Chương 3:
Nhược Thi An Hiên
24/03/2023
Ánh mắt từ u ám mới vừa rồi, dần dần trở nên cực nóng.
Tiêu Mộng Hy đột nhiên không muốn chơi nữa, lấy tay đẩy anh: “Tránh ra.”
Thân thể Phó Ngọc Khâm áp vào, tay rơi xuống trên vai cô, như có như không chạm vào sợi dây chuyền trên cổ, lạnh nhạt hỏi: “Thích không?”
Thân thể Tiêu Mộng Hy khẽ run, nghiêng đầu tránh sang một bên: “Bình thường thôi.”
Lời này của cô cũng không phải là lời khiêm tốn, từ nhỏ lớn lên sống trong đống châu báu, còn cái gì chưa từng thấy qua chứ, hơn nữa hiện tại công việc của mình cũng làm về châu báu, đối với những thứ này thật đúng là không có cảm xúc quá lớn.
Mặc kệ giá tiền của nó là mấy con số, với cô mà nói, cũng chỉ là lâm hạnh một lần, sau đó kết cục chính là vào lãnh cung*.
(*) Đại khái là chỉ dùng một lần và sẽ không có lần thứ hai nữa.
Hơn nữa sở dĩ hôm nay cô đeo, cũng là muốn cho nhà họ Phó chút mặt mũi.
Phó Ngọc Khâm nhìn bộ dáng chẳng hề để ý của cô, ngón tay dừng ở trên sợi dây chuyền tinh tế kia: “Nếu không thích, vậy thì đừng đeo nữa.”
Đang nói chuyện, anh không chút lưu tình giật đứt sợi dây chuyền, dây chuyền giá chín con số giống như rác rưởi, bị ném xuống đất.
Khi Tiêu Mộng Hy còn chưa kịp phản ứng, thì anh đã ghé vào lỗ tai nói: “Lát nữa sẽ tặng cho em thứ tốt hơn.”
“...”
Một giây sau, Phó Ngọc Khâm cúi đầu lại gần, từ mắt đến bên má, anh hôn ẩn nhẫn lại khắc chế.
Khi môi sắp chạm vào môi Tiêu Mộng Hy, cô nghiêng đầu né tránh, ý tứ cự tuyệt rất rõ ràng.
Cô không thích cùng người khác hôn môi, cho dù là anh cũng không thể.
Không giằng co quá lâu, môi anh đổi hướng, dừng ở sau tai.
Thân thể Tiêu Mộng Hy run lên, bên tai là nơi mẫn cảm của cô, hôn ở chỗ này...
Càng nguy hiểm hơn.
Trái tim giống như bị cái gì gãi một cái, tê tê ngứa ngứa.
Không chú ý tới khi nào thì lễ phục dạ hội rơi xuống đất, trên người không có vật che chắn.
Môi Phó Ngọc Khâm rời khỏi tai cô, trong con ngươi mờ mịt tràn ra ánh sáng thâm thúy, lực bàn tay dần dần thu lại.
Tiêu Mộng Hy không phải là người ủy khuất chính mình, cô bị lạnh nhạt một năm, cũng nên tính chút lãi.
Cởi bỏ mấy nút áo sơ mi của anh, nhắm ngay yết hầu mà cắn.
Miệng cắn rất nặng.
Cắn xong còn vươn đầu lưỡi liếm láp một chút.
Phó Ngọc Khâm bị trêu chọc, nhéo eo cô: “Làm không?”
Tiêu Mộng chậm rãi nhếch môi, trên mặt nở ra một nụ cười quyến rũ, trong ánh mắt chờ mong của người nào đó, chậm rãi nói: “Không - làm.”
Nụ cười của cô đến nhanh thu lại cũng nhanh, dứt lời, môi mím thành một đường, không chút lưu tình đẩy anh ra.
Phó Ngọc Khâm không nghĩ tới cô sẽ ra chiêu này, thân thể không cẩn thận lui về phía sau hai bước, muốn kéo cô, bị cô nghiêng người né tránh.
Tiêu Mộng Hy không coi ai ra gì mở tủ quần áo, hoàn toàn không ngại bị người nào đó nhìn sạch sẽ.
Trên thực tế, cô cố ý cho anh xem, thấy được ăn không được, đối với đàn ông mà nói, càng thống khổ hơn.
Cô chính là muốn nhìn anh đau khổ.
Kéo ngăn kéo ra, tìm ra bộ nội y sạch, cô lại khom lưng cong mông, ngồi xổm xuống tìm áo ngủ.
Trong mắt Phó Ngọc Khâm hiện lên bờ mông lắc lư của cô, làn da trắng nõn sáng mắt, làm cho người ta không nhịn được......
Dừng lại vài giây, đoán chừng người phía sau đã ngứa ngáy khó nhịn, lướt qua anh, lập tức đi vào phòng tắm.
Bình thường cô tắm rửa không có thói quen khóa cửa, lần này cố ý khóa cửa lại, còn khóa tận hai lần.
Phó Ngọc Khâm nghe hai tiếng răng rắc, hai hàng lông mày nhíu lại, đứng tại chỗ trong chốc lát, xoay người rời đi.
Hưng Lai Uyển có diện tích hơn hai trăm mét vuông, bốn phòng ngủ hai phòng tắm, ở thành phố C tấc đất tấc vàng này, nói đây là khu nhà cao cấp cũng không quá đáng.
Khu vực hoàng kim, ước tính sơ sơ cũng phải chín con số.
Đây là bất động sản trước hôn nhân của Tiêu Mộng Hy, sau khi kết hôn nhà họ Phó ngoại trừ phòng cưới, cũng tặng cho cô một số bất động sản.
Nhưng cô ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn qua.
......
Người đàn ông tắm rất nhanh, Phó Ngọc Khâm từ phòng tắm khác tắm xong đi ra, Tiêu Mộng Hy còn chưa ra.
Có chút công vụ phải xử lý, anh xoay người tới thư phòng.
Mười mấy phút sau, Tiêu Mộng Hy mặc áo ngủ, chân trần đi ra, dưới áo ngủ tơ tằm không có gì che chắn, nhìn không sót thứ gì.
Cô đi vào thư phòng, vén cao làn váy, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, ngón chân từng chút từng chút vuốt ve chân người nào đó, nói: “Đến không?”
Tiêu Mộng Hy đột nhiên không muốn chơi nữa, lấy tay đẩy anh: “Tránh ra.”
Thân thể Phó Ngọc Khâm áp vào, tay rơi xuống trên vai cô, như có như không chạm vào sợi dây chuyền trên cổ, lạnh nhạt hỏi: “Thích không?”
Thân thể Tiêu Mộng Hy khẽ run, nghiêng đầu tránh sang một bên: “Bình thường thôi.”
Lời này của cô cũng không phải là lời khiêm tốn, từ nhỏ lớn lên sống trong đống châu báu, còn cái gì chưa từng thấy qua chứ, hơn nữa hiện tại công việc của mình cũng làm về châu báu, đối với những thứ này thật đúng là không có cảm xúc quá lớn.
Mặc kệ giá tiền của nó là mấy con số, với cô mà nói, cũng chỉ là lâm hạnh một lần, sau đó kết cục chính là vào lãnh cung*.
(*) Đại khái là chỉ dùng một lần và sẽ không có lần thứ hai nữa.
Hơn nữa sở dĩ hôm nay cô đeo, cũng là muốn cho nhà họ Phó chút mặt mũi.
Phó Ngọc Khâm nhìn bộ dáng chẳng hề để ý của cô, ngón tay dừng ở trên sợi dây chuyền tinh tế kia: “Nếu không thích, vậy thì đừng đeo nữa.”
Đang nói chuyện, anh không chút lưu tình giật đứt sợi dây chuyền, dây chuyền giá chín con số giống như rác rưởi, bị ném xuống đất.
Khi Tiêu Mộng Hy còn chưa kịp phản ứng, thì anh đã ghé vào lỗ tai nói: “Lát nữa sẽ tặng cho em thứ tốt hơn.”
“...”
Một giây sau, Phó Ngọc Khâm cúi đầu lại gần, từ mắt đến bên má, anh hôn ẩn nhẫn lại khắc chế.
Khi môi sắp chạm vào môi Tiêu Mộng Hy, cô nghiêng đầu né tránh, ý tứ cự tuyệt rất rõ ràng.
Cô không thích cùng người khác hôn môi, cho dù là anh cũng không thể.
Không giằng co quá lâu, môi anh đổi hướng, dừng ở sau tai.
Thân thể Tiêu Mộng Hy run lên, bên tai là nơi mẫn cảm của cô, hôn ở chỗ này...
Càng nguy hiểm hơn.
Trái tim giống như bị cái gì gãi một cái, tê tê ngứa ngứa.
Không chú ý tới khi nào thì lễ phục dạ hội rơi xuống đất, trên người không có vật che chắn.
Môi Phó Ngọc Khâm rời khỏi tai cô, trong con ngươi mờ mịt tràn ra ánh sáng thâm thúy, lực bàn tay dần dần thu lại.
Tiêu Mộng Hy không phải là người ủy khuất chính mình, cô bị lạnh nhạt một năm, cũng nên tính chút lãi.
Cởi bỏ mấy nút áo sơ mi của anh, nhắm ngay yết hầu mà cắn.
Miệng cắn rất nặng.
Cắn xong còn vươn đầu lưỡi liếm láp một chút.
Phó Ngọc Khâm bị trêu chọc, nhéo eo cô: “Làm không?”
Tiêu Mộng chậm rãi nhếch môi, trên mặt nở ra một nụ cười quyến rũ, trong ánh mắt chờ mong của người nào đó, chậm rãi nói: “Không - làm.”
Nụ cười của cô đến nhanh thu lại cũng nhanh, dứt lời, môi mím thành một đường, không chút lưu tình đẩy anh ra.
Phó Ngọc Khâm không nghĩ tới cô sẽ ra chiêu này, thân thể không cẩn thận lui về phía sau hai bước, muốn kéo cô, bị cô nghiêng người né tránh.
Tiêu Mộng Hy không coi ai ra gì mở tủ quần áo, hoàn toàn không ngại bị người nào đó nhìn sạch sẽ.
Trên thực tế, cô cố ý cho anh xem, thấy được ăn không được, đối với đàn ông mà nói, càng thống khổ hơn.
Cô chính là muốn nhìn anh đau khổ.
Kéo ngăn kéo ra, tìm ra bộ nội y sạch, cô lại khom lưng cong mông, ngồi xổm xuống tìm áo ngủ.
Trong mắt Phó Ngọc Khâm hiện lên bờ mông lắc lư của cô, làn da trắng nõn sáng mắt, làm cho người ta không nhịn được......
Dừng lại vài giây, đoán chừng người phía sau đã ngứa ngáy khó nhịn, lướt qua anh, lập tức đi vào phòng tắm.
Bình thường cô tắm rửa không có thói quen khóa cửa, lần này cố ý khóa cửa lại, còn khóa tận hai lần.
Phó Ngọc Khâm nghe hai tiếng răng rắc, hai hàng lông mày nhíu lại, đứng tại chỗ trong chốc lát, xoay người rời đi.
Hưng Lai Uyển có diện tích hơn hai trăm mét vuông, bốn phòng ngủ hai phòng tắm, ở thành phố C tấc đất tấc vàng này, nói đây là khu nhà cao cấp cũng không quá đáng.
Khu vực hoàng kim, ước tính sơ sơ cũng phải chín con số.
Đây là bất động sản trước hôn nhân của Tiêu Mộng Hy, sau khi kết hôn nhà họ Phó ngoại trừ phòng cưới, cũng tặng cho cô một số bất động sản.
Nhưng cô ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn qua.
......
Người đàn ông tắm rất nhanh, Phó Ngọc Khâm từ phòng tắm khác tắm xong đi ra, Tiêu Mộng Hy còn chưa ra.
Có chút công vụ phải xử lý, anh xoay người tới thư phòng.
Mười mấy phút sau, Tiêu Mộng Hy mặc áo ngủ, chân trần đi ra, dưới áo ngủ tơ tằm không có gì che chắn, nhìn không sót thứ gì.
Cô đi vào thư phòng, vén cao làn váy, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, ngón chân từng chút từng chút vuốt ve chân người nào đó, nói: “Đến không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.