Chương 31
Chinsu_tamthaitu
27/11/2013
Dương Mẫn ngẩn người một lúc. Phải rồi… vậy mà cô quên khuấy đi mất…
-Em… em…
Chỉ thiếu chút nữa anh đã không kìm chế được bản thân mình nữa rồi.
Cô ngẩn cười ra, miệng lẩm bẩm cứ “Không thể nào…”.
- Đợi anh, đợi anh năm phút, à không, ba phút thôi! – Anh vội nắm lấy tay cô rối đứng lên bỏ đi ra chạy ra ngoài. Cô vẫn bần thần ngồi ngay như phỗng, không lẽ… không lẽ… cô thật sự đã có thai? Bần thần một lúc, Dương Mẫn mới bình tĩnh trở lại. Không lí nào cô lại có thai…
Quả thực cô và anh không dùng biện pháp an toàn gì, thế nhưng thực sự cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lí.
Trong vô thức, hai tay cô cứ nắm chặt và vặn vẹo không ngớt, thật sự cô chưa sẵn sàng để làm mẹ. Cũng rất có thể anh nhầm, đôi khi kì kinh nguyệt của cô vẫn đến muộn, phải, nếu chỉ căn cứ vào điều đó rất có thể anh đã nhầm!
Cô hít thật sâu, mắt bỗng thấy cay cay, cô đúng là đại ngốc, tại sao lại không nghĩ đến biện pháp an toàn lúc hai người gần gũi với nhau, xác xuất cô đã mang thai bây giờ rất cao, Dương Mẫn lặng người tựa lưng vào gối nhìn ra cửa sổ. Anh sẽ rất vui, nhưng còn cô…
Anh chạy ra ngoài mua que thử thai, phải, anh chẳng còn quan tâm tới chuyện ngày mai hình ảnh của anh có xuất hiện tràn lan trên mặt báo với một que thử thai trong tay hay không. Anh sắp được làm cha, à không, phải nói là anh đang rất rất hi vọng mình sẽ được làm cha! Người bán thuốc hình như cũng đã nhận ra anh là Triệu Thiên Minh, bà ta hình có vẻ bất ngờ, ngay cả những người mua thuốc khác cũng nhìn anh chằm chằm, nếu là lúc bình thường chắc anh sẽ rất khó chịu, nhưng bây giờ anh chẳng còn thời gian để quan tâm tới xung quanh đang nhìn gì nghĩ gì.
Mua được rồi, anh vội chạy về nhà, anh cũng lo, anh biết phụ nữ trễ kinh do rất nhiều yếu tố, ai mà biết có phải vì cô đã mang thai hay không? Anh hít thật sâu, bình tĩnh lại nào, sao chuyện này lại khiến anh mất bình tĩnh đến thế? Anh cố để đầu óc thật thoải mái, phải rồi, cô thường có kinh vào giữa tháng, nếu tính đến ngày hôm nay, cô đã trễ kinh tới gần nửa tháng, không thể nào là do trùng hợp được! Anh trước nay vốn không thích chơi trò xác xuất, chỉ khi nào nắm chắc trong tay anh mới tin đó là sự thật, vậy mà bây giờ… giống như anh đang chơi một trò chơi cá cược.
- Mẫn! – Anh chạy vào nhà và gọi lớn.
- Em đây! – Cô thở dài lên tiếng.
Cô đang ngồi trên ghế ghế sa-long đợi anh về. Bất giác cô đưa tay dụi mắt.
- Anh về rồi à? – Cô vẫn cầm cái điều khiển tivi bật tới bật lui.
- Ừ! – Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cô và vuốt tóc cô.
- Em sợ lắm! – Cô bật khóc và ôm lấy anh. – Em… em… thật sự em chưa sẵn sàng, lỡ em có thai thì sao?
Anh vòng tay ôm lấy cô, anh rất vui, nhưng cũng rất lo cho cô, là anh muốn có con, nhưng cô lại rất sợ, anh hiểu. Làm một người mẹ, trọng trách rất nặng nề, phải sinh con, nuôi con. Cô sợ là đúng.
- Anh sẽ ở bên em.
Cô không nó gì, một lúc sau cô mới ngẩng đầu lên.
- Em xin lỗi. – Cô cười không thoải mái chút nào. – Đáng lẽ em phải vui chứ, sao lại khóc thế này, anh và ông nội rất muốn có con, đáng lẽ em phải cảm thấy vui mừng mới đúng…
Nói đến đó, mắt cô lại đỏ lên và quay lưng đi. Anh dịu dàng nhưng rất kiên quyết xoay người cô lại, sắc mặt điềm tĩnh, ánh mắt ánh lên niềm vui vì lần đầu được làm cha và nỗi hổ thẹn và tự trách.
- Anh xin lỗi! – Anh nhẹ nhàng áp tay vào má cô. – Nói thế nào nhỉ? Anh rất lo, rất hồi hộp, nếu em có thai, đó là niềm vui lớn nhất trong cuộc đời anh…
Nói đến đây anh ngừng lại và nhìn cô thật lâu. Hai tay nằm chặt lấy tay cô, anh cũng rất lo, thực sự rất lo.
Dương Mẫn mở to đôi mắt nhìn anh, trong một thoáng, lòng cô còn lượng lự, nhưng rất nhanh, cô đã biết được mình nghĩ gì.
Đột nhiên cô mỉm cười và hít thật sâu, nụ cười rất bí hiểm.
- Sao thế? – Anh chợt cảm thấy hơi lo lắng.
- Đưa em que thử thai! – Cô chìa tay ra.
- Đây! – Anh đưa tới ba cái que thử thai cho cô.
- Thôi, em buồn ngủ rồi, đi ngủ đây! – Cô vươn vai ngáp một cái.
- Hở… - Anh bị cô làm cho ngơ ngác.
- Hơ hơ, sáng mai anh đi làm rồi em sẽ thử, ờm… - Cô đủng đỉnh đáp. – Như vậy thật quá dễ dàng với anh, tự nhiên em thấy ghét anh lắm! Sao ông trời lại thiên vị anh như vậy chứ! Phải cho anh nếm mùi chờ đợi cho biết tay! Anh bị cô làm cho ngơ ngác một lúc rồi mới bật cười. Lại còn dám giở trò với anh!
Đêm đó, Dương Mẫn cứ nằm thao thức nhìn ra cửa sổ. Ô cửa sổ có những vệt sáng bàng bạc hằn lên rất đẹp, lúc trước, cô thường nằm áp mặt vào gối và tự hỏi liệu có những thiên thần bay lượn ngoài kia không? Dương Mẫn từ bé đã thích mơ mộng, những mùa hè, cô thường theo ba vè vùng nông thôn, ông ngoại cô có một căn nhà gỗ nằm khuất sau đồng cỏ hoang, nơi đó vốn là một nhà kho, nhưng ba cô đã sửa lại thành một căn nhà nghỉ hè.
Cô rất thích về đó, cô rất nhớ mùi đất ẩm mỗi sáng ban mai, rất nhớ tiếng những con chim ức đỏ ca hát trong những lùm cỏ cao, cô thường cùng bọn trẻ nông thôn chạy đi tìm những trứng chim trong những lòm cỏ. Có lần cô, còn tìm được một con sóc nhỏ, Dương Mẫn nhớ ánh nắng trong veo trên cánh đồng dài, nhớ những đứa trẻ con nhà nghèo, cô thường chia cho chũng cây kẹo và cái bánh, một thứ quà xa xỉ đối với lũ trẻ nông thôn. Mỗi buổi tuối, ba cô thường ra ngồi trước hiên nhà và chỉ cho cô xem những ngôi sao trên trời. Lúc đó cô đã hỏi ba.
- Ba ơi, làm sao mà những ngôi sao lại sáng được hả ba?
Ba cô ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời.
- Ba đoán, đó là những con đóm đóm bị ngốt vào những cái bóng bóng và thả bay lên trên cao.
Vào đầu xuân, cô lại được xem những đàn đom đóm khiêu vũ trong rặng cỏ, cô biết chúng thường hát cho nhau nghe những bài hát du dương, kể cho nhau nghe về truyền thuyết những con đom đóm bị nhột vào bong bóng.
Những đếm khuya mát mẻ, cô thường ra sau nhà núp trong một lùm cỏ để chờ những cô tiên xuất hiện như trong truyện cổ Andersen. Cô có những giấc mơ rất hoang đường.
Và còn rất nhiều, rất nhiều kỉ niệm mà cô không thể nhớ hết…
Lúc đôi mắt cô sắp nhắm lại, chợt một kí ức rất rõ ràng hiện ra trong đầu cô, cứ như là một giấc mơ.
Cô bé Dương Mẫn đang ngồi nghịch cát trước hiên nhà, bỗng nhiên có ai đó bước tới trước mặt cô.
- Ba cháu có nhà không? – Một ông già ăn mặc rất sang trọng.
- Dạ không ạ! – Cô chùi chùi tay vào áo rồi đứng lên.
- Thế ông nội cháu ở đâu? – Ông ta lại lên tiếng.
- Dạ, ông cháu đi đánh cờ, ông vào nhà ngồi chơi, cháu đi gọi ông nội cháu về! – Nói rồi cô chạy vào nhà kéo cái ghế gỗ ra trước hiên cho ông ngồi. Cô chợt thấy phía sau ông ta còn có một cậu bé rất khôi ngô, quấn áo sạch sẽ chỉnh tề. vậy là cô chạy vào nhà lấy thêm một cái ghế nữa.
- Cháu ngoan lắm! – Ông mỉm cười xoa đầu cô bé.
Cô bé cười khoe hàm răng sún rồi chạy vù về phía cổng. Trước khi đi, cô còn ngoái lại nhìn, cậu bé kia rất đẹp trai, nhưng dường như cậu không thích về nông thôn. Cô bé Dương Mẫn thực sự say nắng cậu con trai ấy, một lúc sau, cô chạy về cùng ông nội.
- Sao cháu không lấy nước mời khách? – Ông nội cô nghiêm khắc hỏi. – Lại còn nghịch đất nghịch cát bẩn thỉu thế này…
- Cháu xin lỗi! – Cô lí nhí nói.
Kí ức… hay nói dúng hơn là giấc mơ bắt đầu nhạt dần đi.Cô mở mắt ra thì trời đã hửng sáng.
- Sao dậy sớm thế? – Anh nằm bên cạnh cũng vừa thức giấc, mệt mỏi lên tiếng.
- Anh đã gặp em bao giờ chưa ấy nhỉ? – Cô quay sang vòng tay ôm lấy anh.
- Là sao? – Anh nhíu mày.
- Ý em là trước khi cưới em ý, anh đã gặp em bao giờ chưa?
- Chưa. Chưa bao giờ, anh lọ mọ chả biết thế nào, cũng may em còn xinh xắn đáng yêu được một chút, không thì…
- Á à! – Cô dẩu môi nhéo anh một cái.
- Ái, đau! – Anh nhăn mặt. – Chứ em bảo anh phải nói sao, vỏn vẹn chỉ hơn một tuần, kể từ lúc anh được ông nội thông báo là tổ chức đám cưới, anh có phải thần thánh đâu mà trở tay kịp chứ!
- Hứ, không dám đâu! Anh toàn bắt nạt em! – Cô ấm ức nói.
- Ha ha, sao nhớ dai vậy? – Anh cười và bẹo má cô. – Em cũng phải thông cảm cho anh chứ, công nhận lúc đó anh cũng quá đáng thật, nhưng mà đang yên đang lành, thật sự… thật sự anh không thể quen khi thấy một cô gái cứ lượn lờ trong nhà…
Nhìn mặt cô ấm ức, anh đành thở dài xuống nước.
- Nhưng mà đó đã là quá khứ rồi, sao tự dưng hôm nay lật sổ ra vậy? Anh xin lỗi được chưa?
Nghe anh nói vậy, cô mới cười.
Giấc mơ đêm qua thật tới nỗi cô vẫn cảm thấy rất bâng khuâng, hay yêu anh quá nên đầu óc mới lú lẫn mơ mộng như thế nhỉ?
- Ngủ tiếp đi, anh đi làm đã!
Nói rồi anh ngồi dây, cô áp mặt vào chăn và nhắm mắt lại, tự dưng thèm được ngủ thêm tới lạ lùng. Nói ngủ là ngủ luôn, tới lúc tỉnh dậy thì đã sáng bảnh mắt, Dương mẫn vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt qua loa. Sực nhớ tới ba cái que thử thai, cô thở dài, thôi thì làm luôn một lần! Có hay không cũng đành cắn răng mà chịu vậy! Tình hình là NXB có liên hệ vs chinsu^^ và chinsu đang cấp tốc viết truyện, tiến độ vẫn mỗi ngày 1 chap ha bà con
Chừng nào chính thức kí hợp đồng chinsu sẽ thông báo với mọi người, nhớ mua sách ủng hộ tui nha!
Lúc tới tập đoàn, anh mới hay tin Bạch Khiết bị tai nạn phải nằm bệnh viện. Bình thường, là cấp dưới lại khá thân cận với anh đương nhiên anh cũng có chút quan tâm, hơn nữa bây giờ cô sắp là em dâu tương lai của anh…
Bộ phận nhân sự tạm thời đã cắt cử một người thay vào vị trí của cô, trưa hôm ấy, anh gọi người thư ký mới vào dặn dò vài việc, sau đó anh lái xe thẳng tới bệnh viện nơi Bạch Khiết nằm để thăm cô.
Bầu trời xanh ngát, những tia nắng trong trẻo nhảy nhót trên ô kính cửa sổ.
Tán cây cổ thụ lặng lẽ đung đưa mình bên khung cửa sổ, dường như có những cầu vồng nhỏ xíu đang nô đùa trong tán lá… chàng trai tựa lưng vào tường, đôi mắt mệt mỏi nhắm chặt, đêm qua anh đã không ngủ, cái áo sơ mi đã hơi nhàu, ánh nắng bao trùm lấy anh, chiếc áo sơ mi như tỏa ra những tia sáng lấp lánh.
Lọ hoa đặt trên bệ cửa tỏa hương dìu dịu ngọt ngào.
- Kỳ! – Anh giật mình mở mắt nhìn ra cửa.
- Anh Hai…
- Bạch Khiết sao rồi?
Thiên Kỳ ngồi thẳng dậy mệt mỏi vươn vai.
- Bác sĩ bảo phải đợi.
Chữ “đợi” tan vào không khí, anh em họ nhìn nhau, đợi đến bao giờ? Nếu sự chờ đợi của anh kéo dài đến vô tận, anh có đợi được không? Đợi chờ là nỗi chán nản đè lên chán nản, là tuyệt vòng chồng chất thêm tuyệt vọng.
- Em đã báo với gia đình họ chưa? – Thiên Minh phá vỡ bầu không khí nặng nề.
- Em báo rồi, mẹ cô ấy đến đây khóc lóc cả sáng mới đi, haiz! – Thiên Kỳ day day thái dương.
- Ừ, em chu đáo với cha mẹ cô ấy một chút. – Anh dặn.
- Vâng. Xin lỗi anh Hai, sáng nay lu bu quá, chiều em sẽ đi làm. – Thiên Kỳ cười mệt mỏi.
- Thôi, cứ ở nhà nghỉ ngơi đi. – Anh vỗ vai em mình. – Thực sự anh rất tiếc… hi vọng cô ấy sẽ sớm bình phục.
- Cảm ơn anh. Chị dâu dạo này sao rồi? – Thiên Kỳ chuyển đề tại.
- Ờm… vẫn vậy.
Hai anh em ngồi nói chuyện với nhau một lúc thì cha mẹ Bạch Khiết tới, người đàn ông trung niên cao gầy, gương mặt khắc khổ, đi sau ông là một người phụ nữ khá phúc hậu.
Thấy hai người đi vào, hai anh em vội đứng lên chào. Mẹ cô thấy con gái lại bật khóc, ba cô có vẻ bình tĩnh hơn, ông bát tay chào hỏi hai anh em. Khi biết mình gặp được Triệu Thiên Minh, ông tỏ ra rất vui mừng, rất xúc động khiến hai anh em cảm thấy hơi khó xử. Kể cũng đúng, Triệu Thiên Minh là người nổi tiếng, danh vọng tiền tài đều có, tập đoàn Doanh Chính ai ai cũng biết, đương nhiên họ cũng biết vị chủ tịch trẻ tuổi tiếng tăm lừng lẫy rồi.
Nói chuyện một lúc, Triệu Thiên Minh phải trở lại tập đoàn, anh chào cha mẹ Bạch Khiết, rồi ra về.
Thấy Thiên Kỳ mệt mỏi, mẹ cô liền nói anh cứ về nghỉ ngơi, để bà chăm sóc cô. Thấy bà nói đúng, anh đành nghe theo. Sáng nay gặp cha mẹ cô, mẹ cô đã khóc và nói rằng em trai cô đã mất vì tai nạn, không lẽ ông trời còn muốn cướp nốt đứa con gái của họ hay sao?
Đang lái xe, điện thoại trong túi anh lại rung lên.
- Alo.
- Anh đang làm gì thế? – Giọng nói trong trẻo đáng yêu vọng lại từ đầu dây bên kia.
- Ami hả, anh đang bận rồi.
- Tối nay tám giờ anh tới dự buổi họp báo công bố đĩa đơn của em được không?
- Hả… không được… anh bận rồi.
- Bạn là sao? Lúc trước dù anh có chuyện gì, chỉ cần em nói thì anh hứa sẽ tới bên em cơ mà? – Đầu giây bên kia giọng thoắt đã nghèn nghẹn.
- Anh… thôi được rồi, tám giờ, nhưng chỉ lần này thôi nhé, anh bận lắm!
- Ừm, hi hi, em cúp máy đây!
Anh vứt điện thoại vào ghế, Bạch Khiết như vậy, anh còn tâm trạng nào để tới dự họp bào, nhưng dù sao Ami cũng là người mà anh coi như em gái. Thiên Kỳ thở dài day day thái dương, về tới nhà anh tắm rửa rồi đi ngủ. Cả đêm không ngủ khiến tinh thần anh vô cùng mệt mỏi.
Anh nằm xuống giường đã ngủ thiếp đi, giấc ngủ mệt mỏi và đầy lo lắng, anh thực sự rất lo…
Lại nói tời Triệu Thiên Minh, kể từ hôm qua tới giờ, lòng anh cứ như lửa đốt! Dương mẫn đúng là biết cách làm cho người ta đau tim, không lẽ anh phải đè cô ra, ép cô thử thai hay sao? Đúng là vợ ngốc lắm trò!
Sốt ruột quá, không biết làm sao, anh liền lái xe về nhà, về tới nhà không thấy cô đâu, có lẽ cô đã đi học, đúng là tức chết mất thôi, anh vồn bình tĩnh, vậy mà lúc này lại bị cô làm cho nóng ruột tới mức ôm đầu bứt tóc. Lần này thì em quá đáng lắm rồi! Anh liền móc điện thoại ra, bấm ngay số cô.
- A lo! – Đầu dây bên kia hình như đang rất hớn hở.
- Em đang ở đâu đấy? – Anh hét vào điện thoại.
- Trời… trời… - Cô bị anh làm cho giật mình. – Sao lại hét em thế?
- Em muốn làm cho anh chết vì sốt ruột dúng không? – Anh phải kiềm chế lắm mới không hét lên.
- Hê hê, sốt ruột chứ gì, ờm… tối về em nói cho…
- Anh…. Anh bị lam làm cho tức chết mất!! – Anh ôm mặt cười gằn. – Em mà không nói ngay, anh thề tối nay cho em ngủ ngoài hiên!
- Ớ!! Anh dám cho mẹ của con anh ngủ ngoài hiên à?
Nói ra mới biết là nói trớ, Dương Mẫn vội đằng hắng mấy lần. Anh suýt làm tuột điện thoại khỏi tay.
Dương Mẫn bấy giờ đang ôm mặt, giậm chân vốn định làm anh hồi hộp tới phút chót ai dè cái miệng làm lộ mất.
- Thôi, coi như em lỡ lời rồi đấy! – Cô dằn dỗi nói vào điện thoại. – Em cúp máy đây!
- …
Anh ngồi phịch xuống ghế, vừa vui sướng vừa lo lắng. Làm cha… làm hay… anh sắp làm cha thật rồi! Đó là cái cảm giác vui mừng, sung sướng tột độ, là cái cảm giác lâng lâng, không thể diễn tả bằng lời. Anh chỉ muốn ôm chặt lấy cô. Ôm chặt lấy mà hôn tới tấp.
- AAAAAAAAAAAAAA!!
Anh ngửa mặt lên hét thật lớn, vừa hét vừa cười, bộ dạng nghiêm trang như bị ai đó lấy giẻ chùi sạch, thay vào đó, anh giờ đâu giống như bao mười đàn ông khác, cũng không kìm những giọt nước mắt sung sướng. Anh đã được làm cha thật rồi!! Bao nhiêu cảm xúc như vỡ òa trong anh, vỡ òa trong những giọt nước mắt sung sướng.
Anh lại cầm điện thoại gọi ngay cho cô.
- Em đang ở trường mà! – Cô gắt lên. – Mà anh có biết hôm nay báo chí đăng đầy ảnh anh đi mua que thử thai hay không?
- Mặc kệ người ta đi! Em thu dọn sách vở đi, anh sẽ tới đón em ngay!
- Hơ…
- Nhanh lên!
- Nhưng mà…
- Không nhưng nhị gì hết! Nghe không?
-Em… em…
Chỉ thiếu chút nữa anh đã không kìm chế được bản thân mình nữa rồi.
Cô ngẩn cười ra, miệng lẩm bẩm cứ “Không thể nào…”.
- Đợi anh, đợi anh năm phút, à không, ba phút thôi! – Anh vội nắm lấy tay cô rối đứng lên bỏ đi ra chạy ra ngoài. Cô vẫn bần thần ngồi ngay như phỗng, không lẽ… không lẽ… cô thật sự đã có thai? Bần thần một lúc, Dương Mẫn mới bình tĩnh trở lại. Không lí nào cô lại có thai…
Quả thực cô và anh không dùng biện pháp an toàn gì, thế nhưng thực sự cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lí.
Trong vô thức, hai tay cô cứ nắm chặt và vặn vẹo không ngớt, thật sự cô chưa sẵn sàng để làm mẹ. Cũng rất có thể anh nhầm, đôi khi kì kinh nguyệt của cô vẫn đến muộn, phải, nếu chỉ căn cứ vào điều đó rất có thể anh đã nhầm!
Cô hít thật sâu, mắt bỗng thấy cay cay, cô đúng là đại ngốc, tại sao lại không nghĩ đến biện pháp an toàn lúc hai người gần gũi với nhau, xác xuất cô đã mang thai bây giờ rất cao, Dương Mẫn lặng người tựa lưng vào gối nhìn ra cửa sổ. Anh sẽ rất vui, nhưng còn cô…
Anh chạy ra ngoài mua que thử thai, phải, anh chẳng còn quan tâm tới chuyện ngày mai hình ảnh của anh có xuất hiện tràn lan trên mặt báo với một que thử thai trong tay hay không. Anh sắp được làm cha, à không, phải nói là anh đang rất rất hi vọng mình sẽ được làm cha! Người bán thuốc hình như cũng đã nhận ra anh là Triệu Thiên Minh, bà ta hình có vẻ bất ngờ, ngay cả những người mua thuốc khác cũng nhìn anh chằm chằm, nếu là lúc bình thường chắc anh sẽ rất khó chịu, nhưng bây giờ anh chẳng còn thời gian để quan tâm tới xung quanh đang nhìn gì nghĩ gì.
Mua được rồi, anh vội chạy về nhà, anh cũng lo, anh biết phụ nữ trễ kinh do rất nhiều yếu tố, ai mà biết có phải vì cô đã mang thai hay không? Anh hít thật sâu, bình tĩnh lại nào, sao chuyện này lại khiến anh mất bình tĩnh đến thế? Anh cố để đầu óc thật thoải mái, phải rồi, cô thường có kinh vào giữa tháng, nếu tính đến ngày hôm nay, cô đã trễ kinh tới gần nửa tháng, không thể nào là do trùng hợp được! Anh trước nay vốn không thích chơi trò xác xuất, chỉ khi nào nắm chắc trong tay anh mới tin đó là sự thật, vậy mà bây giờ… giống như anh đang chơi một trò chơi cá cược.
- Mẫn! – Anh chạy vào nhà và gọi lớn.
- Em đây! – Cô thở dài lên tiếng.
Cô đang ngồi trên ghế ghế sa-long đợi anh về. Bất giác cô đưa tay dụi mắt.
- Anh về rồi à? – Cô vẫn cầm cái điều khiển tivi bật tới bật lui.
- Ừ! – Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cô và vuốt tóc cô.
- Em sợ lắm! – Cô bật khóc và ôm lấy anh. – Em… em… thật sự em chưa sẵn sàng, lỡ em có thai thì sao?
Anh vòng tay ôm lấy cô, anh rất vui, nhưng cũng rất lo cho cô, là anh muốn có con, nhưng cô lại rất sợ, anh hiểu. Làm một người mẹ, trọng trách rất nặng nề, phải sinh con, nuôi con. Cô sợ là đúng.
- Anh sẽ ở bên em.
Cô không nó gì, một lúc sau cô mới ngẩng đầu lên.
- Em xin lỗi. – Cô cười không thoải mái chút nào. – Đáng lẽ em phải vui chứ, sao lại khóc thế này, anh và ông nội rất muốn có con, đáng lẽ em phải cảm thấy vui mừng mới đúng…
Nói đến đó, mắt cô lại đỏ lên và quay lưng đi. Anh dịu dàng nhưng rất kiên quyết xoay người cô lại, sắc mặt điềm tĩnh, ánh mắt ánh lên niềm vui vì lần đầu được làm cha và nỗi hổ thẹn và tự trách.
- Anh xin lỗi! – Anh nhẹ nhàng áp tay vào má cô. – Nói thế nào nhỉ? Anh rất lo, rất hồi hộp, nếu em có thai, đó là niềm vui lớn nhất trong cuộc đời anh…
Nói đến đây anh ngừng lại và nhìn cô thật lâu. Hai tay nằm chặt lấy tay cô, anh cũng rất lo, thực sự rất lo.
Dương Mẫn mở to đôi mắt nhìn anh, trong một thoáng, lòng cô còn lượng lự, nhưng rất nhanh, cô đã biết được mình nghĩ gì.
Đột nhiên cô mỉm cười và hít thật sâu, nụ cười rất bí hiểm.
- Sao thế? – Anh chợt cảm thấy hơi lo lắng.
- Đưa em que thử thai! – Cô chìa tay ra.
- Đây! – Anh đưa tới ba cái que thử thai cho cô.
- Thôi, em buồn ngủ rồi, đi ngủ đây! – Cô vươn vai ngáp một cái.
- Hở… - Anh bị cô làm cho ngơ ngác.
- Hơ hơ, sáng mai anh đi làm rồi em sẽ thử, ờm… - Cô đủng đỉnh đáp. – Như vậy thật quá dễ dàng với anh, tự nhiên em thấy ghét anh lắm! Sao ông trời lại thiên vị anh như vậy chứ! Phải cho anh nếm mùi chờ đợi cho biết tay! Anh bị cô làm cho ngơ ngác một lúc rồi mới bật cười. Lại còn dám giở trò với anh!
Đêm đó, Dương Mẫn cứ nằm thao thức nhìn ra cửa sổ. Ô cửa sổ có những vệt sáng bàng bạc hằn lên rất đẹp, lúc trước, cô thường nằm áp mặt vào gối và tự hỏi liệu có những thiên thần bay lượn ngoài kia không? Dương Mẫn từ bé đã thích mơ mộng, những mùa hè, cô thường theo ba vè vùng nông thôn, ông ngoại cô có một căn nhà gỗ nằm khuất sau đồng cỏ hoang, nơi đó vốn là một nhà kho, nhưng ba cô đã sửa lại thành một căn nhà nghỉ hè.
Cô rất thích về đó, cô rất nhớ mùi đất ẩm mỗi sáng ban mai, rất nhớ tiếng những con chim ức đỏ ca hát trong những lùm cỏ cao, cô thường cùng bọn trẻ nông thôn chạy đi tìm những trứng chim trong những lòm cỏ. Có lần cô, còn tìm được một con sóc nhỏ, Dương Mẫn nhớ ánh nắng trong veo trên cánh đồng dài, nhớ những đứa trẻ con nhà nghèo, cô thường chia cho chũng cây kẹo và cái bánh, một thứ quà xa xỉ đối với lũ trẻ nông thôn. Mỗi buổi tuối, ba cô thường ra ngồi trước hiên nhà và chỉ cho cô xem những ngôi sao trên trời. Lúc đó cô đã hỏi ba.
- Ba ơi, làm sao mà những ngôi sao lại sáng được hả ba?
Ba cô ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời.
- Ba đoán, đó là những con đóm đóm bị ngốt vào những cái bóng bóng và thả bay lên trên cao.
Vào đầu xuân, cô lại được xem những đàn đom đóm khiêu vũ trong rặng cỏ, cô biết chúng thường hát cho nhau nghe những bài hát du dương, kể cho nhau nghe về truyền thuyết những con đom đóm bị nhột vào bong bóng.
Những đếm khuya mát mẻ, cô thường ra sau nhà núp trong một lùm cỏ để chờ những cô tiên xuất hiện như trong truyện cổ Andersen. Cô có những giấc mơ rất hoang đường.
Và còn rất nhiều, rất nhiều kỉ niệm mà cô không thể nhớ hết…
Lúc đôi mắt cô sắp nhắm lại, chợt một kí ức rất rõ ràng hiện ra trong đầu cô, cứ như là một giấc mơ.
Cô bé Dương Mẫn đang ngồi nghịch cát trước hiên nhà, bỗng nhiên có ai đó bước tới trước mặt cô.
- Ba cháu có nhà không? – Một ông già ăn mặc rất sang trọng.
- Dạ không ạ! – Cô chùi chùi tay vào áo rồi đứng lên.
- Thế ông nội cháu ở đâu? – Ông ta lại lên tiếng.
- Dạ, ông cháu đi đánh cờ, ông vào nhà ngồi chơi, cháu đi gọi ông nội cháu về! – Nói rồi cô chạy vào nhà kéo cái ghế gỗ ra trước hiên cho ông ngồi. Cô chợt thấy phía sau ông ta còn có một cậu bé rất khôi ngô, quấn áo sạch sẽ chỉnh tề. vậy là cô chạy vào nhà lấy thêm một cái ghế nữa.
- Cháu ngoan lắm! – Ông mỉm cười xoa đầu cô bé.
Cô bé cười khoe hàm răng sún rồi chạy vù về phía cổng. Trước khi đi, cô còn ngoái lại nhìn, cậu bé kia rất đẹp trai, nhưng dường như cậu không thích về nông thôn. Cô bé Dương Mẫn thực sự say nắng cậu con trai ấy, một lúc sau, cô chạy về cùng ông nội.
- Sao cháu không lấy nước mời khách? – Ông nội cô nghiêm khắc hỏi. – Lại còn nghịch đất nghịch cát bẩn thỉu thế này…
- Cháu xin lỗi! – Cô lí nhí nói.
Kí ức… hay nói dúng hơn là giấc mơ bắt đầu nhạt dần đi.Cô mở mắt ra thì trời đã hửng sáng.
- Sao dậy sớm thế? – Anh nằm bên cạnh cũng vừa thức giấc, mệt mỏi lên tiếng.
- Anh đã gặp em bao giờ chưa ấy nhỉ? – Cô quay sang vòng tay ôm lấy anh.
- Là sao? – Anh nhíu mày.
- Ý em là trước khi cưới em ý, anh đã gặp em bao giờ chưa?
- Chưa. Chưa bao giờ, anh lọ mọ chả biết thế nào, cũng may em còn xinh xắn đáng yêu được một chút, không thì…
- Á à! – Cô dẩu môi nhéo anh một cái.
- Ái, đau! – Anh nhăn mặt. – Chứ em bảo anh phải nói sao, vỏn vẹn chỉ hơn một tuần, kể từ lúc anh được ông nội thông báo là tổ chức đám cưới, anh có phải thần thánh đâu mà trở tay kịp chứ!
- Hứ, không dám đâu! Anh toàn bắt nạt em! – Cô ấm ức nói.
- Ha ha, sao nhớ dai vậy? – Anh cười và bẹo má cô. – Em cũng phải thông cảm cho anh chứ, công nhận lúc đó anh cũng quá đáng thật, nhưng mà đang yên đang lành, thật sự… thật sự anh không thể quen khi thấy một cô gái cứ lượn lờ trong nhà…
Nhìn mặt cô ấm ức, anh đành thở dài xuống nước.
- Nhưng mà đó đã là quá khứ rồi, sao tự dưng hôm nay lật sổ ra vậy? Anh xin lỗi được chưa?
Nghe anh nói vậy, cô mới cười.
Giấc mơ đêm qua thật tới nỗi cô vẫn cảm thấy rất bâng khuâng, hay yêu anh quá nên đầu óc mới lú lẫn mơ mộng như thế nhỉ?
- Ngủ tiếp đi, anh đi làm đã!
Nói rồi anh ngồi dây, cô áp mặt vào chăn và nhắm mắt lại, tự dưng thèm được ngủ thêm tới lạ lùng. Nói ngủ là ngủ luôn, tới lúc tỉnh dậy thì đã sáng bảnh mắt, Dương mẫn vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt qua loa. Sực nhớ tới ba cái que thử thai, cô thở dài, thôi thì làm luôn một lần! Có hay không cũng đành cắn răng mà chịu vậy! Tình hình là NXB có liên hệ vs chinsu^^ và chinsu đang cấp tốc viết truyện, tiến độ vẫn mỗi ngày 1 chap ha bà con
Chừng nào chính thức kí hợp đồng chinsu sẽ thông báo với mọi người, nhớ mua sách ủng hộ tui nha!
Lúc tới tập đoàn, anh mới hay tin Bạch Khiết bị tai nạn phải nằm bệnh viện. Bình thường, là cấp dưới lại khá thân cận với anh đương nhiên anh cũng có chút quan tâm, hơn nữa bây giờ cô sắp là em dâu tương lai của anh…
Bộ phận nhân sự tạm thời đã cắt cử một người thay vào vị trí của cô, trưa hôm ấy, anh gọi người thư ký mới vào dặn dò vài việc, sau đó anh lái xe thẳng tới bệnh viện nơi Bạch Khiết nằm để thăm cô.
Bầu trời xanh ngát, những tia nắng trong trẻo nhảy nhót trên ô kính cửa sổ.
Tán cây cổ thụ lặng lẽ đung đưa mình bên khung cửa sổ, dường như có những cầu vồng nhỏ xíu đang nô đùa trong tán lá… chàng trai tựa lưng vào tường, đôi mắt mệt mỏi nhắm chặt, đêm qua anh đã không ngủ, cái áo sơ mi đã hơi nhàu, ánh nắng bao trùm lấy anh, chiếc áo sơ mi như tỏa ra những tia sáng lấp lánh.
Lọ hoa đặt trên bệ cửa tỏa hương dìu dịu ngọt ngào.
- Kỳ! – Anh giật mình mở mắt nhìn ra cửa.
- Anh Hai…
- Bạch Khiết sao rồi?
Thiên Kỳ ngồi thẳng dậy mệt mỏi vươn vai.
- Bác sĩ bảo phải đợi.
Chữ “đợi” tan vào không khí, anh em họ nhìn nhau, đợi đến bao giờ? Nếu sự chờ đợi của anh kéo dài đến vô tận, anh có đợi được không? Đợi chờ là nỗi chán nản đè lên chán nản, là tuyệt vòng chồng chất thêm tuyệt vọng.
- Em đã báo với gia đình họ chưa? – Thiên Minh phá vỡ bầu không khí nặng nề.
- Em báo rồi, mẹ cô ấy đến đây khóc lóc cả sáng mới đi, haiz! – Thiên Kỳ day day thái dương.
- Ừ, em chu đáo với cha mẹ cô ấy một chút. – Anh dặn.
- Vâng. Xin lỗi anh Hai, sáng nay lu bu quá, chiều em sẽ đi làm. – Thiên Kỳ cười mệt mỏi.
- Thôi, cứ ở nhà nghỉ ngơi đi. – Anh vỗ vai em mình. – Thực sự anh rất tiếc… hi vọng cô ấy sẽ sớm bình phục.
- Cảm ơn anh. Chị dâu dạo này sao rồi? – Thiên Kỳ chuyển đề tại.
- Ờm… vẫn vậy.
Hai anh em ngồi nói chuyện với nhau một lúc thì cha mẹ Bạch Khiết tới, người đàn ông trung niên cao gầy, gương mặt khắc khổ, đi sau ông là một người phụ nữ khá phúc hậu.
Thấy hai người đi vào, hai anh em vội đứng lên chào. Mẹ cô thấy con gái lại bật khóc, ba cô có vẻ bình tĩnh hơn, ông bát tay chào hỏi hai anh em. Khi biết mình gặp được Triệu Thiên Minh, ông tỏ ra rất vui mừng, rất xúc động khiến hai anh em cảm thấy hơi khó xử. Kể cũng đúng, Triệu Thiên Minh là người nổi tiếng, danh vọng tiền tài đều có, tập đoàn Doanh Chính ai ai cũng biết, đương nhiên họ cũng biết vị chủ tịch trẻ tuổi tiếng tăm lừng lẫy rồi.
Nói chuyện một lúc, Triệu Thiên Minh phải trở lại tập đoàn, anh chào cha mẹ Bạch Khiết, rồi ra về.
Thấy Thiên Kỳ mệt mỏi, mẹ cô liền nói anh cứ về nghỉ ngơi, để bà chăm sóc cô. Thấy bà nói đúng, anh đành nghe theo. Sáng nay gặp cha mẹ cô, mẹ cô đã khóc và nói rằng em trai cô đã mất vì tai nạn, không lẽ ông trời còn muốn cướp nốt đứa con gái của họ hay sao?
Đang lái xe, điện thoại trong túi anh lại rung lên.
- Alo.
- Anh đang làm gì thế? – Giọng nói trong trẻo đáng yêu vọng lại từ đầu dây bên kia.
- Ami hả, anh đang bận rồi.
- Tối nay tám giờ anh tới dự buổi họp báo công bố đĩa đơn của em được không?
- Hả… không được… anh bận rồi.
- Bạn là sao? Lúc trước dù anh có chuyện gì, chỉ cần em nói thì anh hứa sẽ tới bên em cơ mà? – Đầu giây bên kia giọng thoắt đã nghèn nghẹn.
- Anh… thôi được rồi, tám giờ, nhưng chỉ lần này thôi nhé, anh bận lắm!
- Ừm, hi hi, em cúp máy đây!
Anh vứt điện thoại vào ghế, Bạch Khiết như vậy, anh còn tâm trạng nào để tới dự họp bào, nhưng dù sao Ami cũng là người mà anh coi như em gái. Thiên Kỳ thở dài day day thái dương, về tới nhà anh tắm rửa rồi đi ngủ. Cả đêm không ngủ khiến tinh thần anh vô cùng mệt mỏi.
Anh nằm xuống giường đã ngủ thiếp đi, giấc ngủ mệt mỏi và đầy lo lắng, anh thực sự rất lo…
Lại nói tời Triệu Thiên Minh, kể từ hôm qua tới giờ, lòng anh cứ như lửa đốt! Dương mẫn đúng là biết cách làm cho người ta đau tim, không lẽ anh phải đè cô ra, ép cô thử thai hay sao? Đúng là vợ ngốc lắm trò!
Sốt ruột quá, không biết làm sao, anh liền lái xe về nhà, về tới nhà không thấy cô đâu, có lẽ cô đã đi học, đúng là tức chết mất thôi, anh vồn bình tĩnh, vậy mà lúc này lại bị cô làm cho nóng ruột tới mức ôm đầu bứt tóc. Lần này thì em quá đáng lắm rồi! Anh liền móc điện thoại ra, bấm ngay số cô.
- A lo! – Đầu dây bên kia hình như đang rất hớn hở.
- Em đang ở đâu đấy? – Anh hét vào điện thoại.
- Trời… trời… - Cô bị anh làm cho giật mình. – Sao lại hét em thế?
- Em muốn làm cho anh chết vì sốt ruột dúng không? – Anh phải kiềm chế lắm mới không hét lên.
- Hê hê, sốt ruột chứ gì, ờm… tối về em nói cho…
- Anh…. Anh bị lam làm cho tức chết mất!! – Anh ôm mặt cười gằn. – Em mà không nói ngay, anh thề tối nay cho em ngủ ngoài hiên!
- Ớ!! Anh dám cho mẹ của con anh ngủ ngoài hiên à?
Nói ra mới biết là nói trớ, Dương Mẫn vội đằng hắng mấy lần. Anh suýt làm tuột điện thoại khỏi tay.
Dương Mẫn bấy giờ đang ôm mặt, giậm chân vốn định làm anh hồi hộp tới phút chót ai dè cái miệng làm lộ mất.
- Thôi, coi như em lỡ lời rồi đấy! – Cô dằn dỗi nói vào điện thoại. – Em cúp máy đây!
- …
Anh ngồi phịch xuống ghế, vừa vui sướng vừa lo lắng. Làm cha… làm hay… anh sắp làm cha thật rồi! Đó là cái cảm giác vui mừng, sung sướng tột độ, là cái cảm giác lâng lâng, không thể diễn tả bằng lời. Anh chỉ muốn ôm chặt lấy cô. Ôm chặt lấy mà hôn tới tấp.
- AAAAAAAAAAAAAA!!
Anh ngửa mặt lên hét thật lớn, vừa hét vừa cười, bộ dạng nghiêm trang như bị ai đó lấy giẻ chùi sạch, thay vào đó, anh giờ đâu giống như bao mười đàn ông khác, cũng không kìm những giọt nước mắt sung sướng. Anh đã được làm cha thật rồi!! Bao nhiêu cảm xúc như vỡ òa trong anh, vỡ òa trong những giọt nước mắt sung sướng.
Anh lại cầm điện thoại gọi ngay cho cô.
- Em đang ở trường mà! – Cô gắt lên. – Mà anh có biết hôm nay báo chí đăng đầy ảnh anh đi mua que thử thai hay không?
- Mặc kệ người ta đi! Em thu dọn sách vở đi, anh sẽ tới đón em ngay!
- Hơ…
- Nhanh lên!
- Nhưng mà…
- Không nhưng nhị gì hết! Nghe không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.