Hỗn Loạn Chiến Thần

Chương 25: Binh phù.

Chàng Phá Nam Tường

16/04/2013



"Chính xác" sắc mặt của Ma Tín Khoa vô cùng trịnh trọng. Hắn giơ cây côn trong tay chỉ Tư Đế Nhĩ Bá Cách ờ phía trước nói: "Mặt hồ yên tĩnh không thể huấn luyện được thủy thủ có bản lĩnh cao. Hoàn cảnh an nhàn không thể tạo ra anh hùng thời đại. Vì vậy nếu một ngày ngươi trở thành một cường giả. Người thứ nhất người cấn phải cảm tạ đương nhiên chính là ta, người đã từng hành hạ ngươi".

"Nhưng mà…nhưng mà ta muốn học ma pháp" Tư Đế Nhĩ Bá Cách muốn phát khóc.

Vừa rồi mông của hắn đã trúng rất nhiều côn, bây giờ vẫn còn đau tới mức bỏng rát. Hắn thật sự là không muốn tiếp tục chiến đấu với Ma Tín Khoa.

"Không có khí phách" Ma Tín Khoa bỉu môi, đột nhiên hắn hét lớn: "Xem kiếm" cây mộc côn trong tay hắn đâm ra nhanh như chớp.

Tư Đế Nhĩ Bá Cách vội vàng dùng hai tay bảo vệ mông, hắn cũng chẳng cẩn cây mộc côn trong tay nữa nhưng cây mộc côn của Ma Tín Khoa đã nhẹ nhàng khêu lên, cánh tay trái của Tư Đế Nhĩ Bá Cách bị hất ra sau đó là một tiếng "Bang". Tư Đế Nhĩ Bá Cách lại bị trúng một côn đau tới mức khiến cho hắn nhảy loạn xạ tại chỗ.

" Tư Đế Nhĩ Bá Cách là người của ngươi, ngươi mặc kệ hắn sao?" Tát Tư Âu cười hỏi.

"Hắn là chức nghiệp giả lục giai. Ta dùng cái gì để quản hắn?" Hàn Tiến lắc đẩu nói, hắn tiếp tục chú tâm vào công việc của mình.

"Ngươi đang làm…làm gì vậy?" Tát Tư Âu tò mò nhìn hai tay Hàn Tiến.

Tay phải của Hàn Tiến cầm con dao ăn mượn của Tiên Ny Nhĩ, tay trái hắn đè một tấm giấy màu xám. Hắn đang dùng dao ăn chăm chú khắc cái gì đó. Nhanh chóng một hình người cao hai tấc đang dần hình thành dưới đao khắc của Hàn Tiến, Hàn Tiến nhỏ nhẹ niệm mấy câu, cùng lúc đó ngón tay hắn chỉ vào hình người trên tờ giấy. Sau khi tất cả được làm xong, Hàn Tiến nói to: "Tư Đế Nhĩ Bá Cách, hãy tới đây".

"Không đánh cùng với ngươi nữa. Thiếu gia gọi ta" Tư Đế Nhĩ Bá Cách vui mừng tới phát khóc, hắn quăng cây côn xuống rồi bỏ chạy trối chết tới chỗ Hàn Tiến.

Hàn Tiến đặt tờ giấy hình người vào trong lòng bàn tay Tư Đế Nhĩ Bá Cách sau đó hắn nói nhỏ vào tai Tư Đế Nhĩ Bá Cách mấy câu rồi hắn vỗ vai Tư Đế Nhĩ Bá Cách nói: "Đi thôi".

Tư Đế Nhĩ Bá Cách ngơ ngác nhìn Hàn Tiến sau đó hắn cắn răng quay người chạy lại chỗ cũ, tay hắn run run nhặt cây mộc côn lên.

"Chẳng còn ý nghĩa gì nữa". Lúc này Ma Tín Khoa không còn hứng thú hành hạ người khác, hắn đi về phía Tiên Ny Nhĩ.



"Ngươi quay lại cho ta" Tư Đế Nhĩ Bá Cách quát to.

