Hôn Liêu

Chương 46: Cô Của Phó Ngọc Khâm (1)

Nhược Thi An Hiên

05/06/2023

Anh xuống tay có chừng mực, sức lực lúc quấn tay không quá lớn, lỏng lẽo, chỉ cần Tiêu Mộng Hy muốn, lúc nào cũng có thể tự tháo ra.

Tiêu Mộng để mặc cho anh quậy phá, khóe miệng cô chầm chậm nhếch lên, cô cũng muốn xem xem, cách chơi mới là thế nào?

Có thú vị không?

Phó Ngọc Khâm trói cổ tay cô xong, từ từ khom xuống, đặt lên vô số nụ hôn trên vai cổ của cô, nhân lúc cô đang thở hổn hển, đột nhiên lật người cô lại.

Hôn tới tấp, có chút hung bạo.

Tiêu Mộng Hy nhịn không được phải run lên, chân cô cũng vô thức mà co quắp lại.

Phó Ngọc Khâm nào cho cô cơ hội lùi bước, công thành đoạt đất, tư thế vừa mãnh liệt vừa mê người.

Tiêu Mộng Hy bị anh dày vò hết lần này đến lần khác, tay muốn túm lấy thứ gì đó, vì đang bị trói, nên hành động không được tiện cho lắm, không được giải tỏa cảm giác, chỉ có thể kêu lên.

Ư ư a a, không ngừng.

Giọng nói từ lanh lảnh chuyển sang khản đặc, đến cô cũng không biết bản thân mình đã kêu la như vậy bao lâu rồi.

Chỉ nhớ được đã đổi bao nhiêu tư thế.

Đèn trần nhà phản chiếu bóng dáng hai người, quá xấu hổ, cô không dám nhìn.

Dây áo ngủ trên cổ tay không biết từ khi nào đã rơi xuống, để lại vô số những vết trầy xước trên lưng Phó Ngọc Khâm.

Trên vai còn có vài vết cắn.

Vết cắn rất sâu, có thể nhìn ra lúc cắn rất mạnh.

Môi Tiêu Mộng Hy ửng đỏ, màu sắc hơi mê người.

Phó Ngọc Khâm lại cúi đầu hôn.



Giây sau, Mộng Hy nâng tay sờ lên mặt Phó Ngọc Khâm, bộ dạng mơ hồ mông lung: “Không.”

Khóe môi Phó Ngọc Khâm nhếch lên, anh kéo lấy tay cô, mạnh bạo cúi xuống.

Nhưng cuối cùng lại cúi xuống tai cô, ngậm lấy dái tai trong miệng.

Tiêu Mộng: “... Mẹ kiếp.”

...

Đêm đó làm bao nhiêu lần, cô không biết, trước lúc ngủ Phó Ngọc Khâm đã bế cô vào phòng tắm.

Cứ tưởng người đàn ông lạnh lùng này sẽ không bao giờ hầu hạ người khác, không ngờ cũng khá chuyên nghiệp, tắm rửa kỳ cọ rất là nghiêm túc.

Không bỏ sót chỗ nào trên cơ thể cô.

Tiêu Mộng Hy nhắm mắt nghĩ, nếu sau này Phó Ngọc Khâm thất nghiệp, vẫn có thể làm nghề tắm rửa thuê.

Nhưng sau đó lại dụi tắt ý nghĩ trên.

Không được, để anh đi sờ mó phụ nữ khác, nghĩ lại đã thấy khó chịu.

Tắm rửa cả tiếng, bước ra thì đồng hồ đã điểm ba giờ.

Tiêu Mộng Hy mệt đến nỗi vừa nằm xuống đã ngủ, căn bản không nghe thấy lời của tên đàn ông bên cạnh.

Phó Ngọc Khâm khoác áo ngủ, đứng trước cửa sổ trong suốt từ trần đến sàn, mặt kính phản chiếu hình ảnh của anh, áo ngủ hở ra, để lộ ra thân hình cường tráng của đàn ông, ánh đèn ngoài của chiếu vào, có thể lờ mờ thấy được vài vết xước trên đó.

Những vết đó rất lộn xộn.

Không khó để tưởng tượng ra được tình hình lúc đó mãnh liệt tới nhường nào.

Anh trước giờ không phải là người ham mê sắc dục, nhưng dường như nhìn thấy cô là không thể kiềm chế...



Đột nhiên, điện thoại reo lên.

Anh cầm điện thoại lên, bắt máy.

“Tổng giám đốc Phó, chuẩn bị đến rồi.” Tôn Lôi.

“Ừm.”

Phó Ngọc Khâm cúp máy, quay người đi vào phòng thay đồ, lấy xuống cái áo sơ mi và một bộ âu phục sạch sẽ, cởi áo ngủ ra, khoác âu phục lên người.

Không lâu sau, gương trên tường phản ánh một thân ảnh cao gầy, lạnh lùng kiêu ngạo như cây tùng.

Anh đeo lên một chiếc vòng tay kim cương và đồng hồ, trước khi đi còn quay lại nhìn người phụ nữ đang ngủ trên giường, lúc sau mới chịu rời đi.

Hôm sau, mặt trời lên cao.

Tiêu Mộng Hy bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô mò tìm điện thoại bắt máy, trong điện thoại liền vang lên tiếng của Tiêu phu nhân: “Con với Ngọc Khâm định khi nào về nhà vậy?”

Tiêu Mộng nhỏ giọng: “Dạo này không rảnh, công việc của anh ấy rất bận, chắc phải qua một khoảng thời gian sau.”

“Được rồi, vậy lúc nào hai đưa có thời gian, nhớ về thăm nhà, ông nội nhớ hai đứa rồi.” Tiêu phu nhân dặn đi dặn lại vào câu rồi mới cúp máy.

Tiêu Mộng Hy ném điện thoại sang một bên, nhưng ngay lập tức lại nhớ ra, cô cũng không thèm nhìn kết nối: “Mẹ.”

Bên kia truyền đến giọng nói lạnh lùng: “Sáng sớm con gọi mẹ ai vậy hả?”

Tiêu Mộng Hy phản ứng lại ngay, cô ngồi dậy, ho nhẹ một tiếng: “C... cô, chào buổi sáng.”

Người cô này là cô ruột của Phó Ngọc Khâm, cũng có thể coi là mẹ chồng hờ của cô, Phó Ngọc Khâm từ nhỏ đã xa ba mẹ, là người cô này của anh một tay nuôi lớn.

Bởi vậy, Phó Ngọc Khâm đối xử với cô như mẹ ruột.

Năm ngoái, trước khi kết hôn, lần đầu ra mắt gia đình cũng là gặp người cô này. Nhưng mà cô không thể nào thích bà cô này nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Liêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook