Chương 14
Băng Lan Tuyết Tử
05/01/2015
Sáng chủ nhật trời trong mây trắng Thảo mâm không biết đã ăn phải thứ gì nổi hứng cùng cô đi dạo.
Bấm chuông một hồi lâu mới có người ra mở cửa.
"Con chào cô, Thạch Thảo có trong nhà không cô?"
"Có, nó ở trên phòng hai đứa định đi đâu hả?"
"Chủ nhật đi dạo lanh quanh thôi ạ."
Mở phòng Thạch Thảo ra choáng váng, má ơi cảnh tượng gì vậy nè.
Thạch Thảo là một cô gái xinh đẹp,dịu dàng đúng chuẩn Huế mộng Huế mơ Huế thơ Huế thẩn. Nhìn bề ngoài kiên cường mạnh mẽ như lại mềm yếu hơn ta nghĩ.
"Đan Tâm đến rồi hả lại đây xem tớ mặc bộ váy này có đẹp không?"
Nguyên một phòng la liệt áo quần màu sắc nhìn hoa cả mắt, đi dạo thôi mà có cần ăn mặc giống đi thi hoa hậu thế không.
"Mama định đi xem mắt?"
"Làm gì có, tớ..... tớ..."
Thạch Thảo ngượng ngùng quay mặt qua chỗ khác, tay vân vê gấu váy. Ấp a ấp úng chứng tỏ có gian tình.
"Thành thật được khoan hồng dấu giếm sẽ bị nghiêm trị."
Thạch Thảo cười gượng, dẹp bỏ đống quần áo sang một bên, ấn Đan Tâm ngồi xuống giường.
"Đan Tâm hôm qua Hùng hẹn tớ hôm nay đi chơi, cho nên........"
Khỏi cần nói cô cũng biết cho nên cái gì, cứ tưởng hôm nay Thạch Thảo ăn nhầm thứ gì hóa ra lấy cô làm phao cứu sinh.
"Cho nên lấy tớ làm cớ để qua mắt mẫu hậu để đi chơi cùng người trong mộng chứ gì, hừ.... không thèm nói chuyện với bà nữa."
Thạch Thảo áy náy, dỗ dành.
Đan Tâm đừng giận mà, lần sau không dám nữa đâu, đi mà cười lên cái coi."
"Người ta chẳng thèm giận bà, thế hai người định đi đâu?"
"Công viên giải trí."
Hai..... có người yêu vui chưa kìa mặt tươi như hoa, cười không khép miệng lại được.
"Đan Tâm kể nghe đi"
"Kể cái gì?"
"Còn làm bộ, bà có người yêu đúng không mau đem ra đây cho xem mặt đi."
Đan Tâm ngẩn ra, cô có người yêu từ khi nào sao đương sự là cô lại không biết.
"Người yêu, ai là người yêu của tớ?"
"Thì anh chàng Lâm Thiên Vũ gì gì đó, bữa xem phim bà chẳng gọi tên Lâm Thiên Vũ còn gì, chắc chắn bữa đó bà thấy chàng đi cùng cô gái khác tức giận mắng khốn kiếp rồi đuổi theo chàng ba mặt một lời hỏi cô gái kia là ai. Đan Tâm không phải bà vướng vào chuyện tình tay ba đó chứ."
Đan Tâm chớp mắt liên tục, tưởng tượng thật phong phú.
"Chắc chắn đúng, bà có người yêu mà không cho tớ biết."
Đan Tâm vớ lấy quyển ngôn tình ở đầu giường đánh bốp vào đầu Thạch Thảo.
"Sao lại đánh tớ."
"Tỉnh lại đi, tớ có người yêu khi nào. Lâm Thiên Vũ không phải người yêu tớ, hôm đó có chuyện bực mình nên mắng người vậy thôi."
"Thật, không phải?"
Đan Tâm gật đâu, từ sau hôm đó cô và Lâm Thiên Vũ không còn giống như trước. Có cái gì đó là lạ, cô cũng không biết là lạ ở chỗ nào.
"Vậy anh chàng đó như thế nào, có đẹp trai không?"
"Có, siêu đẹp trai, đứng đầu danh sách người đẹp của tớ."
