Hồn Ma Che Dù

Chương 14: Mua máu chó đen

Đoạn Tự Uy Ni Tư

21/04/2020

Đầu bên kia phát ra giọng nói của Dư Bân, giọng điệu vẫn sang chảnh như cũ.

"Xin chào, ai đó, tìm bổn đại tiên có chuyện gì? "

Ngọa tào (*khó vào đời, câu cửa miệng của dân đi làm khi gặp khó khăn kinh tế), không phải là điện thoại có hiện tên người gọi ư? Và tôi còn lưu lại số điện thoại của tôi cho anh ta rồi, anh ta lại không biết tôi là ai? Tiểu tử này đúng là một đại gia khó ưa.

Tôi hoàn toàn không chú ý đến lời nói của anh ta mà nói thẳng: " Dư Bân, tôi muốn hỏi anh về chuyện ma quỷ một chút. "

Dư Bân ngáp một cái, "Thế nào, anh đang gặp phải phiền toái gì ư? Nếu anh không nhận ra được thứ gì đó, tôi cũng không thể nói về nó được.... "

Tôi nói ngay: "Con ma lần này tôi gặp rất đặc biệt, cả ngày che một chiếc dù màu đỏ, mà trên cơ thể luôn bị ướt. "

Không đợi tôi nói xong, Dư Bân đột nhiên nghiêm túc hỏi: "Có phải con ma đó là nữ, suốt ngày luôn ở bên cạnh một người đàn ông, cuối cùng người đàn ông kia cũng ngày một ẩm ướt? "

Quả nhiên tôi không hỏi nhầm người, xem ra Dư Bân biết rất rõ về ma nữ này, bằng không cũng không có khả năng một hơi đem tất cả đặc điểm miêu tả rõ ràng như vậy.

Ngay khi tôi nghĩ sẽ hỏi anh ta làm thế nào để đối phó với ma nữ này, Dư Bân như dội một gáo nước lạnh vào mặt tôi: "Anh nên bỏ mặc người đàn ông đó đi, hắn chắc chắn sẽ chết. "

"Tại sao? " Tôi đã sốc, ma nữ kia thật sự đáng sợ đến mức không có cách nào đối phó ư?

Dư Bân nhanh chóng giải thích cho tôi: "Loại này gọi là vũ nữ (Vũ = mưa ^.^ con ma trong mưa:v), luôn đứng một mình dưới mưa, nếu có một người đàn ông mỉm cười với cô ta, ý bảo cùng cô ta dùng chung một chiếc dù, như vậy vũ nữ sẽ đi theo anh ta. Từ đó về sau, người đàn ông đó sẽ luôn trong tình trạng ẩm ướt, bởi vì người bình thường khó có thể ngăn cản độ ẩm ướt lớn như vậy, dù có như thế nào thì cũng sẽ chết. "

Vũ nữ? Tôi lặng yên nhớ kĩ hai chữ này.

Xem ra tình hình trước mắt, Đặng Sông đội trưởng đã bị vũ nữ bám lấy, có lẽ vì Đặng Sông là một cảnh sát hình sự. Anh ta có dương khí mạnh mẽ, cho nên mới có thể sống lâu như vậy. Thế nhưng chẳng qua là sống lâu hơn người bình thường một chút mà thôi, chung quy lại vẫn phải chết.

Dư Bân còn nói: "Vũ nữ không có năng lực gì đặc biệt lớn, chỉ cần dùng một chút pháp thuật cũng có thể tiêu diệt. "

Cái gì? Chẳng phải anh ta vừa mới nói tôi nên bỏ cuộc ư? Tại sao bây giờ lại nói vũ nữ rất dễ đối phó rồi? Tôi không hiểu, liền hỏi: "Ý anh là gì? "

Dư Bân nở nụ cười, "Tôi chỉ nói là vũ nữ rất yếu, không có sức mạnh tấn công, nhưng chiếc ô của cô ấy có sức mạnh phòng ngự phi thường. Miễn là có chiếc ô đó, cho dù đó là ánh sáng mặt trời, đạo thuật hay pháp khí đều không thể làm gì được cô ta.”

Hiểu rồi, giống như một tiểu tử ba tuổi, rất yếu, nhưng nếu trên tay cu cậu cầm một khẩu ak47, có bao nhiêu người dám lại gần? ^.^

Mấu chốt nằm ở chiếc dù.

Cúp điện thoại, tôi vùi đầu vào suy nghĩ làm sao để đối phó với vũ nữ. Chính xác là làm thế nào khiến cho cô ta bỏ chiếc dù đó xuống.



Tôi nghĩ đến việc sẽ nói với Đặng Sông, nói anh ta sẽ cho vũ nữ một điều bất ngờ, sau đó liền lấy chiếc dù ra khỏi tay cô ấy, nói như vậy, pháp thuật không dùng được, tấn công vật lý vẫn có thể hữu ích.

"Đưa ra phương pháp trước mắt. " Tôi nhặt trên mặt đất lên một cành cây khô, sau đó phủi bùn đất đứng lên.

"Trước hết là lấy cái dù khỏi tay cô ta, sau đó khiến cho cô ta hiện ra nguyên hình, nguyên hình ma quỷ sẽ rất là xấu xí, đợi đến lúc đó, Đặng Sông chứng kiến vũ nữ hiện nguyên hình, chắc chắn sẽ không ngăn cản tôi tiêu diệt vũ nữ. "

Sau khi tôi nghĩ về mọi thứ, tôi đứng dậy và tìm kiếm thứ gì đó có thể làm cho vũ nữ hiện nguyên hình. Về phần thu phục như thế nào, theo như Dư Bân nói, chỉ cần một chút pháp thuật cũng có thể thu phục. Trên người tôi có món pháp bảo dù Âm Dương này, bên trong hấp thu không ít tinh khí mặt trời, đến lúc đó tùy tiện mở ra, chắc chắn sẽ khiến vũ nữ hồn bay phách tán.

Ngược lại, có thể tìm một thứ gì đó để cho vũ nữ hiện nguyên hình, khiến cho Đặng Sông quyết tâm giải quyết nó, đây mới là mấu chốt của vấn đề. Nếu Đặng Sông một mực ngăn cản tôi, tôi không thể thi triển pháp thuật của mình.

Trong số những vật có thể khiến cho ma quỷ hiện nguyên hình, có một thứ tương đối tốt, đó chính là máu chó đen. Nó không chỉ có thể khiến cho vũ nữ hiện nguyên hình mà còn có thể tổn thương cô ta một phần nào đó, điều này rất hữu ích cho tôi sau đó.

"Hay là dùng máu chó đen. "

Tôi nghĩ về nó một cách cẩn thận, có một con chó đen trong nhà Tiểu Thái Quân.

Tiểu Thái Quân là một biệt danh, tên thật là Giương Pháo, bởi vì anh ta có một bộ râu rậm rạp như Thái Thượng Lão Quân nên mọi người đã gọi anh ta là Tiểu Thái Quân.

Chẳng mấy chốc, tôi đã tới trước nhà Giương Pháp. Cánh cổng mở ra, lúc này Giương Pháo đang nằm phơi nắng trong sân.

Giương Pháo mới hơn hai mươi tuổi nhưng bài bạc, rượu chè, thuốc lá không gì là không biết, cả ngày chỉ biết đánh bài uống rượu hút thuốc, không chịu làm việc, chỉ biết ngửa tay xin tiền. Đúng là “Phá gia chi tử”

Tôi cũng chỉ biết về cậu ta một chút, cũng chả mấy khi tiếp xúc.

Khi đã vào trong, tôi mới nhớ mình không mang theo bất kỳ món quà nào. Giương Pháo không học vấn không nghề nghiệp, lại nổi tiếng keo kiệt, tôi đến với hai bàn tay trắng, cậu ta chắc chắn sẽ không cho tôi xin một chút máu chó đen.

Không đợi tôi bước tới khoảng sân nhỏ, Giương Pháo liền nhìn về phía tôi, hô to: "Này, anh Diễm, cớ sao hôm nay anh lại đến đây thế này, mau mau, tới đây ngồi nói chuyện nào. "

Tôi cũng không khách khí, bước tới, lúc này Giương Pháo gọi vợ cậu ta mang ghế ra. Tôi nhìn thấy vợ cậu ta đi ra, thiếu chút nữa thì chết đứng.

Cô gái kia chỉ mặc một cái áo ba lỗ, có thể nhìn rõ bên trong không hề mang áo ngực, bên dưới mang một cái quần bó, cong eo bước từ trong nhà ra. Khi cô ta cúi người đặt ghế xuống, tôi có thể thấy hết bộ ngực trắng như tuyết. (chu choa – Diễm ca ca chảy máu mũi là chắc luôn)

Phi lễ chớ nhìn, tôi quay sang không nhìn.

Trước đây nghe mọi người nói vợ Giương Pháo rất không đứng đắn, mọi người gọi cô ta là Sài Kim Liên, ý chỉ cô ta đã qua tay rất nhiều người đàn ông. Dần dà, cô cũng quen với cách mọi người gọi mà quên luôn tên thật của mình là Phan Kim Liên. Thật sự tôi thấy nó thiếu tôn người khác, nhưng bây giờ nhìn lại, Sài Kim Liên… ba chữ này là quả là có phần hợp lý.

Giương Pháo nhìn thấy vợ quần áo không chỉnh tề đi ra, rất tức giận, liền quát Sài Kim Liên quay vào nhà.



Để tránh có thêm điều gì đó xảy ra nữa, tôi nói thẳng với Giương Pháo về việc xin máu chó. Quả nhiên, Giương Pháo khuôn mặt tỏ vẻ không đồng ý, có thể cậu ta thấy thương con chó mà không dám xuống tay.

Cuối cùng, tôi lấy trong túi quần ra hai tờ Mao gia gia nhét vào tay cậu ta. Ngay lập tức, cậu ta không còn đau lòng nữa, tay cũng hạ xuống, người này đúng là đồ đê tiện.

Thật ra tôi cũng không cần nhiều máu chó đen như vậy, Đặng Sông đã nói không thể tổn thương Tiểu Điệp, cũng chính là vũ nữ kia, nếu tôi lấy quá nhiều máu chó đen, sẽ hại chết Tiểu Điệp mất, Đặng Sông không biết sẽ đau lòng tới mức nào.

Lúc tôi tới có mang theo một chai nước suối, chỉ cần một chút máu chó đen dưới đáy chai này là được, không cần nhiều.

Trước khi rời đi, Giương Pháo còn nhìn tôi cười hì hì, nói rằng nếu cần thêm cứ quay lại tìm cậu ta.

Tôi không có thời gian để nói nhảm với cậu ta, tôi vội vã chạy về cửa hàng bán dù của mình, vừa về đến cửa, đã nhìn thấy Tiểu Điệp đang ngả đầu vào ngực trong vòng tay của Đặng Sông, một tay che dù. Thoạt nhìn qua trông rất lãng mạn, nhưng tôi thấy rất rõ ràng dương khí trên người Đặng Sông đang từng giọt từng giọt biến mất.

Tôi hai ba bước đi tới trước mặt, nói: "Trời không còn sớm, hai người có thể ở đây ăn cơm với tôi rồi hẵng về."

Đặng Sông gật gật đầu, Tiểu Điệp cũng không có ý kiến gì.

Quay lại, tôi đi làm một nồi bánh bao, sau đó làm một chén dấm chua, đem máu chó đen đổ vào bên trong dấm chua, dùng đũa quấy đều.

Bưng nồi bánh bao nóng hổi lên, Đặng Sông không hề nghĩ ngợi ăn liền ba cái, trên người anh ta đã đã ẩm ướt không thể lại ẩm ướt thêm, có lẽ rất lạnh, nhìn thấy nồi bánh bao nóng hổi, chắc chắn sẽ không chịu được sức hấp dẫn này.

Tiểu Điệp dường như có chút mâu thuẫn, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, gắp lên một cái bánh bao bắt đầu ăn. tay phải cầm đôi đũa, tay trái vẫn còn che dù.

Tôi đóng cửa tiệm lại, sau đó nhìn Tiểu Điệp nói: "Trong nhà đừng nên bung dù. "

Giọng nói chưa kịp kết thúc, Tiểu Điệp đảo ánh mắt hung dữ nhìn tôi. Ánh mắt kia tôi đã quá quen thuộc, lúc trước ma nữ váy đỏ cũng nhìn tôi với ánh mắt y như vậy, lạnh như băng mà còn chứa sát khí.

Quả nhiên, không thể nói chuyện về chiếc dù với vũ nữ.

Tôi đột nhiên nghĩ đến một từ: quỷ bung dù.

Trong nhà, người bình thường không dễ dàng bung dù, sẽ trêu chọc đến những thứ không sạch sẽ, như vậy quỷ bung dù mà nói, sẽ xảy ra chuyện gì? Tôi không dám tưởng tượng, tranh thủ thời gian bước tới đưa chén "Dấm chua" cho Tiểu Điệp, nói: "Chấm vào dấm chua ăn sẽ ngon hơn. "

Tiểu Điệp vẫn ngồi im, Đặng Sông cầm chén dấm chua bắt đầu ăn, tôi không thể ngăn cản anh ta, nếu tôi làm gì đó không đúng, vũ nữ sẽ nhìn ra sơ hở, chả khác nào kiếm củi ba năm đốt một giờ.

Tôi trơ mắt nhìn Đặng Sông ăn máu chó đen vào bụng, chắc anh ta sẽ bị đau bụng, nhưng nó không có nguy hiểm đến tính mạng.

Ngay lập tức, Tiểu Điệp cũng gắp lấy bánh bao chấm vào bát dấm có máu chó đen, sau đó cho vào miệng. <

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hồn Ma Che Dù

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook