Chương 90
Celestial Cheon
22/03/2024
Mạch Kỳ có chút rụt rè nói, tuy nhìn em có chút dơ bẩn nhưng nhìn tới khuôn mặt trắng trẻo. bầu bĩnh này người khác không nghĩ em là trẻ mồ côi đâu.
- Nhóc mày là con cái nhà ai, sao lại để để quần áo dơ thế này.
Bà năm lúc này mới lên tiếng, bà không ngại bẩn mà lấy khăn tay của mình lau mặt cho Mạch Kỳ.
- Con không nhớ…
Đã từ lâu em không còn nhớ gì về bản thân mình, em tên gì, bao nhiêu tuổi, gia thế ra sao…tất cả đều không nhớ. Chỉ duy nhất cái tên Mạch Kỳ tồn tại trong đầu em mới nghĩ rằng đó là tên mình thôi.
Từ khi mở mắt Mạch Kỳ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng hoàn toàn, em chẳng nhớ được gì. Cứ thế trở thành đứa trẻ mồ côi đầu đường xó chợ, mỗi ngày nhờ vào đồ ăn được người ta bố thí mà sống qua ngày còn không thì nhịn đói.
- Tội nghiệp, thế bây giờ mày ở đâu?
- Chỗ nào ngủ được thì ngủ.
Mạch Kỳ ngây thơ nói càng khiến bà cả sót xa hơn. Nhóc con này tuổi còn quá nhỏ vậy mà phải sống cực khổ thế rồi, nhìn ngoan ngoãn, đáng yêu vậy đáng ra nhóc con này nên có một cuộc sống tốt hơn mới phải.
- Mày có muốn về nhà bà làm không? chỉ cần hầu hạ cho các cậu, ăn ở bà lo cho mày.
Mạch Kỳ không hiểu ý bà năm là gì, nhưng nghe được có chỗ ăn, chỗ ngủ thì liền vui vẻ gật đầu. Em không biết làm gì, nhưng nếu học từ từ thì chắc là sẽ làm được.
- Vậy tốt quá, từ giờ em có người chơi cùng rồi chị hai.
Thanh Tông vui mừng nói, Xích Âm nghe cũng vui thay em mình. Hiếm lắm Thanh Tông mới chịu chơi với người khác, coi như Mạch Kỳ hợp với thằng nhỏ nên Thanh Tông mới thích thú như vậy.
Nói chuyện một lúc để Mạch Kỳ chắc chắn sẽ đi về cùng bà năm xong bà mới dẫn em về ra mắt ông. Dù sao cũng phải để ông lớn quyết định thì hơn.
[…]
- Bà năm về.
Thấy bà năm vừa về tới cửa, đám gia đinh đã chạy ra xách đồ tiếp bà rồi che nắng cho bà cùng các cậu vào nhà. Cho đến khi thấy sự xuất hiện của Mạch Kỳ thì quản gia mới khó hiểu mà hỏi.
- Thằng nhóc này là ai vậy thưa bà?
- Nhóc này là Mạch Kỳ, bà lụm nó ở chợ. Nhìn có vẻ nhanh nhẹn nên mang về cho nó hầu mấy cậu, dù sao mấy cậu cũng cần có 1 kẻ hầu để sai vặt. Bây kiếm cho nó bộ đồ rồi mang nó đi tắm rửa sạch sẽ xong bao giờ ông lớn về dẫn nó lên trình với ông.
Bà năm đẩy Mạch Kỳ về phía ông quản gia, dặn dò vài câu rồi dẫn con trai mình vào nhà trước. Cô, cậu hai vẫn đứng đó chứ chưa vô ngay, vì 2 người biết Mạch Kỳ mới đế, sẽ thấy lạ lẫm nên ở lại nói với em vài ba câu.
- Mạch Kỳ đừng sợ, ông quản gia sẽ đưa em đi thay đồ, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở nhà lớn. Em cần có sự cho phép của ông nữa mới có thể ở lại đây.
- Vâng
Mạch Kỳ tuy có hơi sợ nhưng cũng gật đầu xong đi theo ông quản gia ra nhà sau.
Nhưng người tắm rửa cho em không phải là ông mà ông giao em lại cho một người con trai khác nữa. Bởi phận sự của ông không phải mấy việc này.
- Nó là người mới, con tắm rửa cho nó xong nói vài quy tắt của nhà cho nó nghe. Chiều ông lớn về dẫn nó lên trình ông.
Quản gia đẩy em về phía người con trai đó, cũng như bà cả dặn dò vài điều xong nhanh chóng rời đi. Để lại Mạch Kỳ vẫn còn ngơ ngác không hiểu gì.
- Mày tên gì?
Người con trai đó vứt cọng cỏ mình ngậm trong miệng ra, quay sang nhìn Mạch Kỳ hỏi. Nhỏ bé thế này thì làm được gì chứ.
- Em tên Mạch Kỳ
- Tên tao là Thiên Dạ, người trong nhà gọi tao là Xuân nên mày cũng gọi là Xuân đi
- Nhóc mày là con cái nhà ai, sao lại để để quần áo dơ thế này.
Bà năm lúc này mới lên tiếng, bà không ngại bẩn mà lấy khăn tay của mình lau mặt cho Mạch Kỳ.
- Con không nhớ…
Đã từ lâu em không còn nhớ gì về bản thân mình, em tên gì, bao nhiêu tuổi, gia thế ra sao…tất cả đều không nhớ. Chỉ duy nhất cái tên Mạch Kỳ tồn tại trong đầu em mới nghĩ rằng đó là tên mình thôi.
Từ khi mở mắt Mạch Kỳ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng hoàn toàn, em chẳng nhớ được gì. Cứ thế trở thành đứa trẻ mồ côi đầu đường xó chợ, mỗi ngày nhờ vào đồ ăn được người ta bố thí mà sống qua ngày còn không thì nhịn đói.
- Tội nghiệp, thế bây giờ mày ở đâu?
- Chỗ nào ngủ được thì ngủ.
Mạch Kỳ ngây thơ nói càng khiến bà cả sót xa hơn. Nhóc con này tuổi còn quá nhỏ vậy mà phải sống cực khổ thế rồi, nhìn ngoan ngoãn, đáng yêu vậy đáng ra nhóc con này nên có một cuộc sống tốt hơn mới phải.
- Mày có muốn về nhà bà làm không? chỉ cần hầu hạ cho các cậu, ăn ở bà lo cho mày.
Mạch Kỳ không hiểu ý bà năm là gì, nhưng nghe được có chỗ ăn, chỗ ngủ thì liền vui vẻ gật đầu. Em không biết làm gì, nhưng nếu học từ từ thì chắc là sẽ làm được.
- Vậy tốt quá, từ giờ em có người chơi cùng rồi chị hai.
Thanh Tông vui mừng nói, Xích Âm nghe cũng vui thay em mình. Hiếm lắm Thanh Tông mới chịu chơi với người khác, coi như Mạch Kỳ hợp với thằng nhỏ nên Thanh Tông mới thích thú như vậy.
Nói chuyện một lúc để Mạch Kỳ chắc chắn sẽ đi về cùng bà năm xong bà mới dẫn em về ra mắt ông. Dù sao cũng phải để ông lớn quyết định thì hơn.
[…]
- Bà năm về.
Thấy bà năm vừa về tới cửa, đám gia đinh đã chạy ra xách đồ tiếp bà rồi che nắng cho bà cùng các cậu vào nhà. Cho đến khi thấy sự xuất hiện của Mạch Kỳ thì quản gia mới khó hiểu mà hỏi.
- Thằng nhóc này là ai vậy thưa bà?
- Nhóc này là Mạch Kỳ, bà lụm nó ở chợ. Nhìn có vẻ nhanh nhẹn nên mang về cho nó hầu mấy cậu, dù sao mấy cậu cũng cần có 1 kẻ hầu để sai vặt. Bây kiếm cho nó bộ đồ rồi mang nó đi tắm rửa sạch sẽ xong bao giờ ông lớn về dẫn nó lên trình với ông.
Bà năm đẩy Mạch Kỳ về phía ông quản gia, dặn dò vài câu rồi dẫn con trai mình vào nhà trước. Cô, cậu hai vẫn đứng đó chứ chưa vô ngay, vì 2 người biết Mạch Kỳ mới đế, sẽ thấy lạ lẫm nên ở lại nói với em vài ba câu.
- Mạch Kỳ đừng sợ, ông quản gia sẽ đưa em đi thay đồ, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở nhà lớn. Em cần có sự cho phép của ông nữa mới có thể ở lại đây.
- Vâng
Mạch Kỳ tuy có hơi sợ nhưng cũng gật đầu xong đi theo ông quản gia ra nhà sau.
Nhưng người tắm rửa cho em không phải là ông mà ông giao em lại cho một người con trai khác nữa. Bởi phận sự của ông không phải mấy việc này.
- Nó là người mới, con tắm rửa cho nó xong nói vài quy tắt của nhà cho nó nghe. Chiều ông lớn về dẫn nó lên trình ông.
Quản gia đẩy em về phía người con trai đó, cũng như bà cả dặn dò vài điều xong nhanh chóng rời đi. Để lại Mạch Kỳ vẫn còn ngơ ngác không hiểu gì.
- Mày tên gì?
Người con trai đó vứt cọng cỏ mình ngậm trong miệng ra, quay sang nhìn Mạch Kỳ hỏi. Nhỏ bé thế này thì làm được gì chứ.
- Em tên Mạch Kỳ
- Tên tao là Thiên Dạ, người trong nhà gọi tao là Xuân nên mày cũng gọi là Xuân đi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.