Khởi Lệ cười khi một tiếng nhìn Tư Đế Nhĩ Bá Cách với dáng vẻ thấy chết mà không sờn của hắn, Tiên Ny Nhĩ lại liếc nhìn Hàn Tiến đang cười cười nhìn vào giữa sân.

"Ai da... tiểu tử ngươi" Ma Tín Khoa cười. Hắn đi lại phía Tư Đế Nhĩ Bá Cách.

"Ngươi là chức nghiệp giả lục giai. Điều này không công bằng đổi với ta" Tư Đế Nhĩ Bá Cách bị hoàn cảnh bị ức hiếp bức bách, hắn không thể lui lại nữa: "Chúng ta phải đổi một phương thức khác".

"Phương thức gì?"

"Ta đếm đến ba. Nếu như trong vòng đó ngươi không thể đánh ngã ta thì coi như ngươi đã thua".

"Hay, hay, Tư Đế Nhĩ Bá Cách, ngươi hãy cầu nguyện cho cái mông của mình đi" Ma Tín Khoa nhe răng cười nói.

"Chờ một chút, chờ một chút" Tư Đế Nhĩ Bá Cách sợ sệt lùi lại mấy bước: "Chúng ta nên dùng gì đó đánh cuộc, như vậy mới hay".

"Ngươi nói xem đánh cuộc gì?" Ma Tín Khoa thấy Tư Đế Nhĩ Bá Cách tự tin như vậy thì trong lòng thầm cảnh giác hơn, hắn lén liếc nhìn về phía Hàn Tiến nhưng Hàn Tiến vẫn ngồi tại chỗ, sắc mặt Hàn Tiến vẫn thản nhiên mĩm cười vẻ ấm áp, Ma Tín Khoa thật sự không thấy có gì đó bất thường.

"Nếu như ta thua, ta gọi ngươi là đại ca. Nếu như ngươi thua, ngươi cũng phải gọi ta là đại ca" Tư Đế Nhĩ Bá Cách nói.

"Không thành vấn đề" Ma Tín Khoa thấy không có nguy hiểm gì trong đó nên hắn hào phóng đồng ý.

"Một..." Tư Đế Nhĩ Bá Cách hét to một tiếng, hắn vung tay ném ra ngoài.

Một luồng gió mạnh thổi qua mọi người, ngay sau đó một người khổng lồ cao gần bổn trượng đột nhiên xuất hiện trên không trung. Trong tay người khổng lồ cấm một cây trường côn còn to hơn cả thắt lưng của Ma Tín Khoa, nhắm đầu Ma Tín Khoa nện xuống.

Ngay trong tích tắc người khổng lồ xuất hiện, nụ cười như cứng đơ trên gương mặt Khởi Lệ, Tiên Ny Nhĩ ngồi bật dậy khỏi bãi cỏ. Hai mắt Tát Tư Âu đăm đăm nhìn, thì thào: "Khôi, Khôi Lỗi thuật".

Người kinh hãi nhất chính là Ma Tín Khoa, hắn không dám ương ngạnh ngăn cản, hắn vội vàng nhảy lui lại sau.



"Tư Đế Nhĩ Bá Cách, ngu ngốc đứng đó làm gì? Hãy đếm tiếp đi" Hàn Tiến quát to. Thật ra hắn chỉ sử dụng đạo thuật đơn giản nhất. Người khổng lồ thoạt nhìn rất kinh khủng nhưng lại không có lực chiến đấu, chỉ cần chạm một cái là đánh gục. Tác dụng lớn nhất chính là lừa gạt những người không biết.

"Hả?" Tư Đế Nhĩ Bá Cách chợt bừng tỉnh từ giấc mộng, hắn gào lên: "Hai".

Ma Tín Khoa căn bản không còn chú tâm tới Tư Đế Nhĩ Bá Cách nữa. Đấu khí của hắn đã xuất ra tới cực hạn, hắn dùng toàn lực né tránh đòn công kích của người khổng lồ.

Người khổng lồ này thân cao gần bốn trượng, mỗi cây côn đánh ra mang theo khí thế của gió cuốn mây tan. Hơn nữa động tác của người khổng lồ cực kỳ mạnh mẽ; nhanh nhẹn. Ma Tín Khoa chỉ cao tới đấu gối của người khổng lồ, cho dù hắn liên tiếp lui lại như thế nào nhưng người khổng lồ chỉ cần bước tới một bước là có thể dễ dàng bắt kịp hắn.

"Ba..." Tư Đế Nhĩ Bá Cách gào lên, thắng bại đã định.

"Lạp Phi nhĩ, hãy mau thu hồi con rối lại đi" Ma Tín Khoa quát to: "Hãy làm nhanh lên không thì ta sẽ hủy con rối của ngươi đó".

Mấy người Tiên Ny Nhĩ chăm chú nhìn Hàn Tiến, Hàn Tiến vẫn chỉ mĩm cười. Dựa vào lực công kích của người khổng lồ thì căn bản không thể đả thương Ma Tín Khoa. Hơn nữa năng lượng đã phát ra thì không thể thu hồi nên chỉ còn cách xem náo nhiệt.

Ma Tín Khoa thấy người khổng lồ vẫn một mực theo sát hắn, đánh rát, hắn thấy trốn tránh không phải là biện pháp hay. Thân hình Ma Tín Khoa bất chợt lóe lên, hắn chạy tới chổ thanh cự kiếm ở dưới đất bên ngoài trận.

Trên thực tế Ma Tín Khoa cũng là một con người tàn nhẫn. Giây phút này hắn bị bức bách tới mức nổi nóng nên bất chấp tất cả.

Ngay sau đó người khống lồ đi tới, vung trường côn đập vào lưng Ma Tín Khoa, Ma Tín Khoa sắp bị đánh thì gầm lên giận dữ, hắn vứt mộc côn trong tay về phía trước sau đó nhặt trường kiếm ở dưới đất lên. Thân hình hắn hóa thành một đạo lưu quang, bắn thẳng tới chỗ của người khổng lồ.

Hai mắt Ma Tín Khoa mỡ trừng trừng như chuông đồng, hung quang bắn ra ngoài, thanh trường kiếm trong tay hắn lại càng phát ra hàn quang lạnh thấu xương. Ngay khi thân hình hắn còn cách người khổng lồ chưa tới năm thước, cây mộc côn hắn quăng ra trước đó đã đánh trúng người khổng lồ, người khổng lồ với khí thế hung hăng trong nháy mắt đã biến mất, giống như chưa từng xuất hiện vậy. Chỉ có người có nhãn lực cực tốt mới có thể nhìn thấy một tờ giấy bay trong không trung, rơi xuống đất.

Xuất toàn lực, chuẩn bị đánh ra một kiếm nhưng đột nhiên mất mục tiêu khiến cho Ma Tín Khoa có phần không khống chế được thân thể của mình, đánh thẳng tới rừng cây ở bên ngoài. Khi Ma Tín Khoa thấy bản thân mình sắp nhào vào rừng cây, hắn mới miễn cường đứng lại, quay người, đưa mắt tìm kiếm.

"Đây là cái gì?" Tiên Ny Nhĩ nhảy vào giữa sân, nhặt tờ giấy lên hỏi.

"Ta cũng không biết" Hàn Tiến uể oải duỗi lưng, nhạt nhẽo trả lời, trên thực tế thì trong lòng hắn cực kỳ hưng phấn. Con đường tu luyện phân ra chỉ có ba con đường. Một là tận lực rèn luyện, theo đuổi mục tiêu thành thánh. Đây chính là ngoại thuật. Một loại với tự thân luyện đỉnh lô, tu luyện nguyên thần, đó chính là nội thuật. Còn một loại cuối cùng là dùng bùa dẫn động huyền cơ của thiên địa, cái này gọi là pháp thuật, Hàn Tiến đã tu luyện qua cả ba điều này nhưng không tinh thông cái nào. Hôm nay hắn dùng hơn ba trăm nguyên năng lượng chế thành một binh phù chính là để nghiệm chứng "Đạo môn" xem có thể phát ra uy lực gì, ngay khi tiến lên Trúc Cơ, hắn phải xác định trọng điểm của tương lai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hỗn Loạn Chiến Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook