Chương 48: Dời đi.
Chàng Phá Nam Tường
16/04/2013
Đến khi ba người Hàn Tiến trở về thi đã là hoàng hôn, Tát Tư Âu vô cùng kinh ngạc ra đón: "Sau tối thế này rồi mới về?"
"Hôm nay Tiên Ny Nhĩ phát hiện hai con thụ yêu." Ma Tín Khoa tức giận nói giơ ngón giữa: "Cuối cùng đều bị ta giết chết."
"Thu hoạch hôm nay rất lớn a." Tát Tư Âu cười nói.
"Tát Tư Âu, đem ma tinh này khảm vào pháp trượng của ngươi a." Hàn Tiến lật tay, một khối ma tinh màu vàng đất hiện ra: "Trước đây còn tiếc, nhưng hiện tại có tám khối bát giai ma tinh, có giữ nhiều cùng vô dụng." Ba thán trước, một đầu Đại địa chi hùng bị giết, Tiên Ny Nhĩ cùng Ma Tín Khoa tìm được thêm một đầu tiểu hùng, dễ dàng giết chết, hơn tổng cộng thu hoạch hôm nay của họ đã là bốn khối bát giai ma tinh.
"Ta ngữ cần hỏa hệ." Tát Tư Âu lắc đầu: "Ngươi giữ nó đi."
Đúng lúc này trong lều vang lên tiếng ho khan, Hàn Tiến sửng sốt: "Khỉ Lệ sao thế?"
"Nàng sinh bệnh a." Tát Tư Âu nhẹ giọng nói.
"Thế nào lại đột nhiên bị ốm?"
"Nàng không nên tắm, lạnh như vậy lại đi tắm....." Tát Tư Âu cười khổ nói: "Trở về liền ngã bệnh."
"Đúng vậy, khí trời ngày càng lạnh a..." Tiên Ny Nhĩ thì thào nói.
Sinh hoạt trong rừng rậm, thời gian ngắn thì không sao, nhưng thời gian dài căn bản chưa nói đến cái gì mà tình thơ ý họa, nơi nơi đều là trắc trở. Ví dụ nói, vài cái lều sao có thể giải quyết mọi chuyện, khí trời càng lạnh, bọn họ không có gì giữ ấm, còn trải cỏ khô ư? Bọn họ mỗi ngày đều phải mang cỏ ra phơi, cỏ khô ngày càng heo quắt, căn bản không còn hiệu quả giữ ấm. Còn da thú? Hôi không chịu nổi, Hàn Tiến không chịu nổi, Tiên Ny Nhĩ cùng Khỉ Lệ lại càng không chịu nổi, nếu không phải Hàn Tiến cần để chế tác vài cái 'ma pháp quyển trục' kì dị thì bọn họ đã sớm ném đi rồi.
Phương diện thức ăn cũng có vấn đề, mỗi ngày đều ăn thịt quay, quả thực khiến mọi người phát ngán, thỉnh thoảng tìm được trứng ma thú, đều khiến bọn họ nhảy nhót một trận. Nếu như Tiên Ny Nhĩ không phải ngày nào cũng mang một chút quả dại về, vậy bọn họ căn bản là điên rồi, hai tên nhát gan Mễ Hiết Nhĩ cùng Tư Đế Nhĩ Ba Cách đã sớm liều mạng. Bi ai nhất chính là, bọn họ căn bản không dám nhai nuốt tận tình quả dại, mà chỉ dám ngậm trong miệng chậm rãi mút lấy nước.
Nói trắng ra là trong rừng rậm sinh hoạt mà tốt, vậy làm gì đến lượt ma thú sinh sống?
"Làm sao bây giờ?" Tát Tư Âu lo lắng nói.
"Hay là...... chúng ta tìm một chỗ bổ sung đi." Tiên Ny Nhĩ nói: "Tiễn của ta đã sớm dùng hết rồi."
"Đi đâu?"
"Một lát nữa nói, xem Khỉ Lệ thế nào đã." Hàn Tiến nói, sau đó hắn dẫn đầu đi vào lều gỗ.
Khỉ Lệ rúc vào đống cỏ, chỉ lộ ra non nửa cái đầu, mỗi lần kho khan, đều khiến đám cỏ khô run rẩy theo, như bên trong có giấu một con quái vật vậy.
Hàn Tiến đến cạnh Khỉ lệ, ngồi xuống sờ trán nàng, có chút nóng bỏng tay, Khỉ Lệ cảm giác có người chạm vào, mơ màng mở mắt.
Hàn Tiến vạch đám cỏ ra, cầm lấy cổ tay Khỉ Lệ, Khỉ Lệ kinh ngạc, khuôn mặt đã đỏ càng trở nên hồng thuận: "Ngươi.... ngươi làm cái gì thế?!"
"Nằm yên nào." Hàn Tiến bắt mạch, nhẹ giọng nói: "Không sao, chỉ là chút vấn đề nhỏ."
"Ngươi còn có thể xem bệnh?" Tiên Ny Nhĩ kinh ngạc hỏi.
Hàn Tiến cười, hắn là tên tạp học, tuy rằng người tu chân không phải học tập chữa bệnh, bởi vì trúc cơ không có khả năng nhiễm bệnh, nhưng Hàn Tiến lại cố học một chút.
Một đạo phù lục hiện hình trên không trung, Hàn Tiến huy động tay, bắn đạo bùa lên trán Khỉ Lệ.
"A...." Khỉ Kệ kinh nhạc kêu lên, phù lục của Hàn Tiến vừa chạm vào đã phát huy hiệu quả, trong nháy mắt, Khỉ Lệ cảm thấy một loại tươi mát lan tràn khắp cơ thể.
"Được rồi, hiên tại chúng ta bàn chuyện đi tới nơi nào a." Hàn Tiến nói.
Mọi người quay mặt nhìn nhau, trong lòng đều có nghi vẫn dồn nén từ lâu, Hàn Tiến có khả năng thả ra hỏa diễm, chính là hỏa hệ ma pháp sư; hắn lại có thể sử dụng ma pháp đề cao tinh thần thể chất của họ, hiện tại còn có thể trị bệnh, chính là Tế Ti; hắn có thể thả khôi lỗi có khả năng chiến đấu, chính là khôi lỗi sư; hắn lại có thể triệu hồi ra u hồn, đây là triệu hoán sư. Trước kia còn nghe Ma Tín Khoa nói qua, Hàn Tiến là một Tiên tri giả!
Nhiều chức nghiệp như vậy tồn tại trên cùng một người, không thể khiến bọn họ không nghi hoặc!
"Ê, các ngươi nghĩ cái gì thế?" Hàn Tiến lớn giọng hỏi.
"Khụ....." Tát Tư Âu vội ho một tiếng: "Nào tập trung lại nào, chúng ta không thể đến Lạp Đông trấn, chiến tranh chắc chắn không kết thúc nhanh như vậy, hơn nữa Lạp Đông trấn quá nhỏ, không phù hợp với như cầu của chúng ta. Bái Đặc Minh thành chúng ta cũng không thể đi, lần trước đã giết một kỵ sĩ ở đó, chuyện này không thể nhanh chóng bị lãng quên như vậy, chúng ta hẳn là bị truy nã, hoặc chỉ cần lỗ diện sẽ bị bắt lại."
"Vậy ngươi nói đi đâu?" Ma Tín Khoa hỏi.
"Đầu tiên, chúng ta cần kiếm nơi có chợ giao dịch lớn để bán chiến lợi phẩm, sau đó mua nhiều ma tinh thấp giai." Tát Tư Âu suy nghĩ nói: "Còn nữa, kiếm của Ma Tín Khoa cần tu bổ, Tiên Ny Nhĩ, ngươi có ma pháp tiễn, hẳn là sức chiến đấu tăng lên nhiều a?"
Tiên Ny Nhĩ gật đầu.
"Địa phương kia không thể xa qua, chí ít trong vòng hai mươi ngày chúng ta phải tới nơi, khí trời ngày càng lạnh, tại phương Bắc du ngoạn không phải là chuyện sung sướng." Tát Tư Âu trầm ngâm: "Hơn nữa, nơi đó phải có trật tự, có khả năng bảo trì công bằng, không thể tùy tiện bắt nạt người ngoài, mọi người đều không muốn chuyện tương tự như Bái Đặc Minh thành lại phát sinh a?"
Ma Tín Khoa đột nhiên nhăn mặt, ngập ngừng nói: "Ngươi nói là...... Cô Nhai thành?"
"Đúng vậy, Cô Nhai thành."
"Không đi! Kiên quyết không đi!" Ma Tín Khoa như điện giật nhả dựng lên nói: "Thà giết ta, ta cũng không đi!"
"Vì sao?" Tát Tư Âu ngạc nhiên hỏi.
"Ta ở đó chạy ra..... ngươi đừng hỏi, nói chung là ta không đi."
"Ngươi ở đó có cừu nhân?"
"Không tính là cừu nhân, nhưng....." Ma Tín Khoa có chút đỏ mặt, gãi đầu: "Như vậy đi, chúng ta quay lại Bái Đặc Minh thành đi? Nếu các người sợ, có thể đi Nam Thành."
"Không được! Tuy rằng vệ thành ở bốn cửa có lục đục với nhau, nhưng đều không phá hư quy tắc truy nã trọng phạm, cho dù tới đâu tội phạm cũng không được hoan nghênh." Tiên Ny Nhĩ nhàn nhạt nói.
"Sao bọn chúng có thể trách chúng ta?" Ma Tín Khoa kêu lên: "Là bọn chúng bắt nạt người."
"Bọn họ không quản nguyên nhân, chỉ cần giữ cho quy tắc không bị xâm phạm."
"Được rồi, nói cái đó sau." Hàn Tiến nhìn về phía Tát Tư Âu: "Nếu đi Cô Nhai thành, có thể chắc chắn về vấn đề an toàn chứ?"
"Cô Nhai thành là nơi an toàn nhất." Tát Tư Âu cười nói: "Chỉ là hơi xa, ít nhất phải đi mười ngày.
"Vậy đến Cô Nhai thành.
"Các ngươi....... lẽ nào không chút coi trọng ý kiến của ta?" Ma Tín Khoa cả giận nói.
"Bỏ phiếu nha, ta đồng ý đến Cô Nhai thành, các ngươi thì sao?" Hàn Tiến giơ tay.
"Đồng ý." Tiên Ny Nhĩ nói đầu tiên.
"Đồng ý." Tát Tư Âu nói.
"Đồng ý..." Khỉ Kệ, Tư Đế Nhĩ Ba Cách, cùng Mễ Hiết Nhĩ đều giơ tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.