Chương 71: Công đạo
Chàng Phá Nam Tường
16/04/2013
Hai thước.. .một thước.. .nửa thước, nữ nhân đó đứng lại, khi bà ta vừa mới giơ chủy thủ lên thì mặt đột nhiên đã bị một vật gì đó hung hăng cào vào, tiếp theo đó khí tức âm u tản ra khắp thân thể. Nữ nhân đó cực kỳ hoảng sợ, liều lĩnh đâm thanh chủy thủ ra bên ngoài.
Cùng lúc đó Hàn Tiến quỳ một chân xuống đất. Hai tay hắn cầm chuôi kiếm đâm về phía sau, Lưỡi kiếm sắc bén đâm sát qua đầu vai hắn, đâm thẳng vào ngực nữ nhân kia.
"A..." Nữ nhân đó gào lên một tiếng bi thương.
Vừa rồi Hàn Tiến nhận định rất đúng, nữ nhân này chăm sóc bản thân rất tốt. Vì chăm sóc bản thân tốt như vậy chứng minh là đã hưởng thụ cuộc sổng an nhàn một thời gian dài. Tuy động tác của bà ta vẫn rất nhanh nhưng phản ứng còn lâu mới được như trước kia.
Con người chỉ có thể dựa vào các loại rèn luyện gian khổ mới có thể tiến bộ, tiến hóa, tương ứng như vậy cũng tồn tại lui bước và thoái hóa.
Ngay cả Hàn Tiến cũng không ngờ chính mình lại thành công một cách dễ dàng như vậy. Khi nữ nhân đó gào lên một tiếng bi thương rồi nhào về phía trước, vừa vặn ngã ngay vào lưng Hàn Tiến.
Có lẽ là do hồi dương, có lẽ là nhớ tới đứa con đã bị giết của chính mình, không biết nữ nhân đó lấy khí lực ở đâu. Một tay bà ta nắm tóc Hàn Tiến, một tay cầm chủy thủ đâm thẳng vào mặt Hàn Tiến.
Nghe thấy tiếng gió, tay trái Hàn Tiến đánh ra, nắm chặt cổ tay nữ nhân kia nhưng hắn không ngờ khí lực của nữ nhân kia lại mạnh như vậy, Thanh chủy thủ lay động trước mặt Hàn Tiến mấy ly mà Hàn Tiến không sao đẩy ra được, nữ nhân đó cũng không đâm vào được. Còn về phần tóc của mình, Hàn Tiến thật sự chẳng quan tâm tới, hắn thậm chí còn cảm nhận được tóc của mình bị giựt xuống một đám thế nhưng cho dù biến thành đầu hói vẫn còn tốt hơn trên người xuất hiện mấy cái lỗ.
Hàn Tiến cắn răng chịu đựng, tay phải của hắn lắc lư mạnh chuôi kiếm. Mục đích của hắn rất rõ ràng, hắn muốn mở rộng vết thương của nữ nhân đó. Thế nhưng u hồn vẫn không ngừng công kích kẻ thù của mình, Hàn Tiến cảm thấy thân thể mình càng lúc càng ướt át, hắn thầm nghĩ cả lưng mình đã bị nhuộm đỏ. Còn nữa cùng với sự công kích điên cuồng của u hồn, có chất lỏng gì đó liên tục rơi trên mặt hắn. Hắn không biết đó là cái gì, hắn chỉ biết âm thanh của nữ nhân đó càng ngày càng bi thương, càng lúc càng yếu ớt.
Nữ nhân đó cuối cùng cũng không thể trụ nổi, thanh chủy thủ dần dần bị đẩy ra, Hàn Tiến dùng sức vặn mạnh tay hất nữ nhân đó từ sau lưng hắn văng ra ngoài, Hàn Tiến nghiêng người thoát ra thật xa, hắn tựa lưng vào vách tường sau đó vẫy tay một cái, một đạo bạch quang nhu hòa từ lòng bàn tay hắn dâng lên rồi chậm rãi trờ nên sáng ngời.
Hàn Tiến theo học ma pháp với Tiên Ny Nhĩ mấy ngày. Cái khác hắn không học được nhưng hắn luyện rất thành thục tiểu Hỏa cầu và Chiêu Minh thuật. Chỉ cần có hỏa nguyên tố, bất kỳ lúc nào hắn cũng có thể phóng ma pháp.
Năm u hồn không quan tâm tới tình trạng của nữ nhân nọ, vẫn điên cuồng công kích, Khắp người nữ nhân đó đều là máu tươi, giống như bà ta mới từ dưới ao máu bò lên vậy, Hàn Tiến quay nhìn bản thân mình, hắn không khỏi cười đau khổ, hắn cũng không khá hơn nữ nhân đó là bao nhiêu.
Đúng lúc đó Hàn Tiến mơ hồ nghe thấy một sổ âm thanh, dưới sự khống chế của hắn. hành động của năm u hồn dừng lại, bồng bềnh trên không trung.
"Phu nhân...".
"Phu nhân, chờ chờ chúng ta...".
Tiếng gào không ngừng vang lên, Hàn Tiến ẩn thân vào chỗ rẽ, lặng lẽ chờ đợi- Một lát sau, mấy người xuất hiện trong địa đạo, Người đi đầu chính tay cầm quang đoàn chính là ma pháp sư, thân hình hắn bồng bềnh trên không trung, quang đoàn đó cực kỳ sáng, có thể nói soi sáng giống như ban ngày vậy, ở sau hắn có mấy người nữa, mấy chiến sĩ toàn thân mặc trọng giáp. Áo giáp của chúng thoạt nhìn rất đẹp, lộng lẫy, toàn thân chúng màu vàng. Trên áo giáp có điêu khác rất nhiều hoa văn rất thần bí.
"Đó là..." khi đi tới chỗ rẽ, pháp sư và mấy chiến sĩ nhìn thấy thi thể trên mặt đất còn cả u hồn đang bồng bềnh trên không trung khiến bọn chúng ngay lập tức ngây cả người.
Hàn Tiến chờ đợi đã lâu, hắn vung tay đánh ra một đạo hỏa phù. Một hỏa cầu giống như một chiếc thuẫn lớn xuất hiện trong không trung cùng với một tiếng rít, tốc độ nhanh như chớp rạch không gian đánh trúng ma pháp sư đi đầu.
"Ầm" một tiếng vang lên. Ma sư đó bay ngược lại sau, đánh trúng các chiến sĩ ở phía sau, Hàn Tiến tuyệt đối không bao giờ bỏ qua cho kẻ đã thất cơ, hắn nhảy ra ngoài tay hắn đánh ra binh phù mộc nhân nhưng rồi Hàn Tiến ngẩn người. Ma pháp sư đối diện mới bị đánh trúng vẫn không hề hấn một sợi lông, tên ma pháp sư còn mĩm cười với Hàn Tiến.
Hàn Tiến phản ứng cực nhanh, hắn lập tức thu hồi binh phù mộc nhân vào trong giới chỉ không gian, Hàn Tiến quay người chạy thẳng về chỗ rẽ ở phía trước. Một luồng điện quang đuổi theo đánh trúng vào chỗ mà Hàn Tiến vừa mới rời bỏ, gây ra một tiếng nổ dữ dội lan truyền ra xa, thế nhưng Hàn Tiến không nghe thây âm thanh đó...
***
Vô số những bông tuyết nhỏ từ trên không trung rơi xuống mặt đất, giống như là mang tất cả những cát bụi màu trắng trong đất trời đổ xuống, Ma Tín Khoa rụt cổ lại. Nếu như không có những bông tuyết đó thì thời tiết thực sự không lạnh chút nào nhưng hắn ghét nhất là bị tuyết phả vào mặt, vừa đau vừa lạnh. Hơn nữa chỉ vì những bông tuyết này mà phóng ra đấu khí thì đúng là chuyện bé xé ra to. Nếu để người khác biết được nói không chừng lại trách mắng thái độ của mình nên cuối cùng hắn đành nhẫn nhịn chịu đựng.
Hôm đó, sau khi bọn họ trốn ra được thì chạy một hơi hơn mười dặm. Sau khi nghỉ ngơi một lát, Tiên Ny Nhĩ lại thúc mọi người tiếp tục chạy trốn. Khi bọn họ tới một ngọn núi lớn với một sơn trang thì ở lại trong đó. Ngày hôm sau Tiên Ny Nhĩ quay về tụ tập với mọi người. Mọi người đã tranh luận rất lâu xem nên đi con đường nào nhưng rồi cuối cùng đồng ý chờ Hàn Tiến quay về.
Thật ra bọn họ cũng hiểu khả năng sống sót của Hàn Tiến cực kỳ nhỏ nhưng thái độ của Ma Tín Khoa và Tư Đế Nhĩ Bá Cách vô cùng kiên quyết. Tất cả suy nghĩ của bọn họ có thể tổng kết ở hai câu: sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Vần đề là ở chồ cho dù Hàn Tiến vẫn còn sống, hắn cũng tuyệt đối không biết bọn họ đang ẩn trốn ở đâu vì vậy hai người Ma Tín Khoa và Tiên Ny Nhĩ thay phiên nhau đi ra ven đường chờ hắn. Có thể nói đây là biện pháp ngu ngốc nhất.
Sau mấy ngày rốt cuộc bọn họ cũng nghe được một tin tức: ở địa giới Bái Đặc Minh gần thành Thánh Quan xuất hiện rất nhiều ky sĩ thành Thánh Quan. Bọn họ ngày đêm lục soát cái gì đó, hơn nữa còn xảy ra xung đột quy mô nhỏ với quân đội Bái Đặc Minh.
Mọi người vô cùng phấn chấn. Quân đội thành Thánh Quan mạo hiểm để nguy cơ xung đột bùng phát, xâm nhập lãnh địa Bái Đặc Minh có nghĩa là rất có thể Hàn Tiến đã bỏ trốn khỏi hang hùm, Ma Tín Khoa suốt ngày đêm ở bên cây đại thụ cạnh đường viết chữ, câu của hắn viết là: hôm nay ngươi ăn cái gì? Sau đó hắn cảm thấy câu đó rất mờ mịt nên hắn thay đổi lại thành câu: Ngươi có thể nuốt trôi đầu của Đại Địa Chi Hùng không?
Ma Tín Khoa giải thích nhìn thấy câu đó nhất định sẽ hiểu và hắn sẽ không bỏ qua.
Nhưng thời gian trôi đi, mọi người càng ngày càng mất hy vọng. Nếu như Hàn Tiến thực sự bình an vô sự, hắn hẳn đã tới đây tụ họp với mọi người. Nhưng cho dù càng ngày càng thất vọng, Ma Tín Khoa và Tiên Ny Nhĩ vẫn kiên trì ở lại chờ đợi, ít nhất phải tới mùa xuân, mọi người mới có câu trả lời, không chỉ cho bạn bè của mình mà còn là câu trả lời cho chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.