Chương 9
Loan Bảo Quần
04/06/2014
Giang Tâm Nghiên cảm giác có người đang hôn mình, cô mở mắt, không bất ngờ nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn đẹp trai.
“Khang, anh đã đến rồi.” Cô ngây ngô cười ngọt ngào.
Lê Khang sờ sờ gò má mềm mại của cô. “Hôm nay có khỏe không?”
“Ừ, bác sĩ nói em hồi phục rất tốt.” Cô vui vẻ nói.
“Từ sau ngày cô bị xe đụng, cô hôn mê đúng một tuần, hai tuần trước tỉnh lại, tất cả mọi người đều ở trong phòng bệnh của cô, bao gồm cả Lê Khang.
Nhìn thấy anh không sao, cô rất vui, nhưng tóc của ông nội lại bạc cả rồi, để cho ông lo lắng, cô rất áy náy.
Thật ra thì cô cũng không nhớ chuyện lúc đó, chỉ biết hình như có một chiếc xe muốn đâm vào Lê Khang, cô đã nhìn thấy từ xa, lại sợ đến không nói lên lời, không thể làm gì khác hơn là dứt khoát chạy tới đẩy anh ra……
“Còn tay? Vẫn đau?”
“Không đau.” Vì gãy xương, trên tay trái của cô bó thạch cao.
“Buổi sáng anh đã hỏi rồi.” Cô lại cười.
Bây giờ mỗi ngày sau khi màn đêm buông xuống, anh đều đến bệnh viện bồi cô, sáng hôm sau sẽ trở lại chung cư tắm rửa sau đó lại đi làm. Nhưng mấy ngày này rất bận rộn, buổi tối anh đều đến tương đối muộn.
Lê Khang lại hôn cô một cái, sau đó mới đi vào phòng tắm.
Thời gian này dù cho bị thương, Giang Tâm Nghiên lại cảm thấy rất hạnh phúc, ngoài Lê Khang ở đây ra, cũng thật may sức khỏe của ông nội cũng không lo ngại rồi.
Chu quản gia nói vào lúc cô hôn mê, lão gia cũng té bất tỉnh, thật may là có anh vẫn luôn ở bên cạnh lão gia trấn an khích lệ, lão gia mới có thể nhanh chóng tỉnh lại.
“Là cậu chủ kiên quyết tin tiểu thư sẽ tỉnh lại, lão gia mới có biện pháp chống đỡ. Còn nữa, cậu chủ cũng làm hết công việc của lão gia, nói đã chuẩn bị tốt, muốn để cho lão gia xuất hiện lại trong cảnh tượng náo nhiệt, thật làm cho người ta cảm động.”
Đúng vậy a, cô nghe cũng rất cảm động, thật rất cám ơn Lê Khang đã làm tất cả vì cô.
Sau này cô tỉnh lại, anh cũng hết sức giận cảnh cáo cô lần sau không thể làm loạn như vậy, nhưng cô không hối hận, ngược lại rất vui vì mình đã cứu anh, vì nếu anh làm sao, cô nhất định sẽ rất đau khổ.
Bạn thân Dịch Thiến cũng vì lo lắng tình hình của cô mà hoãn đi Pháp, cho đến mấy ngày trước xác nhận cô không sao sau đó mới xuất ngoại.
Lê Khang từ phòng tắm đi ra, sau đó đến bên cạnh giường bệnh của cô. “Khuya lắm rồi, mau ngủ đi, ngủ ngon.” Anh hôn cô một cái, đi đến giường nhỏ bên cạnh nằm xuống.
Giang Tâm Nghiên nhìn gương mặt có vẻ hơi mệt mỏi. “Khang, anh không cần mỗi tối đến bệnh viện cùng em, em đã không sao rồi. Làm việc cả ngày, anh nên về nhà nghỉ ngơi thật tốt.” Mặc dù các y tá đều khen cô có một người chồng tri kỷ, nhưng cô không nỡ nhìn anh mệt mỏi như vậy.
“Anh không mệt. Em không không cần lo lắng cho anh. Không nhìn thấy em, anh sẽ không ngủ được.”
“Khang......” thật ra thì cô cũng vậy, cô cũng thích ở cạnh anh.
Hai người nằm trên giường của mình, sâu sắc nhìn đối phương, tình yêu không cần nói.
Còn vụ tai nạn xe trước đây muốn hỏi, Giang Tâm Nghiên cảm thấy bây giờ đã không cần hỏi, công việc của người đàn ông này vất vả như vậy, nhưng mỗi tối vẫn đến bệnh viện với cô, yêu hay không yêu cô vừa xem đã hiểu ngay.
“Đúng rồi, hôm nay anh Tư Phàm đến bệnh viện thăm em.” Không chỉ có anh Tư Phàm, trước đó Vương Thi Tình và Dương Uy Hàn cũng đến thăm cô, chân bị thương của Dương Uy Hàn còn chưa khỏi.
Mi tâm Lê Khang trong nháy mắt xuất hiện vết nhăn. “Thật sao? Vậy chắc hẳn em rất vui mừng.”
Có người đánh đổ bình dấm chua rồi, anh để ý chuyện anh Tư Phàm như vậy sao? Nhưng nhìn thấy anh ghen, trong lòng cô cười trộm. “Trước đây em rất thích anh Tư Phàm, nhưng từ trước đến giở không có cảm giác tim đập nhanh với anh ấy, nhưng chỉ nhìn thấy anh, thì trái tim của em không kìm lại được đập nhanh. Là anh khiến em hiểu rõ sự khác biệt giữa yêu và thích, em thích anh Tư Phàm, là vì anh ấy giống như một người anh trai luôn yêu thương em, sau đó em mặc dù thích anh ấy, nhưng em càng yêu anh hơn.”
Thấy vết nhăn trên mi tâm của anh lập tức giãn ra, làm cô thiếu chút nữa bật cười, vậy mới biết chỉ cần quan sát cẩn thận, thực ra nét mặt của người đàn ông này rất phong phú.
“Vậy em nhìn thấy anh có cảm giác tim đập nhanh là từ khi nào?” Lê Khang tò mò hỏi, anh muốn biết cô yêu anh từ khi nào.
Ai gò má Giang Tâm Nghiên từ từ nóng lên, không nói gì.
“Tại sao không nói?”
“Em sợ anh biết sẽ cười em.” Cô không muốn nói dối anh nữa, cần phải thành thật nói ra, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng.
“Tâm Nghiên, anh muốn biết.” Lê Khang rất kiên trì, nìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng.
Giang Tâm Nghiên suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định nói thật tâm ý của mình với anh, coi như là ám ơn anh thời gian này đã chăm sóc cô cự khổ, còn có cả ông nôi.
“Anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Trên đường kẻ vạch cho người đi bộ đó khi anh đi về phía em, tim của em liền đập rất nhanh, thấy anh muốn đi, em vội vàng gọi anh lại, nhưng lại căng thẳng không biết nên nói gì, đành phải nói muốn mời anh uống cà phê.”
Lê Khang rất kinh ngạc, nhưng mặt của cô ửng đỏ, không giống đang nói dối.
“Em không ngờ anh sẽ đến tìm ông nội, gặp nhau lần nữa, tim đập càng nhanh hơn, sau đó không biết làm sao, liền đưa ra điều kiện giao dịch với anh...... Lúc đó em cũng không hiểu lòng mình, bây giờ nhớ lại, vốn rất đơn giản, đó là vì em muốn ở cùng một chỗ với anh.”
Lê Khang cũng không nằm nổi nữa, anh đứng dậy, đi về phía giường bệnh của cô. “Ý em là, lần đầu tiên em nhìn thấy anh thì đã yêu anh, vừa gặp đã yêu anh?”
“...... Ừ.” Cô xấu hổ gật đầu.
“Chuyện như vậy, lúc đó em không phải nên nói ra trước sao?” Anh cũng không biết cô đã thích anh sớm như vậy, cũng bởi vì ghen tị cô và Trác Tư Phàm mà cố ý lạnh nhạt giễu cợt cô.
“Có một người phụ nữ không quen biết đột nhiên nói vừa gặp đã yêu anh, anh không cảm thấy quái lạ sao?”
“Sẽ không.”
“Tại sao?”
“Bởi vì anh cũng thế, vừa gặp đã yêu em.” Nói xong, anh hôn lên đôi môi mèm mại của cô, cho cô một nụ hôn nóng bỏng dịu dàng thâm tình lại dây dưa.
Anh thật sự cũng giống như cô vừa gặp đã yêu, hơn nữa thời gian còn sớm hơn cô, năm đó, anh mới tám tuổi, nhưng anh biết mình thích cô gái nhỏ đáng yêu kiêu căng giở thói ngang ngược đó.
Thì ra là, bọn họ đã sớm động lòng vì đối phương, chỉ là đều không nói ra, cho nên mới sinh ra những hiểu lầm liên tiếp, để tự mình khổ sở suy đoán tâm ý của đối phương.
Thật may là, bây giờ bọn họ lại ở bên nhau.
Từ nay về sau, bọn họ sẽ không đem sự yêu thương giấu ở trong lòng, mà sẽ nói ra rõ ràng bất cưa lúc nào bất cứ chỗ nào.
“Anh yêu em.”
“Em cũng yêu anh.”
Sau khi nói ra lời yêu với nhau, bốn cánh môi lại dán lên lần nữa, nụ hôn nóng bỏng thâm tình.
Giang Tâm Nghiên xuất viện, nhưng vì Lê Khang có khách hàng quan trọng phải gặp, không cách nào đến đón cô.
Lần này, cô ngược lại không để ý, cảm thấy để anh làm việc tốt quan trọng hơn, nhưng đối với việc sau khi xuất viện anh lại muốn cô về nhà họ Giang sống, cô khó tránh khỏi cảm thấy có chút mất mác. Anh nói ở đó mới co người chăm sóc cho cô thật tốt, mặc dù là vì tốt cho cô, nhưng cô lại chỉ muốn ở cùng với anh.
Nhưng không muốn anh lại lo lắng, vì vậy cô quyết định chờ sau khi vết thương ở tay khỏi sẽ thu dọn trở về chung cư của anh.
Ông nội và Chu quản gia đến đón cô xuất viện, vừa về đến nhà, sau đó ngồi một lát ở phòng khách cùng với ông nội, cô liền về phòng nghỉ ngơi, lại nhìn thấy trong phòng có hành lý của Lê Khang, làm cô rất ngạc nhiên.
Đúng lúc này, Chu quản gia bưng nước trái cây vào, nói cho cô biết anh đã sớm cho người chuyển đến, sau này anh sẽ sống ở đây.
Hốc mắt Giang Tâm Nghiên lập tức ửng đỏ, cô không biết anh cũng muốn dọn đến đây sống.
Thật là, dù sao cũng nên nói với cô một tiếng, hại cô còn không cẩn thận vì thế mà hơi cô đơn. Nhưng nói cô cũng không chia sẻ suy nghĩ của mình với anh là được, anh chủ động đến cùng cô, cô rất vui, coi như là kinh hỉ thôi.
Ngày hôm đó, Lê Khang bận đến hơn mười một giờ tối mới trở về, Chu quản gia ra mở cửa giúp anh, không làm kinh động đến những người khác trong nhà.
Nhưng khi anh đi vào phòng của Giang Tâm Nghiên, không ngờ phát hiện cô vẫn chưa ngủ.
“Tại sao còn chưa ngủ? Không phải anh đã gọi điện về bảo em ngủ trước rồi sao?”
“Em vẫn không buồn ngủ.” Buổi chiều, cô dùng một tay cùng với một nữ giúp việc cùng nhau sắp xếp lại hành lý của anh, cảm thấy thật ngọt ngào.
Giống như trước kia, cô đã chuẩn bị trước áo ngủ giúp anh, mới để anh đi vào tắm, cô biết anh thích sạch sẽ, có thói quen sau khi về nhà liền đi tắm trước.
Một lát sau, khi hai người cùng nhau nằm ở trên giường, cô chợt cảm động đến nỗi có chút nghẹn ngào, cảm thấy thật lâu mình không được anh dịu dàng ôm ngủ như vậy, cô rất nhớ rất nhớ mùi vị trên người anh.
Lê Khang ôm cô, trên mặt cũng lộ ra nụ cười thỏa mãn, cô bé năm đó so với cô bé quàng khăn đỏ trong truyện cổ tích còn đáng yêu hơn, cuối cùng hoàn toàn thuộc về anh, trong lòng anh không chỉ cảm động, mà còn cảm động không nhỏ.
Một đêm này, hai người ngủ đặc biệt ngon, đặc biệt an ổn, bởi vì trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
Sau khi vết thương của Giang Tâm Nghiên khỏi liền bắt đầu làm việc.
Một ngày này, cô đến Thời trang trẻ em, tiếp theo đi đến Đông Tường đợi Lê Khang tan ca, muốn cùng về nhà với anh.
Chỉ là khi cô vừa đến cửa công ty liền phát hiện có không ít ký giả đang vây quanh anh, cô lo lắng lập tức đi tới. Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Các ký giả vừa nhìn thấy cô xuất hiện, lập tức đưa micrô vây lại trước mặt cô —
“Lê phu nhân, nghe nói cô và Lê Khang hai người kết hôn giả, hôn nhân của hai người chỉ là một hợp đồng hôn nhân, đây là sự thật sao?”
“Tên ký trên bản hợp đồng này, thật sự là của hai vị sao?”
Giang Tâm Nghiên rất kinh ngạc, cũng rất khẩn trương, không biết trả lời như thế nào. Ký giả sao lại biết chuyện này? Hơn nữa, bản hợp đồng này bọn họ lấy ra từ đâu?
Lê Khang thấy thế giang tay ôm lấy cô, che chở cô ở bên cạnh mình.
“Các vị, bản hợp đồng này chính xác là tôi và vợ tôi tự tay ký tên.” Vẻ mặt anh bình tĩnh nói.
“Như vậy hai vị là thật sự kết hôn giả? Có ký giả hỏi.
Lê Khang đột nhiên cúi đầu, trước mặt ống kính và mọi người hôn bà xã xinh đẹp của mình. Đây là một nụ hôn vô cùng nhiệt tình, ngọt ngào đến nỗi khiến mọi người ở đây sâu sắc cảm nhận được tình yêu của bọn họ với nhau.
Hôn xong, anh manh theo một nụ cười khẽ nói. “Đây chẳng qua chỉ là tôi và vợ tôi đùa giỡn nên ký, không có ý gì dặc biệt cả, coi như là...... một loại tình thú của vợ chồng thôi.”
Các ký giả lấy được đáp án, mặc dù nửa tin nửa ngờ, cũng không thể không biết điều rời đi.
Vậy mà mãi cho đến khi về nhà, Giang Tâm Nghiên thủy chung vẫn không đoán ra được trên tay các ký giả tại sao lại có bản hợp đồng giao dịch lúc trước cô nghĩ ra? Biết sự tồn tại của bản hợp đồng này cũng không có nhiều người.
Lê Khang nói khẳng định không phải Dương Uy Hàn, bởi vì từ sau khi việc công kích xe hơi lần trước, Dương Uy Hàn cũng thay đổi, rất chăm chỉ làm việc, nhưng cũng không hoa tâm dạo chơi nhân gian nữa, lần trước lúc hai anh em bọn họ uống rượu, hắn thậm chí còn tiết lộ mình có thể sẽ kết hôn.
Về phần Vương Thi Tình, thì càng không thể nào, gần đây cô ấy qua lại với bạn trai, là một cô gái nhỏ cuồng nhiệt trong tình yêu, làm sao có thể làm chuyện nhàm chán như vậy, huống chi cô ấy cũng không lấy được bản hợp đồng.
Vậy thì...... Hung thủ rốt cuộc là ai?
“Ha ha ha, là ông, là ông nói với ký giả á.” Sau khi biết nghi vấn của bọn họ, Giang Đông Thành cười sang sảng.
Là ông nội làm? Giang Tâm nghiên quả thật không thể tin được. “Ông nội, rốt cuộc vì sao ông lại muốn làm như vậy?”
“Nhìn xem, các con tiếp nhận phỏng vấn, bây giờ tất cả mọi người đều biết vợ chồng hai đứa rất ân ái? Hơn nữa trải qua một lần lăng xê như vậy, ông nghĩ ngày mai dự án xây dựng của công ty sẽ được mở rộng tạo thành xôn xao không nhỏ, ha ha ha.”
Còn nói là muốn mọi người biết vợ chồng bọn họ rất ân ái, căn bản là vì làm tuyên truyền cho dự án xây dựng. Giang Tâm Nghiên thật sự hết cách, chẳng trách mọi người lại gọi ông là gian thương, cư nhiên ngay cả cháu gái của mình cũng tính kế. Chỉ là — “Ông nội, ông lấy hợp đồng này của con và Lê Khang ở đâu?”
“Là anh đưa cho ông nội.” Lê Khang nói.
Giang Tâm Nghiên trợn to hai mắt, thì ra là chồng mình cũng sắm một chân?
“Ông nội muốn anh đưa ra hợp đồng, anh liền đưa cho ông.”
“Nhưng anh cũng nên biết, ông nội muốn làm như vậy......”
“Dù sao chuyện này cũng không ảnh hưởng toàn cục, hơn nữa lại có thể đạt được hiệu quả tuyên truyền không tệ, anh không có lý do phản đối.” Lê Khang cười nói.
“Cháu rể, ông thấy không chỉ tuyên truyền, ngày mai giá cổ phiếu cũng sẽ tăng lên không ít.”
“Cháu cũng cho là như vậy, ông nội.”
Giang Tâm Nghiên nhìn hai người, cảm thấy thật là dở khóc dở cười. Từ trước cô đã cảm thấy Lê Khang và ông nội rất hợp, vì hai người đều bị gọi là gian thương. Mà bây giờ Lê Khang mặc dù nhìn như ngay thẳng thật thà, nhưng kỳ thực vẫn có một mặt phúc hắc!
Nhưng hai người này đều là người đàn ông mà cô yêu nhất…… Ai, bỏ đi, nhìn từ một góc độ khác, Lê Khang và ông nội bề ngoài như vậy, vẫn tốt hơn là không hợp nhau, trong nhà tràn đầy tiếng cười, làm cho người ta cảm thấy thật ấm áp.
Buổi tối, khi Lê Khang từ thư phòng sát vách trở về phòng ngủ, phát hiện bà xã còn chưa ngủ, vẫn đang vẽ bản thiết kế.
Anh đi tới, tay khoác lên bả vai của cô.
“Còn chưa ngủ sao? Khuya lắm rồi, em không muốn để mai rồi lại làm tiếp sao?”
“Em sắp xong rồi, anh đi ngủ trước đi.”
“Được, em cũng đừng thức quá muộn.” Anh không ầm ĩ với cô, để cho cô chuyên tâm làm tôt phần công việc còn lại. Vợ chồng bọn họn có lúc bận rộn thường làm việc đến rạng sáng.
Hơn hai mươi phút sau, Giang Tâm Nghiên tắt đèn, sau đó lên giường ngủ.
Cô vừa nằm xuống, tay Lê Khang liền ôm lấy.
“Anh còn chưa ngủ?” Lê Khang kéo cô ôm tới, ôm cô ngủ mới thoải mái.
“Mau ngủ.” Lê Khang nói.
“Khang.”
“Ừ.”
“Tay của em đã tốt hơn, ngươi định lúc nào sẽ dọn về chung cư?” Lúc trước tay của cô bị thương, cô biết anh vì muốn có người chăm sóc cô, cho nên mới cùng cô sống cùng nhau ở nhà họ Giang. Nhưng vết thương của cô đã tốt rồi thật sự dọn đi, ông nội hẳn là sẽ rất cô đơn.
“Nếu như chúng ta chuyển đi, em chắc hẳn sẽ rất lo lắng về ông nội?”
Giang Tâm Nghiên không trả lời, vì cô không thể phủ nhận.
Ông nội lớn tuổi, tuy rằng trong nhà có Chu quản gia còn có người giúp việc , nhưng dù sao cũng không giống nhau. Nếu như có thể, cô đương nhiên muốn ở lại, nhưng không biết suy nghĩ của anh thế nào.
“Đã như vậy, thì chúng ta cũng không dọn về, ở lại sống cùng với ông nội.”
Cô cười đến vui mừng. “Khang, anh nói thật sự không đi anh bằng lòng ở lại?!”
“Đúng.” Anh gật đầu.
Thật ra thì anh cũng từng nghĩ về vấn đề này, cho tới nay mặc dù anh đều sống một mình, nhưng sau này đột nhiên có vợ, anh cũng không cảm thấy không quen, về phần ông nội, sau khi sống cùng nhau một thời gian, anh cũng không cảm thấy có chỗ nào bất tiện, có lẽ giống như người ta nói, đã định trước trở thành người một nhà.
Cho nên, anh rất tự nhiên mà tiếp nhận bọn họ, còn cảm thấy cuộc sống quả thật rất phong phú vui vẻ.
“Cám ơn anh, Khang.” Giang Tâm Nghiên vui vẻ hôn lên gương mặt của ông xã.
“Ông xã, em yêu anh.” Nói xong, cô lại hôn xuống.
Lê Khang cười. “Vui mừng như thế?”
“Ừ, rất vui, cũng cám ơn anh.” Cô thật sự vô cùng vui vẻ.
“Không cần nói cám ơn, chúng ta là người một nhà, vốn nên ở cùng nhau.” Lúc này đổi lại là Lê Khang hôn cô, nhiệt tình hôn bà xã xinh đẹp của anh, sau đó lại bắt đầu bỏ đi áo ngủ trên cơ thể của hai người.
Giang Tâm Nghiên không cự tuyệt yêu cầu hoan ái của anh, bởi vì trong lòng đang cảm động, cũng rất muốn anh.
“Hôm nay, mặc kệ anh muốn em phối hợp thế nào với anh đều được……” cô thẹn thùng nói.
“Em đây là đang quyến rũ anh sao? Tiểu yêu tinh.” Anh hài lòng cười.
Tình yêu của hai người, bình thường đã đủ chọc giận kích tình, hơn nữa hôm nay người nào đó còn cố ý trêu đùa, thoáng chốc làm cho dục vọng mãnh liệt trong phòng đã cháy sạch càng thêm mãnh liệt, nóng bỏng quấn quýt thật lâu……
Mặc dù bọn họ quen biết nhau lúc ban đầu không được hoàn mĩ như thế, nhưng đến bây giờ, bọn họ đã rất hoàn mĩ phù hợp ở mọi phương diện vợ chồng, dĩ nhiên, cũng hạnh phúc mỹ mãn.
Hết chương 9
“Khang, anh đã đến rồi.” Cô ngây ngô cười ngọt ngào.
Lê Khang sờ sờ gò má mềm mại của cô. “Hôm nay có khỏe không?”
“Ừ, bác sĩ nói em hồi phục rất tốt.” Cô vui vẻ nói.
“Từ sau ngày cô bị xe đụng, cô hôn mê đúng một tuần, hai tuần trước tỉnh lại, tất cả mọi người đều ở trong phòng bệnh của cô, bao gồm cả Lê Khang.
Nhìn thấy anh không sao, cô rất vui, nhưng tóc của ông nội lại bạc cả rồi, để cho ông lo lắng, cô rất áy náy.
Thật ra thì cô cũng không nhớ chuyện lúc đó, chỉ biết hình như có một chiếc xe muốn đâm vào Lê Khang, cô đã nhìn thấy từ xa, lại sợ đến không nói lên lời, không thể làm gì khác hơn là dứt khoát chạy tới đẩy anh ra……
“Còn tay? Vẫn đau?”
“Không đau.” Vì gãy xương, trên tay trái của cô bó thạch cao.
“Buổi sáng anh đã hỏi rồi.” Cô lại cười.
Bây giờ mỗi ngày sau khi màn đêm buông xuống, anh đều đến bệnh viện bồi cô, sáng hôm sau sẽ trở lại chung cư tắm rửa sau đó lại đi làm. Nhưng mấy ngày này rất bận rộn, buổi tối anh đều đến tương đối muộn.
Lê Khang lại hôn cô một cái, sau đó mới đi vào phòng tắm.
Thời gian này dù cho bị thương, Giang Tâm Nghiên lại cảm thấy rất hạnh phúc, ngoài Lê Khang ở đây ra, cũng thật may sức khỏe của ông nội cũng không lo ngại rồi.
Chu quản gia nói vào lúc cô hôn mê, lão gia cũng té bất tỉnh, thật may là có anh vẫn luôn ở bên cạnh lão gia trấn an khích lệ, lão gia mới có thể nhanh chóng tỉnh lại.
“Là cậu chủ kiên quyết tin tiểu thư sẽ tỉnh lại, lão gia mới có biện pháp chống đỡ. Còn nữa, cậu chủ cũng làm hết công việc của lão gia, nói đã chuẩn bị tốt, muốn để cho lão gia xuất hiện lại trong cảnh tượng náo nhiệt, thật làm cho người ta cảm động.”
Đúng vậy a, cô nghe cũng rất cảm động, thật rất cám ơn Lê Khang đã làm tất cả vì cô.
Sau này cô tỉnh lại, anh cũng hết sức giận cảnh cáo cô lần sau không thể làm loạn như vậy, nhưng cô không hối hận, ngược lại rất vui vì mình đã cứu anh, vì nếu anh làm sao, cô nhất định sẽ rất đau khổ.
Bạn thân Dịch Thiến cũng vì lo lắng tình hình của cô mà hoãn đi Pháp, cho đến mấy ngày trước xác nhận cô không sao sau đó mới xuất ngoại.
Lê Khang từ phòng tắm đi ra, sau đó đến bên cạnh giường bệnh của cô. “Khuya lắm rồi, mau ngủ đi, ngủ ngon.” Anh hôn cô một cái, đi đến giường nhỏ bên cạnh nằm xuống.
Giang Tâm Nghiên nhìn gương mặt có vẻ hơi mệt mỏi. “Khang, anh không cần mỗi tối đến bệnh viện cùng em, em đã không sao rồi. Làm việc cả ngày, anh nên về nhà nghỉ ngơi thật tốt.” Mặc dù các y tá đều khen cô có một người chồng tri kỷ, nhưng cô không nỡ nhìn anh mệt mỏi như vậy.
“Anh không mệt. Em không không cần lo lắng cho anh. Không nhìn thấy em, anh sẽ không ngủ được.”
“Khang......” thật ra thì cô cũng vậy, cô cũng thích ở cạnh anh.
Hai người nằm trên giường của mình, sâu sắc nhìn đối phương, tình yêu không cần nói.
Còn vụ tai nạn xe trước đây muốn hỏi, Giang Tâm Nghiên cảm thấy bây giờ đã không cần hỏi, công việc của người đàn ông này vất vả như vậy, nhưng mỗi tối vẫn đến bệnh viện với cô, yêu hay không yêu cô vừa xem đã hiểu ngay.
“Đúng rồi, hôm nay anh Tư Phàm đến bệnh viện thăm em.” Không chỉ có anh Tư Phàm, trước đó Vương Thi Tình và Dương Uy Hàn cũng đến thăm cô, chân bị thương của Dương Uy Hàn còn chưa khỏi.
Mi tâm Lê Khang trong nháy mắt xuất hiện vết nhăn. “Thật sao? Vậy chắc hẳn em rất vui mừng.”
Có người đánh đổ bình dấm chua rồi, anh để ý chuyện anh Tư Phàm như vậy sao? Nhưng nhìn thấy anh ghen, trong lòng cô cười trộm. “Trước đây em rất thích anh Tư Phàm, nhưng từ trước đến giở không có cảm giác tim đập nhanh với anh ấy, nhưng chỉ nhìn thấy anh, thì trái tim của em không kìm lại được đập nhanh. Là anh khiến em hiểu rõ sự khác biệt giữa yêu và thích, em thích anh Tư Phàm, là vì anh ấy giống như một người anh trai luôn yêu thương em, sau đó em mặc dù thích anh ấy, nhưng em càng yêu anh hơn.”
Thấy vết nhăn trên mi tâm của anh lập tức giãn ra, làm cô thiếu chút nữa bật cười, vậy mới biết chỉ cần quan sát cẩn thận, thực ra nét mặt của người đàn ông này rất phong phú.
“Vậy em nhìn thấy anh có cảm giác tim đập nhanh là từ khi nào?” Lê Khang tò mò hỏi, anh muốn biết cô yêu anh từ khi nào.
Ai gò má Giang Tâm Nghiên từ từ nóng lên, không nói gì.
“Tại sao không nói?”
“Em sợ anh biết sẽ cười em.” Cô không muốn nói dối anh nữa, cần phải thành thật nói ra, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng.
“Tâm Nghiên, anh muốn biết.” Lê Khang rất kiên trì, nìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng.
Giang Tâm Nghiên suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định nói thật tâm ý của mình với anh, coi như là ám ơn anh thời gian này đã chăm sóc cô cự khổ, còn có cả ông nôi.
“Anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Trên đường kẻ vạch cho người đi bộ đó khi anh đi về phía em, tim của em liền đập rất nhanh, thấy anh muốn đi, em vội vàng gọi anh lại, nhưng lại căng thẳng không biết nên nói gì, đành phải nói muốn mời anh uống cà phê.”
Lê Khang rất kinh ngạc, nhưng mặt của cô ửng đỏ, không giống đang nói dối.
“Em không ngờ anh sẽ đến tìm ông nội, gặp nhau lần nữa, tim đập càng nhanh hơn, sau đó không biết làm sao, liền đưa ra điều kiện giao dịch với anh...... Lúc đó em cũng không hiểu lòng mình, bây giờ nhớ lại, vốn rất đơn giản, đó là vì em muốn ở cùng một chỗ với anh.”
Lê Khang cũng không nằm nổi nữa, anh đứng dậy, đi về phía giường bệnh của cô. “Ý em là, lần đầu tiên em nhìn thấy anh thì đã yêu anh, vừa gặp đã yêu anh?”
“...... Ừ.” Cô xấu hổ gật đầu.
“Chuyện như vậy, lúc đó em không phải nên nói ra trước sao?” Anh cũng không biết cô đã thích anh sớm như vậy, cũng bởi vì ghen tị cô và Trác Tư Phàm mà cố ý lạnh nhạt giễu cợt cô.
“Có một người phụ nữ không quen biết đột nhiên nói vừa gặp đã yêu anh, anh không cảm thấy quái lạ sao?”
“Sẽ không.”
“Tại sao?”
“Bởi vì anh cũng thế, vừa gặp đã yêu em.” Nói xong, anh hôn lên đôi môi mèm mại của cô, cho cô một nụ hôn nóng bỏng dịu dàng thâm tình lại dây dưa.
Anh thật sự cũng giống như cô vừa gặp đã yêu, hơn nữa thời gian còn sớm hơn cô, năm đó, anh mới tám tuổi, nhưng anh biết mình thích cô gái nhỏ đáng yêu kiêu căng giở thói ngang ngược đó.
Thì ra là, bọn họ đã sớm động lòng vì đối phương, chỉ là đều không nói ra, cho nên mới sinh ra những hiểu lầm liên tiếp, để tự mình khổ sở suy đoán tâm ý của đối phương.
Thật may là, bây giờ bọn họ lại ở bên nhau.
Từ nay về sau, bọn họ sẽ không đem sự yêu thương giấu ở trong lòng, mà sẽ nói ra rõ ràng bất cưa lúc nào bất cứ chỗ nào.
“Anh yêu em.”
“Em cũng yêu anh.”
Sau khi nói ra lời yêu với nhau, bốn cánh môi lại dán lên lần nữa, nụ hôn nóng bỏng thâm tình.
Giang Tâm Nghiên xuất viện, nhưng vì Lê Khang có khách hàng quan trọng phải gặp, không cách nào đến đón cô.
Lần này, cô ngược lại không để ý, cảm thấy để anh làm việc tốt quan trọng hơn, nhưng đối với việc sau khi xuất viện anh lại muốn cô về nhà họ Giang sống, cô khó tránh khỏi cảm thấy có chút mất mác. Anh nói ở đó mới co người chăm sóc cho cô thật tốt, mặc dù là vì tốt cho cô, nhưng cô lại chỉ muốn ở cùng với anh.
Nhưng không muốn anh lại lo lắng, vì vậy cô quyết định chờ sau khi vết thương ở tay khỏi sẽ thu dọn trở về chung cư của anh.
Ông nội và Chu quản gia đến đón cô xuất viện, vừa về đến nhà, sau đó ngồi một lát ở phòng khách cùng với ông nội, cô liền về phòng nghỉ ngơi, lại nhìn thấy trong phòng có hành lý của Lê Khang, làm cô rất ngạc nhiên.
Đúng lúc này, Chu quản gia bưng nước trái cây vào, nói cho cô biết anh đã sớm cho người chuyển đến, sau này anh sẽ sống ở đây.
Hốc mắt Giang Tâm Nghiên lập tức ửng đỏ, cô không biết anh cũng muốn dọn đến đây sống.
Thật là, dù sao cũng nên nói với cô một tiếng, hại cô còn không cẩn thận vì thế mà hơi cô đơn. Nhưng nói cô cũng không chia sẻ suy nghĩ của mình với anh là được, anh chủ động đến cùng cô, cô rất vui, coi như là kinh hỉ thôi.
Ngày hôm đó, Lê Khang bận đến hơn mười một giờ tối mới trở về, Chu quản gia ra mở cửa giúp anh, không làm kinh động đến những người khác trong nhà.
Nhưng khi anh đi vào phòng của Giang Tâm Nghiên, không ngờ phát hiện cô vẫn chưa ngủ.
“Tại sao còn chưa ngủ? Không phải anh đã gọi điện về bảo em ngủ trước rồi sao?”
“Em vẫn không buồn ngủ.” Buổi chiều, cô dùng một tay cùng với một nữ giúp việc cùng nhau sắp xếp lại hành lý của anh, cảm thấy thật ngọt ngào.
Giống như trước kia, cô đã chuẩn bị trước áo ngủ giúp anh, mới để anh đi vào tắm, cô biết anh thích sạch sẽ, có thói quen sau khi về nhà liền đi tắm trước.
Một lát sau, khi hai người cùng nhau nằm ở trên giường, cô chợt cảm động đến nỗi có chút nghẹn ngào, cảm thấy thật lâu mình không được anh dịu dàng ôm ngủ như vậy, cô rất nhớ rất nhớ mùi vị trên người anh.
Lê Khang ôm cô, trên mặt cũng lộ ra nụ cười thỏa mãn, cô bé năm đó so với cô bé quàng khăn đỏ trong truyện cổ tích còn đáng yêu hơn, cuối cùng hoàn toàn thuộc về anh, trong lòng anh không chỉ cảm động, mà còn cảm động không nhỏ.
Một đêm này, hai người ngủ đặc biệt ngon, đặc biệt an ổn, bởi vì trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
Sau khi vết thương của Giang Tâm Nghiên khỏi liền bắt đầu làm việc.
Một ngày này, cô đến Thời trang trẻ em, tiếp theo đi đến Đông Tường đợi Lê Khang tan ca, muốn cùng về nhà với anh.
Chỉ là khi cô vừa đến cửa công ty liền phát hiện có không ít ký giả đang vây quanh anh, cô lo lắng lập tức đi tới. Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Các ký giả vừa nhìn thấy cô xuất hiện, lập tức đưa micrô vây lại trước mặt cô —
“Lê phu nhân, nghe nói cô và Lê Khang hai người kết hôn giả, hôn nhân của hai người chỉ là một hợp đồng hôn nhân, đây là sự thật sao?”
“Tên ký trên bản hợp đồng này, thật sự là của hai vị sao?”
Giang Tâm Nghiên rất kinh ngạc, cũng rất khẩn trương, không biết trả lời như thế nào. Ký giả sao lại biết chuyện này? Hơn nữa, bản hợp đồng này bọn họ lấy ra từ đâu?
Lê Khang thấy thế giang tay ôm lấy cô, che chở cô ở bên cạnh mình.
“Các vị, bản hợp đồng này chính xác là tôi và vợ tôi tự tay ký tên.” Vẻ mặt anh bình tĩnh nói.
“Như vậy hai vị là thật sự kết hôn giả? Có ký giả hỏi.
Lê Khang đột nhiên cúi đầu, trước mặt ống kính và mọi người hôn bà xã xinh đẹp của mình. Đây là một nụ hôn vô cùng nhiệt tình, ngọt ngào đến nỗi khiến mọi người ở đây sâu sắc cảm nhận được tình yêu của bọn họ với nhau.
Hôn xong, anh manh theo một nụ cười khẽ nói. “Đây chẳng qua chỉ là tôi và vợ tôi đùa giỡn nên ký, không có ý gì dặc biệt cả, coi như là...... một loại tình thú của vợ chồng thôi.”
Các ký giả lấy được đáp án, mặc dù nửa tin nửa ngờ, cũng không thể không biết điều rời đi.
Vậy mà mãi cho đến khi về nhà, Giang Tâm Nghiên thủy chung vẫn không đoán ra được trên tay các ký giả tại sao lại có bản hợp đồng giao dịch lúc trước cô nghĩ ra? Biết sự tồn tại của bản hợp đồng này cũng không có nhiều người.
Lê Khang nói khẳng định không phải Dương Uy Hàn, bởi vì từ sau khi việc công kích xe hơi lần trước, Dương Uy Hàn cũng thay đổi, rất chăm chỉ làm việc, nhưng cũng không hoa tâm dạo chơi nhân gian nữa, lần trước lúc hai anh em bọn họ uống rượu, hắn thậm chí còn tiết lộ mình có thể sẽ kết hôn.
Về phần Vương Thi Tình, thì càng không thể nào, gần đây cô ấy qua lại với bạn trai, là một cô gái nhỏ cuồng nhiệt trong tình yêu, làm sao có thể làm chuyện nhàm chán như vậy, huống chi cô ấy cũng không lấy được bản hợp đồng.
Vậy thì...... Hung thủ rốt cuộc là ai?
“Ha ha ha, là ông, là ông nói với ký giả á.” Sau khi biết nghi vấn của bọn họ, Giang Đông Thành cười sang sảng.
Là ông nội làm? Giang Tâm nghiên quả thật không thể tin được. “Ông nội, rốt cuộc vì sao ông lại muốn làm như vậy?”
“Nhìn xem, các con tiếp nhận phỏng vấn, bây giờ tất cả mọi người đều biết vợ chồng hai đứa rất ân ái? Hơn nữa trải qua một lần lăng xê như vậy, ông nghĩ ngày mai dự án xây dựng của công ty sẽ được mở rộng tạo thành xôn xao không nhỏ, ha ha ha.”
Còn nói là muốn mọi người biết vợ chồng bọn họ rất ân ái, căn bản là vì làm tuyên truyền cho dự án xây dựng. Giang Tâm Nghiên thật sự hết cách, chẳng trách mọi người lại gọi ông là gian thương, cư nhiên ngay cả cháu gái của mình cũng tính kế. Chỉ là — “Ông nội, ông lấy hợp đồng này của con và Lê Khang ở đâu?”
“Là anh đưa cho ông nội.” Lê Khang nói.
Giang Tâm Nghiên trợn to hai mắt, thì ra là chồng mình cũng sắm một chân?
“Ông nội muốn anh đưa ra hợp đồng, anh liền đưa cho ông.”
“Nhưng anh cũng nên biết, ông nội muốn làm như vậy......”
“Dù sao chuyện này cũng không ảnh hưởng toàn cục, hơn nữa lại có thể đạt được hiệu quả tuyên truyền không tệ, anh không có lý do phản đối.” Lê Khang cười nói.
“Cháu rể, ông thấy không chỉ tuyên truyền, ngày mai giá cổ phiếu cũng sẽ tăng lên không ít.”
“Cháu cũng cho là như vậy, ông nội.”
Giang Tâm Nghiên nhìn hai người, cảm thấy thật là dở khóc dở cười. Từ trước cô đã cảm thấy Lê Khang và ông nội rất hợp, vì hai người đều bị gọi là gian thương. Mà bây giờ Lê Khang mặc dù nhìn như ngay thẳng thật thà, nhưng kỳ thực vẫn có một mặt phúc hắc!
Nhưng hai người này đều là người đàn ông mà cô yêu nhất…… Ai, bỏ đi, nhìn từ một góc độ khác, Lê Khang và ông nội bề ngoài như vậy, vẫn tốt hơn là không hợp nhau, trong nhà tràn đầy tiếng cười, làm cho người ta cảm thấy thật ấm áp.
Buổi tối, khi Lê Khang từ thư phòng sát vách trở về phòng ngủ, phát hiện bà xã còn chưa ngủ, vẫn đang vẽ bản thiết kế.
Anh đi tới, tay khoác lên bả vai của cô.
“Còn chưa ngủ sao? Khuya lắm rồi, em không muốn để mai rồi lại làm tiếp sao?”
“Em sắp xong rồi, anh đi ngủ trước đi.”
“Được, em cũng đừng thức quá muộn.” Anh không ầm ĩ với cô, để cho cô chuyên tâm làm tôt phần công việc còn lại. Vợ chồng bọn họn có lúc bận rộn thường làm việc đến rạng sáng.
Hơn hai mươi phút sau, Giang Tâm Nghiên tắt đèn, sau đó lên giường ngủ.
Cô vừa nằm xuống, tay Lê Khang liền ôm lấy.
“Anh còn chưa ngủ?” Lê Khang kéo cô ôm tới, ôm cô ngủ mới thoải mái.
“Mau ngủ.” Lê Khang nói.
“Khang.”
“Ừ.”
“Tay của em đã tốt hơn, ngươi định lúc nào sẽ dọn về chung cư?” Lúc trước tay của cô bị thương, cô biết anh vì muốn có người chăm sóc cô, cho nên mới cùng cô sống cùng nhau ở nhà họ Giang. Nhưng vết thương của cô đã tốt rồi thật sự dọn đi, ông nội hẳn là sẽ rất cô đơn.
“Nếu như chúng ta chuyển đi, em chắc hẳn sẽ rất lo lắng về ông nội?”
Giang Tâm Nghiên không trả lời, vì cô không thể phủ nhận.
Ông nội lớn tuổi, tuy rằng trong nhà có Chu quản gia còn có người giúp việc , nhưng dù sao cũng không giống nhau. Nếu như có thể, cô đương nhiên muốn ở lại, nhưng không biết suy nghĩ của anh thế nào.
“Đã như vậy, thì chúng ta cũng không dọn về, ở lại sống cùng với ông nội.”
Cô cười đến vui mừng. “Khang, anh nói thật sự không đi anh bằng lòng ở lại?!”
“Đúng.” Anh gật đầu.
Thật ra thì anh cũng từng nghĩ về vấn đề này, cho tới nay mặc dù anh đều sống một mình, nhưng sau này đột nhiên có vợ, anh cũng không cảm thấy không quen, về phần ông nội, sau khi sống cùng nhau một thời gian, anh cũng không cảm thấy có chỗ nào bất tiện, có lẽ giống như người ta nói, đã định trước trở thành người một nhà.
Cho nên, anh rất tự nhiên mà tiếp nhận bọn họ, còn cảm thấy cuộc sống quả thật rất phong phú vui vẻ.
“Cám ơn anh, Khang.” Giang Tâm Nghiên vui vẻ hôn lên gương mặt của ông xã.
“Ông xã, em yêu anh.” Nói xong, cô lại hôn xuống.
Lê Khang cười. “Vui mừng như thế?”
“Ừ, rất vui, cũng cám ơn anh.” Cô thật sự vô cùng vui vẻ.
“Không cần nói cám ơn, chúng ta là người một nhà, vốn nên ở cùng nhau.” Lúc này đổi lại là Lê Khang hôn cô, nhiệt tình hôn bà xã xinh đẹp của anh, sau đó lại bắt đầu bỏ đi áo ngủ trên cơ thể của hai người.
Giang Tâm Nghiên không cự tuyệt yêu cầu hoan ái của anh, bởi vì trong lòng đang cảm động, cũng rất muốn anh.
“Hôm nay, mặc kệ anh muốn em phối hợp thế nào với anh đều được……” cô thẹn thùng nói.
“Em đây là đang quyến rũ anh sao? Tiểu yêu tinh.” Anh hài lòng cười.
Tình yêu của hai người, bình thường đã đủ chọc giận kích tình, hơn nữa hôm nay người nào đó còn cố ý trêu đùa, thoáng chốc làm cho dục vọng mãnh liệt trong phòng đã cháy sạch càng thêm mãnh liệt, nóng bỏng quấn quýt thật lâu……
Mặc dù bọn họ quen biết nhau lúc ban đầu không được hoàn mĩ như thế, nhưng đến bây giờ, bọn họ đã rất hoàn mĩ phù hợp ở mọi phương diện vợ chồng, dĩ nhiên, cũng hạnh phúc mỹ mãn.
Hết chương 9
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.