Chương 74: Giảo loạn
Chàng Phá Nam Tường
16/04/2013
"Ngươi nói xem vì sao?" Tiên Ny Nhĩ hỏi.
"Bời vì ở chỗ đó có một mật đạo thông tới thành Thánh Quan".
"Cái gì?" Tiên Ny Nhĩ kinh hãi. Vì nàng đã tham gia chiến tranh nên nàng biết tin tức này có ý nghĩa gì.
"Ta đã thông báo tin này ra ngoài ít nhất, quân đội của thành Hắc Nha đã biết, bọn họ đã phái đại quân tấn công mật đạo, trong khi đó quân đội thành Thánh Quan vẫn đang liều chết phản kháng. Khi ta rời khỏi đó, bọn họ vẫn đang đánh nhau rất náo nhiệt, ha ha ha”
Hàn Tiến cười phá lên: "Thành Thánh Quan và thành Hắc Nha đánh nhau đã kinh động quân đội của Bái Đặc Minh. Bọn họ đã mấy lần cử sứ giả tới yêu cầu quân đội thành Hắc Nha và quân đội thành Thánh Quan rút ra khỏi lãnh thổ Bái Đặc Minh. Đáng tiếc là lúc này không có bên nào nghe theo nguyện vọng của bọn họ".
"Ta biết ngay mà" Ma Tín Khoa vỗ đùi nói: "Hôm nay thời tiết tồi tệ như vậy mà từ sáng sớm đã có mấy kỵ sĩ chạy như điên về hướng bắc. Ta đoán chừng chúng đi truyền tin tức".
"Thực lực của Bái Đặc Minh đã chia thành bốn khối. Nếu như bọn họ không đoàn kết với nhau thành một khối thì rất khó tạo nên sự uy hiếp đối với thành Hắc Nha và thành Thánh Quan, vậy tại sao lại coi trọng yêu cầu của một thành chủ nho nhỏ?" Tiên Ny Nhĩ thở đài nói: "Ta biết, ngươi có ác cảm với thành Thánh Quan vì vậy ngươi tìm mọi cách gây phiền phức cho bọn họ thế nhưng Địch Tư Mã Khắc hiểu rõ tầm quan trọng của mật đạo này hơn so chúng ta. Hơn nữa Địch Tư Mã Khắc đã bố trí nhiều năm, thành Hắc Nha không thể chiếm ưu thế được".
"Ngươi đã quên là quân đội thành Hắc Nha là những binh lính như thế nào sao? Hàn Tiến cười nói: "Hơn nữa đó không phải là một cái mật đạo, mà là một mê cung khổng lồ trong lòng đất".
"Mê cung dưới lòng đất? Lớn như thế nào?”
"Thông tới bên dưới thành Thánh Quan, ngươi hãy nói xem lớn thế nào?" Hàn Tiến cười nhạt nói: "Ta nghĩ những ngày tốt đẹp của thành Thánh Quan đã kết thúc rồi".
"Ngươi... ngươi thật sự đã khiến Địch Tư Mã Khắc phải khổ sở rồi" Tiên Ny Nhĩ thở đài nói.
"Nếu như không có mê cung dưới lòng đất, hôm nay tuyết rơi dày thế này có thể khiến bọn họ phải nghị hoà với nhau. Bây giờ, chưa có bên nào đình chỉ chiến đấu, nhất định bọn họ sẽ đánh nhau tới khi một bên chiếm được mê cùng dưới lòng đất mới thôi".
"Bọn họ càng đánh nhau ác liệt thì càng có lợi cho chúng ta" Hàn Tiến chậm rãi nói: "Hơn nữa bây giờ chiến trường đã lan tới nội địa Bái Đặc Minh, bọn họ sẽ không làm gì mà chỉ đứng bên cạnh nhìn quang cảnh náo nhiệt sao?"
"Sẽ không đâu" Tiên Ny Nhĩ lắc đầu nói: "Khi quân đội của hai thành thị xâm phạm lãnh địa của mình, lúc này bọn họ nhất định sẽ không thể tỏ ra yếu thế. Nếu bọn họ để mặc hai bên đánh nhau, người chiến thắng trong cuộc chiến này sẽ lập tức chuyển mục tiêu tới người Bái Đặc Minh. Ta nghĩ rằng Bái Đặc Minh nhất định sẽ có phản ứng cực kỳ quyết liệt".
"Khi bọn họ phải tụ tập lại với nhau, nhất định sẽ không còn người để ý tới chúng ta, đúng không?" Hàn Tiến mỉm cười nói: :"Thật ra ta cũng biết nếu như chúng ta cố gắng tiến từng bước một như thường lệ. Bất kỳ khi nào, nơi nào, chỉ cần có người chú tâm tới chúng ta, chỉ cần các lĩnh chủ giơ một ngón tay lên là cũng đủ nghiền nát chúng ta".
"Ngươi biết là tốt rồi" Tiên Ny Nhĩ nói.
"Vì vậy cơ hội của chúng ta là biến mặt đất trở nên vô cùng hỗn loạn, vô cùng điên cuồng, khiến cho bọn họ càng thêm thù nghịch đối phương, thậm chí còn khiến bọn họ không tiếc bất kỳ giá nào liều mạng cùng đối phương" Hàn Tiến nhấn mạnh từng từ một: "Sau khi đi ra khỏi mê cung, ta đã xâm nhập quân doanh thành Hắc Nha.”
"Ngươi điên rồi sao?" Tiên Ny Nhĩ kinh hãi kêu lên.
"Ta đã sử dụng một loại ma pháp. Yên tâm đi, bọn họ tuyệt đối không thể phát hiện ra ta"
Hàn Tiến cười nói: "Lúc ấy ta thấy sĩ khí quân thành Hắc Nha xuống rất thấp, ta nghe nói vì không được thành Dã Liễu trợ giúp nên Địch Tư Mã Khắc đã từ bỏ những thành, trấn nhỏ, thực hiện chiến thuật vườn không nhà trống, lợi dụng thành trì kiên cố đánh lâu dài với quân thù, đã tiêu hao được rất nhiều sinh lực của thành Hắc Nha và thành Địch Phổ. Còn nữa lĩnh chủ Trát Cổ Nội Đức và lĩnh chủ Mã Lực Thân đã xảy ra mâu thuẫn".
"Đây là những điều ngươi nghe binh lính nói sao?" Tiên Ny Nhĩ hỏi.
"Đúng vậy".
"Chuyện này cũng không có gì là bí mật. Xem tình hình thì thấy Trát cổ Nội Đức và Mã Lực Thân không còn hứng thú tiếp tục chiến tranh nữa" Tiên Ny Nhĩ nói nhỏ: "Thế nhưng bọn họ cần phải đạt được mục đích của mình, Mã Lực Thân là người tham lam, thích tiền tài, hắn xuất binh tấn công thành Thánh Quan, nhất định hoàn toàn là muốn cướp đoạt tiền tài. Điều này cũng là sở trường của Địch Tư Mã Khắc. Mọi người vốn có xuất phát điểm giống nhau, Trát Cổ Nội Đức và Mã Lực Thân càng ngày càng nghèo kiệt, trong khi đó Địch Tư Mã Khắc khiến cho thành Thánh Quan ngày càng giàu có đông đúc cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, về phần Trát cổ Nội Đức, hắn không chỉ muốn có rất nhiều tiền mà còn muốn có rất nhiều dân chúng, Trát cổ Nội Đức bản tính tàn bạo, tính tình lại cực kỳ xấu. Chỉ cần hắn có hơi chút không hài lòng là hắn dùng đủ loại lý do, giết hại người dân thường và nô lệ không chút e dè. Hơn nữa hắn lại dung túng cho thuộc hạ của mình, hắn chưa bao giờ quản lý nghiêm đám binh lính đó. Nói Trát Cổ Nội Đức đã biến lãnh địa của mình thành địa ngục cũng chẳng có gì quá'.
"Đúng vậy" Tát Tư Âu nói tiếp: "Con người này nổi tiếng là thối tha nhất, cũng là Đức Lỗ Y hắc ám vô sỉ nhất. Hắn giết sạch dân chúng của mình rồi thì sai người đi cướp ở các lãnh địa khác, đoạt được thì lại giết sau đó lại đi cướp. Nếu như thế giới này thật sự có thần linh cai quản thì tên khốn Trát Cổ Nội Đức này đã đáng chết hàng ngàn lần rồi. Đáng tiếc..." Nói tới đây, Tát Tư Âu cười gượng lắc đầu.
"Nếu như có thể lựa chọn…”nói tới đây, Tiên Ny Nhĩ dừng lại một chút rồi nàng nói tiếp:
"Ta thực sự hy vọng chúng ta có thể giúp đỡ thành Thánh Quan chống lại thành Hắc Nha mà không phải là giúp tên giết người của thành Hắc Nha này".
"Vấn đề là chúng ta có sự lựa chọn sao?" Hàn Tiến mỉm cười nói: "Hơn nữa thành Hắc Nha không giơ đồ đao về phía chúng ta mà chính là những người truớc kia là chiến hữu của ngươi, các chiến sĩ thành Thánh Quan lại một lòng muốn giết chúng ta".
"Tranh luận đã không còn ý nghĩa gì nữa" ánh mắt Tiên Ny Nhĩ lướt qua người Ma Tín Khoa và Tát Tư Âu: "Xem tình hình này… ta không cần hỏi nữa. Ta đã nhìn thấy câu trả lời trong ánh mắt của các ngươi".
"Tất cả chúng ta cùng một nhóm phải không?" Tát Tư Âu cười nói.
"Đúng vậy, tất cả mọi nguời cùng một nhóm" Tiên Ny Nhĩ cười đứng dậy, nàng đi ra hướng cửa.
"Tiên Ny Nhĩ?" Tát Tư Âu kinh ngạc gọi.
"Hả?" Tiên Ny Nhĩ quay đầu nhìn Tát Tư Âu, cuối cùng ánh mắt nàng dừng lại trên nguời Hàn Tiến: "Yên tâm đi, ta không bỏ đi. Mặc dù đây là một giấc mộng quá xa xôi nhưng mà ai bảo ta đã có hứa hẹn với ngươi".
"Ngươi hứa hẹn điều gì?" Ma Tín Khoa kinh, ngạc hỏi.
"Bí mật” Tiên Ny Nhĩ cười, mở cửa phòng ra.
"Hay lắm, hai người các nguơi…đều có bí mật sao?" Ma Tín Khoa liếc mắt nhìn Hàn Tiến hỏi: "Nói đi! Rốt cuộc ngươi có bao nhiêu chuyện còn dấu chúng ta?" Ma Tín Khoa cũng học được cách nói "quanh co lòng vòng". Hắn không có vấn đề gì bí mật, mà là ma pháp Hàn Tiến che giấu. Nếu như đổi là hắn, hắn tuyệt đối không thể từ trong vòng vây của mấy trăm kỵ sĩ trốn thoát vì vậy hắn tin tưởng, Hàn Tiến còn che giấu rất nhiều tuyệt kỹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.