Chương 154: Đại chiến ( 4 )
Độc Hành Lão Gia
23/10/2016
Ngay khi con quái vật khổng lồ này xuất hiện, cả chiến trường lập tức ngưng đọng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nó.
Về phía Ảnh tộc, thì chính là sĩ khí đại chấn, tên nào cũng tỏ ra vui mừng, chém giết càng hăng hái.
Còn lại chúng tu Nhân tộc tất cả đều biểu lộ thần thái giật mình.
Đúng lúc này, Đao Cuồng sau khi bất chấp thương tích trên người, bổ ra loạn đao phân thây một gã Ảnh Tộc liền nhào tới trước mặt con quái vật khổng lồ, hét lớn:
'Yêu nghiệt, Chết!'
Nói xong, thanh đại đao trong tay hắn bỗng dưng sáng lòe, bộ dáng bỗng dừng biến đổi thành to lớn hùng vĩ, quang mang chiếu xa vạn dặm, hàn khí bức người.
'Thập Nhất Trảm! Sát~!'
Đao Cuồng hét lên một tiếng, lập tức bổ ra một đao.
Một đao này nhìn như cực kỳ chậm rãi, thậm chí không gian xung quanh nó cũng có xu hướng vặn vẹo. Một đao này của Đao Cuồng vậy là lại chạm tới Đao cảnh, một cảnh giới ngộ đạo về Đao pháp mà những người dùng đao đều ao ước có được.
Chỉ thấy Đao ảnh trùng trùng trọng điệp bổ xuống, mang theo một vòng cung khổng lồ bổ thẳng xuống đầu quái vật khổng lồ.
Đao ảnh thật sự quá nhanh. Nhanh đến nỗi con quái vật chỉ kịp giơ một cái xúc tu gần nhất ra đón đỡ.
'Xoẹt~~Ầm~~Rắc
'
Một loạt âm thanh va chạm khủng bố vang lên. Sóng biển tung tóe cuồn cuộn dâng trào. Sau khi lớp sóng biển hơi hạ xuống, liền để lộ ra quái vật khổng lồ đang gầm gừ oán hận.
Nhìn lại, một cái xúc tu của nó vậy mà lại bị nghạnh sanh sanh chém đứt tại chỗ, vết chém lại phẳng lì, mơ hồ còn truyền ra mùi thịt cháy.
Con quái vật gầm lên một tiếng, lập tức chuyển đối tượng truy sát từ Lâm Phong qua Đao Cuồng.
Nhưng thân pháp của Đao cuồng cũng không phải hạng xoàng, chỉ thấy hắn lắc mình, khi thì hóa thành tàn ảnh, khi thì uốn éo tránh né thế công của quái vật.
'Ầm~'
Một cái xúc tu không chút tiếng động bỗng từ mặt biển trồi lên, dường như đoán được hướng Đao cuồng sẽ xuất hiện.
Đao cuồng vốn đang mải mê tránh nè, lúc này vừa thấy xúc tu đánh tới, tình thế khẩn cấp không thể né, không còn cách nào khác đành đưa đại đao ra trước mặt đón đỡ.
Tuy nhiên, con quái vật này cũng cực kỳ ngoan độc, nó vận khí kình bao bọc xúc tu, không để bị đao phong sắc bén tổn thương, ngược lại khí kình mạnh mẽ chấn vào người của Đao Cuồng tạo thành một vết lõm kéo dài trước ngực.
'Hự!'
Đao cuống lập tức bị đánh văng ra xa, bộ dạng không rõ sinh tử ra sao.
Tình cảnh này lập tức rơi vào mắt rất nhiều tu sĩ, trong đó có Kiếm Tửu, nhưng lúc này hắn đang bị một gã Ảnh tộc cực kỳ lợi hại quấn lấy, nhất thời không thể phân tâm.
Nhìn thấy Kiếm Tửu giật mình, gã Ảnh Tộc không chút do dự đánh ra một chưởng bàng bạc hắc khí, mơ hồ mang theo mùi máu tanh ập xuống đầu Kiếm Tửu. Chưa hết, gã Ảnh Tộc này còn cực kỳ gian xảo, ngay lập tức đảo tay liền xuất hiện một bộ phi châm màu đen tuyền.
Kiếm Tửu cho dù đang bận rộn đón đỡ chưởng ấn máu tanh kia bằng kiếm khí, cũng có thể cảm nhận được bộ phi châm kia tất là sát chiêu lợi hại.
Lúc này, Kiếm Tửu cũng không chút do dự móc ra một đạo phù triện màu vàng kim. Sau khi lấy ra liền nhìn nó có chút do dự, nhưng liền cắn răng dán nó lên người.
Ngay khi lá phù triện dán lên người, cả người Kiếm Tửu lập tức kim quang đại thịnh, tu vi một đường kéo lên tận một giai.
Đồng thời, sau lưng Kiếm Tửu cũng thình lình xuất hiện hư ảnh cổ lão hư ảo của một loại yêu thú nào đó không rõ ràng. Yêu thú này hai mắt nhắm nghiền như Kiếm Tửu.
Nhưng ngay lập tức, Kiếm Tửu liền mở mắt ra, hư ảnh phía sau hắn vậy mà cũng chậm rãi mở mắt ra rồi dung nhập vào người hắn.
Khí tức của Kiếm Tửu lập tức bạo tăng mãi cho đến Nguyên Anh Trung Kỳ đỉnh thì mới dừng lại.
Kiếm Tửu gương mặt nghiêm nghị, hai tay bắt quyết.
Đột nhiên, hắn ghim thanh kiếm xuống lòng đất, sau đó hai tay nhanh chóng biến ảo pháp quyết, niệm chú ngữ.
Chỉ trong nửa hơi thở, Kiếm Tửu liền vung tay về phía trước hét to:
'Địa Sát Kiếm Trận! Lên!'
Lập tức, chu vi mấy chục mét bao quanh gã Ảnh tộc liền bị vạn vạn kiếm ảnh từ bên dưới lao lên rồi bao quanh. Ngay cả bộ phi châm cũng chưa kịp phóng ra.
Trùng trùng kiếm khí như những sợi tơ chợt lóe lên rồi biến mất, bất tri bất giác đã bao bọc gã Ảnh tộc như một quả cầu kiếm khí vàng rực.
Hơn nữa, quả cầu này theo bàn tay của Kiếm Tửu liền dần dần nhỏ lại, uy lực vô biên.
Gã Ảnh Tộc thấy cảnh này, liền không chút do dự vun tay đánh bộ phi châm ra, nhưng vừa tiếp xúc với kiếm quang liền tóe lửa, sau đó bị chém thành nhiều mảnh vụn, những mảnh vụn rơi xuống lại bị kiếm quang chém thêm nát nhừ, cho đến khi chỉ còn là những hạt bụi, hoàn toàn bị xóa sổ.
Tròng mắt gã Ảnh tộc tựa như hai ngọn lửa rung động mãnh liệt, chứng tỏ nội tâm của gã đang cực kỳ sợ hãi.
Bàn tay gã không chút do dự móc ra liên tiếp nhiều pháp bảo ly kỳ cổ quái nhưng kết quả thì có một, đều bị chém đứt không thương tiếc.
Kiếm Tửu thấy cảnh này, bàn tay liền siết lại, lập tức kiếm trận càng siết lại chặt hơn, thậm chí đã va chạm với hộ thể linh khí của gã Ảnh Tộc, vang lên những tiếng Ca~~Ca~~.
Gã Ảnh Tộc bỗng dưng dừng phản kháng, linh lực toàn thân không chút do dự rút vào, gã bỗng cười điên cuồng.
Kiếm Tửu đang lạnh lùng thôi diễn kiếm trận, thấy cảnh này đồng tử cũng không nhịn được co rút, không chút do dự đạp chân lùi lại, bàn tay cũng định vẫy một cái thu hồi pháp bảo.
Tiếc là quá muộn, một kích tự bạo của gã tu sĩ Nguyên Anh Kỳ không phải chuyện đùa.
'Bùm~'
Một cột nước hình nấm mang theo khí lãng khổng lồ bắt đầu càn quét chung quanh.
Tất cả những người chiến đấu gần đó đều bị ảnh hưởng, ngay cả Kiếm Tửu cũng bị vây trong khí lưu tràn tới.
Mà khí lưu này cũng không phân biệt địch ta, tất cả những kẻ đứng gần nó đều chịu ảnh hưởng.
May mắn, nó chỉ lan tràn được một lúc liền suy yếu non nửa uy lực. Những tu sĩ có tu vi cao không chút do dự bảo vệ những tu sĩ có vẻ yếu kém và bị thương bên cạnh mình, cho nên thương vong của hai bên không vì vậy mà tăng quá lớn.
Nhất là Lâm Phong, lúc này có con quái vật khổng lồ chặn lại hầu như toàn bộ khí lãng tràn tới, cho nên một sợi tóc cũng không hao tổn.
Ngược lại, Lâm Phong cũng không chút nào vui vẻ. Bởi vì con quái vật không hiểu sao luôn chú mục vào bản thân hắn.
Cũng không phải Lâm Phong chưa chiến đã hàng, mà thật sự tu vi của con quái vật này quá cao, cho dù có Liễu Mi hóa thần kỳ ở đây chưa chắc có quả ngọt để ăn nếu đối chiến với nó!
Lâm Phong trong lòng âm thầm cười khổ.
Nhưng không biết hình như trời xanh thấy hắn thương tình hay không, bỗng nhiên đại trận chớp lòe, một thanh ảnh phiêu dật hiện ra.
'Liễu tiền bối!'
Sau khi nhìn rõ thân ảnh, lập tức vô số tiếng kêu vui mừng vang lên, nhất thời tu sĩ đang chìm trong máu me mệt mỏi, nhân tâm đại chấn. Tất cả họ đều như thấy một tia hi vọng lớn lao xuất hiện trước mắt.
Tình hình tu sĩ Nhân tộc lúc này có thể dùng hai chữ 'Thảm thương' để miêu tả.
Hơn một phần ba tu sĩ đã ngã xuống, số còn lại người thì sứt đầu mẻ trán, cụt tay cụt chân, vết thương tràn ngập, linh lực khô cạn. Tất cả họ, nếu không vì một chút cố gắng vì đồng tộc thì đã ngã xuống từ lâu.
Liễu Mi sau khi hiện ra rõ ràng thì cũng nhìn thấy tất cả những cảnh này. Tuy nhiên, khí tức nàng cũng bất ổn, khóe miệng mơ hồ còn lưu lại một vết máu.
Có thể thấy, kết quả trận chiến kia cho dù nàng có thắng thì cũng là thắng thảm. Hơn phân nửa là nhờ người có khí tức âm trầm mà Lâm Phong vô tình phát hiện.
Chuyện này làm cho tâm tư của Lâm Phong theo đó mà trầm xuống.
Bất quá, Lp còn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì Liễu Mi đã hét lớn:
'Huyết tế Đế Quân chỉ!'
Theo sau tiếng hét của nàng, bỗng dưng bầu trời pháp trận chậm rãi xoay tròn, thiên địa nguyên khí bốn phương tám hướng gào thét mà đến.
Lúc này, trong một pháp trận sâu dưới lòng biển, có mấy người đang ngồi.
Chính giữa họ là một bình ngọc trôi lơ lửng, từng đạo quang mang màu máu đỏ rực chậm rãi phát tán.
Mấy người nhìn thấy cảnh này liền niệm chú ngữ dồn dập, đồng thời linh lực bản thân cũng dồn dập theo đó bị hút ra, mãi cho đến khi tất cả những người này đều hai mắt ảm đạm, cùng nhau phun một ngụm máu ngất xỉu tại chỗ thì bình ngọc cũng tiêu tán, nhưng huyết quang lại tăng vọt ngập trời, lóe lên một cái liền lao thẳng lên bầu trời.
Lúc này, trên bầu trời, thiên địa nguyên khí đã đậm đặc đến một mức độ khó tin. Những đám mây bị dồn nén áp súc lại thành một loại thiên địa linh khí cực kỳ ghê gớm.
Nếu bình thường, bất kỳ gã tu sĩ nào phát hiện thứ này đều sẽ điên cuồng đỏ mắt tranh đoạt. Chỉ cần nhìn qua cũng biết bên trong chứa thiên địa linh khí nồng đậm không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng lúc này, không một ai có thể nổi lên ý nghĩ tranh đoạt, bởi vì một khí tức cực kỳ khủng bố trong đó đang dần dần tràn ngập.
Ngay cả Hắc thụ khổng lồ, hai quái vật xúc tu vô cùng mạnh mẽ, giờ phút này cũng bị khí tức kia chấn nhiếp đến cử động nhẹ một cái cũng không dám.
Mây mù vần vũ, sấm chớp lập lòe dần dần chậm lại, một ngón tay khổng lồ cũng theo đó từ từ hình thành.
Ngón tay này nhìn qua cực kỳ thông thường, có thể nhìn thấy ở bất cứ ai. Nhưng điều kinh khủng là nó cực kỳ khổng lồ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy từng đường vân tay rõ nét. Hơn nữa, mặc dù mờ ảo nhưng khí tức mà nó tỏa ra này cũng dư sức đè chết một gã Kết Đan kỳ mà không cần động đậy, còn những gã Nguyên Anh Kỳ cũng không khá gì mấy.
Tuy nhiên, đó là với Ảnh tộc. Còn Nhân tộc, kỳ lạ là lúc này tất cả đều không thấy sát khí gì, mặc dù uy áp trong đó bản thân họ càng cảm thụ sâu sắc hơn bất cứ ai.
Tất cả tu sĩ Nhân tộc đều chỉ có cảm giác thân thiết, tang thương và che chở từ ngón tay này truyền ra.
Số chữ: 2172
Hang Sơn Đoòng có cao thủ Hóa thần Việt Nam trấn giữ? Đùa hay thật? Mời đọc thử truyện Việt Hỗn Nguyên Hệ Thống
Về phía Ảnh tộc, thì chính là sĩ khí đại chấn, tên nào cũng tỏ ra vui mừng, chém giết càng hăng hái.
Còn lại chúng tu Nhân tộc tất cả đều biểu lộ thần thái giật mình.
Đúng lúc này, Đao Cuồng sau khi bất chấp thương tích trên người, bổ ra loạn đao phân thây một gã Ảnh Tộc liền nhào tới trước mặt con quái vật khổng lồ, hét lớn:
'Yêu nghiệt, Chết!'
Nói xong, thanh đại đao trong tay hắn bỗng dưng sáng lòe, bộ dáng bỗng dừng biến đổi thành to lớn hùng vĩ, quang mang chiếu xa vạn dặm, hàn khí bức người.
'Thập Nhất Trảm! Sát~!'
Đao Cuồng hét lên một tiếng, lập tức bổ ra một đao.
Một đao này nhìn như cực kỳ chậm rãi, thậm chí không gian xung quanh nó cũng có xu hướng vặn vẹo. Một đao này của Đao Cuồng vậy là lại chạm tới Đao cảnh, một cảnh giới ngộ đạo về Đao pháp mà những người dùng đao đều ao ước có được.
Chỉ thấy Đao ảnh trùng trùng trọng điệp bổ xuống, mang theo một vòng cung khổng lồ bổ thẳng xuống đầu quái vật khổng lồ.
Đao ảnh thật sự quá nhanh. Nhanh đến nỗi con quái vật chỉ kịp giơ một cái xúc tu gần nhất ra đón đỡ.
'Xoẹt~~Ầm~~Rắc
'
Một loạt âm thanh va chạm khủng bố vang lên. Sóng biển tung tóe cuồn cuộn dâng trào. Sau khi lớp sóng biển hơi hạ xuống, liền để lộ ra quái vật khổng lồ đang gầm gừ oán hận.
Nhìn lại, một cái xúc tu của nó vậy mà lại bị nghạnh sanh sanh chém đứt tại chỗ, vết chém lại phẳng lì, mơ hồ còn truyền ra mùi thịt cháy.
Con quái vật gầm lên một tiếng, lập tức chuyển đối tượng truy sát từ Lâm Phong qua Đao Cuồng.
Nhưng thân pháp của Đao cuồng cũng không phải hạng xoàng, chỉ thấy hắn lắc mình, khi thì hóa thành tàn ảnh, khi thì uốn éo tránh né thế công của quái vật.
'Ầm~'
Một cái xúc tu không chút tiếng động bỗng từ mặt biển trồi lên, dường như đoán được hướng Đao cuồng sẽ xuất hiện.
Đao cuồng vốn đang mải mê tránh nè, lúc này vừa thấy xúc tu đánh tới, tình thế khẩn cấp không thể né, không còn cách nào khác đành đưa đại đao ra trước mặt đón đỡ.
Tuy nhiên, con quái vật này cũng cực kỳ ngoan độc, nó vận khí kình bao bọc xúc tu, không để bị đao phong sắc bén tổn thương, ngược lại khí kình mạnh mẽ chấn vào người của Đao Cuồng tạo thành một vết lõm kéo dài trước ngực.
'Hự!'
Đao cuống lập tức bị đánh văng ra xa, bộ dạng không rõ sinh tử ra sao.
Tình cảnh này lập tức rơi vào mắt rất nhiều tu sĩ, trong đó có Kiếm Tửu, nhưng lúc này hắn đang bị một gã Ảnh tộc cực kỳ lợi hại quấn lấy, nhất thời không thể phân tâm.
Nhìn thấy Kiếm Tửu giật mình, gã Ảnh Tộc không chút do dự đánh ra một chưởng bàng bạc hắc khí, mơ hồ mang theo mùi máu tanh ập xuống đầu Kiếm Tửu. Chưa hết, gã Ảnh Tộc này còn cực kỳ gian xảo, ngay lập tức đảo tay liền xuất hiện một bộ phi châm màu đen tuyền.
Kiếm Tửu cho dù đang bận rộn đón đỡ chưởng ấn máu tanh kia bằng kiếm khí, cũng có thể cảm nhận được bộ phi châm kia tất là sát chiêu lợi hại.
Lúc này, Kiếm Tửu cũng không chút do dự móc ra một đạo phù triện màu vàng kim. Sau khi lấy ra liền nhìn nó có chút do dự, nhưng liền cắn răng dán nó lên người.
Ngay khi lá phù triện dán lên người, cả người Kiếm Tửu lập tức kim quang đại thịnh, tu vi một đường kéo lên tận một giai.
Đồng thời, sau lưng Kiếm Tửu cũng thình lình xuất hiện hư ảnh cổ lão hư ảo của một loại yêu thú nào đó không rõ ràng. Yêu thú này hai mắt nhắm nghiền như Kiếm Tửu.
Nhưng ngay lập tức, Kiếm Tửu liền mở mắt ra, hư ảnh phía sau hắn vậy mà cũng chậm rãi mở mắt ra rồi dung nhập vào người hắn.
Khí tức của Kiếm Tửu lập tức bạo tăng mãi cho đến Nguyên Anh Trung Kỳ đỉnh thì mới dừng lại.
Kiếm Tửu gương mặt nghiêm nghị, hai tay bắt quyết.
Đột nhiên, hắn ghim thanh kiếm xuống lòng đất, sau đó hai tay nhanh chóng biến ảo pháp quyết, niệm chú ngữ.
Chỉ trong nửa hơi thở, Kiếm Tửu liền vung tay về phía trước hét to:
'Địa Sát Kiếm Trận! Lên!'
Lập tức, chu vi mấy chục mét bao quanh gã Ảnh tộc liền bị vạn vạn kiếm ảnh từ bên dưới lao lên rồi bao quanh. Ngay cả bộ phi châm cũng chưa kịp phóng ra.
Trùng trùng kiếm khí như những sợi tơ chợt lóe lên rồi biến mất, bất tri bất giác đã bao bọc gã Ảnh tộc như một quả cầu kiếm khí vàng rực.
Hơn nữa, quả cầu này theo bàn tay của Kiếm Tửu liền dần dần nhỏ lại, uy lực vô biên.
Gã Ảnh Tộc thấy cảnh này, liền không chút do dự vun tay đánh bộ phi châm ra, nhưng vừa tiếp xúc với kiếm quang liền tóe lửa, sau đó bị chém thành nhiều mảnh vụn, những mảnh vụn rơi xuống lại bị kiếm quang chém thêm nát nhừ, cho đến khi chỉ còn là những hạt bụi, hoàn toàn bị xóa sổ.
Tròng mắt gã Ảnh tộc tựa như hai ngọn lửa rung động mãnh liệt, chứng tỏ nội tâm của gã đang cực kỳ sợ hãi.
Bàn tay gã không chút do dự móc ra liên tiếp nhiều pháp bảo ly kỳ cổ quái nhưng kết quả thì có một, đều bị chém đứt không thương tiếc.
Kiếm Tửu thấy cảnh này, bàn tay liền siết lại, lập tức kiếm trận càng siết lại chặt hơn, thậm chí đã va chạm với hộ thể linh khí của gã Ảnh Tộc, vang lên những tiếng Ca~~Ca~~.
Gã Ảnh Tộc bỗng dưng dừng phản kháng, linh lực toàn thân không chút do dự rút vào, gã bỗng cười điên cuồng.
Kiếm Tửu đang lạnh lùng thôi diễn kiếm trận, thấy cảnh này đồng tử cũng không nhịn được co rút, không chút do dự đạp chân lùi lại, bàn tay cũng định vẫy một cái thu hồi pháp bảo.
Tiếc là quá muộn, một kích tự bạo của gã tu sĩ Nguyên Anh Kỳ không phải chuyện đùa.
'Bùm~'
Một cột nước hình nấm mang theo khí lãng khổng lồ bắt đầu càn quét chung quanh.
Tất cả những người chiến đấu gần đó đều bị ảnh hưởng, ngay cả Kiếm Tửu cũng bị vây trong khí lưu tràn tới.
Mà khí lưu này cũng không phân biệt địch ta, tất cả những kẻ đứng gần nó đều chịu ảnh hưởng.
May mắn, nó chỉ lan tràn được một lúc liền suy yếu non nửa uy lực. Những tu sĩ có tu vi cao không chút do dự bảo vệ những tu sĩ có vẻ yếu kém và bị thương bên cạnh mình, cho nên thương vong của hai bên không vì vậy mà tăng quá lớn.
Nhất là Lâm Phong, lúc này có con quái vật khổng lồ chặn lại hầu như toàn bộ khí lãng tràn tới, cho nên một sợi tóc cũng không hao tổn.
Ngược lại, Lâm Phong cũng không chút nào vui vẻ. Bởi vì con quái vật không hiểu sao luôn chú mục vào bản thân hắn.
Cũng không phải Lâm Phong chưa chiến đã hàng, mà thật sự tu vi của con quái vật này quá cao, cho dù có Liễu Mi hóa thần kỳ ở đây chưa chắc có quả ngọt để ăn nếu đối chiến với nó!
Lâm Phong trong lòng âm thầm cười khổ.
Nhưng không biết hình như trời xanh thấy hắn thương tình hay không, bỗng nhiên đại trận chớp lòe, một thanh ảnh phiêu dật hiện ra.
'Liễu tiền bối!'
Sau khi nhìn rõ thân ảnh, lập tức vô số tiếng kêu vui mừng vang lên, nhất thời tu sĩ đang chìm trong máu me mệt mỏi, nhân tâm đại chấn. Tất cả họ đều như thấy một tia hi vọng lớn lao xuất hiện trước mắt.
Tình hình tu sĩ Nhân tộc lúc này có thể dùng hai chữ 'Thảm thương' để miêu tả.
Hơn một phần ba tu sĩ đã ngã xuống, số còn lại người thì sứt đầu mẻ trán, cụt tay cụt chân, vết thương tràn ngập, linh lực khô cạn. Tất cả họ, nếu không vì một chút cố gắng vì đồng tộc thì đã ngã xuống từ lâu.
Liễu Mi sau khi hiện ra rõ ràng thì cũng nhìn thấy tất cả những cảnh này. Tuy nhiên, khí tức nàng cũng bất ổn, khóe miệng mơ hồ còn lưu lại một vết máu.
Có thể thấy, kết quả trận chiến kia cho dù nàng có thắng thì cũng là thắng thảm. Hơn phân nửa là nhờ người có khí tức âm trầm mà Lâm Phong vô tình phát hiện.
Chuyện này làm cho tâm tư của Lâm Phong theo đó mà trầm xuống.
Bất quá, Lp còn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì Liễu Mi đã hét lớn:
'Huyết tế Đế Quân chỉ!'
Theo sau tiếng hét của nàng, bỗng dưng bầu trời pháp trận chậm rãi xoay tròn, thiên địa nguyên khí bốn phương tám hướng gào thét mà đến.
Lúc này, trong một pháp trận sâu dưới lòng biển, có mấy người đang ngồi.
Chính giữa họ là một bình ngọc trôi lơ lửng, từng đạo quang mang màu máu đỏ rực chậm rãi phát tán.
Mấy người nhìn thấy cảnh này liền niệm chú ngữ dồn dập, đồng thời linh lực bản thân cũng dồn dập theo đó bị hút ra, mãi cho đến khi tất cả những người này đều hai mắt ảm đạm, cùng nhau phun một ngụm máu ngất xỉu tại chỗ thì bình ngọc cũng tiêu tán, nhưng huyết quang lại tăng vọt ngập trời, lóe lên một cái liền lao thẳng lên bầu trời.
Lúc này, trên bầu trời, thiên địa nguyên khí đã đậm đặc đến một mức độ khó tin. Những đám mây bị dồn nén áp súc lại thành một loại thiên địa linh khí cực kỳ ghê gớm.
Nếu bình thường, bất kỳ gã tu sĩ nào phát hiện thứ này đều sẽ điên cuồng đỏ mắt tranh đoạt. Chỉ cần nhìn qua cũng biết bên trong chứa thiên địa linh khí nồng đậm không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng lúc này, không một ai có thể nổi lên ý nghĩ tranh đoạt, bởi vì một khí tức cực kỳ khủng bố trong đó đang dần dần tràn ngập.
Ngay cả Hắc thụ khổng lồ, hai quái vật xúc tu vô cùng mạnh mẽ, giờ phút này cũng bị khí tức kia chấn nhiếp đến cử động nhẹ một cái cũng không dám.
Mây mù vần vũ, sấm chớp lập lòe dần dần chậm lại, một ngón tay khổng lồ cũng theo đó từ từ hình thành.
Ngón tay này nhìn qua cực kỳ thông thường, có thể nhìn thấy ở bất cứ ai. Nhưng điều kinh khủng là nó cực kỳ khổng lồ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy từng đường vân tay rõ nét. Hơn nữa, mặc dù mờ ảo nhưng khí tức mà nó tỏa ra này cũng dư sức đè chết một gã Kết Đan kỳ mà không cần động đậy, còn những gã Nguyên Anh Kỳ cũng không khá gì mấy.
Tuy nhiên, đó là với Ảnh tộc. Còn Nhân tộc, kỳ lạ là lúc này tất cả đều không thấy sát khí gì, mặc dù uy áp trong đó bản thân họ càng cảm thụ sâu sắc hơn bất cứ ai.
Tất cả tu sĩ Nhân tộc đều chỉ có cảm giác thân thiết, tang thương và che chở từ ngón tay này truyền ra.
Số chữ: 2172
Hang Sơn Đoòng có cao thủ Hóa thần Việt Nam trấn giữ? Đùa hay thật? Mời đọc thử truyện Việt Hỗn Nguyên Hệ Thống
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.