Hỗn Loạn Chiến Thần

Chương 58: Thay máu.

Chàng Phá Nam Tường

16/04/2013



“Là vì....Hi Nhĩ Na đó?” Tát Tư Âu hỏi thăm dò.

“Đừng nhắc đến tên cô ấy có được không? Ta muốn yên tĩnh một lát” Ma Tín Khoa ồm ồm nói.

“Hiểu rồi....hiểu rồi....” Tát Tư Âu cười lớn.

“Tên đó giống như một lúc nhận mấy nhiệm vụ liền vậy” Hàn Tiến hạ giọng nói.

“Cái này không có hạn chế, chỉ cần ngươi có năng lực, nhận tất cả các nhiệm vụ cũng đều được”.

“Chúng ta thật sự không thử sao?” Tát Tư Âu còn có chút luyến tiếc.

“Dùng tính mạng của mình đi thử?” Ma Tín Khoa lắc đầu nói :“Chúng ta vẫn còn thiếu người, có biết không hả? Đối với bất cứ một tiểu đội lính đánh thuê nào mà nói thợ săn và đạo tặc đều vô cùng quan trọng, thợ săn tốt có thể đảm bảo cho chúng ta có lãnh địa vô cùng an toàn, đạo tặc giỏi có thể chỉ ra cho chúng ta một con đường thông thoáng, nếu không có họ chúng ta không phải buổi tối âm thầm đụng phải ma thú để bị xé xác ra làm trăm mảnh nhỏ thì cũng đụng phải vòng bao vây của ma thú lúc nào không biết”.

“Còn ngươi? Chiến sĩ không quan trọng sao?” Hàn Tiến cười nói.

“Ta?” Ma Tín Khoa bất đắc dĩ nói :“Nếu là thợ săn và đạo tặc, gặp được đoàn lính đánh thuê chiêu mộ có thể yên tâm hợp tác cùng người ta, chiến sĩ thì không thể như vậy, đặc biệt là những kẻ muốn hợp tác tạm thời cùng ngươi, nhất định phải cẩn thận, cẩn thận và cẩn thận, họ tìm ngươi nục đích chính là để ngươi hi sinh”.

Lời của Ma Tín Khoa vừa dứt, một người trung niên mặc áo khoác dài lấp lánh ánh sáng bạc của ma pháp chậm rãi bước đến.

Hắn nhìn Ma Tín Khoa từ đầu đến chân với vẻ đánh giá, hành lễ bằng một tay, mỉm cười nói :“Chào ngài. Ta là hiền giả cao cấp, Tạp Bố Lí”.

Ma Tín Khoa cũng hành lễ bằng một tay :“Chào ngài, ta là đấu sĩ, Ma Tín Khoa”.

“Là thế này, ta vừa nhận nhiệm vụ bắt giết Thứ Hổ, nhưng đội của ta vẫn còn thiếu một chiến sĩ khỏe mạnh, ngài có hứng thú không?” Ánh mắt Tạp Bố Lí quét qua đám người :“Các vị có thể xuất ra hai người, thu chia thu nhập sẽ cho các vị bốn phần, điều kiện của ta cũng rất hậu hĩnh rồi đấy”.

Hiển nhiên hắn cũng đánh giá cao Tiên Ni Nhĩ, còn bọn người còn lại hắn không thèm đếm xỉa đến.



Đám người Hàn Tiến đưa mắt nhìn nhau. Lời của Ma Tín Khoa vừa thốt ra liền có một kẻ đến chiêu mộ, không thể tránh khỏi quá kịch tính rồi.

“Xin lỗi, chúng ta vừa từ dãy núi Tháp Lạp Hạ trở về, trong thời gian ngắn không muốn đi nữa” Ma Tín Khoa cự tuyệt một cách rất có lễ phép.

“Vậy thật là đáng tiếc” Tạp Bố Lí lộ ra vẻ mặt thất vọng, gật gật đầu quay người đi.

Hàn Tiến khẽ cười nói :“Xem ra chiến sĩ cũng rất được coi trọng đấy”.

“Chết tiệt” Ma Tín Khoa hừ một tiếng.

“Đi thôi, chúng ta đã không nhận nhiệm vụ còn ở lại đây làm gì? Đi nơi khác xem thử xem thế nào” Tiên Ni Nhĩ nói.

Cả đám trở xuống lầu một, đi lại ngắm nghía mọi thứ, lại đi một vòng quanh quảng trường. Đợi đến tận trưa khi đã trở về lầu một thì đám đơn từ Khởi Lệ treo lúc trước đã có mấy giao dịch thành công rồi.

Đến trước quầy đưa ra ma tinh, thu nhận số tiền thuê tương ứng, Khởi Lệ cầm hóa đơn xem xét nói :“Đơn từ chúng ta để lại đều rút về hết rồi, sau đó dùng đơn giá mười hai đồng bạc thu mua hai trăm viên ma tinh thổ hệ cấp ba”.

“Mười hai đồng bạc? Có thể thu được không?” Tát Tư Âu kinh ngạc hỏi. Tuy ma tinh thổ hệ rất không đáng tiền nhưng mười hai đồng bạc là cái giá quá thấp rồi.

“Có thể, xem trong này đơn giá mười ba đồng bạc chỉ có thể mua vào hai viên ma tinh, sau đó không có người mua nữa chứng tỏ đây có lẽ là giá tương đối hợp lí rồi, chúng ta hoàn toàn có thể ép giá thêm một đồng bạc nữa, cho dù không mua được thì chúng ta cũng không phải chịu thiệt thòi”.

Khởi Lệ nghĩ ngợi nói :“Hơn nữa....nếu thu không được, ta đoán cũng không có nguồn hàng rồi, ai sẽ tích lũy một lượng lớn ma tinh cấp thấp như loại này chứ? Haizzz nếu hôm qua...” Khởi Lệ nói đến đây chợt im bặt, nàng không phải cố ý châm chọc ai đó, qua một thời gian dài bồi dưỡng tôi luyện bản năng nàng nhận ra rằng việc gì nên tiết kiệm, có thể tiết kiệm thì phải tiết kiệm cho nên luôn có chút tiếc nuối với những gì hôm qua Tiên Ni Nhĩ đã làm.

“Được rồi, cứ như vậy đi” Tiên Ni Nhĩ vội nắm lấy đống hóa đơn, đầu tiên là hủy toàn bộ đống đơn từ phía trước, rồi lại bổ sung thêm đơn từ thu mua hai trăm viên ma tinh :“Tiền thế chấp phải cần bao nhiêu?”

“Tổng cộng mười đồng vàng”.

Tiên Ni Nhĩ nhanh chóng đếm ra mười đồng vàng, ném lên trên quầy, quay người làm như không có chuyện gì nói :“Được rồi, chúng ta tiếp theo đi đâu đây?”.



Kì thực nàng cảm thấy rất ngại, so với Khởi Lệ rõ ràng đã để lộ ra phương diện non nớt ấu trĩ của mình.

“Ăn một bữa trước đã, sau đó tìm một tiệm vũ khí, sửa vũ khí cho Ma Tín Khoa” Hàn Tiến nghĩ một lúc rồi nói :“Tiên Ni Nhĩ, ngươi cũng nên mua một ít mũi tên ma pháp rồi”.

Đến hoàng hôn mọi người đều hoàn thành công việc rồi trở về, ai ai cũng đều vui mừng, có tiền rồi đương nhiên không thể sống những ngày tháng giống như trước đây, nếu không thì tiền kiếm được nhiều như vậy để làm gì nữa?

Từ Hàn Tiến đến Tư Đế Nhĩ Bá Cách đều thay y phục, chỉ có Tiên Ni Nhĩ là ngoại lệ. Tục ngữ nói người muốn được ăn mặc, phật muốn được dát vàng, câu này quả không sai, ngay cả đến kẻ tính tình có phần xuề xòa như Tư Đế Nhĩ Bá Cách cũng trở nên nhanh nhẹn hơn hẳn, khiến hắn vui không ngậm miệng lại được.

Trường kiếm của Ma Tín Khoa cũng đã sửa xong, lại tiêu mất hơn ba mươi đồng vàng để mua áo giáp ma pháp cứng, hắn muốn bán đi áo giáp cũ nhưng đáng tiếc căn bản là không thể bán được.

Tiên Ni Nhĩ mua hơn một nghìn mũi tên, trong đó có hơn sáu mươi mũi tên ma pháp các loại, nếu như không phải nhẫn không gian không còn chỗ nữa thì vẫn còn định mua thêm một ít.

Còn về Hàn Tiến, muốn mua ma tinh, chắc đúng như Khởi Lệ dự đoán, có lẽ không còn nguồn hàng, chỉ thu mua được hơn bảy mươi viên.

Tiền đã tiêu không ít nhưng đều là chỗ đáng tiêu. Cảm giác thay máu này khiến mọi người vô cùng phấn chấn, thậm chí Ma Tín Khoa cũng quến hết mười mấy năm nguy hiếm, hắn ngẩng cao đầu ưỡn ngực, bước từng bước lớn đi về phía cách xa quán trọ.

Rời khỏi quán trọ chưa đầy năm mươi mét, Tiên Ni Nhĩ chợt dừng lại, hét lên :“Ma Tín Khoa, đợi một chút”.

“Sao” Ma Tín Khoa kinh ngạc quay người lại.

“Không đúng” Tiên Ni Nhĩ lạnh lùng nói, nàng đã để trường cung trên vai xuống.

Đứng lúc này, phía trước, phía sau rồi cả hai bên bỗng xuất hiện mấy bóng người, quây lấy bọn người Hàn Tiến, còn có mấy cung tên đang giương trên nóc nhà, trước ngực đám người này đều đeo huy chương kim sắc lục tinh, chứng tỏ họ đều là người trực thuộc hành hội lính đánh thuê.

Một lão già đi ra từ trong đó, cơ thể hắn xem ra rất gầy yếu nhưng đứng vẫn rất vững chãi, đi lại rất nhanh nhẹn nhẹ nhàng, nhưng trong chốc lát hắn dừng lại đó, đứng bất động như một cây đinh khiến người khác có cảm giác không cách nào nhúc nhích được.

“Vì sao?” Tiên Ni Nhĩ hỏi rõ từng từ.

Lão già vỗ vỗ tay, hai tên đàn ông khỏe mạnh lôi một người ra phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hỗn Loạn Chiến Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook