Chương 55: Thảm án
Chàng Phá Nam Tường
16/04/2013
Sau khi ăn cơm xong Ma Tín Khoa không thấy đâu nữa, cũng không biết đang cùng với vị đại tỉ kia làm trò gì. Hàn Tiến từ biệt Tiên Ni Nhĩ, cùng đám người Tát Tư Âu, Khởi Lệ đem theo Tiểu Ước Sắt Phu đi thẳng đến phố Nam.
“Đại nhân,chính là ở đây rồi” Tiểu Ước Sắt Phu chỉ vào một khoảng sân mà nói.
Vì nguyên cớ chiếc nhẫn không gian, thái độ của Tiểu Ước Sắt Phu trở nên rất câu nệ, ví dụ vừa nãy ngồi xe ngựa, Hàn Tiến mấy lần nhường chỗ cho nó ngồi nhưng nó đều cự tuyệt, tình nguyện chạy theo trên con đường nhỏ bên dưới. Nhẫn không gian không chỉ có thể tạo ra một dị độ không gian mà còn là tượng trưng cho thân phận.
Hàn Tiến quan sát bồn bề một lúc. Nơi này có chút hoang vu, có điều khoảng sân chiếm một diện tích khá lớn, bức tường bao quanh sân chỉ cao khoảng hai mét, tầm mắt có thể vượt qua bức tường, nhìn thấy bên trong có một tòa nhà xây bằng đá gạch, so với tình hình trấn Lạp Đông cũng không khác mấy. Nhà của người bình thường đều được chế tạo từ gỗ, nơi này gần rừng lớn, gỗ căn bản là không đáng giá mấy, có chút địa vị đều sẽ chọn xây nhà bằng đá gạch, còn những nhà giàu có, thậm chí còn tìm thuật sĩ luyện kim chế tạo gạch ma pháp, nhà của họ không những có thể phòng hỏa, phòng trùng, phòng chú mà còn có thể chống trả lại công kích tương đối, giống như thành lũy vậy.
Hàn Tiến ra hiệu bằng mắt, Tiểu Ước Sắt Phu liền dùng hết sức gõ lên cửa :“Có ai không? Có ai không?”
Gõ một hồi mà bên trong vẫn không thấy có chút động tĩnh nào. Hàn Tiến đi đến, thử đẩy đẩy cánh cửa, phía bên trong cửa vẫn khóa chặt.
“Đại nhân, họ có lẽ đều ra ngoài cả rồi, buổi chiều chúng ta quay lại vậy” Tiểu Ước Sắt Phu nói.
Thần sắc trên mặt Hàn Tiến bỗng tối sầm lại, hắn ngẩng đầu lên xem tấm chiêu bài thương hội treo phía bên trên, sau đó đi sang một bên, đưa tay với lên phía trên bức tường, thân hình đột ngột từ mặt đất bay lên, bay qua bức tường bao phía ngoài.
“Đại nhân...ngài...” Tiểu Ước Sắt Phu vô cùng kinh ngạc, quay đầu căng thẳng xem xét xung quanh.
Cạch một tiếng, cánh cửa cổng được người từ bên trong kéo ra, hai đoạn khóa bị cắt đứt hãy còn đang lung lay, chạm vào cánh cửa.
“Vào trong đi” Hàn Tiến từ tốn nói.
“Đại nhân, không thể vào được, nếu người của thương hội trở về sẽ hiểu nhầm chúng ta là kẻ trộm” Tiểu Ước Sắt Phu kêu lên.
“Họ sẽ không trở về đâu” nói xong, Hàn Tiến thu kiếm vào trong bao, bước nhanh vào bên trong.
Tát Tư Âu ngẩn người ra nhìn theo bóng dáng Hàn Tiến. trong mấy người này chỉ có hắn phát hiện ra ẩn ý khác trong lời nói của Hàn Tiến.
Trong cả một cái sân có khoảng hơn mười căn phòng lớn bé khác nhau nhưng tất cả các căn phòng đều trống không. Đám người Tát Tư Âu và Khởi Lệ chia nhau ra đi tìm, đi hết một vòng cũng không tìm được gì, cuối cùng đành phải tập hợp lại ở căn phòng trung tâm.
Phía trước Hàn Tiến có một đống tro tàn, khi Tát Tư Âu và Khởi Lệ đi vào, Hàn Tiến đang cúi xuống lật tìm cái gì đó.
“Có phát hiện gì không?” Tát Tư Âu lên tiếng hỏi.
“Người trong Ma Căn thương hội có lẽ đã rời khỏi Cô Nha thành rồi” Hàn Tiến chậm rãi nói :“Nhìn xem, đây chắc chắn là sổ sách”.
“Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Chỉ dựa vào vài người chúng ta thì có thể làm được gì?” Hàn Tiến cười nói :“Tiểu Ước Sắt Phu, ngươi hãy đưa Khởi Lệ tiểu thư về trước đi đã”.
Khởi Lệ trên mặt tràn đầy sự thất vọng, mù mờ đi theo Tiểu Ước Sắt Phu ra bên ngoài, đi đến trước cửa chợt phát hiện ra Hàn Tiến và Tát Tư Âu vẫn đứng im tại chỗ cũ, đột nhiên quay lại :“Các người....có phải là phát hiện được điều gì không?”
Tát Tư Âu lặng lẽ nhìn Hàn Tiến, hắn không biết nên trả lời như thế nào. Khởi Lệ nói rõ ràng từng từ :“Nếu các người quả thật phát hiện ra chuyện gì hãy nói cho ta biết, ta có quyền được biết”.
