Chương 180: Trái tim có vỡ thành ngàn vạn mảnh, cũng là của nàng
Nguyệt Xuất Vân
11/10/2018
Trái tim Tần Cửu không thể ngăn bỗng nhảy cẫng cả lên, nàng biết vòng ngọc này có ý nghĩa gì với Nhan Duật, mà hiện tại nó lại bị nàng ném vỡ.
"Nàng thật sự không muốn nó đến vậy sao?" Nhan Duật nhìn Tần Cửu, bên trong đôi mắt lóng lánh là ánh sáng nguy hiểm, nụ cười trên khóe môi đã tắt, vẻ mặt tái nhợt trôi nổi một tầng xanh mét.
Từ khi Tần Cửu hợp tác với Nhan Duật đến này, vẫn chưa bao giờ bắt gặp biểu cảm đáng sợ như vậy từ Nhan Duật, trong lòng nháy mắt chợt lạnh. Chiếc vọng này đối với hắn mà nói, đúng là rất quan trọng, dù sao gì nó cũng là đồ vật của mẫu phi hắn.
Nàng không nói nữa, hắn hiện giờ đã là một nhân vật chạm vào có thể bỏng tay của Lệ Kinh, nàng vẫn còn chuyện phải làm. Hai người bọn họ, hẳn là không nên tiếp tục day dưa, tránh sinh thêm một số chuyện không mong muốn.
"Muốn dứt khỏi ta đúng không?" Nhan Duật bỗng nhiên cười lạnh, tựa như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng.
Giọng của hắn lạnh như băng, hàng mi nhướng lên, bên dưới là ánh mắt hẹp dài, lại lóng lánh bĩnh tĩnh mang theo ánh sáng đau thương.
"Ngươi đã có được điều ngươi muốn, nghe nói ngươi sẽ là hoàng thái đệ, chúng ta cũng nên giải trừ minh ước." Tần Cửu chậm rãi nói.
"Được, đây là nàng nói." Nhan Duật ngồi xuống, gom nhặt mấy mảnh vòng ngọc vỡ, nhặt lại từng mảnh từng mảnh một, động tác nhẹ nhàng mà thong thả.
Tần Cửu bắt gặp khuôn mặt nhìn nghiêng mang vẻ hờ hững của hắn, trong lòng cũng tựa như bị nghiền nát giống với những mảnh vỡ của vòng ngọc, nàng chậm rãi đi qua bàn ngồi xuống, không hề nhìn hành động đầy cẩn trọng của hắn nữa.
Hắn dùng một cái khăn gấm, gói vòng ngọc lại, đứng dậy đi đến trước mặt nàng. Hắn nheo mắt lại, ánh mắt liền dừng bất động trên khuôn mặt nàng, đôi đồng tử hẹp dài đen láy như ẩn chứa sự thâm trầm của biển sâu, sâu xa như vậy, làm cho nàng không thể nhìn thấu. Hắn cứ nhìn nàng chằm chằm như vậy, một lát sau, hắn lại bỗng nở nụ cười, đó là một nụ cười mị hoặc đến cực điểm, hắn thờ ơ nhíu mày, đem khăn gấm bọc vòng ngọc ném vào trong lòng nàng.
"Vòng ngọc này là của nàng, nó cũng giống như trái tim của ta, cho dù có vỡ thành ngàn vạn mảnh, thì vẫn như cũ thuộc về nàng. Nếu nàng không cần nó nữa, vậy hãy vứt nó đi đi!" Dứt lời, hắn huýt một tiếng, Bạch Nhĩ đang chơi đùa vui vẻ với Hoàng Mao trong khóm hoa cúc liền ngoan ngoãn chạy đến.
"Đi thôi!" Khóe môi hắn lại một lần nữa nhấc lên nụ cười mị hoặc hờ hững, chầm chậm ra khỏi phòng, biến mất trong đêm tối.
Hắn đi rồi, cũng không hề quay đầu nhìn lại cứ như vậy mà đi.
Tần Cửu khẽ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại không biết vì sao tuyệt không một chút nhẹ nhõm thoải mái, ngược lại càng thêm nặng trĩu. Nàng gục đầu xuống, ánh mắt đảo qua khăn gấm của Nhan Duật trong lòng, đưa tay cẩn thận mở nó ra.
Những mảnh nhỏ của vòng ngọc óng ánh xanh biếc lóe sáng lạnh lẽo bên dưới ngọn đèn, trong tích tắc như đâm vào làm mắt nàng nhói đau.
Hoàng Mao nhìn thấy Bạch Nhĩ đi rồi, lưu luyến đuổi theo chốc lát, sau đó liền bay trở vào trong phòng, thu cánh lại đứng trên bàn, nghiêng đầu nhìn Tần Cửu, bộ dạng có chút ủy khuất.
Tần Cửu vừa bắt gặp dáng vẻ thu người nhỏ bé u oán của nó, nhất thời nhớ tới bộ dạng vừa rồi của Nhan Duật, trong lòng một trận lo lắng, "Muốn nói gì thì cứ nói đi, đừng dùng đôi mắt nhỏ ủy khuất như thế nhìn ta, ngươi nghĩ rằng ta không biết trong bụng ngươi có bao nhiêu ý nghĩ xấu xa sao?"
Hoàng Mao không hiểu ý nghĩ xấu là gì, còn tưởng rằng đó là một loại rượu ngon nào đó, nháy mắt từ buồn chuyển vui, nhìn Tần Cửu kêu lên: "Ý nghĩ xấu, uống ý nghĩ xấu." Nói xong, ngoạm chén lưu ly trên bàn đến trước mặt Tần Cửu, muốn Tần Cửu cho nó uống ý nghĩ xấu.
Tần Cửu phì cười một tiếng, vuốt ve nhúm lông vàng trên đầu Hoàng Mao, khẽ giọng nói: "Nếu uống vào sẽ càng tệ hơn."
——-
Ngày thọ thần của Khánh đế, tiết trời đặc biệt tốt, khi Tần Cửu vào cung, ráng mây rực rỡ đang thiêu đốt ở trời Tây, báo hiệu ngày mai cũng có thể là một ngày đẹp trời.
Tần Cửu vừa đến trước điện, đã gặp Lâm chiêu viên. Huệ phi bị đày đến lãnh cung, Nhàn Phi không biết tung tích, hiện giờ, trong hậu cung của Khánh đế, Lâm chiêu viên có thân phận cao nhất, nghe nói Khánh đế đã để nàng tiếp quản hậu cung.
Tuy rằng Lâm chiêu viên tuổi vẫn còn trẻ, nhưng lại làm việc rất thận trọng. Lẽ ra hiện tại con đường vinh quang của nàng đang rộng mở, vốn có thể ăn mặc huy nga lộng lẫy, song, nàng chỉ mặc váy áo thêu hoa hồng màu hồng cánh sen, vạt áo viền chỉ vàng, tóc cài một cây trâm phượng, ăn mặc vừa vặn, đẹp đẽ quý giá mà không hề khoa trương, vừa hay cũng rất phù hợp với ngày mừng hôm nay.
Nhìn thấy Tần Cửu đến, Lâm Chiêu viên giữa sự vây quanh của các cung nữ đi đến, cười nhàn nhạt nói: "Nhiều ngày không gặp Tần cô nương, từ lâu vẫn luôn muốn tâm sự với ngươi, đêm nay hãy ngồi cùng một chỗ với bản cung."
Tần Cửu khẽ hành lễ: "Quấy rầy nương nương rồi." Đối với vị Lâm chiêu viên có vẻ ngoài vô cùng giống với Tĩnh thái phi này, Tần Cửu thật sự rất có hứng thú.
Sùng Nhân điện đã sớm thay đổi hoàn toàn cách bài trí, các ngọn đèn cung đình treo trên cao, chiếu sáng đại điện bằng một sắc vàng rực rỡ. Các chỗ ngồi đã được sắp xếp xong, Tần Cửu theo Lâm chiêu viên ngồi xuống tại vị trí của các tần phi. Nơi này ngăn cách với chỗ ngồi của các thần tử bằng một bình phong trong suốt, từ đây có thể lờ mờ nhìn thấy những người trong điện.
Khánh đế vẫn chưa đến, thịnh yến còn chưa bắt đầu, một ít nữ quyến của các quan viên ngồi ở những bàn chung quanh trò chuyện với nhau, thi thoảng lại liếc mắt nhìn Tần Cửu đang ngồi bên cạnh Lâm chiêu viên. Dường như các nàng rất tò mò về Tần Cửu. Trước đó vài ngày, nàng vẫn là yêu nữ của Thiên Thần Tông, hiện giờ lại nhanh chóng biến thành truyền kỳ nữ tử ẩn thân nhẫn nhục ở Thiên Thần Tông, đúng là làm các nàng rất không tưởng tượng được.
Tần Cửu đã sớm quen với chuyện trở thành tiêu điểm của đủ loại ánh mắt, nàng ung dung bưng chung trà lên, chậm chạp thưởng trà.
Lâm chiêu viên cười yếu ớt: "Tần cô nương đúng là một kỳ nữ vừa thông minh lại vô cùng can đảm, có thể ẩn mình ở một nơi như Thiên Thần Tông chờ đợi hết hai năm, làm được môn chủ, quả nhiên khiến người khác rất đỗi khâm phục. Ngươi biết không, hiện tại ở trong cung, mọi người đều nói về ngươi."
Tần Cửu nhấp một ngụm trà, khẽ cười bảo: "Nương nương ca ngợi sai rồi. Nghe nói, hiện giờ nương nương cai quản lục cung, hẳn là phải vô cùng vất vả!" Trải qua biến loạn Thiên Thần Tông, có rất nhiều nơi trong cung phải tu sửa lại, nếu không có năng lực và cơ trí, e là rất khó làm tốt.
"Có thể vì bệ hạ phân ưu, đó là phúc phần của ta, tần phi của bệ hạ không nhiều, nên cũng không vất vả gì. Tuy nhiên, trước đó vài ngày, có một ít gia quyến của An Lăng phủ và Tạ phủ vào dịch đình làm tội nô, sắp xếp công việc cho bọn họ, thật sự khiến ta phải tốn ít tâm tư. Nhất là vương phi của An Lăng vương, không biết vì sao lại sinh non, vốn công việc của nàng cũng không quá nặng nề, chuyện này làm cho trong lòng bản cung khó chịu đã lâu." Lâm chiêu viên nói xong, khẽ thở dài một hơi.
Tần Cửu cúi đầu vuốt ve khung hoa thêu trong tay, phía trên thêu một nụ hoa màu hồng nhạt chờ khoe sắc.
"Chẳng qua, bản cung thật sự có chút ngờ vực trong chuyện lần này. Tin Tô tiểu thư mang thai là truyền ra khi Tô gia xảy ra chuyện, bấy giờ nàng vẫn chưa gả cho An Lăng vương được bao lâu, hiện tại vào dịch đình làm tội nô, liền sinh non, chẳng phải là quá trùng hợp sau, khó tránh khỏi làm cho người ta nghi ngờ." Lâm chiêu viên đè thấp giọng nói.
Chuyện Lâm chiêu viên nghi ngờ, Tần Cửu cũng từng nghĩ đến. Chẳng qua, bất luận là thật hay giả, đều chứng tỏ Nhan Túc có tình với Tô Vãn Hương, nếu không, sao thể dựng chuyện để bảo vệ nàng như thế? 2
Tần Cửu cười trong trẻo, "Chuyện đã qua rồi, nương nương không nên quá để tâm."
Lâm chiêu viên nhón một quả nho đưa vào miệng, khẽ cười bảo: "Ngươi nói cũng đúng."
Hai người đang nói chuyện, liền thấy Thượng Sở Sở đã tới đang đi về phía Tần Cửu, mấy ngày không thấy, tiểu cô nương nhìn qua có vài phần tiều tụy. Nàng hành lễ với Lâm chiêu viên, "Chiêu viên nương nương, ta muốn tâm sự với Tần tỷ tỷ, giới thiệu dì Mẫn của ta với Tần tỷ tỷ, không biết nương nương có thể ta cho mượn nàng một lúc không."
Lâm chiêu viên che miệng cười bảo: "Tùy tam công chúa làm chủ, bản cung đâu thể giữ riêng Tần cô nương, các ngươi cứ đi tán gẫu với nhau đi."
Thượng Sở Sở trong veo nói: "Đa tạ nương nương." Dứt lời kéo tay Tần Cửu, đi về phía chỗ ngồi của Vân Thiều quốc.
"Ta vô cùng lo lắng cho Phi Phàm, vốn muốn dẫn dì Mẫn đi cầu xin hoàng thượng, để Phi Phàm theo chúng ta về Vân Thiều quốc. Nhưng nhị tỷ lại không cho ta nhúng tay vào việc này, tỷ ấy nói Tần tỷ tỷ sẽ có cách cứu hắn, không biết có phải không?" Thượng Sở Sở nhỏ giọng bên tai Tần Cửu hỏi.
Tần Cửu cầm tay Thượng Sở Sở, cười khẽ bảo: "Ngươi yên tâm. Dì Mẫn mà người nói, là sứ thần mẫu hoàng công chúa đặc biệt phái đến chúc thọ cho Thánh Thượng, nữ thượng thư của Vân Thiều quốc Nhạc Mẫn đúng không? Tần Cửu có nghe nói qua, Vân Thiều quốc phái sứ thần đến chúc thọ, tiện thể mang hai vị công chúa quay trở về.
Thượng Sở Sở gật đầu, "Đúng vậy, chốc lát nữa ta sẽ giới thiệu với ngươi."
Ngồi ở mép bàn, là nhị công chúa Thượng Tư Tư đang trò chuyện với một nữ nhân, người ấy khoảng ngoài ba mươi, vận một thân trang phục nữ quan của Vân Thiều quốc, dung mạo tú lệ, khóe môi giữ ý cười thanh nhã, nhìn qua trông rất thân thiện, nhưng nhất cử nhất động đều mang theo uy nghi của một vị quan. Tần Cửu từng nghe kể về Nhạc Mẫn, bà là một tài nữ của Vân Thiều quốc, làm quan thanh liêm, uy danh vang vọng, có thể thấy được nữ hoàng của Vân Thiều cực kỳ coi trọng thọ yến lần này, nên mới phái một nhân vật trọng vọng như vậy đến.
"Tần tỷ tỷ, đây là hoàng dì Nhạc Mẫn, người giữ chức thượng thư ở Vân Thiều quốc, lần này người đại diện cho Vân Thiều quốc đến chúc thọ. Dì Mẫn, đây là Tần Cửu Tần tỷ tỷ mà con nói với người."
Nhạc Mẫn đứng dậy mỉm cười nói: "Ta đã sớm nghe Sở Sở nói qua, nói nàng và Tư Tư ở đây, nhiều lần được Tần cô nương giúp đỡ, Nhạc Mẫn thật sự rất cảm kích."
Thượng Tư Tư nghe vậy, cau mày, trong trẻo nói: "Là giúp đỡ Sở Sở, ta không cần ai giúp đỡ cả."
Nhạc Mẫn liếc mắt nhìn Thượng Tư Tư một cái, đã thấy nàng ngoảnh mặt đi, nhìn về nơi khác. Bà khẽ cười bảo: "Tần cô nương đừng khách khí, tâm trạng của đứa nhỏ này đang không được tốt."
Tần Cửu cười nhàn nhạt: "Nhạc thượng thư khách khí, quả thực nhị công chúa không cần ta giúp đỡ, thế nhưng nhị công chúa vào hôm Trung Thu, đã giúp cho Đại Dục quốc chúng ta, đấy lại là một đại ân."
"Ngươi không cần cảm kích, ta cũng không phải giúp cho ngươi." Thượng Tư Tư lạnh lùng nói, đôi mắt trong trẻo hiện lên màu sắc lạnh lẽo.
Tuy rằng Thượng Tư Tư tính tình cao ngạo lạnh lùng, nhưng vẫn chưa bao giờ trực tiếp đối chọi gay gắt với Tần Cửu như thế. Hôm nay xem, có lẽ Tần Cửu đã vô tình làm gì đắc tội nàng. Song Tần Cửu nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không nhớ được mình đã làm gì khiến nàng phật lòng.
"Tần tỷ tỷ ngồi xuống đi!" Thượng Sở Sở nhìn thấy không khí lúng túng giữa hai người, kéo góc áo Tần Cửu ý bảo nàng ngồi xuống, cầm bình trà lên, gót một chung trà đẩy đến trước mặt nàng.
Một trận cầm nhạc vang lên, mọi người vội đặt chung cốc trong tay xuống, chỉ thấy Khánh đế đang được Nhan Duật dìu đỡ bước lên long ỷ ở giữa đại điện.
"Nàng thật sự không muốn nó đến vậy sao?" Nhan Duật nhìn Tần Cửu, bên trong đôi mắt lóng lánh là ánh sáng nguy hiểm, nụ cười trên khóe môi đã tắt, vẻ mặt tái nhợt trôi nổi một tầng xanh mét.
Từ khi Tần Cửu hợp tác với Nhan Duật đến này, vẫn chưa bao giờ bắt gặp biểu cảm đáng sợ như vậy từ Nhan Duật, trong lòng nháy mắt chợt lạnh. Chiếc vọng này đối với hắn mà nói, đúng là rất quan trọng, dù sao gì nó cũng là đồ vật của mẫu phi hắn.
Nàng không nói nữa, hắn hiện giờ đã là một nhân vật chạm vào có thể bỏng tay của Lệ Kinh, nàng vẫn còn chuyện phải làm. Hai người bọn họ, hẳn là không nên tiếp tục day dưa, tránh sinh thêm một số chuyện không mong muốn.
"Muốn dứt khỏi ta đúng không?" Nhan Duật bỗng nhiên cười lạnh, tựa như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng.
Giọng của hắn lạnh như băng, hàng mi nhướng lên, bên dưới là ánh mắt hẹp dài, lại lóng lánh bĩnh tĩnh mang theo ánh sáng đau thương.
"Ngươi đã có được điều ngươi muốn, nghe nói ngươi sẽ là hoàng thái đệ, chúng ta cũng nên giải trừ minh ước." Tần Cửu chậm rãi nói.
"Được, đây là nàng nói." Nhan Duật ngồi xuống, gom nhặt mấy mảnh vòng ngọc vỡ, nhặt lại từng mảnh từng mảnh một, động tác nhẹ nhàng mà thong thả.
Tần Cửu bắt gặp khuôn mặt nhìn nghiêng mang vẻ hờ hững của hắn, trong lòng cũng tựa như bị nghiền nát giống với những mảnh vỡ của vòng ngọc, nàng chậm rãi đi qua bàn ngồi xuống, không hề nhìn hành động đầy cẩn trọng của hắn nữa.
Hắn dùng một cái khăn gấm, gói vòng ngọc lại, đứng dậy đi đến trước mặt nàng. Hắn nheo mắt lại, ánh mắt liền dừng bất động trên khuôn mặt nàng, đôi đồng tử hẹp dài đen láy như ẩn chứa sự thâm trầm của biển sâu, sâu xa như vậy, làm cho nàng không thể nhìn thấu. Hắn cứ nhìn nàng chằm chằm như vậy, một lát sau, hắn lại bỗng nở nụ cười, đó là một nụ cười mị hoặc đến cực điểm, hắn thờ ơ nhíu mày, đem khăn gấm bọc vòng ngọc ném vào trong lòng nàng.
"Vòng ngọc này là của nàng, nó cũng giống như trái tim của ta, cho dù có vỡ thành ngàn vạn mảnh, thì vẫn như cũ thuộc về nàng. Nếu nàng không cần nó nữa, vậy hãy vứt nó đi đi!" Dứt lời, hắn huýt một tiếng, Bạch Nhĩ đang chơi đùa vui vẻ với Hoàng Mao trong khóm hoa cúc liền ngoan ngoãn chạy đến.
"Đi thôi!" Khóe môi hắn lại một lần nữa nhấc lên nụ cười mị hoặc hờ hững, chầm chậm ra khỏi phòng, biến mất trong đêm tối.
Hắn đi rồi, cũng không hề quay đầu nhìn lại cứ như vậy mà đi.
Tần Cửu khẽ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại không biết vì sao tuyệt không một chút nhẹ nhõm thoải mái, ngược lại càng thêm nặng trĩu. Nàng gục đầu xuống, ánh mắt đảo qua khăn gấm của Nhan Duật trong lòng, đưa tay cẩn thận mở nó ra.
Những mảnh nhỏ của vòng ngọc óng ánh xanh biếc lóe sáng lạnh lẽo bên dưới ngọn đèn, trong tích tắc như đâm vào làm mắt nàng nhói đau.
