Hôn Liêu

Chương 31: Thu Mua (2)

Nhược Thi An Hiên

24/05/2023

Tề Tuyết không biết các cô đang xem cái gì, thăm dò hỏi: “Hy Hy, sao mặt cậu lại đỏ như vậy?”

Tiêu Mộng Hy lấy lại tinh thần, trả điện thoại lại cho trợ lý, chớp mắt: “Đâu có.”

Tề Tuyết nghiêng đầu nhìn nhìn: “Không chỉ mặt, bên tai, cổ đều đỏ.”

Mới nói tới cổ, cô ấy như nhìn thấy cái gì, che miệng hét một tiếng: “Trời ạ!”

Tiêu Mộng Hy: “Sao vậy?”

Tề Tuyết chỉ vào cổ cô nói: “Phó Ngọc Khâm là chó sao? Sao lại cắn cậu thành ra như vậy?”

Tiêu Mộng Hy: “……”

Sáng nay cô cố ý mặc váy cổ cao, chính là vì che đậy dấu vết nào đó. Ai ngờ vừa rồi có chút nóng, cô quên mất mấy cái dấu hôn này, mở nút cổ áo ra.

Dấu vết bốn phía trên cổ hiện ra trước mặt người khác.

Nhìn biểu cảm khoa trương của Tề Tuyết, lần này cô không chỉ đỏ mặt, tim cũng theo đó mà run lên.

Trợ lý ngửa đầu nhìn qua, làm mặt quỷ nói: “Á á á, tổng giám đốc Phó quá mạnh mẽ, chị Hy Hy nhất định rất(≧▼≦).”

Vẻ mặt của cô gái nhỏ quá phong phú, đôi tay của Tiêu Mộng Hy che mặt, hận không thể trốn đi.

Tề Tuyết: “Em lại trêu chị mình nữa rồi, tiền thưởng tháng này không còn nữa.”

Cô trợ lý nhỏ chỉ chỉ ngoài cửa: “Bọn em pha trà cho chị.”

Trốn rất nhanh.

Tề Tuyết thấy cửa đóng lại, thuận tay cầm lấy gối ôm trên ghế sô pha ném cho Tiêu Mộng Hy: “Đây chính là, vợ chồng plastic không có tình cảm mà cậu nói? Tớ thấy tình cảm giữa hai người sâu đậm đấy.”

Tiêu Mộng Hy tiếp được gối ôm, ôm ở trước người, đôi tay chống cằm nói: “Nhu cầu thân thể của người trưởng thành, cậu hiểu không?”

Tề Tuyết lắc đầu: “Mình không hiểu.”



Tiêu Mộng Hy: “…… Cút.”

“Nếu tình cảm của cậu và Phó Ngọc Khâm nhiệt liệt như vậy, chuyện cửa hàng kia cậu cứ tìm anh ấy giúp đi.” Tề Tuyết mang giày vào, đặt mông ngồi trên bàn làm việc, lắc lư chân nói: “Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, cậu hiểu không?”

Tiêu Mộng Hy bĩu môi: “Lại nữa.”

Con người cô thật là kiêu ngạo.

-

6 giờ, Tiêu Mộng Hy đi ra từ phòng làm việc, không đi chỗ nào khác, trực tiếp trở về Hưng Lai Uyển. Trong nháy mắt mở cửa, cô bị đôi giày da trước mắt làm kinh sợ.

Giày da của đàn ông.

Phó Ngọc Khâm hôm nay mang đôi giày đó.

Giày da ở chỗ này, vậy chứng tỏ chủ nhân của nó cũng ở chỗ này.

Tiêu Mộng Hy chớp mắt, vẻ mặt kinh ngạc, theo lý thuyết hôm nay tập đoàn Phó thị sẽ có tiệc rượu, mà Phó Ngọc Khâm là tổng giám đốc tân nhiệm, không thể không tham dự.

Nhưng mà……

Lúc này anh lại ở nhà.

Tình huống này có chút khiến người ta không thể hiểu nổi.

Tiêu Mộng Hy không suy nghĩ lâu lắm, thay đổi dép lê rồi đi vào. Trong phòng khách không có ai, người ở trong phòng bếp, thân cao hơn 1m8, phối với cái tạp dề ô vuông kia, vậy mà không có chút không hợp nào.

Cô dựa vào tường hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

Phó Ngọc Khâm nghe thấy giọng nói thì quay đầu lại nhìn qua: “Trở về khi nào vậy?”

Tiêu Mộng Hy: “Lúc anh đang nghiêm túc cắt rau.”

Cô đi đến trước quầy bar, rót một cốc nước: “Hôm nay là một ngày quan trọng, anh không có hoạt động nào sao?”



Phó Ngọc Khâm: “Dời lại rồi.”

Thời gian trở lại lúc sau khi cuộc họp báo kết thúc, Tôn Lôi nói: “Tổng giám đốc Phó, điện thoại của phu nhân vẫn luôn không gọi được.”

Phó Ngọc Khâm: “WeChat thì sao?”

Tôn Lôi: “Không có ai trả lời.”

Phó Ngọc Khâm: “Hủy bỏ tiệc rượu đêm nay.”

Tôn Lôi: “Vâng.”

Tiêu Mộng Hy: “Vì sao lại dời lại?”

Phó Ngọc Khâm một lần nữa cầm lấy con dao: “Có chuyện quan trọng.”

Tiêu Mộng Hy không suy nghĩ sâu xa cái gọi là chuyện quan trọng của anh là chuyện gì, có thể khiến cho người cuồng công việc như Phó Ngọc Khâm bỏ tiệc rượu để đi làm, hẳn là……

Rất quan trọng đi.

Hoặc là nói người nào đó rất quan trọng.

Nghĩ đến việc có một người như vậy, được anh xem là rất quan trọng, trong nháy mắt tâm trạng dường như có chút không tốt.

Cô buông cốc nước, đi vào phòng ngủ, không bao lâu sau thì cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Bồn tắm xả đầy nước, trên mặt nước là những cánh hoa hồng, bên cạnh bồn tắm đặt một cái ly chân dài, bên trong đựng đầy rượu vang đỏ.

Ánh đèn ánh vào trên ly rượu màu đỏ, sáng rọi rạng rỡ.

Tiêu Mộng Hy thấy thế, thân thể vốn mệt mỏi lập tức tràn ngập năng lượng, cô tiến vào bồn tắm mở điện thoại ra tìm bài hát mình thích nghe nhất, sau khi phát nhạc, khom lưng ngồi xuống.

Tiếng hát, rượu ngon, tắm hoa hồng, tất cả đều hoàn mỹ đến không chê vào đâu được.

Cô nhấc ly rượu đung đưa theo âm nhạc thỉnh thoảng lại hừ hai tiếng, có thể thấy được, tâm trạng rất tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Liêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook