Chương 167: Phong vân biến chuyển: Thất thúc lập công
Nguyệt Xuất Vân
11/10/2018
Tần Cửu gật đầu, "Đại thống lĩnh, An Lăng vương điện hạ muốn mưu nghịch, hẳn là thuộc hạ của ta đã bẩm báo rồi, không biết bệ hạ hiện tại thế nào?"
"Bệ hạ đang muốn thần ra ngoài xem xét, Cửu gia, An Lăng vương muốn bức vua thoái vị thật sao?" Viên Bá hỏi.
Tần Cửu hợp tác với Viên Bá nhiều lần, nên nàng hiểu tính tình của ông. Ông hỏi như thế, xem ra cũng không mấy tin chuyện Nhan Túc mưu nghịch, mà đâu chỉ riêng Viên Bá, sợ là còn rất nhiều người khác cũng không tin.
Tần Cửu thả bàn tay che vết thương trên eo xuống, để ông nhìn thấy những vết máu loang lổ trên người nàng, thản nhiên nói: "Viên đại nhân, đây không phải chuyện đùa, e là nếu tiếp tục chậm trễ, tháp Lãm Nguyệt này sẽ bị An Lăng vương khống chế."
Viên Bá tự biết tình thế trọng đại, liền đi vào bẩm báo Khánh đế, sau đó trở ra để cho Tần Cửu vào. Kế tiếp, ông liền dẫn theo Kiêu Kỵ binh xuống dưới xem xét tình hình.
Tầng thứ bảy là tầng cao nhất của tháp Lãm Nguyệt, nóc tháp là một khung song điều khiển bằng cơ quan, ngày thường vẫn luôn đóng kín, lúc này đã mở ra, chỉ cần ngồi trong tháp là có thể chiêm ngưỡng bầu trời đêm rực rỡ, lại có thể thông qua khung cửa sổ ngắm nhìn thắng cảnh của núi rừng ở bốn phía xung quanh, cùng lúc vừa được ngắm trăng, vừa được tận hưởng cảnh núi.
Tần Cửu sải bước đi vào, cửa sổ bốn phía đều đã mở ra, gió đêm xuyên qua song cửa chầm chậm thổi vào, làm cho mùi máu trên người nàng lan ra không khí.
Khánh đế ngồi trên ghế dựa làm bằng tử đàn, nghe Tỳ Ba bẩm báo việc xảy ra dưới chân tháp, nhìn thấy Tần Cửu bước vào, ánh mắt đảo qua quần áo loang lổ vết máu của nàng, có phần thẳng sống lưng, nhìn Tỳ Ba khoát tay: "Ngươi không cần nói tiếp nữa, Tần Cửu, ngươi qua đây nói đi!"
Tần Cửu hành lễ với Khánh đế, chậm rãi bẩm báo: "Bệ hạ, những điều thuộc hạ của thần nói đều là sự thật. An Lăng vương đúng là muốn mưu phản. Mới vừa rồi bên dưới quảng trường, sau khi mọi người đi hết, vi thần cũng đang định rời đi, liền nhìn thấy An Lăng vương dẫn theo vài Kim Ngộ Vệ đi đến. Hắn vừa nhìn thấy vi thần, liền sai người vây bắt vi thần, nói Thiên Thần Tông mưu nghịch, bắt bệ hạ, hắn phải hộ giá bắt kẻ làm loạn, thần đánh nhau với hắn một trận, mới có thể thoát hiểm đến đây bẩm báo bệ hạ."
"Túc Nhi thật sự làm như thế?" Khánh đế nheo mắt, với tính tình của Nhan Túc, ông hiển nhiên không tin hắn lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo này.
Huệ phi ở bên cạnh thấp giọng nói: "Bệ hạ, nếu ngài không tin An Lăng vương mưu nghịch, đó chính là nói, ngài tin rằng Thiên Thần Tông chúng ta phản nghịch?"
Khánh đế nhíu mày: "Các ngươi đã mưu nghịch đâu?"
Huệ phi từ chỗ ngồi đứng dậy, bước chậm đế trước mặt Khánh đế, quỳ xuống, "Bệ hạ, nhiều năm qua, Thiên Thần Tông vẫn luôn tận tâm trung thành với bệ hạ. Nhưng hôm nay, An Lăng vương điện hạ mưu nghịch, lại đem ô danh đó đổ lên đầu Thiên Thần Tông, làm cái cớ để hắn mưu nghịch. Bệ hạ, xin bệ hạ nhất định phải làm chủ cho chúng thần."
Khánh đế có chút bực bội, vội xua tay nói: "Nếu đúng là như thế, trẫm sẽ trả lại sự trong sạch cho các ngươi. Viên Bá vẫn chưa quay lại sao?"
Khánh đế vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến những tiếng bước chân nặng nề, Viên Bá bước nhanh vào.
"Bệ hạ, những lời của Tần môn chủ đều là thật, An Lăng vương điện hạ đã dẫn Kim Ngô Vệ bao vây tháp Lãm Nguyệt, Kiêu Kỵ binh đang giao chiến với Kim Ngộ Vệ dưới chân tháp."
Khánh đế chấn động: "Những điều ngươi nói là thật? Nó, đúng là... đúng là bao vây tấn công trẫm?"
Viên Bá gật đầu.
Vẻ mặt Khánh đế giận dữ, tức giận đến mười đầu ngón tay đều run lên, vỗ bàn nói: "Nghiệt tử, đúng là nghiệt tử! Nhàn phi, ngươi dạy con tốt thật!" Ông quay đầu sang bên tức giận nói, bắt gặp người bên cạnh mình không phải Nhàn phi, mà là Lâm chiêu viên, nhất thời không biết phải trút bực tức vào đâu." Lâm chiêu viên vội đứng dậy đi đến bên cạnh Khánh đế, an ủi ông: "Bệ hạ bớt giận, có lẽ An Lăng vương chỉ nhất thời hồ đồ."
"Trách không được, sau khi kết thúc yến tiệc là liền nói phải đi lễ Phật, vội vã bỏ đi, không chịu cùng bệ hạ lên đây ngắm trắng, có khi nào đã biết trước mọi việc rồi cũng nên? Nói không chừng, sự tình lần này cũng có sự tham dự của cô ta!" Huệ phi lạnh lùng nói.
"Ngươi nói Kim Ngô vệ đã bao vây Lãm Nguyệt tháp, vậy tổng cộng có khoảng bao nhiêu người, Kiêu Kỵ binh có thể chống chọi được bao lâu?" Khánh đế trầm giọng hỏi.
Viên Bá đáp: "Bẩm bệ hạ, các Kiêu Kỵ Binh đi theo đều phòng thủ bên ngoài Minh Nguyệt sơn trang, còn trong tháp tổng cộng có ba trăm hộ vệ. Nhan Túc cũng mang bên mình ba trăm Kim Ngô Vệ, số Kim Ngô Vệ còn lại đã bị Kiêu Kỵ Binh chặn lại bên ngoài, nhất thời nửa khắc sẽ không thể tấn công vào. Chẳng qua, chúng ta đã bị cắt đứt toàn bộ tin tức với bên ngoài, Kim Ngô Vệ đã chặn lại những con đường đến sơn trang và Lãm Nguyệt tháp. Vi thần..." Viên dừng một chút, rồi chậm rãi nói, "Mới vừa rồi vi thần gặp hắn, hắn có nhờ vi thần chuyển đến bệ hạ một câu."
"Nói!" Khánh đế tức giận bảo.
"Muốn bệ hạ hạ chiếu thư, truyền ngôi vị cho hắn." Viên Bá nhẹ giọng nói.
"Nghiệp chướng!" "Xoảng" một tiếng Khánh đế ném cái chung trong tay xuống đất, ông đứng dậy đi đến trước bàn, lệnh cho Lý Anh mài mực, nhanh chóng viết một lá thư, lệnh cho Lý Anh giao nó cho Viên Bá, "Viên Bá, đây là thánh dụ của trẫm, ngay lập tức phái người phá vây xuống núi, về kinh truyền lệnh cho Kiêu Kỵ binh đến cứu giá."
Tần Cửu thấy vậy liền bước lên mấy bước, nói: "Bệ hạ, chưa nói liệu có thể thoát ra ngoài hay không. Nhưng cho dù có đi ra ngoài được, thì có lẽ Kiêu Kỵ Binh trong kinh thành cũng đã bị khống chế mất rồi. Hơn nữa, nếu thật sự điều động Kiêu Kỵ binh ở kinh thành, chỉ sợ cũng khó lòng phá giải được vòng vây ở Minh Nguyệt sơn trang. Thủ lĩnh đóng quân gần nơi này nhất vốn là thuộc hạ của An Lăng vương, nếu kinh thành có động tĩnh khác thường gì, e rằng An Lăng vương sẽ điều động bọn họ gấp rút tiến đến tiếp viện. Lúc đó, chỉ lo tình hình càng thêm tồi tệ. Xem ý của An Lăng vương, hắn gần như chỉ muốn bệ hạ viết chiếu thư thoái vị, chứ không có ý làm lớn chuyện này thêm. Hiện giờ, nếu vẫn còn nằm trong ranh giới của Minh Nguyệt sơn trang, thì có một thế lực khác cực kỳ thích hợp có thể ngăn cản An Lăng vương."
Viên Bá nói: "Thần cũng nghĩ thế. Nghe nói, khi Nghiêm vương đến đây, bệ hạ đã ân chuẩn cho ngài ấy dẫn theo không ít phủ binh, vả lại còn có diễn viên hát hí Hồi Xuân Ban, không chừng có thể dùng được."
"Phủ binh của hắn, cả diễn viên hí kịch của hắn, có thể làm được gì chứ?" Khánh đế cười lạnh một tiếng.
Ông cũng biết phủ binh của Nhan Duật không được tinh nhuệ lắm, vì vậy ông mới chuẩn cho hắn mang theo nhiều phủ binh như vậy, nếu không Nhan Duật cũng không thể mang theo những phủ binh này vào Minh Nguyệt sơn trang.
"Viên Bá, chiếu theo ý chỉ của trẫm, phái người về kinh thành điều động binh lực. Mặt khác, hi vọng người Nghiêm vương mang đến có thể dùng được." Bất kể như thế nào, Khánh đế vẫn mang ít hi vọng, đem tất cả vốn liếng đặt hết lên người Nhan Duật.
Viên Bá nghe thấy Khánh đế hạ lệnh, đành phải vâng theo, nhận lấy bức thư, đi ra ngoài giao cho một Kiêu Kỵ binh. Bảo hắn phá vây, xuống núi bằng con đường bí mật, trở về kinh thành cầu cứu viện.
Khánh đế đứng dậy, đi qua song cửa, nhíu mày nhín xuống phía dưới, chỉ thấy dưới đất trường giáo, cung cứng nỏ sắt hỗn loạn, các cao thủ Kim Ngô Vệ của Nhan Túc đã muốn sang bằng một mảnh rừng. Khuôn mặt của hoàng đế bị mây mù che kín, tựa như chỉ chờ lúc mà giáng bão táp xuống, người hầu bên cạnh nơm nớp lo sợ, ngay cả thở cũng không dám thở. Mà hoàng đế, cũng đồng thời chưa bao giờ có cảm giác sợ hãi đến thế.
"Bệ hạ, không bằng hãy nghĩ cách để làm cho Nghiêm vương đến đây cứu giá. Nếu An Lăng vương xông vào, bệ hạ không viết chiếu thư, e rằng hắn sẽ không bỏ qua cho bệ hạ."
"Hắn dám!" Khánh đế rốt cục cũng cảm nhận được cảm giác lo sợ trước nay chưa từng có.
"Hắn sẽ không dám, huống hồ, cho dù hắn có làm việc này, cũng không dám làm công khai. Hắn chỉ biết giá họa cho Thiên Thần Tông, nói Thiên Thần Tông mưu nghịch, hắn cứu giá chậm trễ, không kịp cứu bệ hạ."
Khánh đế chậm rãi quay về chỗ ngồi, ánh mắt quét qua một vòng trong tháp, hí mắt nói: "Có ai biết, Nghiêm vương giờ phút này đang ở đâu không?"
"Sau khi yến hội kết thúc, ngài ấy đã trở về chỗ ở của mình trong Minh Nguyệt sơn trang, hiện có lẽ vẫn chưa biết ở đây xảy ra chuyện. Chi bằng bệ hạ hãy bảo Tiêu đại ti nhạc tấu một khúc "Thập nhị mai phục", Nghiêm nghe thấy, nhất định sẽ đến đây cứu giá." Tần Cửu lẳng lặng nói.
Trong lòng nàng hiểu, cho dù không có khúc "Thập diện mai phục", Nhan Duật cũng sẽ đến nhanh thôi.
Tiêu Nhạc Bạch vẫn ngồi khoanh chân bên huyền cầm, nhất mực cúi đầu chỉnh cầm, không nói lấy một lời, khuôn mặt cũng mang biểu cảm vô cùng bình tĩnh. Tựa như chuyện Nhan Túc chẳng mảy may có nửa điểm can hệ đến hắn, nhưng Tần Cửu không hiểu vì sao, lại mơ hồ có cảm giác hắn vẫn luôn chú ý nàng.
Bấy giờ khi Tần Cửu nói xong, liền ngưng mắt nhìn Tiêu Nhạc Bạch, nhưng Tiêu Nhạc Bạch không hề nhìn nàng, mà ngẩng đầu nhìn Khánh đế.
Khánh đế gật đầu, "Tiêu ái khanh, ngươi hãy đàn một khúc "Thập diện mai phục" đi! Lý Anh, mang cầm án đặt bên cửa sổ."
Lý Anh vội lệnh cho tiểu thái giám dời cầm án đến bên cửa sổ, từ nơi này đánh đàn, tiếng đàn có thể vọng đi rất xa.
Tiếng đàn đinh đang vang lên, mọi người đều có cảm giác như trăm vạn thiết kỵ đang va vào mặt mình, bánh xe kéo dài như mưa hắt vào người, giai điệu vô cùng hùng hồn, khiến máu huyết kẻ khác sôi sục. Chốc lát, giai điệu chuyển từ tinh tế sang buồn bã, đem những tâm tình sợ hãi nôn nóng do bị mai phục bộc lộ ra bên ngoài.
Khúc nhạc đàn được một nửa, Lãm Nguyệt tháp liền vang lên những tiếng hò hét và tiếng chém giết.
Trong lòng Tần Cửu hiểu được, Nhan Duật đã tới rồi.
Hắn lựa chọn đến vào thời điểm này, vừa hay thật hoàn hảo. Sợ hãi đương lúc nhuộm đẫm nhất trong lòng Khánh đế, ngay khi bóng ma sinh tử bao phủ trên đầu Khánh đế, Nhan Duật cứu giá, liền giống như rất kịp thời, rơi vào khoảng thời gian trọng yếu nhất.
Tiếng đàn của Tiêu Nhược Bạch đã sớm dừng lại, trong tháp hoàn toàn yên tĩnh.
Khánh đế ngồi ngay ngắn trên ghế, ngay cả trà cũng không có lòng uống.
Tần Cửu đứng lặng bên song cửa, hí mắt quan sát động tĩnh bên ngoài. Người của hai bên tuy không nhiều lắm, nhưng đây đúng là một trận chiến vô cùng kịch liệt, thậm chí, so với chiến tranh thật sự còn có phần kịch liệt hơn.
Kim Ngô Vệ của Nhan Túc và nỏ thủ của Nhan Duật ngang sức nhau. Chẳng qua, hiện tại bên phía Nhan Duật còn có Kiêu Kỵ binh tiếp ứng, Kim Ngô vệ gặp phải trong ngoài cùng tấn công, e là khó có thể giành phần thắng. Ở điểm này, Tần Cửu rất có lòng tin.
Quả nhiên, hắn nhìn thấy nỏ thủ của Nhan Duật từng bước áp sát, cuối cùng, cách đó xa xa, từ trong trận chiến, có một bóng người nhảy vọt lên, so với lông chim còn muốn nhẹ hơn, so với chim bay lượn còn muốn nhanh hơn, bên dưới bóng trăng nhàn nhạt, như một tia chớp, lao thẳng ra phía vòng vây bên ngoài.
Bóng dáng kia kỳ ảo đến khó tin, phía sau hắn là ánh trăng tròn vằng vặc, bên cạnh ánh trăng, là mây trắng mông lung, mây khẽ lướt, phảng phất giống như đang bảo vệ cho hắn.
Là Nhan Túc, hắn nhưng lại từ trong trận chiến thoát ra, chắc là muốn đi hợp mặt với các Kim Ngô Vệ bên ngoài.
Tần Cửu mơ hồ cảm thấy, hình như Nhan Túc có quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái.
"Bệ hạ đang muốn thần ra ngoài xem xét, Cửu gia, An Lăng vương muốn bức vua thoái vị thật sao?" Viên Bá hỏi.
Tần Cửu hợp tác với Viên Bá nhiều lần, nên nàng hiểu tính tình của ông. Ông hỏi như thế, xem ra cũng không mấy tin chuyện Nhan Túc mưu nghịch, mà đâu chỉ riêng Viên Bá, sợ là còn rất nhiều người khác cũng không tin.
Tần Cửu thả bàn tay che vết thương trên eo xuống, để ông nhìn thấy những vết máu loang lổ trên người nàng, thản nhiên nói: "Viên đại nhân, đây không phải chuyện đùa, e là nếu tiếp tục chậm trễ, tháp Lãm Nguyệt này sẽ bị An Lăng vương khống chế."
Viên Bá tự biết tình thế trọng đại, liền đi vào bẩm báo Khánh đế, sau đó trở ra để cho Tần Cửu vào. Kế tiếp, ông liền dẫn theo Kiêu Kỵ binh xuống dưới xem xét tình hình.
Tầng thứ bảy là tầng cao nhất của tháp Lãm Nguyệt, nóc tháp là một khung song điều khiển bằng cơ quan, ngày thường vẫn luôn đóng kín, lúc này đã mở ra, chỉ cần ngồi trong tháp là có thể chiêm ngưỡng bầu trời đêm rực rỡ, lại có thể thông qua khung cửa sổ ngắm nhìn thắng cảnh của núi rừng ở bốn phía xung quanh, cùng lúc vừa được ngắm trăng, vừa được tận hưởng cảnh núi.
Tần Cửu sải bước đi vào, cửa sổ bốn phía đều đã mở ra, gió đêm xuyên qua song cửa chầm chậm thổi vào, làm cho mùi máu trên người nàng lan ra không khí.
Khánh đế ngồi trên ghế dựa làm bằng tử đàn, nghe Tỳ Ba bẩm báo việc xảy ra dưới chân tháp, nhìn thấy Tần Cửu bước vào, ánh mắt đảo qua quần áo loang lổ vết máu của nàng, có phần thẳng sống lưng, nhìn Tỳ Ba khoát tay: "Ngươi không cần nói tiếp nữa, Tần Cửu, ngươi qua đây nói đi!"
Tần Cửu hành lễ với Khánh đế, chậm rãi bẩm báo: "Bệ hạ, những điều thuộc hạ của thần nói đều là sự thật. An Lăng vương đúng là muốn mưu phản. Mới vừa rồi bên dưới quảng trường, sau khi mọi người đi hết, vi thần cũng đang định rời đi, liền nhìn thấy An Lăng vương dẫn theo vài Kim Ngộ Vệ đi đến. Hắn vừa nhìn thấy vi thần, liền sai người vây bắt vi thần, nói Thiên Thần Tông mưu nghịch, bắt bệ hạ, hắn phải hộ giá bắt kẻ làm loạn, thần đánh nhau với hắn một trận, mới có thể thoát hiểm đến đây bẩm báo bệ hạ."
"Túc Nhi thật sự làm như thế?" Khánh đế nheo mắt, với tính tình của Nhan Túc, ông hiển nhiên không tin hắn lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo này.
Huệ phi ở bên cạnh thấp giọng nói: "Bệ hạ, nếu ngài không tin An Lăng vương mưu nghịch, đó chính là nói, ngài tin rằng Thiên Thần Tông chúng ta phản nghịch?"
Khánh đế nhíu mày: "Các ngươi đã mưu nghịch đâu?"
Huệ phi từ chỗ ngồi đứng dậy, bước chậm đế trước mặt Khánh đế, quỳ xuống, "Bệ hạ, nhiều năm qua, Thiên Thần Tông vẫn luôn tận tâm trung thành với bệ hạ. Nhưng hôm nay, An Lăng vương điện hạ mưu nghịch, lại đem ô danh đó đổ lên đầu Thiên Thần Tông, làm cái cớ để hắn mưu nghịch. Bệ hạ, xin bệ hạ nhất định phải làm chủ cho chúng thần."
Khánh đế có chút bực bội, vội xua tay nói: "Nếu đúng là như thế, trẫm sẽ trả lại sự trong sạch cho các ngươi. Viên Bá vẫn chưa quay lại sao?"
Khánh đế vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến những tiếng bước chân nặng nề, Viên Bá bước nhanh vào.
"Bệ hạ, những lời của Tần môn chủ đều là thật, An Lăng vương điện hạ đã dẫn Kim Ngô Vệ bao vây tháp Lãm Nguyệt, Kiêu Kỵ binh đang giao chiến với Kim Ngộ Vệ dưới chân tháp."
Khánh đế chấn động: "Những điều ngươi nói là thật? Nó, đúng là... đúng là bao vây tấn công trẫm?"
Viên Bá gật đầu.
Vẻ mặt Khánh đế giận dữ, tức giận đến mười đầu ngón tay đều run lên, vỗ bàn nói: "Nghiệt tử, đúng là nghiệt tử! Nhàn phi, ngươi dạy con tốt thật!" Ông quay đầu sang bên tức giận nói, bắt gặp người bên cạnh mình không phải Nhàn phi, mà là Lâm chiêu viên, nhất thời không biết phải trút bực tức vào đâu." Lâm chiêu viên vội đứng dậy đi đến bên cạnh Khánh đế, an ủi ông: "Bệ hạ bớt giận, có lẽ An Lăng vương chỉ nhất thời hồ đồ."
"Trách không được, sau khi kết thúc yến tiệc là liền nói phải đi lễ Phật, vội vã bỏ đi, không chịu cùng bệ hạ lên đây ngắm trắng, có khi nào đã biết trước mọi việc rồi cũng nên? Nói không chừng, sự tình lần này cũng có sự tham dự của cô ta!" Huệ phi lạnh lùng nói.
"Ngươi nói Kim Ngô vệ đã bao vây Lãm Nguyệt tháp, vậy tổng cộng có khoảng bao nhiêu người, Kiêu Kỵ binh có thể chống chọi được bao lâu?" Khánh đế trầm giọng hỏi.
Viên Bá đáp: "Bẩm bệ hạ, các Kiêu Kỵ Binh đi theo đều phòng thủ bên ngoài Minh Nguyệt sơn trang, còn trong tháp tổng cộng có ba trăm hộ vệ. Nhan Túc cũng mang bên mình ba trăm Kim Ngô Vệ, số Kim Ngô Vệ còn lại đã bị Kiêu Kỵ Binh chặn lại bên ngoài, nhất thời nửa khắc sẽ không thể tấn công vào. Chẳng qua, chúng ta đã bị cắt đứt toàn bộ tin tức với bên ngoài, Kim Ngô Vệ đã chặn lại những con đường đến sơn trang và Lãm Nguyệt tháp. Vi thần..." Viên dừng một chút, rồi chậm rãi nói, "Mới vừa rồi vi thần gặp hắn, hắn có nhờ vi thần chuyển đến bệ hạ một câu."
"Nói!" Khánh đế tức giận bảo.
"Muốn bệ hạ hạ chiếu thư, truyền ngôi vị cho hắn." Viên Bá nhẹ giọng nói.
"Nghiệp chướng!" "Xoảng" một tiếng Khánh đế ném cái chung trong tay xuống đất, ông đứng dậy đi đến trước bàn, lệnh cho Lý Anh mài mực, nhanh chóng viết một lá thư, lệnh cho Lý Anh giao nó cho Viên Bá, "Viên Bá, đây là thánh dụ của trẫm, ngay lập tức phái người phá vây xuống núi, về kinh truyền lệnh cho Kiêu Kỵ binh đến cứu giá."
Tần Cửu thấy vậy liền bước lên mấy bước, nói: "Bệ hạ, chưa nói liệu có thể thoát ra ngoài hay không. Nhưng cho dù có đi ra ngoài được, thì có lẽ Kiêu Kỵ Binh trong kinh thành cũng đã bị khống chế mất rồi. Hơn nữa, nếu thật sự điều động Kiêu Kỵ binh ở kinh thành, chỉ sợ cũng khó lòng phá giải được vòng vây ở Minh Nguyệt sơn trang. Thủ lĩnh đóng quân gần nơi này nhất vốn là thuộc hạ của An Lăng vương, nếu kinh thành có động tĩnh khác thường gì, e rằng An Lăng vương sẽ điều động bọn họ gấp rút tiến đến tiếp viện. Lúc đó, chỉ lo tình hình càng thêm tồi tệ. Xem ý của An Lăng vương, hắn gần như chỉ muốn bệ hạ viết chiếu thư thoái vị, chứ không có ý làm lớn chuyện này thêm. Hiện giờ, nếu vẫn còn nằm trong ranh giới của Minh Nguyệt sơn trang, thì có một thế lực khác cực kỳ thích hợp có thể ngăn cản An Lăng vương."
Viên Bá nói: "Thần cũng nghĩ thế. Nghe nói, khi Nghiêm vương đến đây, bệ hạ đã ân chuẩn cho ngài ấy dẫn theo không ít phủ binh, vả lại còn có diễn viên hát hí Hồi Xuân Ban, không chừng có thể dùng được."
"Phủ binh của hắn, cả diễn viên hí kịch của hắn, có thể làm được gì chứ?" Khánh đế cười lạnh một tiếng.
Ông cũng biết phủ binh của Nhan Duật không được tinh nhuệ lắm, vì vậy ông mới chuẩn cho hắn mang theo nhiều phủ binh như vậy, nếu không Nhan Duật cũng không thể mang theo những phủ binh này vào Minh Nguyệt sơn trang.
"Viên Bá, chiếu theo ý chỉ của trẫm, phái người về kinh thành điều động binh lực. Mặt khác, hi vọng người Nghiêm vương mang đến có thể dùng được." Bất kể như thế nào, Khánh đế vẫn mang ít hi vọng, đem tất cả vốn liếng đặt hết lên người Nhan Duật.
Viên Bá nghe thấy Khánh đế hạ lệnh, đành phải vâng theo, nhận lấy bức thư, đi ra ngoài giao cho một Kiêu Kỵ binh. Bảo hắn phá vây, xuống núi bằng con đường bí mật, trở về kinh thành cầu cứu viện.
Khánh đế đứng dậy, đi qua song cửa, nhíu mày nhín xuống phía dưới, chỉ thấy dưới đất trường giáo, cung cứng nỏ sắt hỗn loạn, các cao thủ Kim Ngô Vệ của Nhan Túc đã muốn sang bằng một mảnh rừng. Khuôn mặt của hoàng đế bị mây mù che kín, tựa như chỉ chờ lúc mà giáng bão táp xuống, người hầu bên cạnh nơm nớp lo sợ, ngay cả thở cũng không dám thở. Mà hoàng đế, cũng đồng thời chưa bao giờ có cảm giác sợ hãi đến thế.
"Bệ hạ, không bằng hãy nghĩ cách để làm cho Nghiêm vương đến đây cứu giá. Nếu An Lăng vương xông vào, bệ hạ không viết chiếu thư, e rằng hắn sẽ không bỏ qua cho bệ hạ."
"Hắn dám!" Khánh đế rốt cục cũng cảm nhận được cảm giác lo sợ trước nay chưa từng có.
"Hắn sẽ không dám, huống hồ, cho dù hắn có làm việc này, cũng không dám làm công khai. Hắn chỉ biết giá họa cho Thiên Thần Tông, nói Thiên Thần Tông mưu nghịch, hắn cứu giá chậm trễ, không kịp cứu bệ hạ."
Khánh đế chậm rãi quay về chỗ ngồi, ánh mắt quét qua một vòng trong tháp, hí mắt nói: "Có ai biết, Nghiêm vương giờ phút này đang ở đâu không?"
"Sau khi yến hội kết thúc, ngài ấy đã trở về chỗ ở của mình trong Minh Nguyệt sơn trang, hiện có lẽ vẫn chưa biết ở đây xảy ra chuyện. Chi bằng bệ hạ hãy bảo Tiêu đại ti nhạc tấu một khúc "Thập nhị mai phục", Nghiêm nghe thấy, nhất định sẽ đến đây cứu giá." Tần Cửu lẳng lặng nói.
Trong lòng nàng hiểu, cho dù không có khúc "Thập diện mai phục", Nhan Duật cũng sẽ đến nhanh thôi.
Tiêu Nhạc Bạch vẫn ngồi khoanh chân bên huyền cầm, nhất mực cúi đầu chỉnh cầm, không nói lấy một lời, khuôn mặt cũng mang biểu cảm vô cùng bình tĩnh. Tựa như chuyện Nhan Túc chẳng mảy may có nửa điểm can hệ đến hắn, nhưng Tần Cửu không hiểu vì sao, lại mơ hồ có cảm giác hắn vẫn luôn chú ý nàng.
Bấy giờ khi Tần Cửu nói xong, liền ngưng mắt nhìn Tiêu Nhạc Bạch, nhưng Tiêu Nhạc Bạch không hề nhìn nàng, mà ngẩng đầu nhìn Khánh đế.
Khánh đế gật đầu, "Tiêu ái khanh, ngươi hãy đàn một khúc "Thập diện mai phục" đi! Lý Anh, mang cầm án đặt bên cửa sổ."
Lý Anh vội lệnh cho tiểu thái giám dời cầm án đến bên cửa sổ, từ nơi này đánh đàn, tiếng đàn có thể vọng đi rất xa.
Tiếng đàn đinh đang vang lên, mọi người đều có cảm giác như trăm vạn thiết kỵ đang va vào mặt mình, bánh xe kéo dài như mưa hắt vào người, giai điệu vô cùng hùng hồn, khiến máu huyết kẻ khác sôi sục. Chốc lát, giai điệu chuyển từ tinh tế sang buồn bã, đem những tâm tình sợ hãi nôn nóng do bị mai phục bộc lộ ra bên ngoài.
Khúc nhạc đàn được một nửa, Lãm Nguyệt tháp liền vang lên những tiếng hò hét và tiếng chém giết.
Trong lòng Tần Cửu hiểu được, Nhan Duật đã tới rồi.
Hắn lựa chọn đến vào thời điểm này, vừa hay thật hoàn hảo. Sợ hãi đương lúc nhuộm đẫm nhất trong lòng Khánh đế, ngay khi bóng ma sinh tử bao phủ trên đầu Khánh đế, Nhan Duật cứu giá, liền giống như rất kịp thời, rơi vào khoảng thời gian trọng yếu nhất.
Tiếng đàn của Tiêu Nhược Bạch đã sớm dừng lại, trong tháp hoàn toàn yên tĩnh.
Khánh đế ngồi ngay ngắn trên ghế, ngay cả trà cũng không có lòng uống.
Tần Cửu đứng lặng bên song cửa, hí mắt quan sát động tĩnh bên ngoài. Người của hai bên tuy không nhiều lắm, nhưng đây đúng là một trận chiến vô cùng kịch liệt, thậm chí, so với chiến tranh thật sự còn có phần kịch liệt hơn.
Kim Ngô Vệ của Nhan Túc và nỏ thủ của Nhan Duật ngang sức nhau. Chẳng qua, hiện tại bên phía Nhan Duật còn có Kiêu Kỵ binh tiếp ứng, Kim Ngô vệ gặp phải trong ngoài cùng tấn công, e là khó có thể giành phần thắng. Ở điểm này, Tần Cửu rất có lòng tin.
Quả nhiên, hắn nhìn thấy nỏ thủ của Nhan Duật từng bước áp sát, cuối cùng, cách đó xa xa, từ trong trận chiến, có một bóng người nhảy vọt lên, so với lông chim còn muốn nhẹ hơn, so với chim bay lượn còn muốn nhanh hơn, bên dưới bóng trăng nhàn nhạt, như một tia chớp, lao thẳng ra phía vòng vây bên ngoài.
Bóng dáng kia kỳ ảo đến khó tin, phía sau hắn là ánh trăng tròn vằng vặc, bên cạnh ánh trăng, là mây trắng mông lung, mây khẽ lướt, phảng phất giống như đang bảo vệ cho hắn.
Là Nhan Túc, hắn nhưng lại từ trong trận chiến thoát ra, chắc là muốn đi hợp mặt với các Kim Ngô Vệ bên ngoài.
Tần Cửu mơ hồ cảm thấy, hình như Nhan Túc có quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.