Chương 6
Celestial Cheon
03/06/2023
Ngày hôm sau
Vì đêm qua ngủ không đủ giấc nên đến sáng hôm sau Thứ Lang cảm thấy cả người mệt mỏi vô cùng. Mà cũng không thể đổ lỗi cho việc tối qua được, từ lúc bước chân vào ngôi nhà này em đã thấy cả người nặng nề như bị ai đó dựa vào rồi.
Hôm qua Thứ Lang còn nghĩ do nguyên ngày phải tiếp khách nên mệt. Cho đến sáng nay vẫn chưa khá hơn được gì thì nó không hẳn là mất sức rồi. Nhưng em không tìm đại phu liền mà gáng đợi thêm vài ngày nữa, nếu qua 1 tuần mà vẫn không khỏe lên thì chắc là Thứ Lang phải tìm đại phu thật rồi.
Có lẽ cả đêm Thiên Đông đã thức trắng lo cho em nên sáng ra thấy thằng bé ngủ gục cạnh giường Thứ Lang cũng chẳng nỡ gọi dậy. Vì thế nên em đã để thằng bé ở lại phòng ngủ, còn mình thì đi chào hỏi mọi người trong nhà.
Ông hội đồng Vạn có 5 người vợ, nhưng trong số đó thì bà hai vì bệnh nên đã mất từ sớm và bà năm thì nằm liệt giường. Đáng thương nhất vẫn là hai đứa con của bà hai, vì trước đây ông cưới bà là do bị ép nên khi bà mất hai đứa con của bà cũng chẳng nhận được gì ngoài sự ghẻ lạnh từ ba mình.
Nhưng bù lại có bà năm thương hai người họ rất nhiều, bà thương tụi nó là vì còn nhỏ mà mẹ mất sớm, đã vậy còn chẳng được ông lớn để mắt tới. Với cả khi còn sống bà hai cũng đối xử rất tốt với bà.
Cho đến vài năm trước, bà năm đổ bệnh, phải nằm liệt giường. Kể từ đó chị em Càn Xích Âm và Càn Thanh Tông không còn được nhắc đến nữa, họ dường như mất tích kể từ sau khi bà năm đổ bệnh.
Vì bà năm là người ông lớn yêu thương nhất nên cho dù bà có nằm liệt giường đi nữa thì bà vẫn còn tiếng nói trong nhà. Nhưng bà cũng là người hiền nhất nhà, bà chẳng muốn tranh giành gì với ai hết, vì thế cho dù có người trong nhà không thích bà năm thì cũng chẳng thể làm gì bà.
Con trai bà năm tuy là út, nhưng lại là người yên bề gia thất đầu tiên trong dàn anh em trong nhà. Phải nói rằng trong nhà này bà năm là người hạnh phúc nhất, vừa hiền, vừa được kính trọng lại có con trai đã yên bề gia thất chuẩn bị có cháu đích tôn. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao trên mặt bà từ khi lời nguyền xuất hiện chẳng còn chút niềm vui nào cả, thay vào đó chỉ toàn là bệnh tật ập đến với bà.
Tuy bà năm là người được ông thương nhất, ai cũng kính trọng bà. Nhưng người có uy quyền nhất lại là bà cả, bà là người lớn nhất nhà chỉ sau ông lớn nên khi không có ông trong nhà bà sẽ là người cai quản hết mọi chuyện.
Theo vai vế và phong tục trong nhà thì Thứ Lang phải đi chào bà lớn trước rồi mới tới mẹ ruột chồng mình. Vì chỉ mới tới đây được một ngày, còn lạ nước lạ cái, lại chẳng có Thiên Đông đi cùng nên đối với Thứ Lang nơi đâu cũng lạ lẫm hết.
||||| Truyện đề cử: Em Đừng Mong Thoát Khỏi Tôi |||||
Nhưng thật may là có Sài Dữu Diệp, nha hoàn trong nhà đã giúp đỡ đưa Thứ Lang đến phòng bà lớn. Nếu không em cũng không biết tới bao giờ mình mới tới được phòng bà lớn nữa. Ai bảo cái phủ này lớn quá làm gì.
- Con chào má cả ạ.
Vừa vào tới bên trong Thứ Lang đã lễ phép cuối đầu chào hỏi người phụ nữ đang ngồi trước mặt mình rồi.
Đúng là thật khác xa với những gì em nghĩ, bà cả trẻ hơn trong trí tưởng tượng của Thứ Lang. Mặc dù hôm qua đã được diện kiến, nhưng lu bu quá em cũng chẳng để ý cho lắm. Đến hôm nay đến chào hỏi Thứ Lang mới được nhìn thấy rõ khuôn mặt của bà cả.
Ban nãy đi cùng Dữu Diệp, cô ấy có bảo tên thật của bà cả là Mạn Ly, là con gái của một hộ gia đình giàu có ở tỉnh trên, à hình như là cùng tỉnh với Thứ Lang. Nếu như vậy thì cũng thật tốt, em và bà cả cùng tỉnh thì đỡ bị rào cản vùng miền.
Nhìn Mạn Ly chắc cũng tầm 45-50 tuổi. Nếu mẹ Thứ Lang còn sống thì chắc bằng tuổi với bà cả rồi. Đúng là có nhiều sự trùng hợp ở đây thật.
- Ồ, bây là vợ thằng kiên đó sao.
- Vâng ạ, hôm qua con hơi mệt nên lúc về đây đã không qua chào hỏi má, mong má cả đừng trách giận cho con.
Ban đầu Thứ Lang còn nghĩ mình sẽ rất căng thẳng khi nói chuyện với Mạn Ly, người quyền lực nhất nhà. Nhưng không hiểu sao khi đối mặt với bà em lại chẳng có chút cảm giác sợ hãi nào cả, thay vào đó là cảm giác quen thuộc. Cứ như đã gặp trước đây rồi.
- Úi chao, giận gì con ơi. Để má nói cho bây nghe, trước đây mẹ bây là bạn thân của má, má coi bây như con ruột vậy nên giận gì đâu con ơi.
- Mẹ con và má cả là bạn của nhau ạ?
Bất ngờ thật nha, mà lời bà cả nói cũng có lý lắm chứ. Trước đây nhà bà ở cùng tỉnh với nhà Thứ Lang mà, chuyện Mạn Ly và mẹ Thứ Lang là bạn của nhau cũng đâu phải điều gì khó hiểu.
- Hồi đó bây có bé xíu, má qua bế bây hoài, giờ bây lớn rồi sao nhớ được.
Cũng đúng, tại lúc Thứ Lang lên 3 thì bà cả buộc phải theo chồng đến nơi khác sinh sống, kể từ đó những gì Thứ Lang nghe về bà cả cũng chỉ là do mẹ mình kể lại.
Trái đất đúng là tròn thật nha, mới ngày nào Mạn Ly còn nhận Thứ Lang là con nuôi, giờ thằng bé đã trở thành con dâu bà rồi. Đúng là duyên trờ đã định.
- Ah con nhớ rồi, lúc bé khi đã ý thức được mọi chuyện mẹ con cũng hay kể về má lắm. Con không nghĩ giờ lại được gặp lại má.
Thứ Lang không dám nghĩ đây là sự trùng hợp luôn đấy, cứ như đã được sắp xếp hết rồi. Vậy là từ giờ trong nhà không ai dám làm khó em nữa rồi.
- 7 năm trước ta nghe bảo mẹ con đã mất, ta cũng muốn đến chia buồn nhưng lại chẳng thể. Ta mong rằng Nhan Đào ở trên cao không giận ta.
- Mẹ con sẽ không giận má cả đâu ạ, với lại cái chết của mẹ con cũng chẳng có ấn tượng gì cho lắm.
Mạn Ly có chút khó hiểu bởi lời nói của Thứ Lang, mày liễu nhíu chặt lại. Mẹ mất đương nhiên thằng bé phải buồn chứ, sao Thứ Lang lại không có ấn tượng gì.
- Anh trai con bảo năm con 10 tuổi, mãi ham chơi không may té sông, hôn mê tận 5 năm trời. Vì thế nên khi mẹ mất con cũng chẳng hay, khi tỉnh lại vì hôn mê quá lâu nên trí nhớ lúc có lúc không.
Thứ Lang không biết việc anh trai nói có thật không, nhưng thật lạ là em chẳng nhớ nổi việc mình đã té sông. Ký ức trong đầu Thứ Lang nó cứ như dừng lại ở khoảng lúc em 5 tuổi vậy.
- Đứa trẻ tội nghiệp.
- Con không sao đâu ạ, anh trai rất thương con, giờ lại còn là con dâu của má nữa.
Thứ Lang lắc đầu nhẹ một cái, mỉm cười nói. Em luôn mang vẻ lạc quan mà sống, đâu ai biết được trong lòng Thứ Lang có tâm sự đến cỡ nào. Em cứ luôn cảm thấy bản thân quên mất chuyện gì đó rất quan trọng, nhưng khi gần nhớ được rồi thì đầu đau vô cùng. Kể từ đó Thứ Lang cũng chẳng dám nghĩ gì đến ký ức của mình.
- Có gì cứ nói má, có má ở đây sẽ không ai dám bắt nạt Thứ Lang đâu.
- Vâng, vậy con xin phép qua bên má ba ạ.
- Con mới đến không rành đường, để má kêu Dữu Diệp đưa con đi.
- Vâng, con cảm ơn má.
Vì đêm qua ngủ không đủ giấc nên đến sáng hôm sau Thứ Lang cảm thấy cả người mệt mỏi vô cùng. Mà cũng không thể đổ lỗi cho việc tối qua được, từ lúc bước chân vào ngôi nhà này em đã thấy cả người nặng nề như bị ai đó dựa vào rồi.
Hôm qua Thứ Lang còn nghĩ do nguyên ngày phải tiếp khách nên mệt. Cho đến sáng nay vẫn chưa khá hơn được gì thì nó không hẳn là mất sức rồi. Nhưng em không tìm đại phu liền mà gáng đợi thêm vài ngày nữa, nếu qua 1 tuần mà vẫn không khỏe lên thì chắc là Thứ Lang phải tìm đại phu thật rồi.
Có lẽ cả đêm Thiên Đông đã thức trắng lo cho em nên sáng ra thấy thằng bé ngủ gục cạnh giường Thứ Lang cũng chẳng nỡ gọi dậy. Vì thế nên em đã để thằng bé ở lại phòng ngủ, còn mình thì đi chào hỏi mọi người trong nhà.
Ông hội đồng Vạn có 5 người vợ, nhưng trong số đó thì bà hai vì bệnh nên đã mất từ sớm và bà năm thì nằm liệt giường. Đáng thương nhất vẫn là hai đứa con của bà hai, vì trước đây ông cưới bà là do bị ép nên khi bà mất hai đứa con của bà cũng chẳng nhận được gì ngoài sự ghẻ lạnh từ ba mình.
Nhưng bù lại có bà năm thương hai người họ rất nhiều, bà thương tụi nó là vì còn nhỏ mà mẹ mất sớm, đã vậy còn chẳng được ông lớn để mắt tới. Với cả khi còn sống bà hai cũng đối xử rất tốt với bà.
Cho đến vài năm trước, bà năm đổ bệnh, phải nằm liệt giường. Kể từ đó chị em Càn Xích Âm và Càn Thanh Tông không còn được nhắc đến nữa, họ dường như mất tích kể từ sau khi bà năm đổ bệnh.
Vì bà năm là người ông lớn yêu thương nhất nên cho dù bà có nằm liệt giường đi nữa thì bà vẫn còn tiếng nói trong nhà. Nhưng bà cũng là người hiền nhất nhà, bà chẳng muốn tranh giành gì với ai hết, vì thế cho dù có người trong nhà không thích bà năm thì cũng chẳng thể làm gì bà.
Con trai bà năm tuy là út, nhưng lại là người yên bề gia thất đầu tiên trong dàn anh em trong nhà. Phải nói rằng trong nhà này bà năm là người hạnh phúc nhất, vừa hiền, vừa được kính trọng lại có con trai đã yên bề gia thất chuẩn bị có cháu đích tôn. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao trên mặt bà từ khi lời nguyền xuất hiện chẳng còn chút niềm vui nào cả, thay vào đó chỉ toàn là bệnh tật ập đến với bà.
Tuy bà năm là người được ông thương nhất, ai cũng kính trọng bà. Nhưng người có uy quyền nhất lại là bà cả, bà là người lớn nhất nhà chỉ sau ông lớn nên khi không có ông trong nhà bà sẽ là người cai quản hết mọi chuyện.
Theo vai vế và phong tục trong nhà thì Thứ Lang phải đi chào bà lớn trước rồi mới tới mẹ ruột chồng mình. Vì chỉ mới tới đây được một ngày, còn lạ nước lạ cái, lại chẳng có Thiên Đông đi cùng nên đối với Thứ Lang nơi đâu cũng lạ lẫm hết.
||||| Truyện đề cử: Em Đừng Mong Thoát Khỏi Tôi |||||
Nhưng thật may là có Sài Dữu Diệp, nha hoàn trong nhà đã giúp đỡ đưa Thứ Lang đến phòng bà lớn. Nếu không em cũng không biết tới bao giờ mình mới tới được phòng bà lớn nữa. Ai bảo cái phủ này lớn quá làm gì.
- Con chào má cả ạ.
Vừa vào tới bên trong Thứ Lang đã lễ phép cuối đầu chào hỏi người phụ nữ đang ngồi trước mặt mình rồi.
Đúng là thật khác xa với những gì em nghĩ, bà cả trẻ hơn trong trí tưởng tượng của Thứ Lang. Mặc dù hôm qua đã được diện kiến, nhưng lu bu quá em cũng chẳng để ý cho lắm. Đến hôm nay đến chào hỏi Thứ Lang mới được nhìn thấy rõ khuôn mặt của bà cả.
Ban nãy đi cùng Dữu Diệp, cô ấy có bảo tên thật của bà cả là Mạn Ly, là con gái của một hộ gia đình giàu có ở tỉnh trên, à hình như là cùng tỉnh với Thứ Lang. Nếu như vậy thì cũng thật tốt, em và bà cả cùng tỉnh thì đỡ bị rào cản vùng miền.
Nhìn Mạn Ly chắc cũng tầm 45-50 tuổi. Nếu mẹ Thứ Lang còn sống thì chắc bằng tuổi với bà cả rồi. Đúng là có nhiều sự trùng hợp ở đây thật.
- Ồ, bây là vợ thằng kiên đó sao.
- Vâng ạ, hôm qua con hơi mệt nên lúc về đây đã không qua chào hỏi má, mong má cả đừng trách giận cho con.
Ban đầu Thứ Lang còn nghĩ mình sẽ rất căng thẳng khi nói chuyện với Mạn Ly, người quyền lực nhất nhà. Nhưng không hiểu sao khi đối mặt với bà em lại chẳng có chút cảm giác sợ hãi nào cả, thay vào đó là cảm giác quen thuộc. Cứ như đã gặp trước đây rồi.
- Úi chao, giận gì con ơi. Để má nói cho bây nghe, trước đây mẹ bây là bạn thân của má, má coi bây như con ruột vậy nên giận gì đâu con ơi.
- Mẹ con và má cả là bạn của nhau ạ?
Bất ngờ thật nha, mà lời bà cả nói cũng có lý lắm chứ. Trước đây nhà bà ở cùng tỉnh với nhà Thứ Lang mà, chuyện Mạn Ly và mẹ Thứ Lang là bạn của nhau cũng đâu phải điều gì khó hiểu.
- Hồi đó bây có bé xíu, má qua bế bây hoài, giờ bây lớn rồi sao nhớ được.
Cũng đúng, tại lúc Thứ Lang lên 3 thì bà cả buộc phải theo chồng đến nơi khác sinh sống, kể từ đó những gì Thứ Lang nghe về bà cả cũng chỉ là do mẹ mình kể lại.
Trái đất đúng là tròn thật nha, mới ngày nào Mạn Ly còn nhận Thứ Lang là con nuôi, giờ thằng bé đã trở thành con dâu bà rồi. Đúng là duyên trờ đã định.
- Ah con nhớ rồi, lúc bé khi đã ý thức được mọi chuyện mẹ con cũng hay kể về má lắm. Con không nghĩ giờ lại được gặp lại má.
Thứ Lang không dám nghĩ đây là sự trùng hợp luôn đấy, cứ như đã được sắp xếp hết rồi. Vậy là từ giờ trong nhà không ai dám làm khó em nữa rồi.
- 7 năm trước ta nghe bảo mẹ con đã mất, ta cũng muốn đến chia buồn nhưng lại chẳng thể. Ta mong rằng Nhan Đào ở trên cao không giận ta.
- Mẹ con sẽ không giận má cả đâu ạ, với lại cái chết của mẹ con cũng chẳng có ấn tượng gì cho lắm.
Mạn Ly có chút khó hiểu bởi lời nói của Thứ Lang, mày liễu nhíu chặt lại. Mẹ mất đương nhiên thằng bé phải buồn chứ, sao Thứ Lang lại không có ấn tượng gì.
- Anh trai con bảo năm con 10 tuổi, mãi ham chơi không may té sông, hôn mê tận 5 năm trời. Vì thế nên khi mẹ mất con cũng chẳng hay, khi tỉnh lại vì hôn mê quá lâu nên trí nhớ lúc có lúc không.
Thứ Lang không biết việc anh trai nói có thật không, nhưng thật lạ là em chẳng nhớ nổi việc mình đã té sông. Ký ức trong đầu Thứ Lang nó cứ như dừng lại ở khoảng lúc em 5 tuổi vậy.
- Đứa trẻ tội nghiệp.
- Con không sao đâu ạ, anh trai rất thương con, giờ lại còn là con dâu của má nữa.
Thứ Lang lắc đầu nhẹ một cái, mỉm cười nói. Em luôn mang vẻ lạc quan mà sống, đâu ai biết được trong lòng Thứ Lang có tâm sự đến cỡ nào. Em cứ luôn cảm thấy bản thân quên mất chuyện gì đó rất quan trọng, nhưng khi gần nhớ được rồi thì đầu đau vô cùng. Kể từ đó Thứ Lang cũng chẳng dám nghĩ gì đến ký ức của mình.
- Có gì cứ nói má, có má ở đây sẽ không ai dám bắt nạt Thứ Lang đâu.
- Vâng, vậy con xin phép qua bên má ba ạ.
- Con mới đến không rành đường, để má kêu Dữu Diệp đưa con đi.
- Vâng, con cảm ơn má.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.