Hỗn Loạn Chiến Thần

Chương 79: Đồng minh tốt

Chàng Phá Nam Tường

16/04/2013



Mấy bóng đen nhàn nhã như đi dạo chơi đi qua con đường phủ đầy máu thịt. Lỗ tai của các nàng đều dầy và dài, nói lên chủng tộc của các nàng là gì. Nhưng so với Tiên Ny Nhĩ thì dáng vẻ các nàng hoàn toàn khác biệt. Mái tóc màu đen, đôi mắt màu đen, nhuyễn giáp trên người cũng màu đen, ngay cả trường cung khoác trên lưng cũng màu đen. Cả người là một màu đen đậm không hiểu được nhưng sắc mặt các nàng lại rất tái, tô điểm trên nền màu đen đó khiến người khác nhìn vào cũng phải giật mình.

Tinh Linh cầm đầu đi tới trước thi thể Do Khoa Đa, cúi xuống tìm kiếm một lát rồi lấy ra một con dấu thuỷ tinh. Nàng mỉm cười, ánh mắt nhìn hướng lên Tiên Ny Nhĩ ở trên mái nhà, giọng nói mềm mại vang lên: "Tiên Ny Nhĩ, chúng ta lại gặp nhau".

Đám kỵ sĩ Bái Đặc Minh đã bị giết hết, những Tinh Linh, quỷ hấp huyết dường như vẫn chưa thoả mãn, bọn họ định tấn công Ma Tín Khoa đang đứng trước cửa thì bất chợt nghe thấy câu nói của Tinh Linh đó thì không khỏi đứng lại.

"Tại sao ngươi lại tới đây?" Tiên Ny Nhĩ lạnh lùng hỏi.

"Còn nhớ quân đoàn phi mã Ngân sắc hai mươi năm trước không? Chúng ta chỉ học tập các ngươi mà thôi, ha ha ha" Tinh Linh đó mỉm cười nói.

"Không phải Trát Cổ Nội Đức tự xưng là không gì không làm được sao? Tại sao hắn lại còn đi học tập người khác?" Tiên Ny Nhĩ cười nhạt hỏi lại.

"Miệng lưỡi của ngươi vẫn không thân thiện chút nào” Tinh Linh đó khẽ thờ dài nói: "Mặc dù ta không muốn truy cứu ngươi nhưng ngươi phải hiểu rằng không phải lần nào ngươi cũng được người khác tha thứ. Hãy cẩn thận cái miệng lưỡi của mình đó, nó sẽ mang tới tai hoạ cho ngươi".

Tiên Ny Nhĩ 'hừ’ một tiếng nhưng nàng không trả lời lại một cách mia mai. Hiển nhiên bây giờ thực lực của hai bên khác hẳn nhau, bên của nàng lâm vào thế yếu, Tiên Ny Nhĩ không muốn khiêu khích để xảy ra xung đột

"Ta có thể cảm nhận được lòng thù hận của ngứoi. Vì sao lại như vậy chứ?" Tinh Linh nọ nhẹ nhàng nói: "Thật ra Trát Cổ Nội Đức đại nhân cũng không hoàn toàn xấu như các ngươi đã nghĩ đâu. Địch Tư Mã Khắc cũng không hoàn toàn tốt như các ngươi đã nghĩ đâu".

"Dù gì Địch Tư Mã Khắc cũng .là đồng minh của chúng ta" Tiên Ny Nhĩ hờ hững nói.



"Một đồng minh rất tốt" Tinh Linh đó cười nói: "Hai mươi năm trước khi lĩnh chủ Tạp Tác chiếm ưu thế nhưng cuối cùng lại bị Địch Tư Mã Khắc giết chết, ai cũng hiểu rõ nếu như không phải quân đoàn phi mã Ngân sắc và tiểu đội Tinh Linh xâm nhập vào sau lưng quân đoàn của Tạp Tác, tập kích quấy rối không tiếc bất kỳ giá nào thì người thất bại cuối cùng nhất định là Địch Tư Mã Khắc. Nhưng sau khi các ngươi nỗ lực với một cái giá đắt như vậy, các ngươi đã được cái gì?"

Sắc mặt Tiên Ny Nhĩ đột nhiên sầm xuống.

"Dựa theo hiệp định, các ngươi vốn được chia đều lãnh địa Tạp Tác nhưng Địch Tư Mã Khắc lại độc chiếm tám mươi phần trăm đất đai, chỉ để cho các ngươi một ít đất đai hoang dã. Tạp Tác ở An Thành mấy chục năm, ông ta để lại một lượng lớn tài sản và quân phí. Cái này cũng bị Địch Tư Mã Khắc nuốt một mình" Tinh Linh đó cười nói tiếp: "Điều đáng cười nhất là nếu như Địch Tư Mã Khắc không vội vàng mở rộng lãnh địa mà lựa chọn cách chỉ huy đại quân tây tiến, cùng thành Dã Liễu, tấn công đại nhân Trát Cổ Nội Đức từ hai mặt thì liệu bây giờ còn có chiến tranh không? Bây giờ khi thành Dã Liễu từ chối yêu cầu tiếp viện của Địch Tư Mã Khắc, cá nhân ta cũng cực kỳ đồng ý. Không thể có chuyện hợp tác với loại người đó".

Tiên Ny Nhĩ vẫn không nói một câu nào. Gương mặt nàng giấu sau mặt nạ nên không ai biết vẻ mặt của nàng thay đổi thế nào nhưng có thể hiểu là lúc này vẻ mặt của nàng tuyệt đối không dễ coi chút nào.

"Trên thế giới này không có kẻ thù vĩnh viễn" Tinh Linh đó mỉm cười nói tiếp: "Đại nhân Trát Cổ Nội Đức cực kỳ yêu thích thái độ của các ngươi. Ta nghĩ bây giờ chính là lúc chúng ta thử làm bằng hữu của nhau".

"Bằng hữu? Ha ha…” Tiên Ny Nhĩ tức giận cười phá lên: "Trát Cổ Nội Đức đã giết bao nhiêu tộc nhân của chúng ta. Điều này chúng ta có thể quên sao?"

"Không phải các ngươi cũng đã giết người của chúng ta sao?" Tinh linh đó chậm rãi nói: "Không nên có cái nhìn thiển cận như Địch Tư Mã Khắc, phải có cái nhìn xa một chút".

"Nếu như ta muốn làm bằng hữu của các ngươi thì ta mới chính là người thiển cận" Tiên Ny Nhĩ cười nhạt nói: "Bây giờ Trát Cổ Nội Đức một mặt muốn chiến tranh với Địch Tư Mã Khắc, một mặt còn phải chuẩn bị đối phó với sự phản công của Bái Đặc Minh cho nên hắn mới lo lắng thành Dã Liễu thừa dịp xuất binh sao? Nếu như tình thế hiện nay qua đi, hắn còn muốn làm bằng hữu với người khác không?"

"Hải Nhu Nhĩ, không cần phải nói nhiều lời với chúng. Hãy giao chúng cho ta" Một hấp huyết quỷ cười độc ác đi tới.

"Không được nhiều chuyện" Tinh Linh đó cau mày nói: "Chúng ta có nhiệm vụ huỷ diệt đồ quân nhu của Bái Đặc Minh".

Hấp huyết quỷ đó sửng sốt một lát rồi tức giận nói: "Hải Nhu Nhĩ, ngươi ra lệnh cho ta sao?"

Ánh mắt Hải Nhu Nhĩ loé lên sự lạnh lẽo thế nhưng vì nàng kiêng dè thân phận của hấp huyết quỷ đó nên cuối cùng đành bất đắc dĩ thở dài, quay người bước đi. Mấy tinh linh khác vội vàng đi theo sau nàng.



Hấp huyết quỷ kia lạnh lùng nhìn sau lưng Hải Nhu Nhĩ, phất tay nói: "Giết bọn chúng cho ta" Giọng nói của hắn rất to, giống như là uy hiếp Hải Nhu Nhĩ vậy.

Đám hấp huyết quỷ kia vọt tới trước như ong vỡ tồ. Ma Tín Khoa tức giận gầm lên một tiếng, hắn phóng ra đấu khí hộ thân. Chuyện tới lúc này hắn chỉ biết tử chiến tới cùng.

Đột nhiên có vật gì đó nổ tung giữa không trung, bắn ra từng Ịuồng ánh sáng màu vàng giống như những mũi tên, bao phủ một khoảng không gian mấy trăm mét. Thế công của những hâp huyết quỷ kia tắc nghẽn, tiếng kêu gào thảm thiết liên tiếp vang lên, thậm chí hai hấp huyết quỷ còn ngã xuống đất, cánh tay chúng điên cuồng vùng vẫy, che chắn. Có vẻ như chúng cố gắng chống cự để tay không chạm vào luồn ánh sáng màu vàng đó.

Khi luồng ánh sáng màu vàng biến mất hình dáng của những hấp huyết quỷ đó biến đổi khủng khiếp. Trên da của chúng xuất hiện những vết loét như vết thương, từ đó còn có chất lỏng màu đen chảy xuống.

Hàn Tiến chậm rãi bước tới sau lưng Ma Tín Khoa, sắc mặt hắn có vẻ rất bình tĩnh, kiên định nhưng trong lòng hắn lại vô cùng kinh hãi Hắn hiểu rất rõ uy lực của tịnh quang chú. Nếu như hắn dùng tịnh quang chú tấn công u hồn, hắn có thể khiến cho u hồn tan thành mây khói chỉ trong nháy mắt nhưng thực lực của những hấp huyết quỷ này quá kinh người, chúng chỉ bị thương một chút, vẫn giữ nguyên được thực lực chiến đấu khủng khiêp của mình.

"Chúng ta không muốn làm bằng hữu của các ngươi nhưng chúng ta cũng không muốn là kẻ thù của các ngươi" Hàn Tiến cười nhạt nói: "Trước khi ta thay đổi quyết định, cút! Nếu không ta sẽ không ngần ngại làm cho thế giới này sạch sẽ hơn”.

Hấp huyết quỷ và mấy Tinh Linh vốn là đồng bọn của nhau nhưng chì vì một chuyện nhỏ nhặt mà hiện tại đang bất hoà với nhau. Thế nhưng có thể thấy tính cách của chúng rất bạo ngược. Đối với sinh vật này, nói sự thật, giảng giải đạo lý hoàn toàn không có tác dụng gì hết Nhưng nếu có một lực lượng áp đảo, không cần nói gì chúng cũng chịu thua

"Đại nhân... Hải Nhu Nhĩ đại nhân" Hấp huyết quỷ đầu mục vội vàng kêu lên.

Những hấp huyết quỷ không tự chủ được lùi lại sau mấy bước. Chúng không sợ chiến sĩ, không sợ ma pháp sư nhưng tế ti lại là kẻ thù của chúng. Hơn nữa lời nói của Hàn Tiến cực kỳ kiên quyết. Chúng thực sự nghĩ rằng tế ti trước mắt chúng không muốn làm hại chúng, chỉ muốn cho chúng một bài học. Nếu như chúng tiếp tục tấn công, tế ti kia nhất định sẽ phóng ra ma pháp mạnh hơn làm hại chúng.

Hải Nhu Nhĩ quay người, chăm chú nhìn, đánh giá Hàn Tiến, sau đó nàng mìm cười rồi lại quay người đi ra khỏi sơn thôn, không để ý gì tới lời nói của hấp huyết quỷ kia

"Chúng ta đi" Đầu mục hấp huyết qủy tức giận nói. Không có đám xạ thủ Tinh Linh giải quyết phiền phức cho chúng, chúng chỉ có thể biến thành tro tàn, miễn cưỡng đánh nhau với tế ti là một lựa chọn vô cùng ngu xuẩn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hỗn Loạn Chiến Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook