Chương 78
Celestial Cheon
06/09/2023
Nhắc nhở: Từ tập này mình sẽ gọi người đang nhập vào Thứ Lang là Út Mai nha, cho đến khi Thứ Lang lấy lại được thể xác.
____________________________
Nghe có người gọi mình, Út Mai có chút giật mình nhưng không biểu hiện rõ ra mặt nhẹ nhàng quay lại nhìn xem kẻ đó là ai. À là Thiên Dạ, đúng là người cậu đặt hết kì vọng vào không sai chút nào, chưa gì đã nhận ra cậu.
- Sao anh lại nhận ra em?
Út Mai cười nhẹ, vẫn đứng yên một chỗ nhìn Thiên Dạ đang đi về phía mình, dù sao cậu cũng không có ý định sẽ giấu hắn. Bởi vì lần này nhập xác lý do chính của Út Mai là để gặp Thiên Dạ.
- Cho dù em có nhập vào ai đi nữa anh cũng đều nhận ra em, bởi vì anh yêu em. Út Mai anh nhớ em lắm, về với anh đi.
Thiên Dạ vui mừng ôm chặt lấy Út Mai, sợ rằng nếu buông ra cậu sẽ lại bỏ hắn mà đi mất. Nhưng Út Mai vẫn đứng im cho Thiên Dạ ôm mà chẳng có động tĩnh gì, ôm lại cũng không.
- Em có việc muốn nhờ anh.
- Em cứ nói đi, dù có chết anh cũng sẽ làm.
Lúc này Thiên Dạ mới từ từ buông Út Mai ra, nắm lấy hai tay nhỏ của cậu kiên định nói. Dù sao hắn ở lại đây cũng là vì Út Mai mà, cho dù có chết hắn cũng thực hiện nguyên vọng cho em.
Út Mai tin Thiên Dạ nên cười nhẹ một cái hài lòng rồi tiến đến gần tai hắn thì thầm gì đó. Chẳng biết rõ là gì nhưng khi nghe xong mặt Thiên Dạ từ vui mừng chuyển sang kinh ngạc rồi lại lo sợ. Biết là cậu hận cái gia tộc này nên mới làm thế, nhưng hại cả người vô tội thì có ác quá không?
- Anh sẽ giúp em chứ?
- Út Mai, em có chắc là muốn?
Thiên Dạ vẫn muốn hỏi kĩ lại cậu thêm một lần nữa cho chắc mới dám hứa, bởi vì việc Út Mai nhờ hắn làm là liên quan đến mạng của người vô tội và cả Thứ Lang nữa.
- Tất nhiên.
- Được, anh sẽ giúp em, nhưng em phải hứa quay về với anh đó!
- Chỉ cần việc này thành công em sẽ có thể quay về.
Út Mai đưa một tay lên chạm nhẹ vào vết sẹo trên khóe miệng Thiên Dạ, điềm tĩnh nói. Cậu chỉ còn cơ hội duy nhất lần này thôi, vì tin tưởng Thiên Dạ nên Út Mai mới nhờ hắn, nếu thất bại thì đồng nghĩa với việc cậu sẽ chẳng thể nào nhập vào xác được nữa.
- Vậy bao giờ em trả thể xác lại cho Thứ Lang?
- Trả gì chứ, dù sao đây cũng là thể xác của em mà...
Út Mai vẫn giữ yên nụ cười trên môi, ẩn ý nói xong rời đi không để lại thêm lời nào nữa. Nhìn theo bóng lưng nhỏ bé ây Thiên Dạ đã biết em nhỏ của hắn thay đổi rồi, không còn lag Út Mai ngây thơ lương thiện của ngày trước nữa. Nhưng hắn có thể làm gì ngoài việc bao che giúp em hại người đây, bởi vì hắn quá yêu em.
[...]
Ngày hôm sau
Dâu mới về tất nhiên việc sáng sớm phải ra chào hỏi ba má là chuyện thường tình, Emma cũng vậy, cô không phải ngoại lệ.
Kể từ khi kết hôn, bà ba liền kêu Long Kiên qua ngủ cùng Emma vì cô đang có mang nên tâm trạng sẽ không được thoải mái cần được chồng chăm sóc hơn. Nếu là Thứ Lang thì này là chuyện bình thường, bởi vì em đâu có yêu Long Kiên, né anh ta còn như né tà nữa kìa. Nhưng đối với Út Mai thì khác, cậu phải làm cho Long Kiên yêu Thứ Lang, càng yêu càng tin tưởng mới tốt.
- Thứ Lang, có chuyện gì mà mới sáng ra má nhìn mặt bây ủ rũ vậy.
Vừa vào nhà chinh định bụng rót tách trà uống cho thơm miệng thì bà cả liền giật mình khi thấy hình ảnh con dâu cưng của mình đang nằm gật gù úp mặt xuống bàn liền lo lắng hỏi han. Bà sợ cậu vẫn còn buồn chuyện hôm qua lắm đa.
- Đêm qua Long Kiên không về ngủ cùng con, ngủ một mình không quen con ngủ không được.
Út Mai giả vờ mệt mỏi xong dựa vào lòng bà cả uất ức nói:
- Đêm qua là đêm động phòng của thằng ba Kiên với Emma, nó không về ngủ với con là phải rồi.
- Nhưng Emma đang có em bé sao mà làm chuyện đó được, sẽ nguy hiểm lắm.
Thấy Út Mai nói cũng có lý, tất nhiên bà biết rõ chuyện này. Nhưng mà đây là lệnh của ông lớn, Long Kiên phải qua chăm sóc cho Emma, kể cả là ban đêm nên làm sao về ngủ cùng Út Mai được.
- Bởi vì Emma có thai nên ông lớn mới bắt thằng ba Kiên qua ngủ cùng Emma để tiện chăm sóc con nhỏ hơn.
- Chuyện này chị Dữu Diệp có thể lo mà, không có Long Kiên con ngủ không được, má giúp con đi má.
Bà cả thương Thứ Lang như thế, nhìn cậu uất ức chịu nhiều thiệt thòi như vậy bà cũng đau lòng lắm chứ. Nhưng lệnh của ông lớn sao mà dám làm trái được.
- Chuyện này e là má không giúp được con đâu Thứ Lang à, bởi vì đứa nhỏ trong bụng Emma là cháu đích tôn của cái nhà này, lạng quạng có chuyện má biết ăn nói thế nào?
Thấy có cố cũng chẳng được, Út Mai cũng biết kế này không thành rồi liền cắn răng nghĩ kế khác cho Long Kiên chỉ có thể bên cạnh Thứ Lang thôi.
- Nếu vậy con xin về nhà được không ạ?
- Không...
____________________________
Nghe có người gọi mình, Út Mai có chút giật mình nhưng không biểu hiện rõ ra mặt nhẹ nhàng quay lại nhìn xem kẻ đó là ai. À là Thiên Dạ, đúng là người cậu đặt hết kì vọng vào không sai chút nào, chưa gì đã nhận ra cậu.
- Sao anh lại nhận ra em?
Út Mai cười nhẹ, vẫn đứng yên một chỗ nhìn Thiên Dạ đang đi về phía mình, dù sao cậu cũng không có ý định sẽ giấu hắn. Bởi vì lần này nhập xác lý do chính của Út Mai là để gặp Thiên Dạ.
- Cho dù em có nhập vào ai đi nữa anh cũng đều nhận ra em, bởi vì anh yêu em. Út Mai anh nhớ em lắm, về với anh đi.
Thiên Dạ vui mừng ôm chặt lấy Út Mai, sợ rằng nếu buông ra cậu sẽ lại bỏ hắn mà đi mất. Nhưng Út Mai vẫn đứng im cho Thiên Dạ ôm mà chẳng có động tĩnh gì, ôm lại cũng không.
- Em có việc muốn nhờ anh.
- Em cứ nói đi, dù có chết anh cũng sẽ làm.
Lúc này Thiên Dạ mới từ từ buông Út Mai ra, nắm lấy hai tay nhỏ của cậu kiên định nói. Dù sao hắn ở lại đây cũng là vì Út Mai mà, cho dù có chết hắn cũng thực hiện nguyên vọng cho em.
Út Mai tin Thiên Dạ nên cười nhẹ một cái hài lòng rồi tiến đến gần tai hắn thì thầm gì đó. Chẳng biết rõ là gì nhưng khi nghe xong mặt Thiên Dạ từ vui mừng chuyển sang kinh ngạc rồi lại lo sợ. Biết là cậu hận cái gia tộc này nên mới làm thế, nhưng hại cả người vô tội thì có ác quá không?
- Anh sẽ giúp em chứ?
- Út Mai, em có chắc là muốn?
Thiên Dạ vẫn muốn hỏi kĩ lại cậu thêm một lần nữa cho chắc mới dám hứa, bởi vì việc Út Mai nhờ hắn làm là liên quan đến mạng của người vô tội và cả Thứ Lang nữa.
- Tất nhiên.
- Được, anh sẽ giúp em, nhưng em phải hứa quay về với anh đó!
- Chỉ cần việc này thành công em sẽ có thể quay về.
Út Mai đưa một tay lên chạm nhẹ vào vết sẹo trên khóe miệng Thiên Dạ, điềm tĩnh nói. Cậu chỉ còn cơ hội duy nhất lần này thôi, vì tin tưởng Thiên Dạ nên Út Mai mới nhờ hắn, nếu thất bại thì đồng nghĩa với việc cậu sẽ chẳng thể nào nhập vào xác được nữa.
- Vậy bao giờ em trả thể xác lại cho Thứ Lang?
- Trả gì chứ, dù sao đây cũng là thể xác của em mà...
Út Mai vẫn giữ yên nụ cười trên môi, ẩn ý nói xong rời đi không để lại thêm lời nào nữa. Nhìn theo bóng lưng nhỏ bé ây Thiên Dạ đã biết em nhỏ của hắn thay đổi rồi, không còn lag Út Mai ngây thơ lương thiện của ngày trước nữa. Nhưng hắn có thể làm gì ngoài việc bao che giúp em hại người đây, bởi vì hắn quá yêu em.
[...]
Ngày hôm sau
Dâu mới về tất nhiên việc sáng sớm phải ra chào hỏi ba má là chuyện thường tình, Emma cũng vậy, cô không phải ngoại lệ.
Kể từ khi kết hôn, bà ba liền kêu Long Kiên qua ngủ cùng Emma vì cô đang có mang nên tâm trạng sẽ không được thoải mái cần được chồng chăm sóc hơn. Nếu là Thứ Lang thì này là chuyện bình thường, bởi vì em đâu có yêu Long Kiên, né anh ta còn như né tà nữa kìa. Nhưng đối với Út Mai thì khác, cậu phải làm cho Long Kiên yêu Thứ Lang, càng yêu càng tin tưởng mới tốt.
- Thứ Lang, có chuyện gì mà mới sáng ra má nhìn mặt bây ủ rũ vậy.
Vừa vào nhà chinh định bụng rót tách trà uống cho thơm miệng thì bà cả liền giật mình khi thấy hình ảnh con dâu cưng của mình đang nằm gật gù úp mặt xuống bàn liền lo lắng hỏi han. Bà sợ cậu vẫn còn buồn chuyện hôm qua lắm đa.
- Đêm qua Long Kiên không về ngủ cùng con, ngủ một mình không quen con ngủ không được.
Út Mai giả vờ mệt mỏi xong dựa vào lòng bà cả uất ức nói:
- Đêm qua là đêm động phòng của thằng ba Kiên với Emma, nó không về ngủ với con là phải rồi.
- Nhưng Emma đang có em bé sao mà làm chuyện đó được, sẽ nguy hiểm lắm.
Thấy Út Mai nói cũng có lý, tất nhiên bà biết rõ chuyện này. Nhưng mà đây là lệnh của ông lớn, Long Kiên phải qua chăm sóc cho Emma, kể cả là ban đêm nên làm sao về ngủ cùng Út Mai được.
- Bởi vì Emma có thai nên ông lớn mới bắt thằng ba Kiên qua ngủ cùng Emma để tiện chăm sóc con nhỏ hơn.
- Chuyện này chị Dữu Diệp có thể lo mà, không có Long Kiên con ngủ không được, má giúp con đi má.
Bà cả thương Thứ Lang như thế, nhìn cậu uất ức chịu nhiều thiệt thòi như vậy bà cũng đau lòng lắm chứ. Nhưng lệnh của ông lớn sao mà dám làm trái được.
- Chuyện này e là má không giúp được con đâu Thứ Lang à, bởi vì đứa nhỏ trong bụng Emma là cháu đích tôn của cái nhà này, lạng quạng có chuyện má biết ăn nói thế nào?
Thấy có cố cũng chẳng được, Út Mai cũng biết kế này không thành rồi liền cắn răng nghĩ kế khác cho Long Kiên chỉ có thể bên cạnh Thứ Lang thôi.
- Nếu vậy con xin về nhà được không ạ?
- Không...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.