Chương 35: Lặn
Chàng Phá Nam Tường
16/04/2013
Tuy thế cục trên đại lục rất hỗn loạn, nhưng trị an mỗi chủ thành đều tàm tạm, tục ngữ có câu. Thiết cấu giả chu, thiết quốc giả chư hầu (kẻ trộm vặt phải chết mà kẻ cướp nước thì lại thành chư hầu), với thể chế trừng phạt nghiêm khắc, người bình thường không ai dám ho he gì, không ai muốn thành nô lệ, còn về đặc quyền của tầng lớp quý tộc, cho dù chúng có làm gì đều vượt ra khỏi phạm vi kiểm soát của trị an, cái gọi là trị an chỉ áp dụng với thường dân và nô lệ mà thôi.
Quyền lực tối cao của mỗi thành đều bị lãnh chủ nắm chặt trong tay, hơn nữa, trong thế giới này, sức mạnh mới là tiêu chuẩn duy nhất kiểm nghiệm tất cả, tất cả các lãnh chủ đều không cô độc, có vô số người đoàn kết lại bao vây quanh họ, lãnh chủ có sức mạnh, có thể dễ dàng làm sụp đổ những thành lân bang, thậm chí có cái gọi là liên thôn làng phản kháng mà có thể thực sự đe dọa đến lãnh chủ chỉ có thể là do lãnh chủ khác.
Còn về tầng lớp thường dân nô lệ bị áp bức thì chắc chắn có tồn tại bất mãn, nhưng cấu trúc thế giới này lại cho tầng lớp bị áp bức một lối ra, một thông đạo để bộc phát tất cả sự bất mãn bị dồn nén. Muốn trở thành giai cấp có đặc quyền sao? Tu luyện khắc khổ đi, khi nào ngươi có đủ thực lực thì cánh cửa quyền lực sẽ rộng mỡ chào đón ngươi, vì ổn định, vì đặc quyền của mình có thể an toàn truyền cho đời sau, giai cấp đặc quyền sẽ không để ý việc có thêm một người bạn. Nếu cả đời ngươi bị áp bức thì đó là do ngươi không có khả năng, tại sao người khác có thể mà ngươi lại không làm được? Đáng đời cho ngươi bị áp bức bóc lột! Nếu ngươi muôn phản kháng thì ngươi sai rồi, kiên quyết đả đảo!
Nhưng tình hình Bái Đặc Minh lại có chút đặc biệt, vì ở đây không có kẻ thống trị cao nhất, thành chủ của bốn thành xung quanh cùng liên kết lại, giữa bọn chúng là sự xung đột với quy mô lớn, còn tranh đấu trong phạm vi nhỏ thì chưa từng ngừng lại, thậm chí bản thân chúng chính là cao thủ đúng sau giật dây cho những cuộc tranh chấp đó, đó chính là nguyên nhân vì sao Bái Đặc Minh là hỗn loạn đến vậy.
Vì vậy đội trị an Bái Đặc Minh là đội trị an bận rộn nhất, mệt mỏi nhất, số lượng đông nhất và cũng nguy hiểm nhất, kể cả ban đêm bọn chúng cũng phải đi tuần.
Trong một ngõ nhỏ trấn Thập Nhất, đột nhiên thò ra một cái đầu, lặng lẽ quan sát đội trị an ở phía xa, đợi đội trị an rẽ sang đường khác thì cái bóng đó ra một ám hiệu.
Tiên Ni Nhĩ nhảy lên bức tường, quan sát cẩn thận bốn phía, mái tóc vàng của cô quá bắt mắt trong đêm tối, vì vấn đề này mà nàng và Hàn Tiến đã tranh cãi khá nhiều, hắn kịch liệt yêu cầu cô búi tóc lên, sau đó đội khăn đen lên, nhưng Tiên Ni Nhĩ từ chối, nói là không may...
"Mọi người cần phải làm thế này thật sao?" Mễ Yết Nhĩ ấp úng nói trong bóng đêm.
"Đệ cho là chúng ta còn có đường lui sao?" Tát Tư Âu nhẹ nhàng trả lời.
"Yên tâm, bên cạnh Kiều Trị có một số vệ sĩ bảo vệ, hộ vệ trưởng của hắn cũng chỉ là một kiếm sĩ cao cấp, không có trở ngại gì cả" Hàn Tiến điềm đạm nói.
"Cũng chỉ là một kiềm sĩ cao cấp?" Ma Tín Khoa bất mãn nói. "Là ý gì đấy!"
"Huynh lại tự ái rồi đây" Hàn Tiến không nhịn nổi cười, câu nói vừa này quả là có phần giống như chửi đểu vậy.
"Đệ..."Ma Tín Khoa tức đến dựng tóc gáy, nhưng nghĩ đến chuyện bây giờ cần làm hắn đành nhịn Hàn Tiến.
"Mây người có thể im miệng lại không?" Tiên Ni Nhĩ nói lạnh tanh từ trên vọng xuống, thính lực của nàng tốt vô cùng, nhưng mấy người bên dưới nói nhiều quá khiến khả năng nghe của nàng bị nhiễu.
Mọi người chìm vào im lặng, Hàn Tiến đột nhiên cảm thấy qua một trận chiến ban ngày, ngoài Mễ Yêt Nhĩ ra, lòng tự tin của mọi người đều được tăng lên. Đến đấu sĩ cũng có thể hạ gục thì lo gì đến mấy tên kiếm sĩ vặt vãnh kia? Bây giờ mọi người không chỉ hưng phấn mà còn kích động nữa.
Tiên Ni Nhĩ di chuyển nhẹ nhàng theo bức tường, trốn sau một góc cây. Rồi âm thâm lấy cung tên sau lưng ra, nhắm chuẩn một hướng, thả ngón tay ra, một mũi tên lặng lẽ bay ra, sau đó có một tín hiệu an toàn.
"Tát Tư Âu, huynh và Mễ Yết Nhĩ, Tư Đế Nhĩ Bá cách ở lại đây, chuẩn bị ứng tiếp cho bọn đệ bất kì lúc nào" Hàn Tiến nói nhỏ.
"Um, đệ yên tâm đi" Tát Tư Âu gật đầu, hắn là ma pháp sư, không thích hợp với kiểu đánh du kích này, một khi khai triển ma pháp sẽ kinh động đến người khác, mà con rể Kiều Trị cũng là một đấu sĩ. Nếu hắn ra mang đội trị an đến thì cả bọn thảm.
Ma Tín Khoa nhảy lên, men theo tường, đừng nhìn người hắn cao to, động tác của hắn của hắn vô cùng nhẹ nhàng, hắn nhẹ nhàng vượt tường.
Hàn Tiến nhún chân. Hắn nhờ vào lực kéo của Ma Tín Khoa nhảy lên mép tướng, sau đó hai người bám sát Tiên Ni Nhĩ.
Có lẽ Kiều Trị chưa từng nghĩ sẽ có người đột nhập vào nhà như thế này nên phòng bị trong viện rất lỏng lẻo, ba người nhảy vào sân viện, đi vào sâu hơn 30m mà không thấy một bóng người.
Ma Tín Khoa đi ở giữa vừa ngoặt vào một ngọn núi giả thì chạm phải thứ gì đó ướt ướt làm hắn sợ đứng tim, nhìn kĩ thì có một người đang ngồi trong hốc hòn non bộ, trên cổ hắn ta vẫn lộ ra đuôi một mũi tên.
Xui xẻo! Ma Tín Khoa chửi thầm, hắn cố lau lau tay vào cái xác đó.
Hàn Tiến lại gần nhìn cái xác rồi lại quay đầu lại nhìn bức tường nói nhỏ: "Đây là góc chét mà..."
Ma Tín Khoa cười thần bí. Rồi hạ giọng phát ra một âm phù: "Bát!"
"Bát gì?" Hàn Tiến không hiểu.
Ma Tín Khoa không trả lời, rồi chạy nhanh theo Tiên Ni Nhĩ.
Đi qua hết ngoại viện mà không gặp phải sự cản trở nào, qua một cửa nữa là đến nội viện, cũng chính là nơi ở của Kiều Trị và phu nhân của ông ta, Ma Tín Khoa nép vào cửa quan sát cẩn thận rồi nói khẽ: "Đây chính là nơi tên tiểu tử đó nói, nhưng Kiều Trị nhiều vợ vậy, chúng ta sao biết được hắn ta ở đâu? Không thể tìm từng phòng được?"
Tiên Ni Nhĩ quay lại nhìn Hàn Tiên, hắn đáp: "Ở đâu có hộ vệ thì Kiều Trị ở đó"
Tiên Ni Nhĩ giơ ngón tay lên đặt trước môi ra ý im lặng, nghe ngóng một lát rồi chỉ chỉ sang bên trái, ba người men theo con đường đá nhỏ mà đi.
Cuộc sống của Kiều Trị có thể nói là rất giản dị, trời mới biết hắn ta tiết kiệm tiền làm gì, chưa nói là đèn ma pháp trường minh, đến đèn dầu cũng chưa có nổi mấy cái, ngoại viện đã đành, đến cả toàn nội viện chỉ có hai nơi là thắp đèn dầu.
Cuối con đường nhỏ là một viện rất rộng lớn, nhờ ánh đèn bọn họ có thể nhìn thấy rõ hộ vệ đứng xung quanh, chúng đang bàn luận gì đó, Tiên Ni Nhĩ đi cùng đến là để nghe những tiếng thì thầm này đây.
"Làm thế nào đây?" Tiên Ni Nhĩ nói nhỏ hết sức có thể, bãi cỏ phía trước rất rộng, bọn họ sao có thể vượt qua được.
"Đệ giả nữ dụ chúng ra đây" Ma Tín Khoa nói nhỏ vào tai Hàn Tiến.
Tiên Ni Nhĩ suýt chút nữa thì cười phá lên, cái đồ chết dẫm! Lúc nào cũng đùa được, nhưng nàng rất nhanh không cười nổi vì ánh mắt Hàn Tiến đang dán vào nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.