Chương 129: Xin lỗi, đã làm bẩn y phục của ngài rồi
Nguyệt Xuất Vân
01/07/2018
Vì sao nàng liều mạng như vậy?
Để tránh trong quá trình xuống tháp trúc, tú cầu bị hắn cướp mất, cho nên, nàng đã chọn nhảy thẳng xuống sao? Hắn có chút khó hiểu, để giành tú cầu, đền bằng tính mạng bản thân, đáng sao? Rơi từ tháp trúc cao thế này xuống, cho dù khinh công giỏi, ngã không chết nhưng khẳng định cũng sẽ bị thương.
Nhan Túc buông tay, người thuận thế trèo xuống dưới. Trèo từ tầng mười bảy xuống tầng mười sáu, lại nhảy thẳng từ tầng mười sáu đến tầng mười bốn.
Thế rơi xuống của Tần Cửu rất nhanh, nhưng động tác bay xuống phía dưới của Nhan Túc cũng cực mạnh mẽ, nhìn từ đằng xa, thậm chí không nhìn thấy động tác mũi chân hắn điểm nhẹ lên xà gỗ, chỉ thấy thân mình hắn bay xuống dưới.
Ngay vào lúc hắn sắp bắt kịp Tần Cửu, hắn lại nhìn thấy một nụ cười quỷ dị bên khóe môi Tần Cửu. Chỉ thấy nàng đột nhiên đưa cánh tay trái ra, kéo lên phía trước, một tấm vải đỏ lớn căng phồng gió, giống như một chiếc ô lớn, che khuất hắn và nàng.
Sau khi chiếc ô lớn màu đỏ kia xòe ra, sức rơi xuống của Tần Cửu đã chậm lại. Mà Nhan Túc, không thu lại được động tác của mình, lại rơi xuống dưới một tầng nữa, hắn mới đưa tay bám lấy một cây xà gỗ của tháp trúc.
Hắn liếc mắt nhìn lại, Tần Cửu xòe ô đỏ thẫm bay xuống từ bên cạnh hắn.
Khoảnh khắc đó, hắn nhìn thấy rõ ràng nữ tử chớp chớp mắt với hắn, mang theo đắc ý và khiêu khích. Lông mi của nàng rất dài, vụt sáng giống như cánh bướm, chiếu ra một bóng mờ ở làn da dưới mắt trắng mịn như sứ. Ánh nắng xuyên qua tán ô đỏ thẫm chiếu lên người nàng, nhuộm lên má nàng màu đỏ ửng nhàn nhạt, quyến rũ mà kiều diễm.
Ánh mắt hắn quét qua người nàng, kinh ngạc sững sờ phát hiện ra trên người nàng lại chỉ mặc một chiếc quần lụa màu trắng, váy màu đỏ tươi không cánh mà bay. Nhưng ngay sau đó hắn đã hiểu ra, thật ra chiếc ô lớn màu đỏ đó chính là váy của nàng. Không biết từ lúc nào váy của nàng đã bị nàng cởi xuống, bởi vì cực kỳ rộng rãi, chỉ dùng tơ quấn quanh eo, bên ngoài lại nối liền sợi tơ, đã làm thành chiếc ô đỏ lớn.
Chuyện thế này, rốt là làm được như thế nào?
Thử hỏi, trong quá trình rơi xuống, phải duy trì tâm thái thấy chết không sờn bình tĩnh như thế nào mới có thể làm được chuyện như thế này?
Xem ra, quả thực nàng không sợ chết, hơn nữa, còn không biết xấu hổ.
Thử hỏi, có nữ tử nào, sẽ nghĩ tới dùng váy của mình để giữ mạng chứ? Hắn nghĩ cũng chỉ có yêu nữ này mới có thể làm được. Nữ nhân khác, e rằng cho dù đã nghĩ ra, chắc là tình nguyện chết đi, cũng sẽ không cởi váy của mình ra.
Khoảnh khắc này, Nhan Túc thật sự không biết nên bội phục hay khinh bỉ yêu nữ kia nữa.
Cũng chính là trong khoảnh khắc suy nghĩ, nàng đã lướt qua người hắn như ngọn gió. Thậm chí nàng còn giơ tú cầu trong tay phải với hắn.
Kỳ thực, cũng chỉ mình Nhan Túc biết, vừa rồi mình dốc hết sức lực để đuổi theo nàng, thật ra không phải để giành lấy tú cầu trong tay nàng. Thật ra hắn chỉ muốn bắt lấy tay nàng, thậm chí không hề nghĩ đến chuyện tú cầu.
Nếu nói, hắn không muốn nàng chết, bản thân Nhan Túc cảm thấy không có khả năng. Thế nhưng, có lẽ hắn không muốn để nàng chết dễ dàng như thế, nàng đã là đối thủ mạnh nhất trong lòng hắn, đương nhiên là để hắn đánh bại nàng, sau khi khiến nàng tâm phục khẩu phục, mới có thể chết được. Như thế mới là kết quả hắn muốn, mà không phải, cứ không hề báo trước như vậy mà chết trước mặt hắn.
Cho nên, nhìn thấy cuối cùng nàng sẽ không ngã chết, trong lòng Nhan Túc vẫn có một chút vui mừng.
Mặc dù Tần Cửu đã xòe rộng váy áo ra, căng phồng gió, thế rơi xuống đã giảm chậm trong nháy mắt, nàng sẽ không ngã chết, thế nhưng vẫn không tránh khỏi sẽ bị thương, Tần Cửu đã chuẩn bị hôn môi với đất. Song, nàng không hề ngã xuống mặt đất, mà ngã vào trong một vòng ôm ấm áp rộng lớn.
Người ôm lấy nàng, bị sức rơi của nàng đập vào khiến người lùi thịch thịch thịch về sau vài bước, sau đó ôm nàng ngã sấp mông xuống mặt đất, nền của trường diễn võ đều là đất, hai người bọn họ gục trên mặt đất, cuốn lên bụi bặm đầy đất. Thế nhưng, người nằm trên mặt đất không hề buông Tần Cửu ra, vẫn ôm nàng rất chặt.
Tần Cửu cảm thấy lục phủ ngũ tạng toàn thân giống như đều bị chấn động đến mức dịch chuyển vị trí, nàng nằm sấp trên người người kia một lúc lâu cũng không động đậy chút nào. Người bị nàng đè lên người cũng không động đậy, mà thở dồn dập gấp gáp.
Sau một lúc lâu, Tần Cửu mới mệt mỏi mở mí mắt ra, híp mắt nhìn qua. Nàng nhìn thấy Nhan Duật, có chút bất ngờ. Thật ra, nàng cho rằng là Tỳ Ba.
Dường như tâm trạng hiện giờ của Nhan Duật cực kỳ không tốt, bỗng chốc đáy của đôi mắt phượng tuyệt mĩ đó có một tia sáng kỳ lạ lướt qua, hắn chăm chú nhìn thẳng vào nàng, nhìn thấy ánh mắt của nàng, giống như chim ưng vỗ cánh bay lượn dưới trời xanh đã tìm được con mồi, sắc bén, chuẩn xác, mang theo giận dữ không hề che giấu bám chặt lấy ánh mắt nàng.
Tần Cửu nhắm mắt lại, cảm thấy hơi khó hiểu, tốt xấu gì nàng đã liều mạng giành được tú cầu cho hắn, dáng vẻ của hắn lại không cảm kích chút nào, thật sự bất chấp lý lẽ. Khóe môi nàng cong lên thành ý cười kiều diễm, giơ tú cầu trong tay lên với hắn: “Vương gia, ta... thắng rồi. Tú cầu... cho ngài."
Nàng vừa nói xong, đã cảm thấy trong cổ họng ngai ngái một hồi, không nhịn được mở miệng nôn ra một ngụm máu lớn, không hề khách sáo phun hết lên trên vạt áo trước ngực Nhan Duật, trong nháy mắt, đã làm ướt một mảng lớn y phục của hắn.
Suy cho cùng đối thủ là Nhan Túc, giữa lúc sơ ý đã sớm bị nội thương, lại cộng thêm cú rơi vừa rồi, cơ thể có chút không chịu nổi. Mà miệng vết thương trên bả vai cũng hợp sức, đau đến mức khiến Tần Cửu nhíu mày. Nàng lau máu tươi ở khóe môi, mạnh mẽ đè xuống ý muốn thổ huyết đang mãnh liệt trào lên lần thứ hai trong lồng ngực, nở nụ cười áy náy với Nhan Duật: “Vương gia, xin lỗi, đã làm bẩn y phục của ngài rồi. Quay vê, ta đền ngài một bộ đẹp hơn."
Nàng nói xong, lập tức chống người muốn đứng dậy khỏi người Nhan Duật, Nhan Duật nằm trên mắt đất, ánh mắt sắc bén gắt gao nhìn chằm chằm nàng, dường như trong ánh mắt đó đã mang theo móc câu, lại dường như chứa keo hồ, muốn bám dính chặt vào nàng. Hắn không hề lên tiếng, nhưng cánh tay ôm eo nàng lại không hề có chút ý tứ buông lỏng nào.
Tần Cửu cho rằng Nhan Duật muốn lấy tú cầu trong tay nàng, vì thế lại đưa tay ra đưa tú cầu đến trước mặt hắn, cười xinh đẹp nói: "Vương gia, cho ngài tú cầu." Nói xong, nàng đặt tú cầu lên người Nhan Duật.
Tỳ Ba đã sớm cất bước chạy vội tới, hắn ngồi xổm xuống, dùng sức tách cánh tay Nhan Duật ra, lúc này mới đỡ Tần Cửu lên khỏi người Nhan Duật, hắn nhỏ giọng hỏi bên tai Tần Cửu: "Có bị thương nặng không?"Tần Cửu thấp giọng nói: "Lát nữa dìu ta vào trong xe ngựa."
Tỳ Ba gật gật đầu, đỡ Tần Cửu đến chiếc ghế bên cạnh.
Chu Thắng ầm ầm ĩ ĩ chạy tới hỏi: "Tần cô nương, cô không sao chứ? Ôi chao, sao lại nôn nhiều máu như vậy, bị thương rồi phải không?"
"Không sao, đương nhiên là không sao." Tần Cửu che miệng cười tủm tỉm nói.
Nhan Duật nằm ở trên mặt đất một lát, tùy tùng của hắn vội vàng vây quanh, vào lúc mọi người đều cho rằng hắn bị Tần Cửu đập vào đến mức bị thương, hắn chậm rãi bò dậy. Phủi bụi bặm trên người, mặc y phục đã dính máu tươi của Tần Cửu, sắc mặt bình tĩnh ngồi trở lại ghế.
Hắn đưa tay vịn lấy ghế tựa, mới ổn định được sự rung động của ngón tay.
Vừa rồi, ngón tay của hắn vẫn luôn rung rung nhỏ đến mức không thể nhận thấy, người khác không thể nhìn ra, nhưng hắn lại có thể phát hiện được.
Hắn không biết rốt cuộc mình bị làm sao, nhưng trong lòng hắn lại cảm nhận được một tình cảm rất phức tạp.
Đó chính là hoảng hốt, nghĩ lại mà sợ, và cả phẫn nộ.
Khi thấy nàng nhảy xuống khỏi tháp trúc rất cao, khoảnh khắc đó, trong đầu hắn ầm một tiếng, hoàn toàn trống rỗng. Lúc đó, nhịp đập của trái tim hắn chấm dứt, suy nghĩ dừng lại, thính giác không nhạy, thị lực mất đi.
Tiếng hô sợ hãi của mọi người xung quanh, hắn hoàn toàn không nghe thấy. Dường như hắn cũng không nhìn thấy cảnh vật trước mắt, toàn bộ đã trở thành hư ảo trắng đen, chỉ có màu đỏ kia là rõ ràng, là sự chân thực hắn có thể nhìn thấy, còn lại đều là phù vân.
Thậm chí hắn không biết rốt cuộc mình đi đến dưới tháp trúc như thế nào, là đi? Nhảy? Hay là nhún người vọt lên? Hắn thật sự không nhớ nữa.
Hắn chỉ biết mình phải đỡ được nàng, tuyệt đối không thể để nàng ngã xuống đất. Sau đó, quả thực hắn đã làm được.
Hắn đã đỡ được nàng, khi ôm ôn ngọc noãn ngọc khắp lòng, cả người mới khôi phục, tiếng thét chói tai và tiếng quát tháo lo lắng xung quanh mới truyền vào trong tai hắn. Nhưng ngón tay hắn lại không ngừng rung rung.
Hắn biết, đó là biểu hiện của hoảng hốt, nghĩ lại mà sợ. Mà sau khi xác định nàng bình an vô sự, trong hoảng hốt và sợ hãi, lại có thêm phẫn nộ.
Sao nàng có thể nhảy xuống? Sao có thể?
"Vương gia có bị thương không?" Thượng thư bộ Binh Hầu Tuấn hỏi.
Nhan Duật thở phào nhẹ nhõm, lười biếng dựa lên ghế tựa, híp mắt, cười tủm tỉm nói: "May mà Cửu gia không đầy đặn lắm, nếu như đổi thành Tiểu Thu Dung của Vô Ưu cư, bây giờ bản vương đâu còn có thể nói chuyện ở đây, e rằng đã sớm bị đập làm tổn thương rồi."
Thu Dung cô nương của Vô Ưu cư, là một mỹ nhân có tiếng, nàng nổi tiếng đầy đặn, chỉ cần từng đi dạo trong chốn câu lan ôn hương, đều từng nghe tên nàng.
Mọi người nghe thấy lời của Nhan Duật, tất cả lập tức cười vang. Nhan Túc đã sớm xuống khỏi tháp trúc, hắn đứng ở dưới tháp một lát, mới chậm rãi đi từ tháp trúc đến.
Cuộc tranh tài này, cuối cùng bên Nhan Túc là ba ván thắng hai ván.
Suy cho cùng Tô tướng cũng là lão thần có thể diện, khó mà nói gì nữa. Bởi vì người đến đây xem võ hôm nay, phần lớn là trọng thần trong triều, mọi người tận mắt nhìn thấy bên Nhan Duật thắng. Có điều, bởi vì đám người Tần Cửu là người của Thiên Thần tông, vẻ mặt của ông ta không khỏi có chút không cam lòng.
Tần Cửu thấy chuyện đã kết thúc, bèn đứng dậy nói muốn về trước với Nhan Duật, thật ra, nàng thật sự không chịu nổi nữa. Nhan Duật gật gật đầu, Tỳ Ba đỡ nàng ra khỏi trường diễn võ.
Trước khi đi, nàng quay đầu nhìn một cái, chỉ thấy Nhan Túc ôm cánh tay nghiêng người dựa dưới tháp trúc, híp mắt nhìn nàng, trong ánh mắt giống như đóng băng, trào dâng sóng nhỏ không thể nhìn kỹ. Nhan Duật tựa vào ghế, đang cười đùa nói chuyện với người bên cạnh.
Tần Cửu vừa lên xe ngựa, lập tức lại nôn ra một ngụm máu, không chịu nổi nữa, đã hôn mê.
Xe ngựa lăn lên phía trước, nàng cảm thấy mình giống như đang đi trong sương mù, lại giống như bay lượn trong mây. Trên người đau đớn đến tột cùng, lồng ngực như bị lấp kín, cũng không thể hô hấp nữa.
Rất nhiều người rất nhiều chuyện, bừng bừng trong đầu óc.
Đó là ác mộng của cả đời nàng.
Nàng cuộn tròn người, dựa vào trong một vòng ôm ấm áp.
Để tránh trong quá trình xuống tháp trúc, tú cầu bị hắn cướp mất, cho nên, nàng đã chọn nhảy thẳng xuống sao? Hắn có chút khó hiểu, để giành tú cầu, đền bằng tính mạng bản thân, đáng sao? Rơi từ tháp trúc cao thế này xuống, cho dù khinh công giỏi, ngã không chết nhưng khẳng định cũng sẽ bị thương.
Nhan Túc buông tay, người thuận thế trèo xuống dưới. Trèo từ tầng mười bảy xuống tầng mười sáu, lại nhảy thẳng từ tầng mười sáu đến tầng mười bốn.
Thế rơi xuống của Tần Cửu rất nhanh, nhưng động tác bay xuống phía dưới của Nhan Túc cũng cực mạnh mẽ, nhìn từ đằng xa, thậm chí không nhìn thấy động tác mũi chân hắn điểm nhẹ lên xà gỗ, chỉ thấy thân mình hắn bay xuống dưới.
Ngay vào lúc hắn sắp bắt kịp Tần Cửu, hắn lại nhìn thấy một nụ cười quỷ dị bên khóe môi Tần Cửu. Chỉ thấy nàng đột nhiên đưa cánh tay trái ra, kéo lên phía trước, một tấm vải đỏ lớn căng phồng gió, giống như một chiếc ô lớn, che khuất hắn và nàng.
Sau khi chiếc ô lớn màu đỏ kia xòe ra, sức rơi xuống của Tần Cửu đã chậm lại. Mà Nhan Túc, không thu lại được động tác của mình, lại rơi xuống dưới một tầng nữa, hắn mới đưa tay bám lấy một cây xà gỗ của tháp trúc.
Hắn liếc mắt nhìn lại, Tần Cửu xòe ô đỏ thẫm bay xuống từ bên cạnh hắn.
Khoảnh khắc đó, hắn nhìn thấy rõ ràng nữ tử chớp chớp mắt với hắn, mang theo đắc ý và khiêu khích. Lông mi của nàng rất dài, vụt sáng giống như cánh bướm, chiếu ra một bóng mờ ở làn da dưới mắt trắng mịn như sứ. Ánh nắng xuyên qua tán ô đỏ thẫm chiếu lên người nàng, nhuộm lên má nàng màu đỏ ửng nhàn nhạt, quyến rũ mà kiều diễm.
Ánh mắt hắn quét qua người nàng, kinh ngạc sững sờ phát hiện ra trên người nàng lại chỉ mặc một chiếc quần lụa màu trắng, váy màu đỏ tươi không cánh mà bay. Nhưng ngay sau đó hắn đã hiểu ra, thật ra chiếc ô lớn màu đỏ đó chính là váy của nàng. Không biết từ lúc nào váy của nàng đã bị nàng cởi xuống, bởi vì cực kỳ rộng rãi, chỉ dùng tơ quấn quanh eo, bên ngoài lại nối liền sợi tơ, đã làm thành chiếc ô đỏ lớn.
Chuyện thế này, rốt là làm được như thế nào?
Thử hỏi, trong quá trình rơi xuống, phải duy trì tâm thái thấy chết không sờn bình tĩnh như thế nào mới có thể làm được chuyện như thế này?
Xem ra, quả thực nàng không sợ chết, hơn nữa, còn không biết xấu hổ.
Thử hỏi, có nữ tử nào, sẽ nghĩ tới dùng váy của mình để giữ mạng chứ? Hắn nghĩ cũng chỉ có yêu nữ này mới có thể làm được. Nữ nhân khác, e rằng cho dù đã nghĩ ra, chắc là tình nguyện chết đi, cũng sẽ không cởi váy của mình ra.
Khoảnh khắc này, Nhan Túc thật sự không biết nên bội phục hay khinh bỉ yêu nữ kia nữa.
Cũng chính là trong khoảnh khắc suy nghĩ, nàng đã lướt qua người hắn như ngọn gió. Thậm chí nàng còn giơ tú cầu trong tay phải với hắn.
Kỳ thực, cũng chỉ mình Nhan Túc biết, vừa rồi mình dốc hết sức lực để đuổi theo nàng, thật ra không phải để giành lấy tú cầu trong tay nàng. Thật ra hắn chỉ muốn bắt lấy tay nàng, thậm chí không hề nghĩ đến chuyện tú cầu.
Nếu nói, hắn không muốn nàng chết, bản thân Nhan Túc cảm thấy không có khả năng. Thế nhưng, có lẽ hắn không muốn để nàng chết dễ dàng như thế, nàng đã là đối thủ mạnh nhất trong lòng hắn, đương nhiên là để hắn đánh bại nàng, sau khi khiến nàng tâm phục khẩu phục, mới có thể chết được. Như thế mới là kết quả hắn muốn, mà không phải, cứ không hề báo trước như vậy mà chết trước mặt hắn.
Cho nên, nhìn thấy cuối cùng nàng sẽ không ngã chết, trong lòng Nhan Túc vẫn có một chút vui mừng.
Mặc dù Tần Cửu đã xòe rộng váy áo ra, căng phồng gió, thế rơi xuống đã giảm chậm trong nháy mắt, nàng sẽ không ngã chết, thế nhưng vẫn không tránh khỏi sẽ bị thương, Tần Cửu đã chuẩn bị hôn môi với đất. Song, nàng không hề ngã xuống mặt đất, mà ngã vào trong một vòng ôm ấm áp rộng lớn.
Người ôm lấy nàng, bị sức rơi của nàng đập vào khiến người lùi thịch thịch thịch về sau vài bước, sau đó ôm nàng ngã sấp mông xuống mặt đất, nền của trường diễn võ đều là đất, hai người bọn họ gục trên mặt đất, cuốn lên bụi bặm đầy đất. Thế nhưng, người nằm trên mặt đất không hề buông Tần Cửu ra, vẫn ôm nàng rất chặt.
Tần Cửu cảm thấy lục phủ ngũ tạng toàn thân giống như đều bị chấn động đến mức dịch chuyển vị trí, nàng nằm sấp trên người người kia một lúc lâu cũng không động đậy chút nào. Người bị nàng đè lên người cũng không động đậy, mà thở dồn dập gấp gáp.
Sau một lúc lâu, Tần Cửu mới mệt mỏi mở mí mắt ra, híp mắt nhìn qua. Nàng nhìn thấy Nhan Duật, có chút bất ngờ. Thật ra, nàng cho rằng là Tỳ Ba.
Dường như tâm trạng hiện giờ của Nhan Duật cực kỳ không tốt, bỗng chốc đáy của đôi mắt phượng tuyệt mĩ đó có một tia sáng kỳ lạ lướt qua, hắn chăm chú nhìn thẳng vào nàng, nhìn thấy ánh mắt của nàng, giống như chim ưng vỗ cánh bay lượn dưới trời xanh đã tìm được con mồi, sắc bén, chuẩn xác, mang theo giận dữ không hề che giấu bám chặt lấy ánh mắt nàng.
Tần Cửu nhắm mắt lại, cảm thấy hơi khó hiểu, tốt xấu gì nàng đã liều mạng giành được tú cầu cho hắn, dáng vẻ của hắn lại không cảm kích chút nào, thật sự bất chấp lý lẽ. Khóe môi nàng cong lên thành ý cười kiều diễm, giơ tú cầu trong tay lên với hắn: “Vương gia, ta... thắng rồi. Tú cầu... cho ngài."
Nàng vừa nói xong, đã cảm thấy trong cổ họng ngai ngái một hồi, không nhịn được mở miệng nôn ra một ngụm máu lớn, không hề khách sáo phun hết lên trên vạt áo trước ngực Nhan Duật, trong nháy mắt, đã làm ướt một mảng lớn y phục của hắn.
Suy cho cùng đối thủ là Nhan Túc, giữa lúc sơ ý đã sớm bị nội thương, lại cộng thêm cú rơi vừa rồi, cơ thể có chút không chịu nổi. Mà miệng vết thương trên bả vai cũng hợp sức, đau đến mức khiến Tần Cửu nhíu mày. Nàng lau máu tươi ở khóe môi, mạnh mẽ đè xuống ý muốn thổ huyết đang mãnh liệt trào lên lần thứ hai trong lồng ngực, nở nụ cười áy náy với Nhan Duật: “Vương gia, xin lỗi, đã làm bẩn y phục của ngài rồi. Quay vê, ta đền ngài một bộ đẹp hơn."
Nàng nói xong, lập tức chống người muốn đứng dậy khỏi người Nhan Duật, Nhan Duật nằm trên mắt đất, ánh mắt sắc bén gắt gao nhìn chằm chằm nàng, dường như trong ánh mắt đó đã mang theo móc câu, lại dường như chứa keo hồ, muốn bám dính chặt vào nàng. Hắn không hề lên tiếng, nhưng cánh tay ôm eo nàng lại không hề có chút ý tứ buông lỏng nào.
Tần Cửu cho rằng Nhan Duật muốn lấy tú cầu trong tay nàng, vì thế lại đưa tay ra đưa tú cầu đến trước mặt hắn, cười xinh đẹp nói: "Vương gia, cho ngài tú cầu." Nói xong, nàng đặt tú cầu lên người Nhan Duật.
Tỳ Ba đã sớm cất bước chạy vội tới, hắn ngồi xổm xuống, dùng sức tách cánh tay Nhan Duật ra, lúc này mới đỡ Tần Cửu lên khỏi người Nhan Duật, hắn nhỏ giọng hỏi bên tai Tần Cửu: "Có bị thương nặng không?"Tần Cửu thấp giọng nói: "Lát nữa dìu ta vào trong xe ngựa."
Tỳ Ba gật gật đầu, đỡ Tần Cửu đến chiếc ghế bên cạnh.
Chu Thắng ầm ầm ĩ ĩ chạy tới hỏi: "Tần cô nương, cô không sao chứ? Ôi chao, sao lại nôn nhiều máu như vậy, bị thương rồi phải không?"
"Không sao, đương nhiên là không sao." Tần Cửu che miệng cười tủm tỉm nói.
Nhan Duật nằm ở trên mặt đất một lát, tùy tùng của hắn vội vàng vây quanh, vào lúc mọi người đều cho rằng hắn bị Tần Cửu đập vào đến mức bị thương, hắn chậm rãi bò dậy. Phủi bụi bặm trên người, mặc y phục đã dính máu tươi của Tần Cửu, sắc mặt bình tĩnh ngồi trở lại ghế.
Hắn đưa tay vịn lấy ghế tựa, mới ổn định được sự rung động của ngón tay.
Vừa rồi, ngón tay của hắn vẫn luôn rung rung nhỏ đến mức không thể nhận thấy, người khác không thể nhìn ra, nhưng hắn lại có thể phát hiện được.
Hắn không biết rốt cuộc mình bị làm sao, nhưng trong lòng hắn lại cảm nhận được một tình cảm rất phức tạp.
Đó chính là hoảng hốt, nghĩ lại mà sợ, và cả phẫn nộ.
Khi thấy nàng nhảy xuống khỏi tháp trúc rất cao, khoảnh khắc đó, trong đầu hắn ầm một tiếng, hoàn toàn trống rỗng. Lúc đó, nhịp đập của trái tim hắn chấm dứt, suy nghĩ dừng lại, thính giác không nhạy, thị lực mất đi.
Tiếng hô sợ hãi của mọi người xung quanh, hắn hoàn toàn không nghe thấy. Dường như hắn cũng không nhìn thấy cảnh vật trước mắt, toàn bộ đã trở thành hư ảo trắng đen, chỉ có màu đỏ kia là rõ ràng, là sự chân thực hắn có thể nhìn thấy, còn lại đều là phù vân.
Thậm chí hắn không biết rốt cuộc mình đi đến dưới tháp trúc như thế nào, là đi? Nhảy? Hay là nhún người vọt lên? Hắn thật sự không nhớ nữa.
Hắn chỉ biết mình phải đỡ được nàng, tuyệt đối không thể để nàng ngã xuống đất. Sau đó, quả thực hắn đã làm được.
Hắn đã đỡ được nàng, khi ôm ôn ngọc noãn ngọc khắp lòng, cả người mới khôi phục, tiếng thét chói tai và tiếng quát tháo lo lắng xung quanh mới truyền vào trong tai hắn. Nhưng ngón tay hắn lại không ngừng rung rung.
Hắn biết, đó là biểu hiện của hoảng hốt, nghĩ lại mà sợ. Mà sau khi xác định nàng bình an vô sự, trong hoảng hốt và sợ hãi, lại có thêm phẫn nộ.
Sao nàng có thể nhảy xuống? Sao có thể?
"Vương gia có bị thương không?" Thượng thư bộ Binh Hầu Tuấn hỏi.
Nhan Duật thở phào nhẹ nhõm, lười biếng dựa lên ghế tựa, híp mắt, cười tủm tỉm nói: "May mà Cửu gia không đầy đặn lắm, nếu như đổi thành Tiểu Thu Dung của Vô Ưu cư, bây giờ bản vương đâu còn có thể nói chuyện ở đây, e rằng đã sớm bị đập làm tổn thương rồi."
Thu Dung cô nương của Vô Ưu cư, là một mỹ nhân có tiếng, nàng nổi tiếng đầy đặn, chỉ cần từng đi dạo trong chốn câu lan ôn hương, đều từng nghe tên nàng.
Mọi người nghe thấy lời của Nhan Duật, tất cả lập tức cười vang. Nhan Túc đã sớm xuống khỏi tháp trúc, hắn đứng ở dưới tháp một lát, mới chậm rãi đi từ tháp trúc đến.
Cuộc tranh tài này, cuối cùng bên Nhan Túc là ba ván thắng hai ván.
Suy cho cùng Tô tướng cũng là lão thần có thể diện, khó mà nói gì nữa. Bởi vì người đến đây xem võ hôm nay, phần lớn là trọng thần trong triều, mọi người tận mắt nhìn thấy bên Nhan Duật thắng. Có điều, bởi vì đám người Tần Cửu là người của Thiên Thần tông, vẻ mặt của ông ta không khỏi có chút không cam lòng.
Tần Cửu thấy chuyện đã kết thúc, bèn đứng dậy nói muốn về trước với Nhan Duật, thật ra, nàng thật sự không chịu nổi nữa. Nhan Duật gật gật đầu, Tỳ Ba đỡ nàng ra khỏi trường diễn võ.
Trước khi đi, nàng quay đầu nhìn một cái, chỉ thấy Nhan Túc ôm cánh tay nghiêng người dựa dưới tháp trúc, híp mắt nhìn nàng, trong ánh mắt giống như đóng băng, trào dâng sóng nhỏ không thể nhìn kỹ. Nhan Duật tựa vào ghế, đang cười đùa nói chuyện với người bên cạnh.
Tần Cửu vừa lên xe ngựa, lập tức lại nôn ra một ngụm máu, không chịu nổi nữa, đã hôn mê.
Xe ngựa lăn lên phía trước, nàng cảm thấy mình giống như đang đi trong sương mù, lại giống như bay lượn trong mây. Trên người đau đớn đến tột cùng, lồng ngực như bị lấp kín, cũng không thể hô hấp nữa.
Rất nhiều người rất nhiều chuyện, bừng bừng trong đầu óc.
Đó là ác mộng của cả đời nàng.
Nàng cuộn tròn người, dựa vào trong một vòng ôm ấm áp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.