Chương 77: Quy tắc
Chàng Phá Nam Tường
16/04/2013
Mấy tháng trước, sau khi Hàn Tiến suýt bị nữ nhân đó đâm chết trong địa đạo, Hàn Tiến đặc biệt tăng cường việc tu luyện thể năng của mình. Mặc dù đối phương ra tay cực kỳ đột ngột nhưng khi hàn quang xuất hiện, Hàn Tiến vẫn kịp thời phản ứng, hắn lui lại sau một bước.
Đối phương thoáng sửng sốt khi thấy cú đâm chuỷ thù của mình thất bại, người đó hơi lo lắng một chút rồi xông tới gần Hàn Tiến, quát to: "Không nhúc nhích!".
Cho dù là nữ nhân thì vào tình huống đó cũng phải gào lên mấy tiếng, huống chi Hàn Tiến chưa bao giờ biết khoanh tay chịu chết. Hắn lại lùi lại sau mấy bước, tay phải vung về trước, một luồng hỏa quang chói mắt nhanh chóng bắn ra
Thấy thế đối phương hoảng hốt, người đó hơi nghiêng người tránh né, hỏa quang bay vút qua vai của hắn, đánh trúng vách tường phát ra một tiếng "ầm", vách tường chấn động dữ dội.
"Mẹ kiếp, có chuyện gì vậy" Từ xa vang lên tiếng quát tháo của Ma Tín Khoa
"Ngươi là ma pháp sư sao?" Tên thích khách kinh hãi kêu lên sau đó thân hình của hắn nhoáng lên rồi nhạt dần, cuối cùng biến mất trong không khí.
Hàn Tiến cười nhạt, hắn vung tay một cái. Một mộc nhân đột nhiên xụất hiện ở chính chỗ thích khách đã biến mất, Mộc nhân vung cánh tay cường tráng của mình đánh loạn xạ trong không khí
Không hiểu thích khách đó bi đánh trúng vào chỗ nào, thân hình hắn lảo đảo hiện ra. Cuối cùng "thịch" một tiếng, thích khách đó quỳ rạp hai gối xuống đất. Lúc này Hàn Tiến mới phát hiện ra trên lưng của thích khách đó còn cắm hai mũi tên. Quanh miệng vết thương, máu tươi chảy ra đỏ ối. Hắn mới bị thương, hẳn là khoảng chừng nửa giờ trước.
"Ngươi..." Thích khách đó ngẩng đầu lên muốn nói gì đó nhưng mộc nhân đã xông về phía hắn, ôm quyền đánh tới thích khách đó.
Mặc đù biết tình thế không ổn nhưng thích khách đã không còn năng lực né tránh. Nắm tay bằng gỗ của mộc nhân nặng nề đập vào lưng thích khách, máu tươi bắn ra xung quanh. Thích khách gào lên một tiếng đau đớn rồi cả người co quắp ngã xuống đất.
"Có chuyện gì vậy?” Ma Tín Khoa cầm kiếm chạy vào. Khi nhìn thấy tên thích khách nằm trên mặt đất, hắn kinh ngạc hỏi: “Người này là ai?”
Hàn Tiến đang định lên tiếng trả lời thì đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng của Tát Tư Âu: "Không hay rồi! Không hay rồi!".
Hàn Tiến sửng sốt, hắn không để ý tới việc tìm hiểu lai lịch của thích khách, vội vàng chạy ra khỏi phòng, suýt chút nữa hắn va vào Tát Tư Âu.
"Mau lên" Tát Tư Âu thở hổn hển nói: "Mọi người mau thu thập đồ đạc đi. Chúng ta phải rời khỏi nơi này ngay lập tức. Binh lính đột nhiên xông tới nơi này.
Tiên Ny Nhĩ từ trong p hòng đi ra, nàng nghiêng tai lắng nghe rồi lắc đầu nói: "Không kịp rồi. Bọn họ có kỵ sĩ”.
"Không phải lúc trước vẫn chưa có chuyện gì sao?” Ma Tín Khoa kinh hãi nói: "Tại sao lại chạy về phía chúng ta?"
Ánh mắt của Hàn Tiến quay trở lại trong phòng, hắn lặng lẽ nhìn thích khách đang bất tỉnh nằm dưới đất, một lúc sau hắn nói: "Có lẽ là vì người này. Chúng ta hãy ném hắn ra bên ngoài".
Một lát sau, một đội kỵ sĩ chạy vào trong sơn thôn. Sơn thôn rất nhỏ nên bọn họ có thề nhìn thấy có người đang nằm trong thôn nên không cần phải đi lục soát từng nhà. Một kỵ sĩ nhảy xuống ngựa, đi nhanh tới, hắn nắm tóc người đó, lật lên xem sau đó hắn quay người nói: "Đại nhân, bắt được hắn rồi".
"Thiếu gia... thiếu gia..." Đột nhiên trong đội kỵ sĩ vang lên tiếng gào khóc.
Mấy người Hàn Tiến nhìn theo tiếng kêu khóc, bọn họ thấy trong đám kỵ sĩ có một lão nhân chừng năm mươi tuổi, bị trói gô hai tay ra sau. Lão nhân đó đang điên cuồng giãy giụa. Một kỵ sĩ ở bên cạnh, không giữ nữa, buông tay ra. Lão nhân lập tức té ngã xuống đất. Tên kỵ sĩ đó mắng một câu gì đó, hắn giơ trường thương lên, lão nhân vừa mới giãy giụa đứng dậy, trường thương của tên kỵ sĩ như độc xà quét qua, đâm mạnh vào đùi lão nhân.
"Ha ha…” nhìn dáng vẻ rên rỉ đau đớn của lão nhân, bọn kỵ sĩ phá lên cười.
Khiêm tốn, vinh dự, hy sinh, anh dũng, tin tưởng, chân thật, ngay thẳng chính trực là những tiêu chuẩn của ky sĩ. Đáng tiếc khi thế giới đã lâm vào hỗn loạn một thời gian dài, kỵ sĩ từ người bảo vệ chính nghĩa đã biến thành công cụ thống trị. Có lẽ vẫn còn người tuân thủ tiêu chuẩn của kỵ sĩ, nhưng nhất định không phải là đám người đứng kia.
"Thiếu gia. a…” Lão nhân nọ tay bị trói ngoặt sau lưng, đùi bị đâm nên không thể đứng dậy nữa, ông ta kiên quyết bò về hướng người đang nằm hôn mê bất tỉnh trên mặt đất.
Hàn Tiến giật mình. Tiếng kêu gào của lão nhân đó khiến hắn hồi tưởng lại khi hắn mới tới thế giới này, khi đó Tư Đế Nhĩ Bá Cách cũng kêu gào gọi hắn đầy thê lương như vậy nhưng hắn không muốn xen vào chuyện của người khác nên đưa mắt nhìn đi chỗ khác.
"Thiếu gia…" Lão nhân nọ kêu khóc từng tiếng một, cuối cùng ông ta cũng bò tới bên
cạnh người đang bất tỉnh đó, hơn nữa ông ta không ngừng chạm người lay người đó với ý định đánh thức. Thế nhưng người kia sau khi bị thương đã kiên trì chạy trốn, giống như đèn dầu đã cạn, lại bị mộc nhân đánh trúng mấy quyền nên ngay lúc này, hắn tuyệt đối không thể tỉnh lại.
"Lão già này, lão muốn gì?" Một tên kỵ sĩ cười hỏi: "Hay là lão hãy ngoan ngoãn đi gặp thành chủ đại nhân của chúng ta đi".
"Các nguơi... các nguơi là một đám súc sinh" Lão nhân trợn tròn mắt như muốn nổ con ngươi, ông ta dùng sức lực toàn thân quát lên.
"Nguơi nói cái gì?" Sắc mặt kỵ sĩ đó vô cùng lạnh lẽo.
"Do Khoa Đa, vì sao năm đó lão gia lại đối đãi với ngươi như vậy? Nếu không có lão gia quan tâm tới, tên súc sinh như ngươi có ngày hôm nay sao?" Lão nhân không sợ hãi chút nào: "Nhưng ngươi đối đãi với lão gia thế nào, đối đãi với thiếu gia thế nào?"
"Lão già, thành chủ đại nhân nói muốn Lôi Triết sống nhưng không nói muốn lão sống sót. Ta là nể mặt thiếu gia nên mới để lão đi cùng chúng ta, hiểu chưa?" Ky sĩ đó nói vẻ buồn bực: "Ngươi còn dám chửi ta một lần nữa sao?"
Tuy giọng nói của ky sĩ nọ vẫn cứng rắn nhưng có vẻ hắn đã e sợ. Đầu tiên hắn nói ra từ "thiếu gia” sau đó từ cuối cùng hắn có vẻ xuống thang.
Lão nhân qùi trên mặt đất. Trước đó ông ta đã dùng đầu gắng gượng ngồi dậy, ông cười nhạt nói: "Do Khoa Đa, ngươi chưa quên trước đây ngươi nịnh nọt lấy lòng lão gia và thiếu gia thế nào sao? Ha ha, ngươi giống như một con chó vẫy đuôi vậy, tên súc sinh như ngươi, đừng nói là mắng một lần, mắng ngươi mười lần thì sao nào? Súc sinh! Súc sinh! Súc sinh!".
Sắc mặt tên kỵ sĩ bị mắng trở nên tái mét, đột nhiên hắn vung truờng thượng đâm lão nhân. Lão nhân kia thấy trường thương càng gần tới mình thì càng kiên cường, tiếp tục mắng cho tới khi trường thượng của tên kỵ sĩ đâm vào miệng, xuyên ra sau đầu thì tiếng chửi mắng của ông ta mới chấm dứt.
"Phì!" tên kỵ sĩ tức giận chửi thề một tiếng sau đó hắn dùng sức vung trường thương lên, thi thể của lão nhân từ trường thương bắn văng ra ngoài.
Mắt Khởi Lệ mọng nước. Sự trung thành, dũng cảnm của lão nhân đó khiến con nguời ta thực sự cảm động. Nàng lại liên tưởng tới hộ vệ của nàng vì bảo vệ nàng mà đồng quy ư tận với Nhân Diện Ưng. Lúc này Khởi Lệ đã bật khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.