Chương 82: Xuất Phát!
Chàng Phá Nam Tường
16/04/2013
“Cho dù huynh ấy có hồ đồ đi nữa thì huynh nghĩ rằng huynh ấy sẽ nói ra sao? Chúng ta đã sát cánh bên nhau lâu như vậy rồi huynh còn không hiểu huynh ấy sao?” Hàn Tiến cười ha ha nói: “Cái tên này, tuyệt đối sẽ không để người khác cười nhạo trí thông minh của mình đâu! Cứ cho là không hiểu thì cũng sẽ làm bộ như hiểu rồi”
“Cũng phải...” Tát Tư Âu bật cười, rồi hắn ta nhìn Lôi Triết: “Đúng rồi, người tên là Lôi Triết sao?” Có một chuyện mà mọi người đã nói rất nhiều lần, trong đội hiện này thiếu một tên trộm đúng nghĩa, làm nhiều chuyện đều bất tiện. Sự xuất hiện của Lôi Triết đáp ứng được nguyện vọng của họ, lúc nãy Hàn Tiến dùng ma pháp dụ dỗ hắn với mục đích gì Tát Tu Âu biết tỏng tòng tong.
“Đúng vậy, xin chào” Lôi Triết mỉm cười đáp.
“Tôi là Tát Tư Âu, về sau chúng ta là bạn rồi, mong đuợc chỉ giáo nhiều hơn”
Lôi Triết ngỡ ngàng giây lát rồi mỉm cười đáp: “Nếu mọi người không chê tôi kéo chân mọi người thì tôi sẽ cố gắng”
Tát Tư Âu quay sang Hàn Tiến, chỉ chỉ Lôi Triết, ý là đệ thấy người này có thể không? Truớc kia Tiên Ni Nhĩ đã lo ngại, không thể tùy tiện cứu người được, cho đến nay, cái tập thể này vô cùng đoàn kết, tuy ai cũng giữ bí mật riêng cho mình nhưng mọi người đều tin tưởng lẫn nhau, ngộ nhỡ thu nạp phải một kẻ không ra gì thì cái tập thể này xong!
Hàn Tiến suy nghĩ đôi chút rồi cũng gật đầu, lão bộc của Lôi Triết có thể ung dung đối diện với cái chết như vậy chứng tỏ hắn và cha hắn đều đối nhân xử thế tốt.
Trung thành cũng chỉ có giới hạn, nhưng tuyệt đối trung thành đến mức ngu ngốc thì rất hiếm. Như mình và Tư Đệ Nhĩ Bá Cách, nếu hắn ngày nào cũng không đánh thì mắng Tư Đệ Nhĩ Bá Cách, còn việc tốt bản thân hưởng, gặp chuyện xấu thì dồn cho hắn, trong thời gian ngắn thì có thể, nhưng cứ lâu dài như vậy thì Tư Đệ Nhĩ Bá Cách có nhẫn nhục mà sống như vậy không? Trên đời này bất kì tình cảm nào cũng có hai chiều!
Tát Tư Âu tin vào phán đoán của Hàn Tiến, sau đó hắn đổi đề tài: “Lạp Phi Nhĩ, ngươi nói về sau chúng ta nên làm thế nào? Bái Đặc Minh sắp loạn đến nơi rồi, haixxx, cái thế giới này, sao mà khó tìm được một nơi yên tĩnh thế!!”
“Chúng ta không có năng lực thay đổi gì cả, chỉ biết đi bước nào hay buớc đó thôi” Hàn Tiến chậm rãi nói.
“Bái Đặc Minh? Bái Đặc Minh sao rồi?” Lôi Triết giật mình.
“Đội quỷ hút máu và tinh linh hắc ám của Trát Cổ Nội Đức đã xông đuợc vào Bái Đặc Minh
rồi”
“Sao lại…” Lôi Triết muốn ngồi dậy hỏi cho rõ ràng, kết quả làm rách vết thương.
“Đừng kích động, chuyện này không chỉ chúng tôi không có cách, cậu cũng vậy” Hàn Tiến cười trừ: “Đợi sáng sớm mai hỏi Tiên Ny Nhĩ ấy”
“Tôi cũng chẳng có cách nào đâu” Tiếng Tiên Ni Nhĩ vọng lại: “Đội quân quỷ hút máu giống hệt quân đoàn Phi Mã Bạc năm xưa, đều hành động thần tốc, không có cách nào ứng chiến hay trốn chạy cả”
“Nếu muội là quan chỉ huy của Bái Đặc Minh thì muội sẽ làm thế nào?” Hàn Tiến hỏi.
“Muội...” Tiên Ni Nhĩ ngập ngừng: “Mọi người có chú ý đến điểm này không? Đội quỷ hút máu sử dụng chiến thuật hóa chỉnh vi linh, vì vậy chúng ta mới chỉ gặp mười mấy quỷ hút máu, nếu đề muội làm quan chỉ huy thì muội sẽ bỏ ra một cái giá cao để thuê đội đánh thuê, xé lẻ đội đó ra, quân chính quy chịu trách nhiệm tiếp ứng, đợi đến lúc đội quân hút máu cảm thấy hi sinh quá nhiều thì sẽ co cụm lại, nhưng với phong cách hành động của quỷ hút máu thì Bái Đặc Minh sẽ phải chịu tổn thất không nhỏ, ít nhất vài trăm thôn trấn sẽ trở nên hoang phế, thậm chí còn nhiều hơn”
“Ngoài cái đó ra còn có cách nào không?”
“Có thể tìm kiếm sự giúp đỡ của Long tộc” Ánh mắt của Tiên Ni Nhĩ rất phức tạp, có thù hận, có mỉa mai, chắc là nàng nhớ đến trận chiến đẫm máu của quân đoàn Phi Mã Bạc: “Nhưng.. có điều quan sát các tộc trong khắp đại lục tàn sát nhau là điều mà Long tộc vô cùng thích thú. Muội đoán bọn họ sẽ không quan tâm đến sự sống chết của Bái Đặc Minh đâu, tuy bọn họ có ghét loại sinh vật hắc ám kia đi nữa.
“Thôi, không nói mấy chuyện này nữa” Hàn Tiến nói: “Mọi người ngủ cho sớm đi ngày mai còn phải lên đường” Không thể nhắc đến vấn đề này nữa, Lôi Triết càng kích động hơn, hiển nhiên là quan tâm đến sự an nguy của Bái Đặc Minh, nếu nói tiếp thì suy nghĩ của hắn không biết sẽ thế nào nữa. Nắng, đợi khi hắn nhìn thấy rõ mọi thứ xong quanh thì bị dọa cho một trận phát khiếp.
Mọi người đều đã ngủ dậy, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào hắn, đó là những ánh mắt kì lạ.
Ma Tín Khoa giờ mới phát hiện nửa người Hi Nhĩ Na đã đè lên người mình, mà tay hắn chả biết tự lúc nào đã ôm chặt lấy eo của Hi Nhĩ Na, hắn ngại quá tự tay đẩy Hi Nhĩ Na ra. Nhưng hắn dùng lực hơi manh, Hi Nhĩ Na bị bật dậy cách mặt đất cả mét rồi rơi bịch xuống, mà tiếp đất với tư thế không dễ nhìn chút nào.
Có ngủ say đến đâu đi nữa thì gặp chấn động đó cũng phải tỉnh, Hi Nhĩ Na mở to hai mắt, nhưng vẫn bất động, chắc vẫn chưa hiểu chuyện gì.
Giây lát sau nàng thấy miệng mình ngọt ngọt, môi thì đau tê tê, đó là do trong khi va chạm môi đã bị cắn rách, Hi Nhĩ Na nhảy dựng lên quát: “Ai? Ai dám làm ngã bản cô nương ta?!?”
Hơn nữa số người đưa tay ra cùng chỉ về phía Ma Tín Khoa, Hi Nhĩ Na tiến lên kéo tai Ma Tín Khoa nói: “Huynh muốn chết sao?!”
Ma Tín Khoa mặt mếu mếu khóc khóc, hắn là người hiểu đạo lý, nếu Hi Nhĩ Na vô duyên vô cớ đến kéo tai hắn thì hắn tuyệt đối không tha cho cái tính khí của Hi Nhĩ Na, nhưng đằng này lại là hắn sai, muốn giải thích nhưng lại không biết phải giải thích thế nào, muốn nói vài câu rồi cho qua nhưng mọi người cử nhìn chằm chằm, một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất lại chịu thua một cô nương sao?
“Hèm...” Hàn Tiến ho khan: ‘Ta thấy chúng ta nên mua lều bạt, nếu không buổi tối sẽ không tiện lắm”
“Đúng đó đúng đó” Tát Tư Âu gật đầu hưởng ứng.
“Hi Nhĩ Na, đừng trách Ma Tín Khoa, lúc nãy ta thấy hắn gặp ác mộng thì phải, khua chân múa tay như điên, đúng lúc cô nương nằm trên người hắn nên bị văng ra” Tiên Ni Nhĩ nói nhẹ nhàng, nhưng dường như có ý chê cười thì phải.
“Đúng đó...tỉ, đệ không cố ý đâu” Ma Tín Khoa cuời trừ.
“Không được cái tích sự gì! Lớn từng này rồi? Còn sợ gặp ác mộng sao?!” Hi Nhĩ Na tiếc là gạo chưa nấu thành cơm.
Hàn Tiến và Tát Tư Âu nhìn nhau không nói, thực ra Tiên Ni Nhĩ muốn nhấn mạnh vào chi tiết ‘nằm trên người’ chứ không phải là ‘gặp ác mộng’. Ai dè Hi Nhĩ Na không nhạy cảm chút nào cả, hay là.. .nàng ấy nghĩ như vậy là bình thường? Nghe nói cha Hi Nhĩ Na qua đời lâu rồi, về sau hai người đựa vào nhau mà sống, bên trong chắc có rất nhiều chuyện xảy ra cũng nên?
Hi Nhĩ Na bỏ tai ma Tín Khoa ra, sau lại phát hiện ra điểm ra đó đáng nghi, bì giáp trước ngực cô bị ướt, vừa nãy ngã lại bị dính thêm bùn nữa: “Đáng ghét, ở đây sai ầm ướt vậy? hôm qua sao mà lắm sương thế!”
Giờ thì mọi người không nhịn được nữa, bò lăn bò toài ra cười, thực ra ngủ ngoài trời thì nói gì đến điều kiện này nọ, vì tư thế ngủ không đúng nên chảy nước dãi cũng là chuyện khó tránh, vấn đề là ở vị trí.
Ma Tín Khoa thờ đài, hắn lại nằm xuống giả đò ngủ.
“Mọi người cuời cái gì?” Hi Nhĩ Na có vẻ rất tức giận.
“Được rồi, được rồi” Hàn Tiến vội ra mặt: “MễYết Nhĩ, đã được chưa?”
“ừm, đã chín rồi, chỗ tôi còn có ít banh bao nữa, mọi ngời chịu khó qua loa chút nhé” Mễ Yết Nhĩ cuời đáp.
Nghe đến ăn là Ma Tín Khoạ lập tức bò dậy, là người chuyện cận chiến, hắn tuyệt đối phải tốt với cái bụng của mình, nếu không sức chiến đấu của hắn sẽ giảm sút.
Mễ Yết Nhĩ chuẩn bị không nhiều nhưng trong thời tiết đông giá này thì thế là tốt lắm rồi. Tổng năng lượng và bách giáp tiếp cận không thể bổ sung nhờ thức ăn được, số thức ăn đó hoàn toàn có thể giúp mọi người no bụng.
Hàn Tiến vừa ăn vừa nghĩ ngợi gì đó, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Lôi Triết, huynh là người Bái Đặc Minh, huynh nói xem thời điểm này chúng ta nên tới đâu?”
Tiểu Ước Sắt Phu đang cho Lôi Triết ăn, thấy Hàn Tiến hỏi thì rụt tay lại, Lôi Triết vội nuốt thóc ăn xuống rồi nói: “Đến trấn số 9 đi”
“Ở đó an toàn không?”
“Trấn số 9 là hậu phương của thủ đô, chắc là an toàn, hơn nữa ở đó tôi còn một người bạn, người đó sẽ lo cho chúngta”
“Với thân phận của huynh, không sợ liên lụy đến người ta sao?”
Lôi Triết biến sắc, rồi than: “Vậy chúng ta đến thẳng thủ đô đi, tuy bị người ta gọi là thành bội tín, lâu nay luôn bị người ta chê cười, nhưng sức phòng ngự được, quỷ hút máu chắc chưa đánh được vào đến đấy đâu”
“Thực ra, chúng ta cần một nơi yên tĩnh, thành Bái Đặc Minh quá lớn, có rất nhiều điều bất tiện” Hàn Tiến cười nói: “Chỉ cần chúng ta không công khai tiếp xúc vói người bạn kia là được”
“Ý huynh là.. .đến trấn số 9?” Lôi Triết hỏi.
“ừm”
Lôi Triết không hiểu, nếu đã quyết định đi trấn số 9 thì sao phải nói nhiều vậy?
“Mọi người thu dọn đi. Chúng ta chuẩn bị xuất phát” Hàn Tấn nhẹ nhàng nói, hắn luôn cho rằng muốn nhìn rõ một người thì không thể đợi đến lúc sống chết được, lúc đó quá muộn! Thực ra từ những tiểu tiết hoàn toàn có thể nhìn ra được tính cách của con người, nếu lúc nãy Lôi Triết giải thích là bạn hắn tài giỏi này nọ, hay nghĩa khí ra sao thì có lẽ Hàn Tiến đã có quyết định khác. Nhưng Lôi Triết lập tức thay đổi, không muốn làm liên lụy đến bạn bè, điều này chứng tỏ là hắn có trái tim.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.