Chương 125: Kỳ Môn Độn Giáp
Đoạn Tự Uy Ni Tư
06/06/2020
< Kỳ Môn Độn Giáp: là một phương pháp để tính toán thời gian địa
điểm, những yếu tố có lợi hay bất lợi, rồi dựa vào đó để đưa ra những dự đoán. Thường dùng trong quân sự điều binh khiển tướng, ngày nay còn
được dùng vào việc kinh doanh đầu tư. Có nhiều cách xét đoán hệ thức độn giáp >< Mọi ngừi có thể tìm hiểu thêm về phương pháp này trên
mạng có rất nhiều thông tin về nó á >
Sương mù ngày càng dày hơn và mặt trăng thì bị che phủ bởi mây khiến cho trời thật tối. Ngay cả Trần Mặc Thu cầm đèn pin, tầm nhìn xa cũng không quá một mét.
Chiến đấu trong tình huống như này chắc chắn là có lợi cho ma nữ cũng đồng nghĩa là bất lợi cho Trần Mặc Thu. Nhưng tại sao sắc mặt của Trần Mặc Thu lại không một chút bối rối hay hoảng hốt? Cuối cùng, cô ấy còn pháp bảo gì để nghiền nát hồn ma nữa.
Nếu vậy sao không sử dụng ngay khi lần đầu gặp ma nữ? Mà phải đợi cho đến khi xảy ra tình huống cấp bách xảy ra mới nghĩ đến.
Mặc dù tôi biết Trần Mặc Thu chưa đầy một tuần, nhưng người phụ nữ này để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc với tôi.
Sự cố chấp, tàn bạo, điềm tĩnh và điềm tĩnh chính là điểm khác biệt với những cô gái khác mà tôi từng gặp.
Giống như từ ngoài nhìn vào thì ngoại hình của cô ấy rất bình thường nhưng dáng người lại rất nóng bỏng. Nốt ruồi đen ở khóe miệng có chút gợi cảm. Cô ấy thích mặc váy ngắn, nhưng không người đàn ông nào dám mơ tưởng bậy bạ. Ngay khi một người lạ trên đường sau khi liếc nhìn cô, cũng không dám nhìn lại lần nữa.
Người phụ nữ này dường như phảng phất chính là một khối băng cứng, thuận theo thì sống, chống lại thì chết.
Con ma nữ nhìn Trần Mặc Thu, để lộ một cái nhìn khinh bỉ, như thể muốn nói: Lần trước ngươi còn không thể làm gì ta thì bây giờ còn có thể làm được gì?
Sau đó, con ma biến mất, nhưng bàn tay trên tường hai bên tăng gấp đôi.
Không chỉ là những bức tường, mà còn những cánh tay trên mặt đất. Trong một khoảng thời gian ngắn thì ngoại trừ bầu trời thì còn lại đều là cánh tay. Tất thảy đều hướng về chúng tôi mà tấn công.
“Quá nhiều rồi! Trần Mặc Thu, vừa rồi cô bay tới như nào, bây giờ có thể mang theo tôi bay đi không?” Tôi hét lên đầy lo lắng.
Nguyên lý chắc là như thế, có thể bay tới chẳng nhẽ lại không thể bay đi?
Ai mà ngờ, Trần Mặc Thu thả một chiếc máy bay giấy vẽ bùa xuống đất, không vội mà nói: “Chiếc máy bay giấy này do bạn tôi chế tạo và có thể giúp người bay trong một khoảng cách ngắn. Một chiếc máy bay giấy chỉ có thể được sử dụng một lần. Anh ta, chỉ bán cho tôi một cái này thôi.”
Tôi đã nói rồi mà, bạn của Trần Mặc Thu rất lợi hại đó. Chính xác hơn, anh ta là một thiên tài nhỏ trong việc chế tạo các pháp khí bắt ma. Đèn phát hiện ma cũng là một phát minh tốt, và máy bay giấy cũng thế. Có cơ hội, tôi rất muốn nhờ Trần Mặc Thu giới thiệu tôi với vị thiên tài này.
< Chẳng hiểu sao điều đầu tiên ổng Diệm nghĩ là người ta lợi hại chứ không phải là số lượng máy bay mà Mặc Thu mua ) tôi chịu chết với ông ấy ạ >
Nhưng bây giờ không phải lúc để nghĩ chuyện này, tôi thực sự muốn biết tại sao Trần Mặc Thu chỉ mua một chiếc máy bay giấy? Một pháp khí mang tính thực tế như thế lẽ ra nên mua lấy 8 cái 10 cái để trong người phòng thân?
Ngay khi tôi đang suy nghĩ thì một bàn tay ma đột nhiên xuất hiện và nắm lấy cổ tôi. Tôi nghĩ chạy nhưng mắt cá chân đã bị tóm bởi một bàn tay khác, không thể nhúc nhích.
Xong rồi, nhưng tôi đã thấy sức mạnh của bàn tay ma quái này, rất nhiều người đàn ông trước đó chỉ cần bị nắm lấy cổ, kéo đứt lưỡi, rồi bắt đầu xé da từ khóe miệng.
Chỉ cần cổ bị bàn tay ma tóm được thì cuộc sống của tôi sẽ kết thúc tại đây.
Đúng lúc này, Trần Mặc Thu với tay tôi ngược trở lại, chỉ cách có vài centimet nữa thôi bàn tay đó đã tóm được tôi rồi.
Tôi thở hổn hển, lau mồ hôi lạnh trên trán: “Thật nguy hiểm.” Quay đầu lại, tôi hét lên với Trần Mặc Thu: “Cô không phải muốn tung chiêu lớn sao? Còn không mau bắt đầu?”
Vừa nghe thấy tôi nói, hai má Trần Mặc Thu ngay lập tức đỏ ửng.
“Tôi biết rồi, đừng nói nhảm nữa.” Trần Mặc Thu giận dữ nói.
Thẹn thùng rồi lại phẫn nộ, chuyện gì xảy ra với cô ấy thế?
Tôi thấy Trần Mặc Thu lấy ra quả cầu thủy tinh màu xanh mà cô ấy vẫn hay mang và đặt nó vào lòng bàn tay. Sau đó, nhanh chóng đọc câu thần chú trong miệng. Ngón trỏ của bàn tay kia nhấp vào quả bóng.
Ngay tức khắc, quả cầu thủy tinh vỡ tan!
Không không, không phải bị vỡ vụn ra mà là tan ra như vốn dĩ đó là một quả cầu nước vậy. Quả cầu tan ra bao phủ toàn bộ cơ thể Mặc Thu dọc theo cánh tay.
Dưới chân Trần Mặc Thu, xuất hiện những dấu chân kỳ lạ, vừa giống như đang nhảy múa, vừa giống như đang bày trận pháp. Dù sao thì tôi cũng không hiểu được nhưng tôi cảm thấy nó rất mạnh.
Chỉ nghe thấy bốn chữ: “Kỳ”, “Môn”, “Độn”, “Giáp”!“Bát Môn Độn, bạooo!”
Ngay lập tức, những ngôi sao màu xanh đó phát nổ xung quanh cơ thể của Trần Mặc Thu, tạo ra một tiếng nổ lớn.
Tôi chết lặng. Cô ấy đang làm gì vậy? Là đang thu phục ma nữ hay tự đẩy bản thân đi trước một bước?
Trong khi tôi vẫn còn bối rối, xung quanh Trần Mặc Thu đã xuất hiện một màn sương mù màu xanh bao quanh lấy và quấn cô ấy vào trong. Chẳng mấy chốc, trong nháy mắt, sương mù màu xanh tản đi và Trần Mặc Thu lại xuất hiện trước mặt tôi.
Sự xuất hiện này đã cho tôi đứng hình thật sự.
Cơ thể cô ấy đã “bạo” rất nhiều. Không chỉ cao gần hai mét, cánh tay và đùi cũng to lên bất thường, hmm cô ấy có cơ bắp.
Chiếc váy ngắn không thể chống đỡ một cơ thể bạo nhanh như vậy, nó liền bị xé toạc, phần áo bên trên cũng thế.
Nhưng may mắn là cô ấy đã lường trước được mọi việc nên đã mặc đồ bảo hộ bên trong, nếu không thì thật khó xử.
Tôi thấy rõ sau khi chiếc áo bị rách ra và rơi xuống, sáu múi xuất hiện ở bụng dưới. Thần linh ơi, cơ bắp này phải sánh ngang với một huấn luyện viên thể hình ấy?
Trần Mặc Thu, người đang đứng trước mặt tôi, cao gần hai mét, với cơ bắp cùng mái tóc dài mềm mượt. Thực sự có cảm giác như một vị thần giáng thế vậy.
Nếu là con trai, không biết cô ấy sẽ bị bao nhiêu cô gái vây quanh đây. Nhưng cô ấy lại là một cô gái! Nếu trông như thế này, vẫn có thể gả được đi sao?
Chắc nhiều người đã coi “Mười vạn chuyện dở khóc dở cười”, Na Tra cũng làm cho mọi người choáng váng với những thiên biến vạn hóa.
Bây giờ Trần Mặc Thu chính là như thế đó! Tốt xấu gì thì Na Tra cũng là đàn ông, còn Trần Mặc Thu thì là một cô gái!
Không có gì ngạc nhiên khi cô ấy lại không cho phép tôi nói chuyện này ra ngoài, cũng đe dọa sẽ giết tôi nếu nói ra, bây giờ thì tôi đã có thể hiểu rõ tâm trạng cô ấy rồi.
Nhưng mà, nếu cao hơn và cơ bắp cũng mạnh hơn thì có thể đánh bại ma nữ không? Chống lại ma quỷ, nắm đấm thông thường sẽ không hiệu quả.
Tôi vẫn đang suy nghĩ, Trần Mặc Thu nhanh như chớp đã bước đến bên cạnh tôi và dùng hai ngón tay véo vào bàn tay ở mắt cá chân của tôi, vừa dùng chút lực, bàn tay đã bị bóp nát.
Thiên a, bàn tay ma có thể xé rách da người, thực sự đã bị Trần Mặc Thu bóp nát bằng hai ngón tay. Quái vật đúng là quái vật! Tôi tròn mắt, nhìn Trần Mặc Thu một cách ngây ngốc.
Ngay lập tức, nhiều bàn tay ma quỷ vươn ra về phía chúng tôi, Trần Mặc Thu đứng dậy, cúi đầu, cúi xuống, và lao ra!Trên đường đi, tất cả các tay nắm lấy Trần Mặc Thu, nhưng không ai có thể giữ cô. Quá nhanh, quá mạnh. Tất cả những bàn tay ma quái dám bắt Trần Mặc Thu cuối cùng đã bị nghiền nát bởi cơn gió mạnh mà cô mang đến!
Toàn bộ con hẻm bây giờ chất đầy thịt nát, những đàn ông bị lột da nằm lăn trên mặt đất trước đó cũng bị nghiền ra thành từng mảnh, thịt và máu trộn lẫn với nhau, huyết nhục văng tung tóe khắp nơi.
Thật, thật khủng khiếp!!
Có sức mạnh của con người có thể đạt đến mức này? Trần Mặc Thu giống như một con quái vật.
Đột nhiên, tôi cảm thấy một cơn gió lạnh đằng sau, với kinh nghiệm lâu năm thì chắc chắn phải có một thứ gì đó nguy hiểm ở đó.
Không cần nghĩ nhiều, tôi bổ nhào về phía trước và nằm trên mặt đất, sau đó liền thấy ma nữ đang vươn về phía cơ thể tôi với bộ móng vuốt dài ngoẵng.
Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là tôi đã bị đâm thủng.
Con ma xoay người và tiếp tục tấn công.
“Vị thiếu gia anh tuấn này, cùng ta đêm nay hưởng lạc, được không?” Một giọng nói tê tái và vang lên bên tai tôi. Đột nhiên, tâm trí tôi vô cùng khó chịu, đau đớn như có ác tâm đang tiến vào.
Cảm giác như đôi mắt của con ma nữ kia đang điều khiển tâm trí tôi. Tôi nhớ ra những người đàn ông kia cũng bị ma nữ mê hoặc tâm trí trước khi bị ăn da và đôi mắt của họ thì vô hồn.
Đột nhiên, tâm trí tôi run lên, và những ý nghĩ xấu xa liền bị xóa khỏi tâm trí. Tôi mới phát hiện ra rằng chính Trần Mặc Thu đã nhẹ nhàng chạm vào đầu tôi để giải cứu.
Một lần nữa, tôi lại mang ơn người phụ nữ này. Nhưng có nói rằng, cô ấy vừa lao vào đám bầy nhầy kia mà đã quay lại ngay lập tức. Tốc độ này cũng quá nhanh rồi.
Trần Mặc Thu hất tóc và chỉ vào con ma nữ, nói: “Chết đi, ngươi mau trở về đúng vị trí của mình đi. Nếu ở lại dương gian mà làm ra những chuyện xấu xa, ta tất sẽ thu phục ngươi.”
Giọng điệu vô cùng kiêu ngạo, cô ấy đúng là có tư cách cũng như năng lực để nói câu này.
Đúng vậy, người chết nên về với nơi của người chết, rất giống với lý tưởng mà tôi theo đuổi.
Con ma nữ cười khanh khách, tựa như không đồng ý. Phải, trong con hẻm này, âm khí rất nặng. Con ma nữ hấp thụ âm khí và sử dụng như một năng lượng không bao giờ cạn, điều này gần như bất khả chiến bại.
Ma nữ phát quang rồi dần tiến vào trong tường.
Rồi nó đột nhiên xuất hiện dưới chân Trần Mặc Thu. Nhưng thay vì cả cái đầu mà là một cái miệng xuất hiện, một cái miệng đủ lớn để nhét một con bò!
Phản xạ của Trần Mặc Thu rất nhanh, cô ấy né qua trong chớp mắt, và đấm mạnh vào cái miệng lớn kia. Cái lưỡi lớn liền bị cắt làm hai và cả hàm răng đều bị gãy.
Lưỡi mềm đến mức nào mà có thể bị đánh rách thành hai mảnh, đủ để hiểu nắm đấm của Trần Mặc Thu mạnh như thế nào.
Chưa nói xong, Trần Mặc Thu nắm lấy môi của cái miệng lớn và kéo toàn bộ cái miệng lớn ra hết sức có thể. Gắn liền cái miệng chính là muốn lôi con ma nữ từ dưới đất lên.
Ngay khi cơ thể của con ma nữ rời khỏi mặt đất, cái miệng đó nhanh chóng co lại và trở thành kích thước bình thường.
Ma nữ bị Trần Mặc Thu chọc giận, hoàn toàn bị kích động và đột nhiên gầm lên, cả hai tay sắp túm tới cổ Trần Mặc Thu.
Không ngờ rằng Trần Mặc Thu cao lớn, một thân cúi xuống, hạ cánh tay xuống, ấn đầu con ma nữ và dập nó dữ dội trên mặt đất, toàn bộ mặt đất đều nứt toác.
Thật đáng kinh ngạc.
“Yêu nghiệt, đi chết đi!”
Trần Mặc Thu bóp cổ ma nữ bằng một tay, nắm lấy chân của ma nữ bằng tay kia, rồi nhấc bổng lên không trung. Tôi thấy bàn tay của cô ấy phát sáng với câu thần chú vàng, và khi ánh sáng xuất hiện, Trần Mặc Thu đột nhiên xé đôi ma nữ ra.
Ma nữ không có thời gian để phản ứng với những gì đang diễn ra, cô ta hét lên một tiếng kết thúc cuộc sống của mình.
Sương mù ngày càng dày hơn và mặt trăng thì bị che phủ bởi mây khiến cho trời thật tối. Ngay cả Trần Mặc Thu cầm đèn pin, tầm nhìn xa cũng không quá một mét.
Chiến đấu trong tình huống như này chắc chắn là có lợi cho ma nữ cũng đồng nghĩa là bất lợi cho Trần Mặc Thu. Nhưng tại sao sắc mặt của Trần Mặc Thu lại không một chút bối rối hay hoảng hốt? Cuối cùng, cô ấy còn pháp bảo gì để nghiền nát hồn ma nữa.
Nếu vậy sao không sử dụng ngay khi lần đầu gặp ma nữ? Mà phải đợi cho đến khi xảy ra tình huống cấp bách xảy ra mới nghĩ đến.
Mặc dù tôi biết Trần Mặc Thu chưa đầy một tuần, nhưng người phụ nữ này để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc với tôi.
Sự cố chấp, tàn bạo, điềm tĩnh và điềm tĩnh chính là điểm khác biệt với những cô gái khác mà tôi từng gặp.
Giống như từ ngoài nhìn vào thì ngoại hình của cô ấy rất bình thường nhưng dáng người lại rất nóng bỏng. Nốt ruồi đen ở khóe miệng có chút gợi cảm. Cô ấy thích mặc váy ngắn, nhưng không người đàn ông nào dám mơ tưởng bậy bạ. Ngay khi một người lạ trên đường sau khi liếc nhìn cô, cũng không dám nhìn lại lần nữa.
Người phụ nữ này dường như phảng phất chính là một khối băng cứng, thuận theo thì sống, chống lại thì chết.
Con ma nữ nhìn Trần Mặc Thu, để lộ một cái nhìn khinh bỉ, như thể muốn nói: Lần trước ngươi còn không thể làm gì ta thì bây giờ còn có thể làm được gì?
Sau đó, con ma biến mất, nhưng bàn tay trên tường hai bên tăng gấp đôi.
Không chỉ là những bức tường, mà còn những cánh tay trên mặt đất. Trong một khoảng thời gian ngắn thì ngoại trừ bầu trời thì còn lại đều là cánh tay. Tất thảy đều hướng về chúng tôi mà tấn công.
“Quá nhiều rồi! Trần Mặc Thu, vừa rồi cô bay tới như nào, bây giờ có thể mang theo tôi bay đi không?” Tôi hét lên đầy lo lắng.
Nguyên lý chắc là như thế, có thể bay tới chẳng nhẽ lại không thể bay đi?
Ai mà ngờ, Trần Mặc Thu thả một chiếc máy bay giấy vẽ bùa xuống đất, không vội mà nói: “Chiếc máy bay giấy này do bạn tôi chế tạo và có thể giúp người bay trong một khoảng cách ngắn. Một chiếc máy bay giấy chỉ có thể được sử dụng một lần. Anh ta, chỉ bán cho tôi một cái này thôi.”
Tôi đã nói rồi mà, bạn của Trần Mặc Thu rất lợi hại đó. Chính xác hơn, anh ta là một thiên tài nhỏ trong việc chế tạo các pháp khí bắt ma. Đèn phát hiện ma cũng là một phát minh tốt, và máy bay giấy cũng thế. Có cơ hội, tôi rất muốn nhờ Trần Mặc Thu giới thiệu tôi với vị thiên tài này.
< Chẳng hiểu sao điều đầu tiên ổng Diệm nghĩ là người ta lợi hại chứ không phải là số lượng máy bay mà Mặc Thu mua ) tôi chịu chết với ông ấy ạ >
Nhưng bây giờ không phải lúc để nghĩ chuyện này, tôi thực sự muốn biết tại sao Trần Mặc Thu chỉ mua một chiếc máy bay giấy? Một pháp khí mang tính thực tế như thế lẽ ra nên mua lấy 8 cái 10 cái để trong người phòng thân?
Ngay khi tôi đang suy nghĩ thì một bàn tay ma đột nhiên xuất hiện và nắm lấy cổ tôi. Tôi nghĩ chạy nhưng mắt cá chân đã bị tóm bởi một bàn tay khác, không thể nhúc nhích.
Xong rồi, nhưng tôi đã thấy sức mạnh của bàn tay ma quái này, rất nhiều người đàn ông trước đó chỉ cần bị nắm lấy cổ, kéo đứt lưỡi, rồi bắt đầu xé da từ khóe miệng.
Chỉ cần cổ bị bàn tay ma tóm được thì cuộc sống của tôi sẽ kết thúc tại đây.
Đúng lúc này, Trần Mặc Thu với tay tôi ngược trở lại, chỉ cách có vài centimet nữa thôi bàn tay đó đã tóm được tôi rồi.
Tôi thở hổn hển, lau mồ hôi lạnh trên trán: “Thật nguy hiểm.” Quay đầu lại, tôi hét lên với Trần Mặc Thu: “Cô không phải muốn tung chiêu lớn sao? Còn không mau bắt đầu?”
Vừa nghe thấy tôi nói, hai má Trần Mặc Thu ngay lập tức đỏ ửng.
“Tôi biết rồi, đừng nói nhảm nữa.” Trần Mặc Thu giận dữ nói.
Thẹn thùng rồi lại phẫn nộ, chuyện gì xảy ra với cô ấy thế?
Tôi thấy Trần Mặc Thu lấy ra quả cầu thủy tinh màu xanh mà cô ấy vẫn hay mang và đặt nó vào lòng bàn tay. Sau đó, nhanh chóng đọc câu thần chú trong miệng. Ngón trỏ của bàn tay kia nhấp vào quả bóng.
Ngay tức khắc, quả cầu thủy tinh vỡ tan!
Không không, không phải bị vỡ vụn ra mà là tan ra như vốn dĩ đó là một quả cầu nước vậy. Quả cầu tan ra bao phủ toàn bộ cơ thể Mặc Thu dọc theo cánh tay.
Dưới chân Trần Mặc Thu, xuất hiện những dấu chân kỳ lạ, vừa giống như đang nhảy múa, vừa giống như đang bày trận pháp. Dù sao thì tôi cũng không hiểu được nhưng tôi cảm thấy nó rất mạnh.
Chỉ nghe thấy bốn chữ: “Kỳ”, “Môn”, “Độn”, “Giáp”!“Bát Môn Độn, bạooo!”
Ngay lập tức, những ngôi sao màu xanh đó phát nổ xung quanh cơ thể của Trần Mặc Thu, tạo ra một tiếng nổ lớn.
Tôi chết lặng. Cô ấy đang làm gì vậy? Là đang thu phục ma nữ hay tự đẩy bản thân đi trước một bước?
Trong khi tôi vẫn còn bối rối, xung quanh Trần Mặc Thu đã xuất hiện một màn sương mù màu xanh bao quanh lấy và quấn cô ấy vào trong. Chẳng mấy chốc, trong nháy mắt, sương mù màu xanh tản đi và Trần Mặc Thu lại xuất hiện trước mặt tôi.
Sự xuất hiện này đã cho tôi đứng hình thật sự.
Cơ thể cô ấy đã “bạo” rất nhiều. Không chỉ cao gần hai mét, cánh tay và đùi cũng to lên bất thường, hmm cô ấy có cơ bắp.
Chiếc váy ngắn không thể chống đỡ một cơ thể bạo nhanh như vậy, nó liền bị xé toạc, phần áo bên trên cũng thế.
Nhưng may mắn là cô ấy đã lường trước được mọi việc nên đã mặc đồ bảo hộ bên trong, nếu không thì thật khó xử.
Tôi thấy rõ sau khi chiếc áo bị rách ra và rơi xuống, sáu múi xuất hiện ở bụng dưới. Thần linh ơi, cơ bắp này phải sánh ngang với một huấn luyện viên thể hình ấy?
Trần Mặc Thu, người đang đứng trước mặt tôi, cao gần hai mét, với cơ bắp cùng mái tóc dài mềm mượt. Thực sự có cảm giác như một vị thần giáng thế vậy.
Nếu là con trai, không biết cô ấy sẽ bị bao nhiêu cô gái vây quanh đây. Nhưng cô ấy lại là một cô gái! Nếu trông như thế này, vẫn có thể gả được đi sao?
Chắc nhiều người đã coi “Mười vạn chuyện dở khóc dở cười”, Na Tra cũng làm cho mọi người choáng váng với những thiên biến vạn hóa.
Bây giờ Trần Mặc Thu chính là như thế đó! Tốt xấu gì thì Na Tra cũng là đàn ông, còn Trần Mặc Thu thì là một cô gái!
Không có gì ngạc nhiên khi cô ấy lại không cho phép tôi nói chuyện này ra ngoài, cũng đe dọa sẽ giết tôi nếu nói ra, bây giờ thì tôi đã có thể hiểu rõ tâm trạng cô ấy rồi.
Nhưng mà, nếu cao hơn và cơ bắp cũng mạnh hơn thì có thể đánh bại ma nữ không? Chống lại ma quỷ, nắm đấm thông thường sẽ không hiệu quả.
Tôi vẫn đang suy nghĩ, Trần Mặc Thu nhanh như chớp đã bước đến bên cạnh tôi và dùng hai ngón tay véo vào bàn tay ở mắt cá chân của tôi, vừa dùng chút lực, bàn tay đã bị bóp nát.
Thiên a, bàn tay ma có thể xé rách da người, thực sự đã bị Trần Mặc Thu bóp nát bằng hai ngón tay. Quái vật đúng là quái vật! Tôi tròn mắt, nhìn Trần Mặc Thu một cách ngây ngốc.
Ngay lập tức, nhiều bàn tay ma quỷ vươn ra về phía chúng tôi, Trần Mặc Thu đứng dậy, cúi đầu, cúi xuống, và lao ra!Trên đường đi, tất cả các tay nắm lấy Trần Mặc Thu, nhưng không ai có thể giữ cô. Quá nhanh, quá mạnh. Tất cả những bàn tay ma quái dám bắt Trần Mặc Thu cuối cùng đã bị nghiền nát bởi cơn gió mạnh mà cô mang đến!
Toàn bộ con hẻm bây giờ chất đầy thịt nát, những đàn ông bị lột da nằm lăn trên mặt đất trước đó cũng bị nghiền ra thành từng mảnh, thịt và máu trộn lẫn với nhau, huyết nhục văng tung tóe khắp nơi.
Thật, thật khủng khiếp!!
Có sức mạnh của con người có thể đạt đến mức này? Trần Mặc Thu giống như một con quái vật.
Đột nhiên, tôi cảm thấy một cơn gió lạnh đằng sau, với kinh nghiệm lâu năm thì chắc chắn phải có một thứ gì đó nguy hiểm ở đó.
Không cần nghĩ nhiều, tôi bổ nhào về phía trước và nằm trên mặt đất, sau đó liền thấy ma nữ đang vươn về phía cơ thể tôi với bộ móng vuốt dài ngoẵng.
Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là tôi đã bị đâm thủng.
Con ma xoay người và tiếp tục tấn công.
“Vị thiếu gia anh tuấn này, cùng ta đêm nay hưởng lạc, được không?” Một giọng nói tê tái và vang lên bên tai tôi. Đột nhiên, tâm trí tôi vô cùng khó chịu, đau đớn như có ác tâm đang tiến vào.
Cảm giác như đôi mắt của con ma nữ kia đang điều khiển tâm trí tôi. Tôi nhớ ra những người đàn ông kia cũng bị ma nữ mê hoặc tâm trí trước khi bị ăn da và đôi mắt của họ thì vô hồn.
Đột nhiên, tâm trí tôi run lên, và những ý nghĩ xấu xa liền bị xóa khỏi tâm trí. Tôi mới phát hiện ra rằng chính Trần Mặc Thu đã nhẹ nhàng chạm vào đầu tôi để giải cứu.
Một lần nữa, tôi lại mang ơn người phụ nữ này. Nhưng có nói rằng, cô ấy vừa lao vào đám bầy nhầy kia mà đã quay lại ngay lập tức. Tốc độ này cũng quá nhanh rồi.
Trần Mặc Thu hất tóc và chỉ vào con ma nữ, nói: “Chết đi, ngươi mau trở về đúng vị trí của mình đi. Nếu ở lại dương gian mà làm ra những chuyện xấu xa, ta tất sẽ thu phục ngươi.”
Giọng điệu vô cùng kiêu ngạo, cô ấy đúng là có tư cách cũng như năng lực để nói câu này.
Đúng vậy, người chết nên về với nơi của người chết, rất giống với lý tưởng mà tôi theo đuổi.
Con ma nữ cười khanh khách, tựa như không đồng ý. Phải, trong con hẻm này, âm khí rất nặng. Con ma nữ hấp thụ âm khí và sử dụng như một năng lượng không bao giờ cạn, điều này gần như bất khả chiến bại.
Ma nữ phát quang rồi dần tiến vào trong tường.
Rồi nó đột nhiên xuất hiện dưới chân Trần Mặc Thu. Nhưng thay vì cả cái đầu mà là một cái miệng xuất hiện, một cái miệng đủ lớn để nhét một con bò!
Phản xạ của Trần Mặc Thu rất nhanh, cô ấy né qua trong chớp mắt, và đấm mạnh vào cái miệng lớn kia. Cái lưỡi lớn liền bị cắt làm hai và cả hàm răng đều bị gãy.
Lưỡi mềm đến mức nào mà có thể bị đánh rách thành hai mảnh, đủ để hiểu nắm đấm của Trần Mặc Thu mạnh như thế nào.
Chưa nói xong, Trần Mặc Thu nắm lấy môi của cái miệng lớn và kéo toàn bộ cái miệng lớn ra hết sức có thể. Gắn liền cái miệng chính là muốn lôi con ma nữ từ dưới đất lên.
Ngay khi cơ thể của con ma nữ rời khỏi mặt đất, cái miệng đó nhanh chóng co lại và trở thành kích thước bình thường.
Ma nữ bị Trần Mặc Thu chọc giận, hoàn toàn bị kích động và đột nhiên gầm lên, cả hai tay sắp túm tới cổ Trần Mặc Thu.
Không ngờ rằng Trần Mặc Thu cao lớn, một thân cúi xuống, hạ cánh tay xuống, ấn đầu con ma nữ và dập nó dữ dội trên mặt đất, toàn bộ mặt đất đều nứt toác.
Thật đáng kinh ngạc.
“Yêu nghiệt, đi chết đi!”
Trần Mặc Thu bóp cổ ma nữ bằng một tay, nắm lấy chân của ma nữ bằng tay kia, rồi nhấc bổng lên không trung. Tôi thấy bàn tay của cô ấy phát sáng với câu thần chú vàng, và khi ánh sáng xuất hiện, Trần Mặc Thu đột nhiên xé đôi ma nữ ra.
Ma nữ không có thời gian để phản ứng với những gì đang diễn ra, cô ta hét lên một tiếng kết thúc cuộc sống của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.