Chương 6
Băng Lan Tuyết Tử
05/01/2015
Dương Huy cong môi thành một nụ cười, bị điên, hai từ này trước nay chưa có người nào dám đặt trên người hắn. Chưa đầy hai tiếng đồng hồ, cô bạn mới này đã làm ba thứ mà xưa nay chưa ai dám làm với hắn: không thèm nhìn hắn, từ chối ngồi cạnh hắn và nói hắn bị điên. Xem ra quyết định về đây học cũng không tồi.
Thạch Thảo không biết ở đâu nhảy ra, bắt đầu nổi máu bà tám.
"Lúc nãy Dương Huy nói gì với bà?"
Đan Tâm kể lại chuyện lúc nãy, chờ lời nhận xét của mama,
"Chỉ nói chừng đó chuyện?"
"Ừ."
"Mà sao bà biết câu trả lời?"
Đan Tâm cười, tất nhiên là nhờ Lâm Thiên Vũ nhưng không thể nói nha.
"Mấy câu cô nói có trong sách, tớ chắp vá lại thành câu trả lời, chỉ nói đại thôi ai ngờ đúng"
"Thì ra là vậy, số bà cũng còn may"
"Tất nhiên, ông trời không phụ lòng người tốt mà."
Trên đường về nhà, Đan Tâm hiếu kì hỏi Lâm Thiên Vũ:
"Hai tiết cuối anh đi đâu?"
"Đi dạo, tới trường cô đơn nhiên phải dạo một vòng."
"Anh thấy có cái gì lạ không?"
Lâm Thiên Vũ nhíu mày, nói không đầu không đuôi ai mà hiểu được.
"Cái gì lạ?"
"Thì Hồ Dương Huy đó."
Cô bé này nhìn ra cái gì rồi.
"Tôi thấy cô đối với cậu ta có cái gì đó hơi khác, trước giờ cô nói chúng tôi ngồi ở đâu là ngồi chỗ đó, không hề được lựa chọn chỗ ngồi, để ngồi một mình tôi phải đấu tranh với cô suốt cả học kì I năm lớp mười đó."
"Lúc tôi đi dạo có vào phông hiệu trưởng dùng nhờ máy tính xem một chút hồ sơ cá nhân."
Cô thật hiếu kì nha, hồn ma dùng nhờ máy tính không biết thầy hiệu trưởng sẽ có cảm tưởng gì?
"Hồ sơ cá nhân của ai? Trong đó viết cái gì?"
Lúc Đan Tâm nói có vài chiếc xe chạy qua, nhìn cô như nhìn bệnh nhân trốn trại nhưng cô mặc kệ ai muốn nghĩ gì thì nghĩ.
" Hồ sơ của Hồ Dương Huy, tôi nhìn cậu ta hơi giống một người nên đi tìm hiểu."
"A, cậu ta là ai?"
"Cô thử đoán xem."
"Tôi làm sao mà biết, anh nói đi"
Đối với kết quả này Lâm Thiên Vũ hơi bất ngờ, cậu ta có mặt ở Việt Nam không biết để làm gì, ông nội của cậu ta là chủ tịch của một tập đoàn hợp tác làm ăn với DL.
"Hồ Dương Huy là cháu của chủ tịch tập đoàn KN, cũng là người thừa kế tập đoàn đó."
Đan Tâm kinh ngạc há miệng, thân phận thật khủng bố.
"Anh nói cậu ta là cháu của Hồ Viễn Đông chủ tịch tập đoàn chứng khoáng, bất động sản lớn nhất Châu Á.'
"Ừ, cô biết."
"Ba tôi cũng làm về bất động sản, KN là tập đoàn lớn tôi không biết thì thật có lỗi."
Đang nói chuyện vui vẻ, tự nhiên đằng sau có ai đó gọi tên cô, linh thật vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo xuất hiện.
"Đan Tâm chuyện lúc nãy ở trong lớp bỏ qua đi, chúng ta là bạn, được không?"
Đan Tâm nhìn người chạy chiếc xe đạp thể thao, đây sẽ là người thừa kế KN sau này nhìn không giống nhưng cô tin những lời Lâm Thiên Vũ nói là sự thật. Thời nay người hai mặt rất nhiều. ai biết được Dương Huy có nằm trong số đó hay không.
"Không được"
"Vì sao?"
"Rất đơn giản, vì ngay từ khi nhìn thấy cậu tôi đã không thích cậu, để một người mà mình không thích làm bạn tôi thấy rất buồn cười."
Đan Tâm nói xong chạy thẳng, để lại Dương Huy ngẩn ngơ, cô lại từ chối hắn lần nữa.
"Sao lại từ chối, sau này cậu ta thừa kế KN làm bạn với cậu ta rất có lợi"
Câu này là Lâm Thiên Vũ nói đùa, tuy quen biết với cô không lâu nhưng hắn nhìn ra cô không giống Nghi Anh, sẽ không vì tiền tài, danh vọng mà làm bạn với người giàu có.
Đan Tâm đen mặt cô là người vụ lợi như vậy à.
"Đừng nói cậu ta là người thừa kế, dù cho có là chủ tịch của KN hay lớn hơn nữa là DL, tôi không thích cũng chừng đó thôi."
"Đừng giận, tôi chỉ nói đùa thôi."
"Đùa, anh đùa hay nhỉ, không buồn cười chút nào đâu"
"Ai, Đan Tâm cười lên đi cô cau có trông rất giống bà già"
"Cái gì, ai là bà già, tôi nhỏ hơn anh hai tuổi tôi là bà già thì anh là ông già của ông già."
"Được rồi, ông già, cẩn thận phía trước có xe kìa."
Hai người đi trên đường ầm ĩ, những chiếc xe lưa thưa lâu mới thấy bóng chạy ngang qua thì chỉ nghe thấy Đan Tâm nói, nhìn cô như nhìn quái vật chứ không phải bệnh nhân trốn trại nữa.
Thạch Thảo không biết ở đâu nhảy ra, bắt đầu nổi máu bà tám.
"Lúc nãy Dương Huy nói gì với bà?"
Đan Tâm kể lại chuyện lúc nãy, chờ lời nhận xét của mama,
"Chỉ nói chừng đó chuyện?"
"Ừ."
"Mà sao bà biết câu trả lời?"
Đan Tâm cười, tất nhiên là nhờ Lâm Thiên Vũ nhưng không thể nói nha.
"Mấy câu cô nói có trong sách, tớ chắp vá lại thành câu trả lời, chỉ nói đại thôi ai ngờ đúng"
"Thì ra là vậy, số bà cũng còn may"
"Tất nhiên, ông trời không phụ lòng người tốt mà."
Trên đường về nhà, Đan Tâm hiếu kì hỏi Lâm Thiên Vũ:
"Hai tiết cuối anh đi đâu?"
"Đi dạo, tới trường cô đơn nhiên phải dạo một vòng."
"Anh thấy có cái gì lạ không?"
Lâm Thiên Vũ nhíu mày, nói không đầu không đuôi ai mà hiểu được.
"Cái gì lạ?"
"Thì Hồ Dương Huy đó."
Cô bé này nhìn ra cái gì rồi.
"Tôi thấy cô đối với cậu ta có cái gì đó hơi khác, trước giờ cô nói chúng tôi ngồi ở đâu là ngồi chỗ đó, không hề được lựa chọn chỗ ngồi, để ngồi một mình tôi phải đấu tranh với cô suốt cả học kì I năm lớp mười đó."
"Lúc tôi đi dạo có vào phông hiệu trưởng dùng nhờ máy tính xem một chút hồ sơ cá nhân."
Cô thật hiếu kì nha, hồn ma dùng nhờ máy tính không biết thầy hiệu trưởng sẽ có cảm tưởng gì?
"Hồ sơ cá nhân của ai? Trong đó viết cái gì?"
Lúc Đan Tâm nói có vài chiếc xe chạy qua, nhìn cô như nhìn bệnh nhân trốn trại nhưng cô mặc kệ ai muốn nghĩ gì thì nghĩ.
" Hồ sơ của Hồ Dương Huy, tôi nhìn cậu ta hơi giống một người nên đi tìm hiểu."
"A, cậu ta là ai?"
"Cô thử đoán xem."
"Tôi làm sao mà biết, anh nói đi"
Đối với kết quả này Lâm Thiên Vũ hơi bất ngờ, cậu ta có mặt ở Việt Nam không biết để làm gì, ông nội của cậu ta là chủ tịch của một tập đoàn hợp tác làm ăn với DL.
"Hồ Dương Huy là cháu của chủ tịch tập đoàn KN, cũng là người thừa kế tập đoàn đó."
Đan Tâm kinh ngạc há miệng, thân phận thật khủng bố.
"Anh nói cậu ta là cháu của Hồ Viễn Đông chủ tịch tập đoàn chứng khoáng, bất động sản lớn nhất Châu Á.'
"Ừ, cô biết."
"Ba tôi cũng làm về bất động sản, KN là tập đoàn lớn tôi không biết thì thật có lỗi."
Đang nói chuyện vui vẻ, tự nhiên đằng sau có ai đó gọi tên cô, linh thật vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo xuất hiện.
"Đan Tâm chuyện lúc nãy ở trong lớp bỏ qua đi, chúng ta là bạn, được không?"
Đan Tâm nhìn người chạy chiếc xe đạp thể thao, đây sẽ là người thừa kế KN sau này nhìn không giống nhưng cô tin những lời Lâm Thiên Vũ nói là sự thật. Thời nay người hai mặt rất nhiều. ai biết được Dương Huy có nằm trong số đó hay không.
"Không được"
"Vì sao?"
"Rất đơn giản, vì ngay từ khi nhìn thấy cậu tôi đã không thích cậu, để một người mà mình không thích làm bạn tôi thấy rất buồn cười."
Đan Tâm nói xong chạy thẳng, để lại Dương Huy ngẩn ngơ, cô lại từ chối hắn lần nữa.
"Sao lại từ chối, sau này cậu ta thừa kế KN làm bạn với cậu ta rất có lợi"
Câu này là Lâm Thiên Vũ nói đùa, tuy quen biết với cô không lâu nhưng hắn nhìn ra cô không giống Nghi Anh, sẽ không vì tiền tài, danh vọng mà làm bạn với người giàu có.
Đan Tâm đen mặt cô là người vụ lợi như vậy à.
"Đừng nói cậu ta là người thừa kế, dù cho có là chủ tịch của KN hay lớn hơn nữa là DL, tôi không thích cũng chừng đó thôi."
"Đừng giận, tôi chỉ nói đùa thôi."
"Đùa, anh đùa hay nhỉ, không buồn cười chút nào đâu"
"Ai, Đan Tâm cười lên đi cô cau có trông rất giống bà già"
"Cái gì, ai là bà già, tôi nhỏ hơn anh hai tuổi tôi là bà già thì anh là ông già của ông già."
"Được rồi, ông già, cẩn thận phía trước có xe kìa."
Hai người đi trên đường ầm ĩ, những chiếc xe lưa thưa lâu mới thấy bóng chạy ngang qua thì chỉ nghe thấy Đan Tâm nói, nhìn cô như nhìn quái vật chứ không phải bệnh nhân trốn trại nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.