
Nhan Duật nhẹ nhàng nhếch môi, mỉm cười: "Nói như vậy, vẫn là Lệ Châu Nhi suy nghĩ thấu đáo."
Tần Cửu giương mi, "Không dám nhận. Vương gia, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu nỏ thủ? Và các phủ binh có dùng được không?"
Nhan Duật cười đáp: "Không phải mới vừa rồi nàng đã thử rồi sao? Các phủ binh trong vương phủ, tất cả đều có thể dùng được."
Theo lệ, thân vương có thể dưỡng trong vương phủ một ngàn phủ binh. Con số này cũng không thể xem là nhiều. Nhưng nếu như một ngàn phủ binh này đều có võ công như những nỏ thủ ngày ấy đi cứu nàng và hai hộ vệ vừa rồi đánh với Tỳ Ba, vậy thì một có thể địch mười.
Một ngàn người tương đương một vạn!
Bằng nghĩa, bọn nắm phần thắng rất lớn.
Dù thế nào Tần Cửu cũng không dự đoán được phủ binh của Nhan Duật đều là các cao thủ. Tuy nhiên lại có một vấn đề, chẳng là không biết nên đưa một ngàn phủ binh đó đến Minh Nguyệt sơn trang như thế nào? Khánh đế nhất định sẽ không cho phép Nhan Duật mang nhiều phủ binh như vậy theo.
Dường như Nhan Duật nhìn thấu được tâm tư này của Tần Cửu, mỉm cười như có như không nói: "Về phần phải điều động phủ binh như thế nào, nàng không cần lo lắng, ta đã có cách. Hiện tại ta chỉ có một vấn đề muốn hỏi Lệ Châu Nhi."
Tần Cửu không chút để ý cười nói: "Ngươi nói đi."
"Lệ Châu Nhi làm cho Túc Nhi bức vua thoái vị, hiện giờ, lại đem chuyện bình định Túc Nhi một công lao lớn như vậy trao cho ta. Nếu thật như dự liệu của chúng ta, Thánh Thượng nhất định sẽ đối đãi đặc biệt với ta, nàng hao tâm tổn trí đưa ta lên nơi cao nhất, liệu có phải, có phải chứng minh, Lệ Châu Nhi thật sự thích ta?"
Tần Cửu còn tưởng Nhan Duật sẽ hỏi các vấn đề có liên quan đến chuyện ngày mười lăm, nên vẫn lắng tai nghe, ai ngờ giọng của hắn càng lúc càng nhỏ dần, đúng là cúi người tiến gần đến bên tai Tần Cửu, trầm thấp nói ra một câu mờ ám như thế. Nàng có cảm giác, nàng tốn công nói hết nửa ngày trời, nhưng cái khiến người ta đăm chiêu suy nghĩ, lại không hề liên quan gì đến thứ nàng đang bận tâm.
Tần Cửu nhướng cao hàng mày, đôi đồng tử như hai hòn ngọc đen đảo qua Nhan Duật, tỉ mỉ ngắm hắn trong chốc lát, hệt như đang nhìn ngắm thứ hiếm lạ ngàn năm khó gặp gì đó.
Ngọn đèn hắt lên nửa khuôn mặt Nhan Duật, lông mi thật dài rủ xuống nhìn nàng chăm chú đang run lên khe khẽ, trông như bướm vỗ cánh vô cùng mê người. Rõ ràng chỉ là một cử chỉ vô cùng đơn giản, nhưng hắn lại có thể làm tất cả mọi thứ một cách tao nhã, ung dung đến cực điểm như vậy. Mà đôi con ngươi đen lại không ngừng lóe sáng lấp lánh, ở giữa khoảng không mênh mông chính là một màu đen đặc, mặc dù tĩnh lặng không thanh âm, cũng đủ để thâu lấy hết thảy tinh hoa tươi đẹp của thế gian này.
Tần Cửu kiềm nén cảm giác kỳ lạ trong tim xuống, thật ra nàng rất muốn ban cho khuôn mặt này của hắn một cái đấm. Cùng lắm, nàng cuối cùng nhịn xuống. Bởi vì nàng hiểu, rất có thể dù cho đấm hắn cả chục cú cũng vô dụng, sau cùng, Tần Cửu cong khóe môi, cười xinh đẹp quyến rũ nói: "Ta nhớ ta đã sớm nói qua ta thích Ngọc Hoành, chẳng lẽ ngươi vẫn không tin?"
Nàng lẳng lặng dừng mắt ở khuôn mặt tuấn mỹ khiến kẻ khác phải kinh hãi, tiến đến trước mặt hắn, kiễng chân, liếm đôi môi tao nhã mà mê hoặc lòng người của hắn.
Nhan Duật như bị điện giật sửng sốt. Kỳ thật vẫn luôn nói nàng là yêu nữ, chẳng qua, ở trước mặt hắn nàng cùng lắm chỉ luyên thuyên ba hoa, chưa từng có hành động gì đặc biệt, cũng có lẽ đã từng làm với người khác, song lại luôn giữ một khoảng cách nhất định với hắn. Tuy rằng hắn ôm nàng, nàng cũng không từ chối, nhưng đối đãi như vừa rồi thì hắn vẫn chưa từng được nếm trải qua.
Trong nháy mắt đầu lưỡi ấm áp mềm mại kia lướt qua môi hắn, Nhan Duật có cảm giác như hồn phách bay lên trời.
Hắn cúi đầu, nhìn đôi môi của Tần Cửu, hình thoi no đủ xinh đẹp, trong chớp mắt này, hắn quên mất phía sau bình phong còn có một người, hắn vòng tay ôm lấy eo nàng, cúi người ghé sát vào nàng.
Tần Cửu bắt gặp đôi mắt gợn sóng lăn tăn của Nhan Duật ngày một gần nàng hơn, nàng cười xinh đẹp, liếc mắt về phía bình phong, nàng không hề quên phía sau bình phong còn có một người khác. Kỳ thật, sở dĩ nàng to gan trêu đùa Nhan Duật như vậy, chính bởi vì biết rõ trong phòng còn có người, nếu không có người, nàng làm sao dám.
Loại quyến rũ này, nếu làm không tốt sẽ tự dẫn lửa thiêu thân.
Quả nhiên, Nhan Duật chú ý đến ánh mắt của Tần Cửu, cũng sực nhớ ra sau bình phong có người. Hắn nhíu mày, đáy lòng xẹt qua một trận thất vọng.
Tần Cửu ngẩng đầu nhìn hắn cười biếng nhác, mắt phượng cong thành hình trăng rằm, hồn nhiên không hề biết dáng vẻ của mình lúc này mê hoặc người khác đến nhường nào.
Sự đắc ý này lọt vào mắt Nhan Duật, lòng hắn vô cớ dâng trào tức giận, hắn biết nàng cố ý. Cố ý trêu chọc hắn tâm viên ý mã, sau đó thì điềm nhiên xô hắn ra, như một con cá trơn nhẵn thoát ra ngoài qua kẽ hở trong lòng bàn tay hắn.
Tần Cửu gom lại ý cười trên môi, nghiêm mặt nói: "Vương gia, nếu như thế, phủ binh sẽ để ngươi mang đến sơn trang, mong vương gia mang theo đủ cung nỏ. Đêm đã khuya, ta xin cáo lui."
Đôi mắt nguy hiểm của Nhan Duật nheo lại, ngón tay nam giới thon dài bỗng nhiên không hề báo trước quấn quanh vòng eo Tần Cửu, kéo nàng về phía mình, rồi cúi đầu hung hăng hôn nàng.
Hắn cố sức mút lấy môi nàng, đầu lưỡi như mũi kiếm sắc bén, cạy mở tách răng nàng ra, dây dưa cùng một chỗ với nàng.
Một nụ hôn nóng bỏng, áp đảo.
Một hơi thở nóng rực đốt lửa ngay bên tai Tần Cửu, trêu chọc suy nghĩ của nàng.
Nàng cảm thấy chính mình đã gần như bị hắn đốt thành một đám lửa, rực cháy mảnh liệt trước nay chưa từng có, dường như mạch máu cũng dấy lên lửa, dần dần lửa cháy lan ra đồng cỏ. Chớp mắt một cái hết thảy chung quanh đều hóa hư vô, ngay khi môi Nhan Duật chạm vào môi nàng, tất cả mọi thứ đều đóng băng, chỉ có đôi môi là bỗng trở nên mẫn cảm lạ thường.
Hắn kịch liệt như lửa, hòa với mùi hương do mới tắm rửa như có như không quẩn quanh nàng, mang đến cho nàng từng trận mê muội.
Nhưng không biết vì sao, ý nghĩ của Tần Cửu bỗng nhiên quay về, nàng thầm giật mình.
Đối với bản thân bỗng nhiên sa vào chẳng thể khống chế, không ngừng day dưa có chút khó hiểu, nàng chợt "ưm" một tiếng, âm thanh khiến kẻ khác thần hồn điên đảo này khiến nội tâm Nhan Duật rung động, liền vào lúc này, Tần Cửu dùng một tay choàng quanh cổ hắn, tay còn lại thì vòng ra phía sau chạy dọc theo sống lưng hắn xuống phía dưới.
Tay nàng thật mềm mại, nhẹ nhàng ôn nhu lướt qua lưng hắn, lướt qua eo, sau đó, vòng ra phía trước, bàn tay ra sức sờ.
Nhan Duật "Ah" một tiếng thất thanh giống như đau đớn lại giống như sung sướng.
Theo sau tiếng kêu này, giống như có vật gì đó phía sau bình phong không thể tiếp tục chịu đựng thêm sự mờ ám trong căn phòng, "bang" một tiếng, rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang chấn động trời đất.
Tần Cửu thuận thế đẩy Nhan Duật ra, cũng vào lúc này, vẫn luôn canh giữ bên ngoài là Tỳ Ba và Ngọc Hoàn cùng vọt vào.
"Xảy ra chuyện gì?" Hai người đồng thời cất tiếng hỏi.
Đầu tóc Tần Cửu có chút tán loạn, khóe môi ôm lấy một nụ cười sắc bén nhàn nhạt, chậm rãi nói: "Ta và vương gia đang nói một chuyện vô cùng thú vị, vương gia không tin, mới thét chói tai, không có việc gì cả!" Kế tiếp nàng nhìn Nhan Duật điềm nhiên nói, "Chuyện vừa rồi, cứ quyết định như vậy, ta cáo lui trước."
Nhan Duật ngồi trên ghế, đường nét của khuôn mặt tuấn mỹ ẩn dưới ánh đèn, nhưng đôi đồng tử đen láy lại lóe sáng rực rỡ trong bóng tối, mang theo vẻ thâm thúy dị thường rất bức người. Hắn lặng yên nhìn Tần Cửu một chốc, sau đó mới đem ánh mắt dời đến chỗ Ngọc Hoàn, thản nhiên nói: "Ngọc Hoàn, tiễn Cửu gia!"
Sau khi Tần Cửu đi rồi, bóng người phía sau bình phong liền vòng ra ngoài. Quần áo màu phấn lam, váy thêu hoa sen màu nhạt, mái tóc đen có búi tóc được cố định bằng trâm trân châu ngọc bích. Đúng là nhị công chúa Vân Thiều quốc Thượng Tư Tư, nàng thân là công chúa cao quý, nên luôn mang bên người một sự thanh tao nền nã, thu nguyệt cũng không sánh bằng ngạo khí tao nhã của nàng. Nhưng giờ phút này đây, nàng lại đang tức giận đến nỗi mày liễu dựng thẳng, khuôn mặt đỏ bừng.
"Ngươi có bao nhiêu nỏ thủ?" Tần Cửu vẽ viết hơn nửa ngày, thấy Nhan Duật cũng không chú ý, quay sang hỏi.
Nhan Duật không đáp lời nào, chỉ chậm rì hỏi: "Chuyện này nếu vẫn còn chưa xảy ra, chi bằng đi cấp báo sớm với Thánh Thượng, chẳng phải sẽ lập được đại công sao?"
Tần Cửu trừng lớn đôi mắt lườm hắn, đôi mắt xinh đẹp dưới ánh nến sáng rực, tỏa ra một màu sắc trong trẻo say lòng người, ở giữa lại ngầm mang theo hơi lạnh thấu xương.
"Ta không có chứng cớ, Nhan Túc cũng sẽ không để chúng ta tìm được chứng cớ. Ngươi nghĩ ta và ngươi bằng lời nói suông đi tố cáo, với tính tình của Thánh Thượng, ngài có tin chúng ta không? Mà giả như sau đó Nhan Túc không bức vua thoái vị, chẳng phải chúng ta sẽ trở thành kẻ vu hãm sao? Không lẽ ngươi muốn gánh lấy tội danh này?"
Nhan Duật nhẹ nhàng nhếch môi, mỉm cười: "Nói như vậy, vẫn là Lệ Châu Nhi suy nghĩ thấu đáo."
Tần Cửu giương mi, "Không dám nhận. Vương gia, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu nỏ thủ? Và các phủ binh có dùng được không?"
Nhan Duật cười đáp: "Không phải mới vừa rồi nàng đã thử rồi sao? Các phủ binh trong vương phủ, tất cả đều có thể dùng được."
Theo lệ, thân vương có thể dưỡng trong vương phủ một ngàn phủ binh. Con số này cũng không thể xem là nhiều. Nhưng nếu như một ngàn phủ binh này đều có võ công như những nỏ thủ ngày ấy đi cứu nàng và hai hộ vệ vừa rồi đánh với Tỳ Ba, vậy thì một có thể địch mười.
Một ngàn người tương đương một vạn!
Bằng nghĩa, bọn nắm phần thắng rất lớn.
Dù thế nào Tần Cửu cũng không dự đoán được phủ binh của Nhan Duật đều là các cao thủ. Tuy nhiên lại có một vấn đề, chẳng là không biết nên đưa một ngàn phủ binh đó đến Minh Nguyệt sơn trang như thế nào? Khánh đế nhất định sẽ không cho phép Nhan Duật mang nhiều phủ binh như vậy theo.
Dường như Nhan Duật nhìn thấu được tâm tư này của Tần Cửu, mỉm cười như có như không nói: "Về phần phải điều động phủ binh như thế nào, nàng không cần lo lắng, ta đã có cách. Hiện tại ta chỉ có một vấn đề muốn hỏi Lệ Châu Nhi."
Tần Cửu không chút để ý cười nói: "Ngươi nói đi."
"Lệ Châu Nhi làm cho Túc Nhi bức vua thoái vị, hiện giờ, lại đem chuyện bình định Túc Nhi một công lao lớn như vậy trao cho ta. Nếu thật như dự liệu của chúng ta, Thánh Thượng nhất định sẽ đối đãi đặc biệt với ta, nàng hao tâm tổn trí đưa ta lên nơi cao nhất, liệu có phải, có phải chứng minh, Lệ Châu Nhi thật sự thích ta?"
Tần Cửu còn tưởng Nhan Duật sẽ hỏi các vấn đề có liên quan đến chuyện ngày mười lăm, nên vẫn lắng tai nghe, ai ngờ giọng của hắn càng lúc càng nhỏ dần, đúng là cúi người tiến gần đến bên tai Tần Cửu, trầm thấp nói ra một câu mờ ám như thế. Nàng có cảm giác, nàng tốn công nói hết nửa ngày trời, nhưng cái khiến người ta đăm chiêu suy nghĩ, lại không hề liên quan gì đến thứ nàng đang bận tâm.
Tần Cửu nhướng cao hàng mày, đôi đồng tử như hai hòn ngọc đen đảo qua Nhan Duật, tỉ mỉ ngắm hắn trong chốc lát, hệt như đang nhìn ngắm thứ hiếm lạ ngàn năm khó gặp gì đó.
Ngọn đèn hắt lên nửa khuôn mặt Nhan Duật, lông mi thật dài rủ xuống nhìn nàng chăm chú đang run lên khe khẽ, trông như bướm vỗ cánh vô cùng mê người. Rõ ràng chỉ là một cử chỉ vô cùng đơn giản, nhưng hắn lại có thể làm tất cả mọi thứ một cách tao nhã, ung dung đến cực điểm như vậy. Mà đôi con ngươi đen lại không ngừng lóe sáng lấp lánh, ở giữa khoảng không mênh mông chính là một màu đen đặc, mặc dù tĩnh lặng không thanh âm, cũng đủ để thâu lấy hết thảy tinh hoa tươi đẹp của thế gian này.
Tần Cửu kiềm nén cảm giác kỳ lạ trong tim xuống, thật ra nàng rất muốn ban cho khuôn mặt này của hắn một cái đấm. Cùng lắm, nàng cuối cùng nhịn xuống. Bởi vì nàng hiểu, rất có thể dù cho đấm hắn cả chục cú cũng vô dụng, sau cùng, Tần Cửu cong khóe môi, cười xinh đẹp quyến rũ nói: "Ta nhớ ta đã sớm nói qua ta thích Ngọc Hoành, chẳng lẽ ngươi vẫn không tin?"
Nàng lẳng lặng dừng mắt ở khuôn mặt tuấn mỹ khiến kẻ khác phải kinh hãi, tiến đến trước mặt hắn, kiễng chân, liếm đôi môi tao nhã mà mê hoặc lòng người của hắn.
Nhan Duật như bị điện giật sửng sốt. Kỳ thật vẫn luôn nói nàng là yêu nữ, chẳng qua, ở trước mặt hắn nàng cùng lắm chỉ luyên thuyên ba hoa, chưa từng có hành động gì đặc biệt, cũng có lẽ đã từng làm với người khác, song lại luôn giữ một khoảng cách nhất định với hắn. Tuy rằng hắn ôm nàng, nàng cũng không từ chối, nhưng đối đãi như vừa rồi thì hắn vẫn chưa từng được nếm trải qua.
Trong nháy mắt đầu lưỡi ấm áp mềm mại kia lướt qua môi hắn, Nhan Duật có cảm giác như hồn phách bay lên trời.
Hắn cúi đầu, nhìn đôi môi của Tần Cửu, hình thoi no đủ xinh đẹp, trong chớp mắt này, hắn quên mất phía sau bình phong còn có một người, hắn vòng tay ôm lấy eo nàng, cúi người ghé sát vào nàng.
Tần Cửu bắt gặp đôi mắt gợn sóng lăn tăn của Nhan Duật ngày một gần nàng hơn, nàng cười xinh đẹp, liếc mắt về phía bình phong, nàng không hề quên phía sau bình phong còn có một người khác. Kỳ thật, sở dĩ nàng to gan trêu đùa Nhan Duật như vậy, chính bởi vì biết rõ trong phòng còn có người, nếu không có người, nàng làm sao dám.
Loại quyến rũ này, nếu làm không tốt sẽ tự dẫn lửa thiêu thân.
Quả nhiên, Nhan Duật chú ý đến ánh mắt của Tần Cửu, cũng sực nhớ ra sau bình phong có người. Hắn nhíu mày, đáy lòng xẹt qua một trận thất vọng.
Tần Cửu ngẩng đầu nhìn hắn cười biếng nhác, mắt phượng cong thành hình trăng rằm, hồn nhiên không hề biết dáng vẻ của mình lúc này mê hoặc người khác đến nhường nào.
Sự đắc ý này lọt vào mắt Nhan Duật, lòng hắn vô cớ dâng trào tức giận, hắn biết nàng cố ý. Cố ý trêu chọc hắn tâm viên ý mã, sau đó thì điềm nhiên xô hắn ra, như một con cá trơn nhẵn thoát ra ngoài qua kẽ hở trong lòng bàn tay hắn.
Tần Cửu gom lại ý cười trên môi, nghiêm mặt nói: "Vương gia, nếu như thế, phủ binh sẽ để ngươi mang đến sơn trang, mong vương gia mang theo đủ cung nỏ. Đêm đã khuya, ta xin cáo lui."
Đôi mắt nguy hiểm của Nhan Duật nheo lại, ngón tay nam giới thon dài bỗng nhiên không hề báo trước quấn quanh vòng eo Tần Cửu, kéo nàng về phía mình, rồi cúi đầu hung hăng hôn nàng.
Hắn cố sức mút lấy môi nàng, đầu lưỡi như mũi kiếm sắc bén, cạy mở tách răng nàng ra, dây dưa cùng một chỗ với nàng.
Một nụ hôn nóng bỏng, áp đảo.
Một hơi thở nóng rực đốt lửa ngay bên tai Tần Cửu, trêu chọc suy nghĩ của nàng.
Nàng cảm thấy chính mình đã gần như bị hắn đốt thành một đám lửa, rực cháy mảnh liệt trước nay chưa từng có, dường như mạch máu cũng dấy lên lửa, dần dần lửa cháy lan ra đồng cỏ. Chớp mắt một cái hết thảy chung quanh đều hóa hư vô, ngay khi môi Nhan Duật chạm vào môi nàng, tất cả mọi thứ đều đóng băng, chỉ có đôi môi là bỗng trở nên mẫn cảm lạ thường.
Hắn kịch liệt như lửa, hòa với mùi hương do mới tắm rửa như có như không quẩn quanh nàng, mang đến cho nàng từng trận mê muội.
Nhưng không biết vì sao, ý nghĩ của Tần Cửu bỗng nhiên quay về, nàng thầm giật mình.
Đối với bản thân bỗng nhiên sa vào chẳng thể khống chế, không ngừng day dưa có chút khó hiểu, nàng chợt "ưm" một tiếng, âm thanh khiến kẻ khác thần hồn điên đảo này khiến nội tâm Nhan Duật rung động, liền vào lúc này, Tần Cửu dùng một tay choàng quanh cổ hắn, tay còn lại thì vòng ra phía sau chạy dọc theo sống lưng hắn xuống phía dưới.
Tay nàng thật mềm mại, nhẹ nhàng ôn nhu lướt qua lưng hắn, lướt qua eo, sau đó, vòng ra phía trước, bàn tay ra sức sờ.
Nhan Duật "Ah" một tiếng thất thanh giống như đau đớn lại giống như sung sướng.
Theo sau tiếng kêu này, giống như có vật gì đó phía sau bình phong không thể tiếp tục chịu đựng thêm sự mờ ám trong căn phòng, "bang" một tiếng, rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang chấn động trời đất.
Tần Cửu thuận thế đẩy Nhan Duật ra, cũng vào lúc này, vẫn luôn canh giữ bên ngoài là Tỳ Ba và Ngọc Hoàn cùng vọt vào.
"Xảy ra chuyện gì?" Hai người đồng thời cất tiếng hỏi.
Đầu tóc Tần Cửu có chút tán loạn, khóe môi ôm lấy một nụ cười sắc bén nhàn nhạt, chậm rãi nói: "Ta và vương gia đang nói một chuyện vô cùng thú vị, vương gia không tin, mới thét chói tai, không có việc gì cả!" Kế tiếp nàng nhìn Nhan Duật điềm nhiên nói, "Chuyện vừa rồi, cứ quyết định như vậy, ta cáo lui trước."
Nhan Duật ngồi trên ghế, đường nét của khuôn mặt tuấn mỹ ẩn dưới ánh đèn, nhưng đôi đồng tử đen láy lại lóe sáng rực rỡ trong bóng tối, mang theo vẻ thâm thúy dị thường rất bức người. Hắn lặng yên nhìn Tần Cửu một chốc, sau đó mới đem ánh mắt dời đến chỗ Ngọc Hoàn, thản nhiên nói: "Ngọc Hoàn, tiễn Cửu gia!"
Sau khi Tần Cửu đi rồi, bóng người phía sau bình phong liền vòng ra ngoài. Quần áo màu phấn lam, váy thêu hoa sen màu nhạt, mái tóc đen có búi tóc được cố định bằng trâm trân châu ngọc bích. Đúng là nhị công chúa Vân Thiều quốc Thượng Tư Tư, nàng thân là công chúa cao quý, nên luôn mang bên người một sự thanh tao nền nã, thu nguyệt cũng không sánh bằng ngạo khí tao nhã của nàng. Nhưng giờ phút này đây, nàng lại đang tức giận đến nỗi mày liễu dựng thẳng, khuôn mặt đỏ bừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.