"Thì ra là vậy, bà không say trước dung nhan của Dương Huy là vì có người đẹp hơn cậu ta đã cướp mất trái tim bé nhỏ của bà."
"Nói đi đâu đó, còn không mau đi gặp anh Hùng của bà, đẻ người ta chờ lâu là không được đâu đó."
Thạch Thảo nhìn lên đồng hồ treo tường, trời đất trễ 15 phút rồi.
Đi đến chỗ hẹn, từ xa đã thấy lớp trưởng đứng dựa lưng vào lan can ven đường kiên nhẫn chờ đợi người yêu. Hùng cũng là một tên con trai có gương mặt đẹp, tuy không bằng Lâm Thiên Vũ hay Dương Huy nhưng số lượng nữ sinh ngây ngất vì cậu ta không phải là ít.
"Đến rồi hả, Đan Tâm cảm ơn nhiều"
"Ha... ha.. không cần khách sáo, đi chơi về nhớ mua quà cho tớ là được rồi."
Thạch Thảo nhéo eo Đan Tâm, không cần khách sáo này, đòi quà này.
"Oa... lớp trưởng phu nhân của cậu ám sát tớ này."
"Thạch thảo đi thôi trễ giờ rồi."
Thạch Thảo liếc mắt nhìn Đan Tâm cười xấu xa.
"Đan Tâm về tìm anh Thiên Vũ của bà đi chơi đi."
"Đã bảo tớ và Lâm Thiên Vũ không có gì rồi mà."
"Ai... bà nói không mà mặt có mây hồng thế kia hẳn là có, mà không tìm Lâm Thiên Vũ thì có thể tìm Dương Huy mà, cậu ta thích bà ai mà không biết....."
"Bà không muốn đi chơi nữa phải không, vậy chúng ta về."
Đan Tâm kéo tay Thạch Thảo làm như đi về thật.
"Ấy, tớ không nói nữa, tớ đi đây."
Đan Tâm quay lưng bước đi, lại nhớ tới nụ hôn tai nạn đó, làm sao vậy nè, vỗ vỗ mặt. Ra biển, gió biển thổi qua sẽ quên đi tất cả.
Bấm chuông một hồi lâu mới có người ra mở cửa.
"Con chào cô, Thạch Thảo có trong nhà không cô?"
"Có, nó ở trên phòng hai đứa định đi đâu hả?"
"Chủ nhật đi dạo lanh quanh thôi ạ."
Mở phòng Thạch Thảo ra choáng váng, má ơi cảnh tượng gì vậy nè.
Thạch Thảo là một cô gái xinh đẹp,dịu dàng đúng chuẩn Huế mộng Huế mơ Huế thơ Huế thẩn. Nhìn bề ngoài kiên cường mạnh mẽ như lại mềm yếu hơn ta nghĩ.
"Đan Tâm đến rồi hả lại đây xem tớ mặc bộ váy này có đẹp không?"
Nguyên một phòng la liệt áo quần màu sắc nhìn hoa cả mắt, đi dạo thôi mà có cần ăn mặc giống đi thi hoa hậu thế không.
"Mama định đi xem mắt?"
"Làm gì có, tớ..... tớ..."
Thạch Thảo ngượng ngùng quay mặt qua chỗ khác, tay vân vê gấu váy. Ấp a ấp úng chứng tỏ có gian tình.
"Thành thật được khoan hồng dấu giếm sẽ bị nghiêm trị."
Thạch Thảo cười gượng, dẹp bỏ đống quần áo sang một bên, ấn Đan Tâm ngồi xuống giường.
"Đan Tâm hôm qua Hùng hẹn tớ hôm nay đi chơi, cho nên........"
Khỏi cần nói cô cũng biết cho nên cái gì, cứ tưởng hôm nay Thạch Thảo ăn nhầm thứ gì hóa ra lấy cô làm phao cứu sinh.
"Cho nên lấy tớ làm cớ để qua mắt mẫu hậu để đi chơi cùng người trong mộng chứ gì, hừ.... không thèm nói chuyện với bà nữa."
Thạch Thảo áy náy, dỗ dành.
Đan Tâm đừng giận mà, lần sau không dám nữa đâu, đi mà cười lên cái coi."
"Người ta chẳng thèm giận bà, thế hai người định đi đâu?"
"Công viên giải trí."
Hai..... có người yêu vui chưa kìa mặt tươi như hoa, cười không khép miệng lại được.
"Đan Tâm kể nghe đi"
"Kể cái gì?"
"Còn làm bộ, bà có người yêu đúng không mau đem ra đây cho xem mặt đi."
Đan Tâm ngẩn ra, cô có người yêu từ khi nào sao đương sự là cô lại không biết.
"Người yêu, ai là người yêu của tớ?"
"Thì anh chàng Lâm Thiên Vũ gì gì đó, bữa xem phim bà chẳng gọi tên Lâm Thiên Vũ còn gì, chắc chắn bữa đó bà thấy chàng đi cùng cô gái khác tức giận mắng khốn kiếp rồi đuổi theo chàng ba mặt một lời hỏi cô gái kia là ai. Đan Tâm không phải bà vướng vào chuyện tình tay ba đó chứ."
Đan Tâm chớp mắt liên tục, tưởng tượng thật phong phú.
"Chắc chắn đúng, bà có người yêu mà không cho tớ biết."
Đan Tâm vớ lấy quyển ngôn tình ở đầu giường đánh bốp vào đầu Thạch Thảo.
"Sao lại đánh tớ."
"Tỉnh lại đi, tớ có người yêu khi nào. Lâm Thiên Vũ không phải người yêu tớ, hôm đó có chuyện bực mình nên mắng người vậy thôi."
"Thật, không phải?"
Đan Tâm gật đâu, từ sau hôm đó cô và Lâm Thiên Vũ không còn giống như trước. Có cái gì đó là lạ, cô cũng không biết là lạ ở chỗ nào.
"Vậy anh chàng đó như thế nào, có đẹp trai không?"
"Có, siêu đẹp trai, đứng đầu danh sách người đẹp của tớ."
"Thì ra là vậy, bà không say trước dung nhan của Dương Huy là vì có người đẹp hơn cậu ta đã cướp mất trái tim bé nhỏ của bà."
"Nói đi đâu đó, còn không mau đi gặp anh Hùng của bà, đẻ người ta chờ lâu là không được đâu đó."
Thạch Thảo nhìn lên đồng hồ treo tường, trời đất trễ 15 phút rồi.
Đi đến chỗ hẹn, từ xa đã thấy lớp trưởng đứng dựa lưng vào lan can ven đường kiên nhẫn chờ đợi người yêu. Hùng cũng là một tên con trai có gương mặt đẹp, tuy không bằng Lâm Thiên Vũ hay Dương Huy nhưng số lượng nữ sinh ngây ngất vì cậu ta không phải là ít.
"Đến rồi hả, Đan Tâm cảm ơn nhiều"
"Ha... ha.. không cần khách sáo, đi chơi về nhớ mua quà cho tớ là được rồi."
Thạch Thảo nhéo eo Đan Tâm, không cần khách sáo này, đòi quà này.
"Oa... lớp trưởng phu nhân của cậu ám sát tớ này."
"Thạch thảo đi thôi trễ giờ rồi."
Thạch Thảo liếc mắt nhìn Đan Tâm cười xấu xa.
"Đan Tâm về tìm anh Thiên Vũ của bà đi chơi đi."
"Đã bảo tớ và Lâm Thiên Vũ không có gì rồi mà."
"Ai... bà nói không mà mặt có mây hồng thế kia hẳn là có, mà không tìm Lâm Thiên Vũ thì có thể tìm Dương Huy mà, cậu ta thích bà ai mà không biết....."
"Bà không muốn đi chơi nữa phải không, vậy chúng ta về."
Đan Tâm kéo tay Thạch Thảo làm như đi về thật.
"Ấy, tớ không nói nữa, tớ đi đây."
Đan Tâm quay lưng bước đi, lại nhớ tới nụ hôn tai nạn đó, làm sao vậy nè, vỗ vỗ mặt. Ra biển, gió biển thổi qua sẽ quên đi tất cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.