Chương 20: Có Em Bé (2)
Nhược Thi An Hiên
24/05/2023
Cô thừa dịp không có người chú ý, hung hăng véo cánh tay anh một cái, mặc kệ có phải để lại vết véo gì hay không, đau chết cho đáng đời anh.
Trên mặt Phó Ngọc Khâm thủy chung duy trì nụ cười nhạt nhẽo, dưới tròng kính mỏng manh, đuôi mắt nhướng lên, nhìn qua tâm tình có vẻ không tệ.
Tiêu lão gia tử đối với câu trả lời của anh phi thường hài lòng, khóe miệng nhếch đến mang tai, gật gật đầu: “Tốt, tốt, vẫn là Ngọc Khâm hiểu chuyện, không giống hai đứa kia.”
Tiêu Mộng Ninh còn chưa về đến nhà, đã hắt hơi liên tiếp vài tiếng, anh ấy xoa xoa mũi, rốt cuộc là tên khốn nào đang mắng mình vậy.
Trợ lý thấy thế liền tăng nhiệt độ điều hòa lên: “Anh Ninh, quà cho ông nội đã chuẩn bị xong rồi.”
Tiêu Mộng Ninh gật đầu: “Ừ, biết rồi.”
Anh ấy vừa xem vụ án vừa nói: “Tài liệu phiên tòa buổi chiều cũng phải chuẩn bị sẵn, nói với Tiểu Ngô, để cô ấy đi với tôi.”
Trợ lý: “Vâng.”
Hai mươi phút sau, xe dừng lại ở cửa nhà họ Tiêu, anh ấy tự mình cầm quà vào cửa.
Ông nội Tiêu đang chơi cờ với Phó Ngọc Khâm, nhìn thấy anh ấy đến, chua ngoa nói: “Ôi, còn biết đường về nhà cơ à.”
Tiêu Mộng Ninh đưa lễ vật lên, lấy lòng nói: “Ông nội, nghe lời này của người, con nhớ người lắm đấy.”
Tiêu lão gia tử: “Nhớ tôi? Anh nhớ tôi nhưng lại không về thăm tôi.”
Tiêu Mộng Ninh: “Không phải vì bận rộn với công việc sao?”
Ông nội Tiêu chỉ chỉ vị đối diện này: “Chỉ có mình anh mới bận à? Ngọc Khâm không bận, ngày đầu tiên người ta trở về liền ngay lập tức đến thăm tôi đấy.”
Tiêu Mộng Ninh liếc nhìn tên vua nịnh nọt, răng nghiến đến vang lên ken két: “Tập đoàn Phó thị bận rộn như vậy, không ngờ tới Ngọc Khâm còn có phần hiếu tâm này, thật sự là khó có được.”
Anh ấy cắn thật mạnh hai chữ “hiếu tâm”, trong mắt toát ra vẻ mặt bất mãn.
Anh ấy cũng nhìn không quen bộ dáng giả vờ giả vịt này của anh, nhìn cái kiểu cật lực lấy lòng kia, quả thực rất đáng ghét.
Không được, quay đầu phải để Hy Hy ly hôn với cậu ta.
Phó Ngọc Khâm không thèm để ý tới biểu cảm trong ánh mắt anh ấy, dưới tròng kính là một đôi mắt mỉm cười: “Công việc mãi cũng không thể làm xong, vẫn là người nhà quan trọng hơn.”
Ông nội Tiêu vừa nghe, đầu tiên là cho cháu trai nhà mình một cái liếc mắt, quay đầu lại: “Người đã đến đông đủ rồi, đi, ăn cơm đi.”
Phó Ngọc Khâm đưa tay đỡ ông nội Tiêu lên, đi theo vào phòng ăn.
Phía sau Tiêu Mộng Hy và Tiêu Mộng Ninh liếc nhau, hiếm khi được một lần có cùng kẻ thù, thầm nghĩ: Vua nịnh nọt.
-
Phó Ngọc Khâm là khách quý của nhà họ Tiêu, lúc ăn cơm các trưởng bối nhao nhao gắp thức ăn cho anh, anh khách khí bưng bát cơm lên tiếp nhận, bộ dáng khiêm tốn lại hiểu lễ nghĩa.
