Chương 40: Tai nạn nho nhỏ.
Chàng Phá Nam Tường
16/04/2013
Cả bọn Ma Tín Khoa còn đang nói chuyện, Hàn Tiến lại tránh vào trong rừng, nói chuyện một chút là được rồi, hắn không muốn lãng phí thời gian vào nói chuyện phiếm, nói cho nghiêm khắc thì hắn yêu cầu với bản thản nghiêm khắc hơn với bọn Ma Tín Khoa, nỗ lực bỏ ra cũng nhiều hơn, chỉ là người khác không nhận ra hắn đang tu luyện mà thôi.
Hàn Tiến trầm ngâm hồi lâu, ngón tay hắn hua hua vào không trung, một luồng sáng đen như mây mù xuất hiện nơi đầu ngón tay của hắn, rồi biến thành một phù duyên lạ thường.
Hàn Tiến thở dài, mấy ngày này hắn hấp thụ năng lượng của mấy chục ma tinh Hắc Nha, tuy hắn có thể dùng chúng để khống chế nguyên tô hắc ám, tránh được ảnh hưởng với cơ thể, nhưng ít nhiều vẫn cảm thấy không thoải mải, bây giờ có thể nói đã trục xuất được tất cả nguyên tố hắc ám ra khỏi cơ thể rồi.
Thấy phù duyên đã hình thành Hàn Tiến thấy từ phía xa Tư Đế Nhĩ Bá Cách đi lại bèn khoát tay nói nhỏ: "Biến!"
Luồng không khí quanh Tư Đế Nhĩ Bá Cách đột nhiên uốn éo, năm quái vật bắt đầu thành hình lần lượt nắm lấy tóc và tứ chi Tư Đế Nhĩ Bá Cách, rồi lôi hắn lên không trung.
"Cứu với..."Tư Đế Nhĩ Bá Cách hét lên, giọng hắn thật chói tai.
"U hồn!" Ma Tín Khoa hét lớn, hắn phi thân lên, thanh kiếm xuyên qua người u hồn như chớp nhưng u hồn đó không biến mất, chỉ là thể hình nhìn mỏng hơn mà thôi.
Tát Tư Âu lẩm bẩm một câu thần chú, pháp trượng hiện lên trên đỉnh đầu, trời bỗng rực sáng, một cột sáng gấp khúc chiếu thẳng từ trên trời xuống, chiếu thẳng vào u hồn.
Sức tàn phá của ma pháp mà Tát Tư Âu khai triển xem ra mạnh hơn kiếm pháp của Ma Tín Khoa, u hồn bị cột sáng đánh trúng biến thành một đám khói xanh, mà trước khi biến mất u hồn đó còn phát ra những âm thanh khiến người ta thấy ớn lạnh, thực ra u hồn là quái vật do nguyên tố hắc ám kết thực lại, không thể phát ra âm thanh, thực tế là bọn họ không nghe thấy mà là cảm nhận thấy mà thôi.
"Chết đi!" Ma Tín Khoa lần thứ hai nhảy lên, đấu khí của hắn có sự thay đổi kì lạ, ánh sáng có phần mờ hơn, một số điểm sáng chói thì ở trên người hắn, giống như quần tinh vậy.
Hàn Tiến tròn mắt há hóc mồm ra nhìn cuộc chiến ở phía xa, đó là gì và gì!? Rõ ràng hắn tạo ra một chú động Ngũ Qủy, vậy cái thứ u hồn đó là cái gì? Hơn nưa cốt lõi của chú động Ngũ Qủy là ở cái động, khiến một vật biến mất từ chỗ cũ và xuất hiện tại vị trí mình đã chỉ định, đứng yên một chỗ thì còn gọi gì là thuật di chuyển nữa?
Bốn u hồn còn lại không biết phản kháng, không biết trốn tránh, khi Tiên Ni Nhĩ nhập cuộc thì bốn u hồn đó bị thịt rất nhanh.
Nguy hiểm đã qua, nhưng bọn Ma Tín Khoa vẫn trong trạng thái cảnh giác cao độ, Tiên Ni Nhĩ tay giữ cung, tay kia chạm mũi tên, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh xung quanh, Tát Tư Âu nắm chắc ma pháp trượng, thậm chí căng thẳng đến mức không dám thở mạnh.
Có thể điều khiển được sinh vật vong linh như u hồn thì chỉ có pháp sư hệ vong linh, mà mỗi ma pháp sư hệ vong linh đều là kẻ mạnh trong những kẻ mạnh. Thuật sĩ có thể trở thành hiền giả thì có thể lựa chọn hai con đường đi lên, một là tiếp tục tu luyện ma pháp truyền thống thì hắn ta có thể trở thành đại ma pháp sư, còn lại là phù thủy, nói cách khác, bất kì ma pháp sư nào có thể điều khiển được vong linh u hồn thì ít nhất đã là người cấp 9, điều này khiến cho họ cảm thấy vô cùng lo lắng.
Thời gian chầm chậm trôi, bọn Ma Tín Khoa bất động như tượng, Khởi Lệ và Tư Đế Nhĩ Bá Cách cũng hiểu là nguy hiểm đang đến gần, nhưng bọn họ không làm được gì cả, chỉ có thể trốn trong góc phó thác mình cho số phận.
Sự kiên nhẫn của con người có hạn, không biết được bao lâu thì Ma Tín Khoa không chịu được nữa bèn hét lên: "Là ai? Ra đây mau!" Nếu không phải thấy sợ thì e rằng hắn sẽ thêm chữ "Cút" vào phía sau.
Trong rừng vẫn im lặng, Tiên Ni Nhĩ đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, quay đầu lại quan sát xung quanh, thị lực và thính lực của nàng tốt vô cùng; vừa nhìn đã phát hiện ra Hàn Tiến.
Hàn Tiến vội nép vào thân cây, thử thò đầu ra nhìn xung quanh, giống như đang tìm kẻ địch trong bóng đêm vậy.
"Không sao đâu" Tiên Ni Nhĩ lên tiếng, "Chắc tên đó đã đi rồi"
"Đi rồi? Vậy hắn bắt Tư Đế Nhĩ Bá Cách làm gì?" Ma Tín Khoa có phần không tin, nói lớn.
"Đừng có tránh không ra gặp người khác nữa, cút ra đây cho ta!"
Xung quanh vẫn vô cùng yên tĩnh, xa xa vọng lại tiếng chó sói hú, nhưng hiển nhiên không liên quan gì đến việc có phù thủy ở đây.
"Đúng là đi rồi sao?" Tát Tư Âu cảm thấy không thể hiểu nổi.
"Mọi người phải làm gì thì đi làm đi" Tiên Ni Nhĩ thu cung tên rồi đi chậm rãi về phía Hàn Tiến.
Hàn Tiến cũng không tiếp tục làm bộ nữa, hắn mở to hai mắt nhìn Tiên Ni Nhĩ.
"Là huynh làm sao?" Tiên Ni Nhĩ không dễ bị lừa như vậy, hỏi thẳng luôn. "Đừng có phủ nhận, ở đây ngoài huynh làm gì còn có ai có thể khai triển ma pháp Hắc ám nữa chứ"
"Ha ha...."
"Đúng là huynh sao??" Thần sắc Tiên Ni Nhĩ như đông lại, đây là tiên tri vừa quái dị vừa thần kì, không chỉ có thể khai triển ma pháp nâng cao sự tỉnh táo, thậm chí có thể chỉ huy vong linh, thật khiến người ta khó tưởng tượng, mà nàng lại rất rõ, thực lực đối phương không thể so với phù thủy, chuyện này không thể xảy ra được.
"Chỉ là một sự cố ngoài ý muốn thôi" Hàn Tiến nhìn bọn Ma Tín Khoa ở phía xa, hạ thấp giọng nói: "Ta định khai triển một ma pháp mới vô cùng thần kì, ai ngờ lại biến thành cái thứ đó"
"Huynh định khai triển ma pháp gì?" Sự chấn động trong lòng Tiên Ni Nhĩ đã không tài nào dùng ngôn ngữ biểu đạt được, xem ra Hàn Tiến rất không bằng lòng với mấy u hồn đó, nghĩa là ma pháp Hàn Tiến định khai triển còn lợi hại hơn thế này rất nhiều.
"Trong mấy câu không thể nói rõ được" Hàn Tiến lắc đầu, "Hơn nữa có vài chỗ ta cũng không hiểu nổi"
"Ồ..." Tiên Ni Nhĩ trầm ngâm giây lát rồi nói tiếp: "Về sau đừng có thử bừa, vừa nãy nhỡ Tư Đế Nhĩ Bá Cách bị thương thì làm sao?"
"Yên tâm, ta còn quan tâm đến hắn ấy nhiều hơn muội, lúc nãy... ta đã nói rồi, chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn mà thôi" Hàn Tiến cười trừ.
"Muội không có ý gì khác, chỉ cần về sau huynh chú ý hơn là được" Nói rồi Tiên Ni Nhĩ nhìn chằm chằm vào Hàn Tiến và quay người đi.
Hàn Tiến dựa vào thân cây, hai tay bắt chéo trước ngực, đầu óc hắn giờ khá mơ hồ, hắn nghĩ trên thế giới này hầu hết các ma pháp thần chú được khai triển đều có sự thay đổi. Nhưng uy lực của hỏa phù chắc không thay đổi lớn đến vậy, còn hiệu quả của chú thanh thần hồi nguyên lại chưa chắc đã rõ rệt như vẻ ngoài. Còn về Tiên Ni Nhĩ không cho hắn làm thực nghiệm thì không được, mỗi một thần chú hắn đều phải thử. Nếu không đến thời khắc quan trọng thì chỉ có phản tác dụng mà thôi.
"Tiên Ni Nhĩ!" Hàn Tiến lên tiếng gọi.
"Còn có chuyện gì nữa?"' Tiên Ni Nhĩ dừng bước.
"Chỗ muội còn ma tinh cấp 3 nào không? Ta cần loại thuộc Hỏa ấy"
"Huynh có thể hấp thụ được năng lượng của ma tinh cấp 3 sao?" Tiên Ni Nhĩ không khỏi không lộ ra sự vui mừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.