Hoàng Mao nhìn thấy Bạch Nhĩ đi rồi, lưu luyến đuổi theo chốc lát, sau đó liền bay trở vào trong phòng, thu cánh lại đứng trên bàn, nghiêng đầu nhìn Tần Cửu, bộ dạng có chút ủy khuất.
Tần Cửu vừa bắt gặp dáng vẻ thu người nhỏ bé u oán của nó, nhất thời nhớ tới bộ dạng vừa rồi của Nhan Duật, trong lòng một trận lo lắng, "Muốn nói gì thì cứ nói đi, đừng dùng đôi mắt nhỏ ủy khuất như thế nhìn ta, ngươi nghĩ rằng ta không biết trong bụng ngươi có bao nhiêu ý nghĩ xấu xa sao?"
Hoàng Mao không hiểu ý nghĩ xấu là gì, còn tưởng rằng đó là một loại rượu ngon nào đó, nháy mắt từ buồn chuyển vui, nhìn Tần Cửu kêu lên: "Ý nghĩ xấu, uống ý nghĩ xấu." Nói xong, ngoạm chén lưu ly trên bàn đến trước mặt Tần Cửu, muốn Tần Cửu cho nó uống ý nghĩ xấu.
Tần Cửu phì cười một tiếng, vuốt ve nhúm lông vàng trên đầu Hoàng Mao, khẽ giọng nói: "Nếu uống vào sẽ càng tệ hơn."
——-
Ngày thọ thần của Khánh đế, tiết trời đặc biệt tốt, khi Tần Cửu vào cung, ráng mây rực rỡ đang thiêu đốt ở trời Tây, báo hiệu ngày mai cũng có thể là một ngày đẹp trời.
Tần Cửu vừa đến trước điện, đã gặp Lâm chiêu viên. Huệ phi bị đày đến lãnh cung, Nhàn Phi không biết tung tích, hiện giờ, trong hậu cung của Khánh đế, Lâm chiêu viên có thân phận cao nhất, nghe nói Khánh đế đã để nàng tiếp quản hậu cung.
Tuy rằng Lâm chiêu viên tuổi vẫn còn trẻ, nhưng lại làm việc rất thận trọng. Lẽ ra hiện tại con đường vinh quang của nàng đang rộng mở, vốn có thể ăn mặc huy nga lộng lẫy, song, nàng chỉ mặc váy áo thêu hoa hồng màu hồng cánh sen, vạt áo viền chỉ vàng, tóc cài một cây trâm phượng, ăn mặc vừa vặn, đẹp đẽ quý giá mà không hề khoa trương, vừa hay cũng rất phù hợp với ngày mừng hôm nay.
Nhìn thấy Tần Cửu đến, Lâm Chiêu viên giữa sự vây quanh của các cung nữ đi đến, cười nhàn nhạt nói: "Nhiều ngày không gặp Tần cô nương, từ lâu vẫn luôn muốn tâm sự với ngươi, đêm nay hãy ngồi cùng một chỗ với bản cung."
Tần Cửu khẽ hành lễ: "Quấy rầy nương nương rồi." Đối với vị Lâm chiêu viên có vẻ ngoài vô cùng giống với Tĩnh thái phi này, Tần Cửu thật sự rất có hứng thú.
Sùng Nhân điện đã sớm thay đổi hoàn toàn cách bài trí, các ngọn đèn cung đình treo trên cao, chiếu sáng đại điện bằng một sắc vàng rực rỡ. Các chỗ ngồi đã được sắp xếp xong, Tần Cửu theo Lâm chiêu viên ngồi xuống tại vị trí của các tần phi. Nơi này ngăn cách với chỗ ngồi của các thần tử bằng một bình phong trong suốt, từ đây có thể lờ mờ nhìn thấy những người trong điện.
Khánh đế vẫn chưa đến, thịnh yến còn chưa bắt đầu, một ít nữ quyến của các quan viên ngồi ở những bàn chung quanh trò chuyện với nhau, thi thoảng lại liếc mắt nhìn Tần Cửu đang ngồi bên cạnh Lâm chiêu viên. Dường như các nàng rất tò mò về Tần Cửu. Trước đó vài ngày, nàng vẫn là yêu nữ của Thiên Thần Tông, hiện giờ lại nhanh chóng biến thành truyền kỳ nữ tử ẩn thân nhẫn nhục ở Thiên Thần Tông, đúng là làm các nàng rất không tưởng tượng được.
Tần Cửu đã sớm quen với chuyện trở thành tiêu điểm của đủ loại ánh mắt, nàng ung dung bưng chung trà lên, chậm chạp thưởng trà.
Lâm chiêu viên cười yếu ớt: "Tần cô nương đúng là một kỳ nữ vừa thông minh lại vô cùng can đảm, có thể ẩn mình ở một nơi như Thiên Thần Tông chờ đợi hết hai năm, làm được môn chủ, quả nhiên khiến người khác rất đỗi khâm phục. Ngươi biết không, hiện tại ở trong cung, mọi người đều nói về ngươi."
Tần Cửu nhấp một ngụm trà, khẽ cười bảo: "Nương nương ca ngợi sai rồi. Nghe nói, hiện giờ nương nương cai quản lục cung, hẳn là phải vô cùng vất vả!" Trải qua biến loạn Thiên Thần Tông, có rất nhiều nơi trong cung phải tu sửa lại, nếu không có năng lực và cơ trí, e là rất khó làm tốt.
"Có thể vì bệ hạ phân ưu, đó là phúc phần của ta, tần phi của bệ hạ không nhiều, nên cũng không vất vả gì. Tuy nhiên, trước đó vài ngày, có một ít gia quyến của An Lăng phủ và Tạ phủ vào dịch đình làm tội nô, sắp xếp công việc cho bọn họ, thật sự khiến ta phải tốn ít tâm tư. Nhất là vương phi của An Lăng vương, không biết vì sao lại sinh non, vốn công việc của nàng cũng không quá nặng nề, chuyện này làm cho trong lòng bản cung khó chịu đã lâu." Lâm chiêu viên nói xong, khẽ thở dài một hơi.
Tần Cửu cúi đầu vuốt ve khung hoa thêu trong tay, phía trên thêu một nụ hoa màu hồng nhạt chờ khoe sắc.
"Chẳng qua, bản cung thật sự có chút ngờ vực trong chuyện lần này. Tin Tô tiểu thư mang thai là truyền ra khi Tô gia xảy ra chuyện, bấy giờ nàng vẫn chưa gả cho An Lăng vương được bao lâu, hiện tại vào dịch đình làm tội nô, liền sinh non, chẳng phải là quá trùng hợp sau, khó tránh khỏi làm cho người ta nghi ngờ." Lâm chiêu viên đè thấp giọng nói.
Chuyện Lâm chiêu viên nghi ngờ, Tần Cửu cũng từng nghĩ đến. Chẳng qua, bất luận là thật hay giả, đều chứng tỏ Nhan Túc có tình với Tô Vãn Hương, nếu không, sao thể dựng chuyện để bảo vệ nàng như thế? 2
Tần Cửu cười trong trẻo, "Chuyện đã qua rồi, nương nương không nên quá để tâm."
Lâm chiêu viên nhón một quả nho đưa vào miệng, khẽ cười bảo: "Ngươi nói cũng đúng."
Hai người đang nói chuyện, liền thấy Thượng Sở Sở đã tới đang đi về phía Tần Cửu, mấy ngày không thấy, tiểu cô nương nhìn qua có vài phần tiều tụy. Nàng hành lễ với Lâm chiêu viên, "Chiêu viên nương nương, ta muốn tâm sự với Tần tỷ tỷ, giới thiệu dì Mẫn của ta với Tần tỷ tỷ, không biết nương nương có thể ta cho mượn nàng một lúc không."
Lâm chiêu viên che miệng cười bảo: "Tùy tam công chúa làm chủ, bản cung đâu thể giữ riêng Tần cô nương, các ngươi cứ đi tán gẫu với nhau đi."
Thượng Sở Sở trong veo nói: "Đa tạ nương nương." Dứt lời kéo tay Tần Cửu, đi về phía chỗ ngồi của Vân Thiều quốc.
"Ta vô cùng lo lắng cho Phi Phàm, vốn muốn dẫn dì Mẫn đi cầu xin hoàng thượng, để Phi Phàm theo chúng ta về Vân Thiều quốc. Nhưng nhị tỷ lại không cho ta nhúng tay vào việc này, tỷ ấy nói Tần tỷ tỷ sẽ có cách cứu hắn, không biết có phải không?" Thượng Sở Sở nhỏ giọng bên tai Tần Cửu hỏi.
Tần Cửu cầm tay Thượng Sở Sở, cười khẽ bảo: "Ngươi yên tâm. Dì Mẫn mà người nói, là sứ thần mẫu hoàng công chúa đặc biệt phái đến chúc thọ cho Thánh Thượng, nữ thượng thư của Vân Thiều quốc Nhạc Mẫn đúng không? Tần Cửu có nghe nói qua, Vân Thiều quốc phái sứ thần đến chúc thọ, tiện thể mang hai vị công chúa quay trở về.
Thượng Sở Sở gật đầu, "Đúng vậy, chốc lát nữa ta sẽ giới thiệu với ngươi."
Ngồi ở mép bàn, là nhị công chúa Thượng Tư Tư đang trò chuyện với một nữ nhân, người ấy khoảng ngoài ba mươi, vận một thân trang phục nữ quan của Vân Thiều quốc, dung mạo tú lệ, khóe môi giữ ý cười thanh nhã, nhìn qua trông rất thân thiện, nhưng nhất cử nhất động đều mang theo uy nghi của một vị quan. Tần Cửu từng nghe kể về Nhạc Mẫn, bà là một tài nữ của Vân Thiều quốc, làm quan thanh liêm, uy danh vang vọng, có thể thấy được nữ hoàng của Vân Thiều cực kỳ coi trọng thọ yến lần này, nên mới phái một nhân vật trọng vọng như vậy đến.
"Tần tỷ tỷ, đây là hoàng dì Nhạc Mẫn, người giữ chức thượng thư ở Vân Thiều quốc, lần này người đại diện cho Vân Thiều quốc đến chúc thọ. Dì Mẫn, đây là Tần Cửu Tần tỷ tỷ mà con nói với người."
Nhạc Mẫn đứng dậy mỉm cười nói: "Ta đã sớm nghe Sở Sở nói qua, nói nàng và Tư Tư ở đây, nhiều lần được Tần cô nương giúp đỡ, Nhạc Mẫn thật sự rất cảm kích."
Thượng Tư Tư nghe vậy, cau mày, trong trẻo nói: "Là giúp đỡ Sở Sở, ta không cần ai giúp đỡ cả."
Nhạc Mẫn liếc mắt nhìn Thượng Tư Tư một cái, đã thấy nàng ngoảnh mặt đi, nhìn về nơi khác. Bà khẽ cười bảo: "Tần cô nương đừng khách khí, tâm trạng của đứa nhỏ này đang không được tốt."
Tần Cửu cười nhàn nhạt: "Nhạc thượng thư khách khí, quả thực nhị công chúa không cần ta giúp đỡ, thế nhưng nhị công chúa vào hôm Trung Thu, đã giúp cho Đại Dục quốc chúng ta, đấy lại là một đại ân."
"Ngươi không cần cảm kích, ta cũng không phải giúp cho ngươi." Thượng Tư Tư lạnh lùng nói, đôi mắt trong trẻo hiện lên màu sắc lạnh lẽo.
Tuy rằng Thượng Tư Tư tính tình cao ngạo lạnh lùng, nhưng vẫn chưa bao giờ trực tiếp đối chọi gay gắt với Tần Cửu như thế. Hôm nay xem, có lẽ Tần Cửu đã vô tình làm gì đắc tội nàng. Song Tần Cửu nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không nhớ được mình đã làm gì khiến nàng phật lòng.
"Tần tỷ tỷ ngồi xuống đi!" Thượng Sở Sở nhìn thấy không khí lúng túng giữa hai người, kéo góc áo Tần Cửu ý bảo nàng ngồi xuống, cầm bình trà lên, gót một chung trà đẩy đến trước mặt nàng.
Một trận cầm nhạc vang lên, mọi người vội đặt chung cốc trong tay xuống, chỉ thấy Khánh đế đang được Nhan Duật dìu đỡ bước lên long ỷ ở giữa đại điện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.