Các trưởng bối nhà họ Tiêu trên mặt vui vẻ như hoa nở, càng nhìn càng hài lòng.
Tiêu Mộng Hy không quên mình đang giảm cân, lúc ăn có chút kén chọn, dầu mỡ không ăn, muối nhiều không ăn, canh đậm không uống, món tráng miệng không ăn.
Cầm đũa rất lâu, chán nản vì không tìm được món mình có thể ăn được.
Tiêu phu nhân vừa nhìn thấy dáng vẻ này của cô, hai hàng lông mày bất giác nhíu lại cùng một chỗ, muốn phê bình, lại cảm thấy thời điểm không thích hợp, đành phải lén ở dưới bàn đá đá cô.
Tiêu Mộng Hy nhận được ám chỉ của mẹ, cố gắp một ít thức ăn.
Không bao lâu, Tiêu phu nhân lại hướng về phía cô, ý bảo cô gắp thức ăn cho Phó Ngọc Khâm.
Cô cầm đũa đặc biệt chọn gắp những món anh không thích ăn, anh không ăn cay, cô tận tâm gắp cho anh món cá cay nhất.
Anh không thích ăn rau mùi, cô đặc biệt cho múc cho anh một chén súp gà với rau mùi.
Dù sao cô cũng thích làm theo cách trái ngược.
Làm xong, tâm trạng mỹ mãn chờ anh xấu mặt.
Không có biện pháp, Phó phu nhân mà mất hứng, ai cũng đừng nghĩ có thể được dễ chịu, nhất là thủ phạm chọc bà mất hứng, càng đừng nghĩ đến chuyện sẽ được trải qua ngày tháng yên lành.
Kỳ thật ngẫm lại, Tiêu Mộng Hy cũng không biết mình cụ thể là đang giận cái gì, có lẽ cảm thấy bị người nào đó lợi dụng cho nên tâm trạng mới khó chịu.
Cô có chút hứng thú nhìn, chờ cảnh tượng huy hoàng đến.
Đáng tiếc là chờ trái chờ phải, cảnh tượng huy hoàng không có đến, mà cảnh vả mặt đến trước. Phó Ngọc Khâm bất động thanh sắc gắp tất cả đồ ăn của cô ăn.
Mặc kệ là cay, chua, hay rau mùi.
Trên mặt Phó Ngọc Khâm thủy chung duy trì nụ cười nhạt nhẽo, dưới tròng kính mỏng manh, đuôi mắt nhướng lên, nhìn qua tâm tình có vẻ không tệ.
Tiêu lão gia tử đối với câu trả lời của anh phi thường hài lòng, khóe miệng nhếch đến mang tai, gật gật đầu: “Tốt, tốt, vẫn là Ngọc Khâm hiểu chuyện, không giống hai đứa kia.”
Tiêu Mộng Ninh còn chưa về đến nhà, đã hắt hơi liên tiếp vài tiếng, anh ấy xoa xoa mũi, rốt cuộc là tên khốn nào đang mắng mình vậy.
Trợ lý thấy thế liền tăng nhiệt độ điều hòa lên: “Anh Ninh, quà cho ông nội đã chuẩn bị xong rồi.”
Tiêu Mộng Ninh gật đầu: “Ừ, biết rồi.”
Anh ấy vừa xem vụ án vừa nói: “Tài liệu phiên tòa buổi chiều cũng phải chuẩn bị sẵn, nói với Tiểu Ngô, để cô ấy đi với tôi.”
Trợ lý: “Vâng.”
Hai mươi phút sau, xe dừng lại ở cửa nhà họ Tiêu, anh ấy tự mình cầm quà vào cửa.
Ông nội Tiêu đang chơi cờ với Phó Ngọc Khâm, nhìn thấy anh ấy đến, chua ngoa nói: “Ôi, còn biết đường về nhà cơ à.”
Tiêu Mộng Ninh đưa lễ vật lên, lấy lòng nói: “Ông nội, nghe lời này của người, con nhớ người lắm đấy.”
Tiêu lão gia tử: “Nhớ tôi? Anh nhớ tôi nhưng lại không về thăm tôi.”
Tiêu Mộng Ninh: “Không phải vì bận rộn với công việc sao?”
Ông nội Tiêu chỉ chỉ vị đối diện này: “Chỉ có mình anh mới bận à? Ngọc Khâm không bận, ngày đầu tiên người ta trở về liền ngay lập tức đến thăm tôi đấy.”
Tiêu Mộng Ninh liếc nhìn tên vua nịnh nọt, răng nghiến đến vang lên ken két: “Tập đoàn Phó thị bận rộn như vậy, không ngờ tới Ngọc Khâm còn có phần hiếu tâm này, thật sự là khó có được.”
Anh ấy cắn thật mạnh hai chữ “hiếu tâm”, trong mắt toát ra vẻ mặt bất mãn.
Anh ấy cũng nhìn không quen bộ dáng giả vờ giả vịt này của anh, nhìn cái kiểu cật lực lấy lòng kia, quả thực rất đáng ghét.
Không được, quay đầu phải để Hy Hy ly hôn với cậu ta.
Phó Ngọc Khâm không thèm để ý tới biểu cảm trong ánh mắt anh ấy, dưới tròng kính là một đôi mắt mỉm cười: “Công việc mãi cũng không thể làm xong, vẫn là người nhà quan trọng hơn.”
Ông nội Tiêu vừa nghe, đầu tiên là cho cháu trai nhà mình một cái liếc mắt, quay đầu lại: “Người đã đến đông đủ rồi, đi, ăn cơm đi.”
Phó Ngọc Khâm đưa tay đỡ ông nội Tiêu lên, đi theo vào phòng ăn.
Phía sau Tiêu Mộng Hy và Tiêu Mộng Ninh liếc nhau, hiếm khi được một lần có cùng kẻ thù, thầm nghĩ: Vua nịnh nọt.
-
Phó Ngọc Khâm là khách quý của nhà họ Tiêu, lúc ăn cơm các trưởng bối nhao nhao gắp thức ăn cho anh, anh khách khí bưng bát cơm lên tiếp nhận, bộ dáng khiêm tốn lại hiểu lễ nghĩa.
Các trưởng bối nhà họ Tiêu trên mặt vui vẻ như hoa nở, càng nhìn càng hài lòng.
Tiêu Mộng Hy không quên mình đang giảm cân, lúc ăn có chút kén chọn, dầu mỡ không ăn, muối nhiều không ăn, canh đậm không uống, món tráng miệng không ăn.
Cầm đũa rất lâu, chán nản vì không tìm được món mình có thể ăn được.
Tiêu phu nhân vừa nhìn thấy dáng vẻ này của cô, hai hàng lông mày bất giác nhíu lại cùng một chỗ, muốn phê bình, lại cảm thấy thời điểm không thích hợp, đành phải lén ở dưới bàn đá đá cô.
Tiêu Mộng Hy nhận được ám chỉ của mẹ, cố gắp một ít thức ăn.
Không bao lâu, Tiêu phu nhân lại hướng về phía cô, ý bảo cô gắp thức ăn cho Phó Ngọc Khâm.
Cô cầm đũa đặc biệt chọn gắp những món anh không thích ăn, anh không ăn cay, cô tận tâm gắp cho anh món cá cay nhất.
Anh không thích ăn rau mùi, cô đặc biệt cho múc cho anh một chén súp gà với rau mùi.
Dù sao cô cũng thích làm theo cách trái ngược.
Làm xong, tâm trạng mỹ mãn chờ anh xấu mặt.
Không có biện pháp, Phó phu nhân mà mất hứng, ai cũng đừng nghĩ có thể được dễ chịu, nhất là thủ phạm chọc bà mất hứng, càng đừng nghĩ đến chuyện sẽ được trải qua ngày tháng yên lành.
Kỳ thật ngẫm lại, Tiêu Mộng Hy cũng không biết mình cụ thể là đang giận cái gì, có lẽ cảm thấy bị người nào đó lợi dụng cho nên tâm trạng mới khó chịu.
Cô có chút hứng thú nhìn, chờ cảnh tượng huy hoàng đến.
Đáng tiếc là chờ trái chờ phải, cảnh tượng huy hoàng không có đến, mà cảnh vả mặt đến trước. Phó Ngọc Khâm bất động thanh sắc gắp tất cả đồ ăn của cô ăn.
Mặc kệ là cay, chua, hay rau mùi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.