Hôn Liêu

Chương 12:

Nhược Thi An Hiên

24/03/2023

Khóe mắt Phó Ngọc Khâm di chuyển theo bóng dáng của cô bước đi, sau một lúc bất động anh mới lặng lẽ thu hồi ánh mắt.

Năm phút sau, Tiêu Mộng Hy kinh ngạc nhìn bàn ăn, trên mặt cô là một dấu chấm than to tướng: Bít tết, rượu vang đỏ, salad rau củ và món tráng miệng mới ra lò.

Cô cứng nhắc nhìn chằm chằm Phó Ngọc Khâm, lộ ra vẻ mặt không thể tin được, "Anh... tất cả đều do anh làm à?"

Phó Ngọc Khâm kéo chiếc ghế bên cạnh cô, ra hiệu cho cô ngồi xuống, tự mình giúp cô cắt miếng bít tết thành từng miếng nhỏ đáp: "Ừ."

Tiêu Mộng Hy: "Chỉ có hai chúng ta, không cần chuẩn bị nhiều như vậy."

Phó Ngọc Khâm mặt không đổi sắc nói: "Đã lâu không làm, muốn thử một chút xem tay nghề có tốt không."

Tiêu Mộng Hy: "..."

Cảm giác như là anh ấy đang lấy mình ra làm chuột bạch thí nghiệm vậy.

Con chuột bạch cuối cùng vẫn không chịu đựng nổi trước cám dỗ của đồ ăn ngon, ăn liên tiếp hai miếng, gật gật đầu, "Mùi vị không tệ."

Khuôn mặt lạnh lùng của Phó Ngọc Khâm hơi động, anh dùng ngón tay đẩy chiếc kính trên sống mũi, nhân cơ hội che đi khóe môi đang nhếch lên của mình.

Tiêu Mộng Hy nhìn động tác đẩy kính của anh, khóe miệng cũng bí ẩn nhếch lên, thầm nghĩ: Vậy là anh có thể cười rồi.

...

Bữa cơm tương đối hòa thuận, mặc dù cả hai không nói chuyện gì nhiều, nhưng tâm tình cũng không tệ lắm.

Sau khi ăn xong, Tiêu Mộng Hy chủ động dọn dẹp bát đĩa, nhưng lại bị Phó Ngọc Khâm ngăn lại, "Để anh, em cứ làm việc của mình đi."

Tiêu Mộng Hy nhìn bộ quần áo đắt tiền anh đang mặc trên người và chiếc đồng hồ đeo tay sáng loáng của anh, chớp mắt hỏi: “Anh chắc chứ?”



Phó Ngọc Khâm: "Ừ."

“Không ngờ tới Tổng giám đốc Phó lại rất giỏi chiều chuộng người khác.” Tiêu Mộng Hy bĩu môi, “Vậy thì làm phiền rồi.”

Thân thể so với lời nói trên miệng càng thành thật hơn, nên cô dừng tay lại, đi đến phòng khách ngồi xuống Sofa. Thực ra cô cũng chỉ đang bày trò thôi, Phó phu nhân mười ngón tay không chạm nước thì làm sao có thể rửa bát được.

Phó Ngọc Khâm cũng không ngẩng đầu lên: "Nếu em cảm thấy áy náy, thì có thể bù đắp cho anh”

“Bù đắp?” Tiêu Mộng Hy lẩm bẩm nói: “Anh không thiếu tiền.”

Phó Ngọc Khâm chậm rãi ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: "Cách không tốn tiền."

"..." Tiêu Mộng Hy hơi sửng sốt, nhất thời không hiểu cái gì mà " Cách không tốn tiền " .

Một lúc sau, đến khi cô hiểu được ý tứ trong lời nói của anh thì đã bị anh đè xuống giường.

Trên thảm là quần áo rải rác của hai người, váy và áo sơ mi trắng đan chồng vào nhau, giống như cô và anh hiện giờ.

Ánh đèn sáng choang, ​​khiến cho bóng hai người phản chiếu trên cửa kính càng thêm rõ ràng.

Tiêu Mộng Hy hai mắt híp lại, vẻ mặt mệt mỏi, âm thanh nhỏ vụn vỡ thốt ra.

Để lại trên lưng Phó Ngọc Khâm hai vết xước dài, kéo dài xuống tận thắt lưng.

Trận chiến khốc liệt này diễn ra khá lâu.

Tiêu Mộng Hy được anh bế vào phòng tắm trong trạng thái mông lung, nhiệt độ nước vừa phải, cô ở trong đó ngăm mình hết một giờ liền.

Khi cô đi ra, nhìn đồng hồ đã chín giờ, trên bàn còn có bát đũa, dưới đất có mấy chiếc đũa rơi vãi lung tung.

Còn có đôi tất da của cô vắt trên thành ghế Sofa, có thể tưởng tượng vừa rồi đã khẩn trương đến mức nào.



Tiêu Mộng Hy đỏ mặt chui vào trong chăn, quấn chăn quanh người như nhộng tằm, phải nói thể lực của Phó Ngọc Khâm quá tốt đi.

Lăn qua lộn lại lâu như vậy, anh còn không thấy mệt chút nào, còn có tâm tình đi họp nữa chứ.

Đúng là một người cuồng công việc mà.

Đột nhiên, điện thoại của Tiêu Mộng Hy kêu lên, cô vươn cánh tay trắng nõn mò mẫm lấy chiếc điện thoại dưới gối, nhấn nút trả lời.

“Hi.” Vừa rồi trong lúc lăn lộn cô kêu nhiều quá, bây giờ thanh âm có chút khàn khàn.

Tề Tuyết kinh ngạc hỏi: "Cậu làm sao vậy, sao giọng cậu lạ vậy?"

Tiêu Mộng Hy nghĩ đến việc vừa làm cùng anh lúc nãy, khuôn mặt đỏ au của cô vừa tan biến giờ lại có chút phiếm hồng, "Mình không làm gì cả, cậu tìm mình có việc à?"

“Ừ, có chuyện.” Tề Tuyết nhớ ra, nói: “Đã bao lâu rồi cậu không về nhà cũ của họ Phó?”

Tiêu Mộng Hy nghĩ nghĩ: "Một tháng."

Tề Tuyết: "Vậy.. cậu không biết gần đây Tập đoàn Phó thị xảy ra sự cố sao?"

“Tập đoàn Phó thị?” Tiêu Mộng Hy nhoài người ra, chăn bị kéo xuống khỏi cổ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Tề Tuyết: "Cậu xem tin tức tài chính đi, tin mới viết, có chuyện của Phó thị đấy."

“Ừ, được.” Tiêu Mộng Hy cúp điện thoại, vén chăn lên, lấy từ trong ngăn tủ bộ đồ ngủ mặc vào, sau đó nằm xuống giường xem tin tức tài chính.

Cô ngày thường ít khi xem mục tài chính này vì cô không mấy quan tâm đến giới thương nghiệp hay là hoạt động kinh doanh. Ngoài mua sắm, thứ cô quan tâm nhất chính là thiết kế trang sức.

Nhấp vào video ở trên cùng, tiêu đề là hướng đi mới của Phó thị, và người đang được phỏng vấn là chủ tịch 75 tuổi đương nhiệm của Tập đoàn Phó thị.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Liêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook