Chương 22: Trói buộc.
Chàng Phá Nam Tường
16/04/2013
Tái ông mất ngựa sao biết không phải là phúc? Câu nói này thực sự không sai, Hàn Tiến vô cùng chán nản nằm trên giường nhìn Khởi Lệ và Tư Đế Nhĩ Bá Cách vội vàng đi lại.
Tâm tình của Khởi Lệ đã khôi phục khá tốt, hay nói cách khác bản tính của nàng vốn vô cùng kiên cường, chỉ là nàng thiếu kinh nghiệm và dũng khí đối đấu trực diện với nguy nan.
Mấy người Hàn Tiến cũng không bỏ mặc nàng, khiến Khởi Lệ vô cùng cảm kích. Mặc dù khi mấy người Hàn Tiến nói chuyện thường nói cảnh rừng rậm vô cùng đẹp có thể khiến con người ta lưu luyến không muốn rời, trí thông minh của Khởi Lệ không thấp tới mức độ không hiểu gì nên tâm trạng của nàng dần nguôi ngoai.
Khởi Lệ dù gì cũng là một chức nghiệp giả, một chiến sĩ chính quy thế nhưng thực lực của nàng cùng chỉ có thể đánh lại Tư Đế Nhĩ Bá Cách mà thôi còn ngay cả một người bị thương như Hàn Tiến cũng không thể đánh lại. Khi thấy mình ở chỗ khác cũng không giúp được việc gì, Khởi Lệ liền kết bạn với Tư Đế Nhĩ Bá Cách. Hai người làm mấy việc lặt vặt, ví dụ như tẩy rửa, làm vệ sinh.
Điều này cũng thật khó cho Khởi Lệ. Hiệu suất làm việc cùng với hiệu quả của nàng không cao lắm. Rõ ràng trước đây nàng chưa từng trải qua cuộc sống hỗn tạp như bây giờ. Một đại tiểu thư của Thánh Quan Thành có không ít thị nữ hầu hạ, căn bản không cần nàng đích thân ra tay làm. Bây giờ nàng xem như bị ép lên Lương Sơn. Đương nhiên mấy người Hàn Tiến không bức bách nàng phải nàng mà do nàng tự ép mình. Đôi khi Hàn Tiến bảo Tư Đế Nhĩ Bá Cách làm thay những công việc hàng ngày cho nàng nhưng như vậy lại khiến nàng mất hứng nên cuối cùng mấy người Hàn Tiến cũng để mặc nàng muốn làm gì thì làm.
Hàn Tiến ngậm một cây cỏ trong mồm, nằm nhìn lên trần nhà. Mấy ngày hôm trước là Khởi Lệ khiến cho bọn hắn bị liên lụy. Bây giờ là hắn làm mọi người liên lụy. Bốn xương sườn trước ngực hắn bị gãy. Bắp chân trái bị gãy xương. Những điều đó hắn cũng đã nghĩ tới nên cũng chẳng có vấn đề gì nhưng điều khó chịu nhất đối với hắn, khiến hắn đau lòng chính là năng lượng của hắn. Vì để không để lại di chứng, Hàn Tiến phải dùng năng lượng của mình để tăng cường sự hồi phục khả năng như cũ.
Nói cho cùng thì năng lượng vẫn chưa đủ, Hàn Tiến đang trong thời kỳ đỉnh phong, đối với loại thương thế này hắn chỉ cần mười mấy giờ là có thể khôi phục như bình thường thế nhưng việc tiêu hao năng lượng có quan hệ trực tiếp tới việc thành công. Hiện tai việc tiêu hao năng lượng của Hàn Tiến là không thể bù đắp nổi.
"Tiên Ny Nhĩ đã về". Bên ngoài lều vang lên giọng nói của Ma Tín Khoa: "Oa, lại còn mang theo một đại gia hỏa".
"Ai trong số các ngươi hãy thu dọn một chút đi? ta mệt mỏi quá rồi" Tiên Ny Nhĩ nói.
"Ta tới đây" Ma Tín Khoa nói: "Bọn họ không dứt ra được".
"Lạp Phi Nhĩ còn trong lều không?"
"ừ" Ma Tín Khoa cười vẻ quái dị nói: "Tiên Ny Nhĩ, hình như mấy ngày nay ngươi rất quan tâm tới hắn, phải không?"
"Ai cần ngươi để ý" Tiên Ny Nhĩ chưa nói xong nàng đã vén mành chiếc lều gỗ lên đi vào trong.
Hàn Tiến ngẩng đầu nhìn Tiên Ny Nhĩ. Mặc dù bị Ma Tín Khoa châm chọc nhưng ánh mắt của Tiên Ny Nhĩ có vẻ rất bình tĩnh. Nàng cũng không để bụng câu nói của Ma Tín Khoa. Đó chỉ là chuyện cá nhân của hai người. Bản thân Hàn Tiến đã bị trọng thương nhưng tất cả đều là công lao của Tiên Ny Nhĩ nàng. Đối với bọn họ mà nói: quan tâm và được quan tâm chỉ là chuyện bình thường, chuyện đương nhiên, nếu không một người rất khó tránh khói cảm giác tủi thân, người khác cũng cảm thấy rất không yên lòng.
"Tư Đế Nhĩ Bá Cách, ngươi hãy đi ra ngoài một chút. Ta cho việc cẩn nói với hắn" Tiên Ny Nhĩ nói vẻ nhạt nhẽo.
Đột nhiên hai mắt Tư Đế Nhĩ Bá Cách sáng bừng lên, hắn liếc nhìn Hàn Tiến rồi lại nhìn Tiên Ny Nhĩ sau đó cười hì hì đi ra khỏi lều.
"Con người này có nụ cười rất hèn mọn, bỉ ổi. Sau này nhất định phải giáo huấn cho hắn một trận nên thân" Hàn Tiến nói vẻ xấu hổ.
"Hèn mọn, bỉ ổi? Ta thấy ngươi cũng chẳng kém hắn chút nào" Tiên Ny Nhĩ vừa nói vừa đi tới ngồi xồm trước người Hàn Tiến. Ngay lập tức bên người Hàn Tiến có rất nhiều khối ma tinh, có hỏa hệ, thổ hệ và cả thủy hệ.
"Cái này là…" Hàn Tiến ngây cả người.
"Cho ngươi" Tiên Ny Nhĩ nói vẻ nhạt nhẽo.
Hàn Tiến nhận ra toàn bộ những khối ma tinh này đều là nhị giai. Lập tức hắn hiểu ra dụng ý của Tiên Ny Nhĩ. Tiên Ny Nhĩ đi săn tìm thức ăn nhưng cũng đồng thời săn một số ma thú nhị giai. Tỷ lệ ma thú nhị giai hình thành ma tinh rất thấp. Ngày đó Tát Tư Âu dùng lửa thiêu hủy bao nhiêu là hắc nha thế nhưng cũng chỉ thu hoạch được hai, ba trăm khối ma tinh. Hơn nữa bây giờ chủng loại của những khối ma tinh bên cạnh hắn không giống nhau, qua đó chỉ có trời mới biết Tiên Ny Nhĩ đã mất bao nhiêu thời gian trong rừng rậm.
"Cám ơn" Hàn Tiến nói nhỏ: "Thế nhưng...".
"Nhưng gì?"
"Bây giờ ta đang bị thương. Nguyên tố tích cóp từng tý một đã bị tồn thương rất nghiêm trọng. Tiên Ny Nhĩ, ta nghĩ ngươi hiểu rõ".
"Bây giờ ngươi không thể hấp thụ nguyên tố ma tinh nhị giai sao?"
"ừ" Hàn Tiến gật đầu.
"Ma tinh nhị giai, vậy không dễ dàng chút nào" Tiên Ny Nhĩ cau mày nói: "Chẳng lẽ không còn biện pháp nào sao?"
"Thật ra... nếu các ngươi không thiêu hủy những Nhân Diện Ưng đó ta cũng không biến thành tình trạng như này" Hàn Tiến cười gượng nói, nỗi uất nghẹn mấy ngày rốt cuộc cũng được nói ra.
"Ngươi nói là.... ngươi có thể hấp thụ nguyên tố trong thân thể ma thú sao?" sắc mặt Tiên Ny Nhĩ trở nên vô cùng sợ hãi.
"Đúng vậy, Thế nhưng chỉ có thể hấp thụ được rất ít".
"Ta hiểu rồi. Đó là lý do hàng ngày ngươi luôn ăn nhiều như vậy" Tiên Ny Nhĩ bừng tỉnh nói
"Thật ra ta cũng không muốn như vậy. Kỳ thật suốt ngày ăn như vậy cũng rất khổ cực".
Tiên Ny Nhĩ ngơ ngẩn một lát rồi đột nhiên nàng nói: "Ta có cách rồi" Nói xong nàng quay người đi ra khỏi lều.
Chỉ một lát sau bên ngoài lều vang lên giọng nói sợ hãi của Ma Tín Khoa: "Cái gì? Đại Địa Chi Hùng? Tiên Ny Nhĩ, ngươi có điên không vậy?"
"Kêu cái gì hả?" Tiên Ny Nhĩ tức giận nói: "Ta đã quan sát rất kỹ lưỡng. Đó chỉ là Đại Địa Chi Hùng chưa trưởng thành. Hai người chúng ta có thể đối phó được".
"Ta không có điên cùng với ngươi. Chưa trưởng thành thì sao nào? Vạn nhất ở xung quanh còn có Đại Địa Chi Hùng khác thì sao? Tiên Ny Nhĩ, đây chính là ma thú bát giai. Chúng ta không thể đối phó được".
"Không phải chúng ta sẽ quan sát xung quanh cẩn thận sao? Nếu như xung quanh thật sự còn có Đại Địa Chi Hùng, chúng ta sẽ đi về còn nếu như không có…".
"Không có cũng không được" Ma Tín Khoa quả quyết.
"Rốt cuộc là ngươi có đi hay không?" Tiên Ny Nhĩ hỏi vẽ tức giận.
"Không đi" Ma Tín Khoa trả lời rất cương quyết.
Tiên Ny Nhĩ nói nhỏ với Ma Tín Khoa mấy câu gì đó. Ma Tín Khoa kinh ngạc hỏi: "Ngươi nói thật sao?"
"Ta có cần phải lừa ngươi không?"
Ma Tín Khoa chần chừ một lúc lâu rồi mới miễn cưỡng nói: "Thôi được rồi, chúng ta đi thử xem".
"Vậy mới là nam tử hán".
"Ha ha... ngươi đang nguyền rủa ta sao? Sư phụ ta đã từng nói những nam tử hán thường chết rất sớm".
"Ngươi..." Tiên Ny Nhĩ uất nghẹn không sao nói được.
"Tát Tư Âu, ngươi hãy ở đây. Ta và Tiên Ny Nhĩ ra ngoài đi dạo một lát, chúng ta sẽ nhanh chóng quay về" Ma Tín Khoa nói.
"Này, này, các ngươi thật sự muốn đi đối phó với Đại Địa Chi Hùng sao?" Tát Tư Âu hốt hoảng nói.
"Không có việc gì đâu" Giọng nói của Ma Tín Khoa đã xa dẩn: "Hãy chờ tin tốt của chúng ta đi".
Hàn Tiến ngơ ngác nằm trên giường. Hắn nghe rất rõ ràng cuộc nói chuyện bên ngoài, hắn cũng nghe rất rõ mấy câu thì thầm quan trọng của bọn họ. Hắn hiểu vì sao Ma Tín Khoa cương quyết phản đối rồi cuối cùng lại miễn cường đồng ý. Hai mắt Hàn Tiến ươn ướt. Hắn vốn là một người cực kỳ mạnh mẽ, ở thế giới bên kia, ngoại trừ sư phụ và song thân của hắn, hắn không tiếp nhận bất kỳ ân huệ của kẻ khác, ở thế giới này, hắn vẫn từ chối sự giúp đỡ của người khác như cũ. Hắn thầm muốn dựa vào chính năng lực của mình thế nhưng có vài việc không thể từ chối được.
"Thiếu gia, ngài làm sao vậy?" Tư Đế Nhĩ Bá Cách đi vào trong lều, hắn kinh ngạc hỏi.
"Ta không sao" Hàn Tiến dứt khoát nhắm hai mắt lại: "Ta muốn ngủ một lát. Đừng tới quấy rầy ta".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.