Chương 67: Đọng lòng
Hạ Ngân Hoàng
04/01/2021
Lục Thanh Ly cùng lúc này và cả Lạc Tư Nhiên cũng đến đó, khi hắn nhìn thấy Lạc Tư Nhiên đi vào thì có chút chột dạ xoay mặt về nơi khác.
Lục Thanh Ly nói nhỏ gì đó với một cảnh sát rồi mới được vào thăm hắn, Lạc Gia Xuyên không ngừng đắc ý vì hắn nghĩ có Lục Thanh Ly bảo lãnh chắc chắn sẽ được ra ngoài sớm thôi.
"Đồ ngu ngốc"
Lục Thanh Ly lạnh lùng thốt ra một câu, bà ta từ từ đi lại ngồi xuống nghiêm nghị nhìn hắn.
"Bà nên nhớ..hung thủ thật sự là bà.."
"Không..là cậu giết em gái lẫn mẹ ruột của mình"
Bà ta cắt ngang lời của Lạc Gia Xuyên, mỉm cười ác độc với hắn.
"Bà.."
Lạc Gia Xuyên tức giận đập bàn đứng bật dậy nhìn bà ta, cảnh sát lập tức đi vào còng tay hắn bắt giam lại.
"Lục Thanh Ly..bà cứ chờ đó"
Bên ngoài, Lạc Tư Nhiên cười mỉa mai nói với bà ta.
"Bà không sợ hắn sẽ khai hết chuyện xấu bà làm sao"
"Không liên quan đến cô"
Lục Thanh Ly nói một câu lạnh lùng rồi hất mặt kiêu ngạo rời khỏi đồn cảnh sát.
Và cuối cùng Lạc Gia Xuyên đã khai ra hết tất cả, Lục Thanh Ly là kẻ chủ mưu tất cả mọi chuyện từ phóng hoả cho đến giết người đều một tay bà ta làm.
Không những như vậy, tội bắt cóc tra tấn người khác và tội lén lút buôn bán hàng cấm bất hợp pháp đều là do bà ta.
Cảnh sát nghe cũng run người khó tin, một người phụ nữ dù có quyền có thế đi nữa...sao có thể làm ra những chuyện kinh thiên như vậy chứ.
Nhưng tất cả chỉ là lời khai một phía đặc biệt là Lạc Gia Xuyên còn là một tội phạm truy nã nên lời nói có điều khó thuyết phục.
Một cách bây giờ, chính là Ôn Mẫn...chỉ cần cô bé ra toà làm chứng và khai báo tất cả, lúc đó Lục Thanh Ly hay nhà họ Lục cũng không cứu được.
Ở một nơi khác, Đổng Trác tay cầm hoa tay cầm quần áo đi đến phòng bệnh của Ôn Mẫn.
Ôn Mẫn vẫn còn sợ sệt khi tiếp xúc người lạ, khi thấy hắn bước vào cô bé liền co người trốn tránh.
Đổng Trác hơi lo lắng, dịu dàng nói nhỏ với cô bé vài câu rồi để đồ lên bàn.
"Anh không phải người xấu đâu..anh đến thăm Mẫn Mẫn đây"
Ôn Mẫn từ từ xoay người bình tĩnh đối diện với hắn.
Đổng Trác gọt miếng táo đưa cho cô, dịu dàng mang một bộ quần áo để trong túi ra đưa cho cô.
"Mẫn Mẫn..đây là quà của anh..em thích không"
"Dạ thích ạ"
Ôn Mẫn cầm lấy bộ quần áo mỉm cười nhìn hắn, trong ánh mắt cô bé tràn ngập nổi hạnh phúc khó hiểu hình như cảm giác này gọi là đọng lòng nhỉ...
Lục Thanh Ly nói nhỏ gì đó với một cảnh sát rồi mới được vào thăm hắn, Lạc Gia Xuyên không ngừng đắc ý vì hắn nghĩ có Lục Thanh Ly bảo lãnh chắc chắn sẽ được ra ngoài sớm thôi.
"Đồ ngu ngốc"
Lục Thanh Ly lạnh lùng thốt ra một câu, bà ta từ từ đi lại ngồi xuống nghiêm nghị nhìn hắn.
"Bà nên nhớ..hung thủ thật sự là bà.."
"Không..là cậu giết em gái lẫn mẹ ruột của mình"
Bà ta cắt ngang lời của Lạc Gia Xuyên, mỉm cười ác độc với hắn.
"Bà.."
Lạc Gia Xuyên tức giận đập bàn đứng bật dậy nhìn bà ta, cảnh sát lập tức đi vào còng tay hắn bắt giam lại.
"Lục Thanh Ly..bà cứ chờ đó"
Bên ngoài, Lạc Tư Nhiên cười mỉa mai nói với bà ta.
"Bà không sợ hắn sẽ khai hết chuyện xấu bà làm sao"
"Không liên quan đến cô"
Lục Thanh Ly nói một câu lạnh lùng rồi hất mặt kiêu ngạo rời khỏi đồn cảnh sát.
Và cuối cùng Lạc Gia Xuyên đã khai ra hết tất cả, Lục Thanh Ly là kẻ chủ mưu tất cả mọi chuyện từ phóng hoả cho đến giết người đều một tay bà ta làm.
Không những như vậy, tội bắt cóc tra tấn người khác và tội lén lút buôn bán hàng cấm bất hợp pháp đều là do bà ta.
Cảnh sát nghe cũng run người khó tin, một người phụ nữ dù có quyền có thế đi nữa...sao có thể làm ra những chuyện kinh thiên như vậy chứ.
Nhưng tất cả chỉ là lời khai một phía đặc biệt là Lạc Gia Xuyên còn là một tội phạm truy nã nên lời nói có điều khó thuyết phục.
Một cách bây giờ, chính là Ôn Mẫn...chỉ cần cô bé ra toà làm chứng và khai báo tất cả, lúc đó Lục Thanh Ly hay nhà họ Lục cũng không cứu được.
Ở một nơi khác, Đổng Trác tay cầm hoa tay cầm quần áo đi đến phòng bệnh của Ôn Mẫn.
Ôn Mẫn vẫn còn sợ sệt khi tiếp xúc người lạ, khi thấy hắn bước vào cô bé liền co người trốn tránh.
Đổng Trác hơi lo lắng, dịu dàng nói nhỏ với cô bé vài câu rồi để đồ lên bàn.
"Anh không phải người xấu đâu..anh đến thăm Mẫn Mẫn đây"
Ôn Mẫn từ từ xoay người bình tĩnh đối diện với hắn.
Đổng Trác gọt miếng táo đưa cho cô, dịu dàng mang một bộ quần áo để trong túi ra đưa cho cô.
"Mẫn Mẫn..đây là quà của anh..em thích không"
"Dạ thích ạ"
Ôn Mẫn cầm lấy bộ quần áo mỉm cười nhìn hắn, trong ánh mắt cô bé tràn ngập nổi hạnh phúc khó hiểu hình như cảm giác này gọi là đọng lòng nhỉ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.