Hàn Tiến do dự trong giây lát rồi xua xua tay :“Tiểu Ước Sắt Phu, ngươi ra ngoài trước đi, ở bên ngoài đợi bọn ta, chú ý đừng để người khác vào đây”.
“Hiểu rồi, thưa đại nhân” Tiểu Ước Sắt Phu không hiểu gì vội đi ra ngoài.
“Ta ngửi thấy có mùi xác chết” Hàn Tiến nhìn về phía Khởi Lệ.
Câu nói đó như sét đánh ngang tai, sắc mặt Khởi Lệ trong nháy mắt chuyển sang trắng bệch :“Ngươi....vậy là có ý gì?”
Hàn Tiến nhìn về phía Tây. Trước đây khi hắn trinh thám tư gia, cho dù không sử dụng đạo pháp hắn cũng có thể cảm nhận được mùi tử khí, đó là sự lạnh lẽo âm u, thù hận, bất cam, tuyệt vọng...kết tinh lại thành một thứ oán niệm. Khi hắn ở bên ngoài sân đã có chút cảm giác rồi, huống hồ những kẻ đó làm việc rất qua loa, để lại rất nhiều dấu tích, hơn nữa những con kiến leo ra leo vào, đám ruồi nhặng bay qua bay lại trong những khe hở giữa những bức tranh đều chứng minh hoàn toàn phán đoán này.
“Nơi này đã diễn ra một cuộc thảm sát” Hàn Tiến quan sát xung quanh :“Tiểu thư thật sự muốn nhìn bọn họ?”
“Đúng vậy” Khởi Lệ cắn chặt môi đáp.
Hàn Tiến không nói gì nữa, đi đến chỗ một viên gạch có phần hơi lõm xuống, dùng lực nhấn mạnh vào, không thấy có gì xảy ra. Hàn Tiến có chút ngẩn người ra, hiểu ra công tắc bên trong nhất định bị kẻ khác phá hỏng rồi.
“Tát Tư Âu, phóng thích ma pháp ở trong này chắc không có vấn đề gì chứ?”
“Phải xem là dạng ma pháp gì” Tát Tư Âu cũng đã phát hiện ra đám kiến đang bò ra bò vào, đi đến đạp thử chân lên viên gạch, lắc đầu nói :“Cái này chắc ta không mở được”.
Đúng lúc đó “bịch” một tiếng, phía dưới có vật gì đó đang gõ mạnh vào viên gạch. Tát Tư Âu bị dọa đến nỗi nhảy dựng lên, vội vã lùi về sau mấy bước “Đó là...”.
Bịch, bịch....tiếng gõ càng lúc càng gấp rút. Tát Tư Âu đứng chắn ngay phía trước Khởi Lệ, lầm rầm đọc mấy câu bùa chú, phóng ra tấm chắn ma pháp. Tấm chắn ma pháp là ma pháp lục cấp, thời gian Tát Tư Âu trở thành thuật sĩ cao cấp chưa lâu, đây là lần đầu tiên có thể phóng ra tấm chắn ma pháp trong lúc có khả năng diễn ra chiến đấu thực sự, cho nên trong lòng hắn cũng không nắm bắt được nhiều lắm, bèn phóng cho mình và Khởi Lệ một tấm chắn lớn mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Ngón tay Hàn Tiến vẽ vẽ trong không trung, một tấm bùa bất định phát sáng lập lòe dần dần được hình thành, lẳng lặng trôi lững lờ ở đó.
Một âm thanh lớn. phiến đá bị vật gì đó va phải, vỡ ra, mấy con quái vật trên người be bét máu me chui ra. Hàn Tiến khua tay hét :“Đi”.
Tấm bùa đang trôi nổi bất động bỗng hóa thành một vầng sáng trắng, chiếu sáng cả căn phòng, tiếp đó rơi xuống phía bên dưới căn hầm, mấy con quái vật phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, sau đó biến thành những mảnh tro tàn.
“Là cương thi. Ở đây sao có thể có cương thi?” Tát Tư Âu nói.
Mặt đất rung chuyển dữ dội, từng tia sáng trắng từ miệng hầm bay vụt ra, trong tích tắc tất cả đều trở nên yên tĩnh trở lại.
Hàn Tiến đứng từ phía trên nhìn xuống miệng hầm. Tất cả quang chú khi nãy công kích đám sinh vật đó có thể phát huy ra ưu thế mạnh mẽ thì ngay cả khi hắn triệu hồi ra u hồn cũng không có cách nào chống cự lại được chứ đừng nói đến cương thi. Có điều tịnh quang chú chí có thể tiêu diệt quái vật, không có cách nào tiêu hủy được âm khí, một mùi hôi thối nồng nặc từ bên dưới xộc lên khiến người ta phải rùng mình.
Khởi Lệ cắn chặt răng bước từng bước lên phía trước, khi nàng sắp đi đến miệng hầm, Hàn Tiến giơ cánh tay ra chặn lại, khẽ nói :“Đừng nhìn”.
Hàn Tiến vốn dĩ không muốn can ngăn Khởi Lệ, nhiều lúc hoạn nạn, bi thương mới có thể thúc giục người ta trưởng thành lên, nhưng tình cảnh này thật sự là quá tàn nhẫn, khắp nơi đều là những mảnh xác vương vãi, hắn lo Khởi Lệ không thể chịu đựng nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.