Hôn Liêu

Chương 17: Gặp Người Nhà (1)

Nhược Thi An Hiên

24/05/2023

Một phút trước, cô ấy nhận được một thông báo, toàn bộ nhãn hiệu LOVE đổi chủ, ông chủ mới là Phó Ngọc Khâm.

Phó Ngọc Khâm một tay đút túi quần đi đến trước mặt Tiêu Mộng Hy: “Có thích không?”

Tiêu Mộng Hy cong môi: “Anh muốn tặng cho em à?”

Phó Ngọc Khâm: “Thích cái gì thì cứ lấy.”

Hai tay Tiêu Mộng Hy đặt trước ngực anh, nhấp nhấp môi, người như cô đây lại thích đối nghịch với người khác, có người muốn tặng, cô càng không muốn nhận.

Hơi hơi nhón chân, kề sát anh: “Phải làm sao bây giờ, những thứ anh tặng em đều không muốn.”

Phó Ngọc Khâm chế trụ em cô: “Nếu anh cứ tặng thì sao?”

Đáy máy Tiêu Mộng Hy lập lòe ánh sáng, tay chuyển lên trên mặt anh, nhẹ thở ra: “Đếm nay em sẽ tiếp tục tới Quang Diệu, sau đó…”

Lời còn chưa nói hết, Phó Ngọc Khâm đã ôm eo cô rời đi.

Tề Tuyết vẻ mặt ngốc lặng nhìn phương hướng hai người bọn họ đi xa, rất lâu sau mới phản ứng lại, mẹ kiếp, cô đây là bị cho leo cây à.

Giám đốc chất hết đống túi lên xe Tề Tuyết, cung kính nhìn cô ấy rời đi.

Trên đường trở về, Tề Tuyết có gọi điện thoại cho Tiêu Mộng Hy vài lần, nhưng vẫn không có ai nghe máy. Cô ấy do dự nên báo cáo? Hay là không báo cáo đây?

Suy nghĩ một chút, trước tiên cứ yên lặng quan sát kỳ biến đi, bị Phó Ngọc Khâm mang đi, hẳn là...

Không sao đâu ha.

Tiêu Mộng Hy bị mạnh mẽ ấn lên xe Bentley, trăm ngàn lần không muốn, giãy dụa cũng không có kết quả, cuối cùng lại ôm lấy cánh tay Phó Ngọc Khâm cắn một cái.

Hình ảnh chồng chéo lên nhau, như thể cảnh này đã từng xảy ra.



Lông mày Phó Ngọc Khâm cũng không nhíu dù chỉ một chút, không hề động đậy mặc cho cô cắn.

Biểu cảm của chính chủ cũng rất tự nhiên, chỉ là tài xế lái xe phía trước có chút ngồi không yên, lông mày nhíu lại cùng một chỗ, môi mím chặt, biểu tình trên mặt tương đối phong phú.

Hắn thậm chí còn nhìn trái phải, cân nhắc có nên tiêm vắc-xin phòng dại hay không.

Rắm, thứ cần cân nhắc có nên tiêm hay không là chích ngừa uốn ván kìa.

Trong trạng thái thanh tỉnh, Tiêu Mộng Hy không cắn quá lâu, cũng có cân nhắc. Hai phút sau bình tĩnh mở miệng, hướng về phía tài xế phía trước: “Có nước không?”

Tài xế phía trước lấy ra một chai nước từ trong hộp đựng đồ, thừa dịp chờ đèn giao thông đưa tới.

Tiêu Mộng Hy nhận lấy, mở nắp uống một ngụm, sau đó làm một hành động kinh người ——

Cô thế mà lại súc miệng.

Không hề cố kỵ bản thân là phu nhân nhà giàu, phải trang trọng, phải chú ý hình tượng.

Một lát sau, chậm rãi nhếch môi, cho Phó Ngọc Khâm một nụ cười sáng lạn, giả vờ hỏi: “Cánh tay anh không sao chứ?”

Phó Ngọc Khâm bình tĩnh không gợn sóng nói: “Không sao cả.”

Tiêu Mộng Hy liếc anh một cái từ trên xuống dưới: “Cũng đúng, da anh dày như vậy, làm sao có thể có việc gì được.”

Phó Ngọc Khâm: “...”

Tài xế: “...”

Phu nhân thật trâu bò.

Xe lại tiếp tục chạy một đoạn, Tiêu Mộng Hy hạ cửa sổ xe xuống, mặc cho gió thổi vào.



Thời tiết tháng 7, gió vẫn còn rất nóng, cộng với ánh nắng mặt trời ngày hôm nay cũng rất mạnh, chiếu lên mặt của người có một loại cảm giác cực nóng.

Cô mặc một chiếc váy trễ vai, chỗ nên lộ ra đều lộ ra, cảm giác còn khá thoải mái.

Cảm giác mặc âu phục không thoải mái như vậy, chỉ chốc lát sau, Phó tổng bình tĩnh tự kiềm chế mở miệng: “Kéo cửa kính lên.”

Người lái xe hành động trước một bước, kính cửa sổ từ từ nâng lên.

Vừa nâng lên xong, một giây sau lại bị người kéo xuống, Tiêu Mộng Hy có chút hứng thú nhìn anh: “Không được kéo lên.”

Kiểu tóc được chải chuốt tỉ mỉ của Phó Ngọc Khâm bị gió thổi loạn, mấy sợi tóc ngắn phất lên mặt kính, nhất thời thiếu đi một chút cảm giác bình tĩnh thành thục, thêm một chút hơi thở thiếu niên.

Anh hỏi: “Em có bệnh à?”

Tiêu Mộng Hy nhếch môi, trả lời: “Anh có thuốc à?”

Phó Ngọc Khâm cởi nút âu phục, hai chân vắt chéo lên nhau, hướng về phía tài xế: “Tắt điều hòa, phu nhân sợ lạnh.”

Tiêu Mộng Hy: “...”

Mẹ kiếp, anh cũng đủ tàn nhẫn đấy.

Tài xế nghe lệnh tắt điều hòa, không bao lâu, cảm giác khô nóng trong xe càng mãnh liệt, mùa hè không có điều hòa rất khó chịu.

Nhất là loại mỹ nhân sống trong nhung lụa như Tiêu Mộng Hy, điều không thể chịu nổi nhất chính là trên người có một chút mồ hôi, cô hung hăng liếc mắt nhìn người nào đó một cái.

Phó Ngọc Khâm ôm ngực nhìn lại cô, nhướng mày: “Khỏi bệnh rồi à?”

Tiêu Mộng Hy: “...”

Khỏi cái đầu anh ấy!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Liêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook