Hỗn Loạn Chiến Thần

Chương 9: Chó ăn cỏ.

Chàng Phá Nam Tường

16/04/2013



Trong hoàn cảnh bình thường, kiếm tiền trong thành phố lớn sau đó chạy đến một thị trấn nhỏ để tiêu xài, cuộc sống sẽ rất nhàn hạ, Hàn Tiến là từ thân phận của một đại nhân vật để kiếm tiền, tuy hắn vứt ra mười lượng tiền vàng để làm mồi nhử, lại dùng một lượng vàng để thay đổi ấn tượng của mọi người với Lạp Phi Nhĩ, cuối cùng chỉ còn lại chín lượng vàng trong tay, nhưng ở trấn Lạp Đông này, chín lượng vàng cũng có thể coi là một khoản tiền lớn.

Cho nên, cuộc sống hiện tại của Hàn Tiến rất hạnh phúc, ngày ngày ăn tại nhà hàng, hơn nữa người trong trấn cũng thay đổi thái độ ban đấu, đi trên phố đều gặp những người cười chào hỏi hắn, Đương nhiên Hàn Tiến là một người rất có lễ phép, bất luận có quen biết đối phương hay không hắn đều nỡ nụ cười lịch sự đáp lại.

Hôm nay, Hàn Tiến và Ma Tín Khoa ăn cơm sáng xong trở về phòng mình, Hàn Tiến an nhàn ngồi trên ghế còn Ma Tín Khoa hình như có điều gì muốn nói, do dự hồi lâu mới mỡ miệng :"Ta nói, chúng ta cứ sống như vây thật vô vị, hơn nữa....".

Hàn Tiến thưởng thức từng chút cảm giác mãn nguyện do năng lượng đem tới, nghe xong bất giác cười, hắn là người nhạy bén, biết ý nghĩ của Ma Tín Khoa, ăn không ngồi rồi thế này không phải là biện pháp, hơn nữa Ma Tín Khoa cũng ngại khi ăn không uống không, thường giành trả tiền, đương nhiên sẽ phải lo lắng cho tương lai rồi

Hàn Tiến vừa muốn nói, Tư Đế Nhĩ Bá Cách đạp mạnh cửa , vội vã chạy vào :"Thiếu gia, tiểu thư Khởi Lệ đi rồi, còn có người đến làm khó tiểu thư"'.

"Đi lúc nào?" Hàn Tiến ngây ra hỏi.

"Không biết" Tư Đế Nhĩ Bá Cách lắc đầu nói :"Sáng sớm tôi đến trước lầu dưới của họ đợi rất lâu đều không thấy có ai ra vào, đang định trở về thì thấy một đám người xông vào, sau đó họ không tìm thấy gì nên lại đi ra",

"Lạp Phi Nhĩ, sáng nào cậu cũng bảo Tư Đế Nhĩ Bá Cách ra ngoài chính là vì..." Ma Tín Khoa chợt ngộ ra.

"Chắc là tối hôm qua nhận được thư, sau đó đi cả đêm rời khỏi trần Lạp Đông" Hàn Tiến không chút bận tâm đến Ma Tín Khoa, đứng dậy, chăm chú suy nghĩ trong chốc lát :"Vậy đám người đó như thế nào?"

"Thiếu gia, chúng...chúng có vẻ đều rất cao quý, rất khó chơi vào đó"

"Chúng vẫn còn ở đó chứ?"

"Chắc vẫn còn".

"Chúng ta đi xem xem

"Thiếu gia, đừng..." Tư Đế Nhĩ Bá Cách có chút lo lắng, nghiêm túc mà nói hắn không phải lo cho bản thân mình mà chính là lo cho Hàn Tiến, thân là gia nô của quý tộc lâu đời, Tư Đế Nhĩ Bá Cách vẫn có chút ý thức, đám người đó xem ra vô cùng giàu có cao quý, ngay cả lão gia năm đó cũng không khí thế như bọn chúng, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì chẳng có ai cứu được bọn hắn cả.

"Đi" Hàn Tiến khẩu khí vô cùng kiên quyết.

Lát sau,Hàn Tiến đem theo Tư Đế Nhĩ Bá Cách mặt mũi khổ sở đến gần tiểu lầu, Ma Tín Khoa tất nhiên cũng đi theo, Đám người đó quả nhiên vẫn chưa đi, đang đứng trước lầu thì thào bàn bạc gì đó. Trước lầu còn có mười mấy con chiến mã cao to. Tất cả đều màu trắng, khắp thân từ trên xuống dưới không có lấy một sợi lông khác màu. Thực ra không cấn quan sát đám người đó. chỉ cần nhìn chiến mã liền biết địa vị thân phận của đám người đến đây. Tên đứng đầu khoảng ba mươi tuồi, khuôn mặt gầy gò, trên người khoác bộ chiến giáp màu đỏ rực, ánh mắt phát ra khí thế át người. Trấn trưởng trấn Lạp Đông Mạch Cáp đang đứng bên cạnh tên đó, vừa khom lưng gật đấu, vừa lộ ra nụ cười nịnh nọt.



"Lạp Phi Nhĩ, trong số bọn chúng có bốn tên kị sĩ cao cấp, chúng ta tuyệt đối đấu không lại" Ma Tín Khoa nói từng từ :"Còn tên mặc bộ màu đỏ ta không nhìn ra thực lực của hắn, cậu biết thế có nghĩa là gì không?"

"Ta sớm đã biết" Hàn Tiến cười nói, So với Ma Tín Khoa, thẩn sắc Hàn Tiến càng trấn tĩnh hơn nhiều. Kì thực trước khi đến đây hắn đã chuẩn bị rồi, có thể bức tiểu thư Khởi Lệ nổi tiếng của thành Thánh Quân đến bước đường này, một kẻ tầm thường nhỏ bé có thể làm được không?

"Cậu sớm đã biết? cậu không phải là muốn đánh nhau.Tuy vậy chúng ta đến đây làm gì?" Ma Tín Khoa ngạc nhiên hỏi. Hắn cho rằng Hàn Tiến là vì thầm thích tiểu thư Khởi Lệ nên muốn giáo huấn đám người kia, cho đám bọn chúng sau này không dám bám theo tiểu thư nữa, mà Ma Tín Khoa hắn đến để trợ thủ. Đáng tiếc vừa nhìn thấy đối phương, dũng khí của hắn đã lập tức tiêu tan theo mây khói.

"Ai nói ta muốn đánh nhau? Ta đã nói rồi, bạo lực không thể giải quyết được tất cả" Hàn Tiến chỉ chỉ vào đầu mình :"Có chút...."

"Đầu óc, đầu óc, hiểu rồi" Ma Tín Khoa hiểu ra.

Lúc đó, tên mặc chiến bào màu đỏ cũng chú ý về bên phía Hàn Tiến, quay sang hỏi Mạch Cáp gì đó, ánh mắt của Mạch Cáp cũng nhanh chóng hướng vào Hàn Tiến, sau đó giải thích một hồi, tên mặc chiến bào đỏ lộ ra ánh mắt miệt thị, không thèm nhìn Hàn Tiến thêm chút nào nữa.

Hai tay kị sĩ từ hướng khác phi nhanh đến, trong chớp mắt xông đến phía trước lầu, cùng ghìm chặt chiến mã lại, động tác nhanh nhẹn đồng nhất, dường như đã được huấn luyện trăm nghìn lần rồi Một tên trong đó nói nhỏ :"Đại nhân, chúng tôi phát hiện có chút manh mối ở phía Tây thị trấn".

"Lên ngựa" tên mặc bộ chiến bào đỏ ra lệnh.

Trong chốc lát bóng dáng bọn chúng đã mất hút ở phía xa. Trấn trưởng Mạch Cáp trên mặt nỡ nụ cười xảo quyệt, vẫy vẫy tay, mấy tên trong đội trị an đi lên phía trước, dán niêm phong lên cửa lớn của cửa tiệm.

Lát sau Mạch Cáp do dự một lúc, chậm rãi tiến về phía Hàn Tiến :"Chào buổi sáng Lạp Phi Nhĩ thiếu gia".

"Mạch Cáp trấn trưởng, đã lâu không gặp, ngài thật là càng ngày càng trẻ trung" Hàn Tiến nói một câu khách khí :"Đúng rồi, những người vừa nãy là ai vậy?"

"Haha....họ đều là những nhân vật lớn trong thành Thánh Quân, những vị quý tộc thật thụ cơ" Mách Cáp cố ý lộ ra dáng vẻ thần bí.

"À" Hàn Tiến gật gật đầu, hắn có thể nhận ra sự châm chọc trong lời nói của Mạch Cáp. Người ta là qúy tộc thật thụ, vậy ai là qúy tộc giả? Không nghi ngờ gì chính là Hàn Tiến rồi, có điều hắn cũng không phản kích lại, bây giờ không phải lúc nên lật mặt với Mạch Cáp.

"Lạp Phi Nhĩ thiếu gia, Chỗ ta còn có việc, không thể nói chuyện phiếm với cậu rồi" Mạch Cáp cười nói.

Hàn Tiến lại gật đầu cười, đợi Mạch Cáp đi xa hắn mới nhẹ giọng đáp :"Tư Đế Nhĩ Bá Cách, tên này nói chuyện đều ngoa ngoắt vậy sao?"

"Đúng vậy, hắn chẳng phải cái thứ gì tốt đẹp cả, trước đây khi lão gia còn sống rất khinh thường hắn".

"Rất khinh thường hắn?" Hàn Tiến nhận ra gì đó :"Không sợ tên đó làm chuyện xấu xa ám muội?"

"Hắn dám" Tư Đế Nhĩ Bá Cách hùng hổ nói :"Có lần lão gia thậm chí chửi hắn ngay trước mặt, hắn dám làm gì? Còn ngoan ngoãn cười nói".



Hàn Tiến thở dài. Vốn dĩ cho rằng Mạch Cáp là vì Tư Đế Nhĩ Bá Cách nhìn trộm người ta tắm nên mới căm ghét hai chủ tớ hắn, bây giờ xem ra không phải, chí ít không hoàn toàn là vì chuyện đó, Tuy nói tường đồ dân chúng đỡ là một hiện tượng bình thường nhưng trong cảnh đá rơi xuống giếng này, không ít không nhiều cũng ẩn chứa điều gì đó.

"Lạp Phi Nhĩ, ta biết cậu rất thích Khởi Lệ tiểu thư nhưng…ta nói thật, cậu đừng giận, nhưng...." Ma Tín Khoa ấp úng nói.

"Ngài biết? Ai nói ta thích tiểu thư?" Hàn Tiến dỡ khóc dỡ cười nói.

"Muốn lừa ai chứ, cậu cho ta là tên lùn đó sao?" Ma Tín Khoa liếc mắt nhìn Hàn Tiến, lộ rõ vẻ coi thường :"Không thích? Không thích mà ngày ngày sai Tư Đế Nhĩ Bá Cách đến đây?'

Hàn Tiến có chút cứng họng, hắn thật ra rất quan tâm đến Khởi Lệ tiểu thư, nhưng kiểu quan tâm này tuyệt đối không phải thích, vốn dĩ hắn dự tính đều ổn thỏa, một mặt giải quyết vấn đề khó khăn của tiểu thư, một mặt cho tên không thuận tai kia một bài học, tạo dựng địa vị cho mình, chí ít làm cho kẻ khác không dám đắc tội với mình, Nếu như rút ngắn khoảng cách với tiểu thư Khởi Lệ, đối phương có tiền, hắn cho rằng bản thân có thể coi có chút đấu óc, kết hợp lại, sắp đặt đâu vào đấy, trong tình hình hiện giờ, làm một tay quân sư quạt mo là một lựa chọn rất tốt, có thể nhanh chóng đạt được của cải sinh hoạt nhất định. Ai ngờ người tính không bằng trời tính, tên lùn Duy Lạp Nhĩ tính cách quá cuồng bạo, cuối cùng rơi vào đường chết, kết quả vô cùng oán hận tiểu thư.

Nhưng đến bây giờ Hàn Tiến vẫn chưa từ bỏ, hi vọng thông qua một chút nổ lực giành được sự tha thứ của tiểu thư, Điều nhất định phải thừa nhận đó là Hàn Tiến là một người tốt, nếu hắn thử tiếp xúc với đám khách không mời mà đến kia, lại hư cấu một vài thứ có liên quan đến tiểu thư, chưa chắc đã không đồi được thứ mình muốn, nhưng hắn căn bản chưa từng có ý nghĩ như vậy. Nói cho cùng, kế hoạch của hắn không chặt chẽ, trực tiếp dẫn đến gia nhân của tiểu thư bị đánh chết, hắn còn một món nợ, mà món nợ này phải trả. Ngoài ra từ góc độ nhân tính mà nói, một đám người dùng mọi thủ đoạn áp bức tiểu thư Khởi Lệ yêu kiều xinh đẹp, một người đàn ông bình thường nhất định sẽ ra tay, Hàn Tiến cũng không phải là ngoại lệ.

"Được rồi, không nói những thứ này" Hàn Tiến trốn tránh đề tài này :"Ma Tín Khoa, ngài nói trong số bọn chúng có bốn kị sĩ cao cấp?"

"Đúng vậy, sao cơ?"

"Chúng so với ngài như thế nào?"

"Cậu nói là ai có thể đánh giỏi hơn?"

"ừ".

"Ta là kiếm sĩ cao cấp, chúng là kị sĩ cao cấp. Tính về phẩm cấp chúng ta đều giống nhau, ai đánh giỏi hơn, phải đánh mới biết được".

"Kẻ mạnh như ngài có phải có rất nhiều?" vấn đề này đối với Hàn Tiến mà nói vô cùng quan trọng, Ma Tín Khoa đã là mục tiêu hắn phải vượt qua, nếu cách nghĩ của mình có thể thực hiện, hắn có tự tin có thể thắng Ma Tín Khoa trong một, hai năm nữa.

"Xem ở nơi nào, nếu ở cái trấn Lạp Đông nhỏ bé này, ta là kẻ đó" Ma Tín Khoa giơ ngón tay cái lên "Nếu trong thành Thánh Quân, ta chính là kẻ đó". Nói xong Ma Tín Khoa lại giơ ngón tay cái lên.

"ồ..." Hàn Tiến lộ ra nụ cười, chỉ có điều nụ cười của hắn có chút đau khổ.

"Lãnh chủ thành Thánh Quân Địch Tư Mã Khắc, cậu biết chứ? Hắn là kị sĩ chí tôn của Quang Minh hệ, là kẻ mạnh siêu cấp có thể đấu với cự long" Ma Tín Khoa than thở nói :"Loại kiếm sĩ cao cấp như ta chẳng là cái thá gì cả".

Hàn Tiến lắc lắc tay, ra hiệu cho Ma Tín Khoa đừng nói tiếp nữa. Tuy lòng tự tin của hắn chịu đả kích nghiêm trọng không ai biết được nhưng trong sâu thẳm tâm hồn hắn như đang có ngọn lửa thiêu đốt, cháy âm ĩ không ngừng, hơn nữa càng ngày càng bùng lên, Mấy ngày nay nghe Ma Tín Khoa nói về tình thế bên ngoài, đại lục phân băng li tán, Mấy chục lãnh chủ đánh nhau hỗn loạn, chinh phạt lẫn nhau, chiến tranh liên miên không dứt, trấn Lạp Đông là nơi Đào Nguyên, nơi này không có lợi ích mê hoặc cho nên quân đội không đến, cường tặc cũng không đến. Nhưng hiện nay, thái bình không có nghĩa là sau này cũng sẽ tiếp tục thái bình, ngộ nhỡ phát sinh chuyện gì, tất cả mọi người trong trấn, bao gồm cả Hàn Tiến hắn đều sẽ trở thành lũ chó ăn cỏ nằm bó tay chờ chết. Người khác nghĩ thế nào hắn cũng sẽ không can thiệp, chí ít Hàn Tiến hắn tuyệt đối không chấp nhận kết cục như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hỗn Loạn Chiến Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook