Chương 71: Gặp lại nhau
Hạ Ngân Hoàng
04/01/2021
Lạc Tư Nhiên ngồi chờ hơn ba tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy Lục Dạ Thần trở về, cô đành lên tiếng nói với hầu gái gần đó.
"Anh ấy thường về khuya như vậy sao ?"
"Dạ đúng vậy ạ"
"Tôi về trước vậy..lần sau tôi đến"
Lạc Tư Nhiên mỉm cười rồi nhẹ nhàng rời đi, một lúc không lâu sau khi cô đi thì Lục Dạ Thần vừa về.
Cả người nồng nặc mùi rượu bia, bước đi loạn choạng không vững. Quản gia không tiện nói nên đành để qua ngày sau mới nói với hắn về chuyện Lạc Tư Nhiên.
Trong lúc say lẫn lúc tỉnh táo hắn luôn nhớ đến một mình cô, không biết cuộc sống cô thế nào..có tốt hay không, cô có hay ăn uống đúng giờ hay không....
Bao nhiêu thứ, bao nhiêu chuyện chất chứa dầy đặc trong đầu óc của hắn, hình bóng cô cứ ẩn hiện khiến hắn muốn phát điên.
Cứ như thế đã hơn bốn năm, tất cả trở thành một thói quen khó bỏ. Mọi người cũng quen thuộc về điều này nên ai nấy đều im lặng, một chữ cũng không dám nhắc đến Lạc Tư Nhiên.
Buổi sáng hôm sau, hắn lại thức dậy trong tình trạng đau đầu mệt mõi. Quản gia chuẩn bị thức ăn, vừa thấy hắn xuống lầu liền vui tươi nói với hắn.
"Thiếu gia..ngày hôm qua, cô Lạc tới đây tìm cậu.."
"Xoảng.." ly nước trên bàn cũng bị hắn vô tình làm rớt xuống đất vỡ vụng.
Khuôn mặt hắn đơ ra, không dấu nỗi cảm xúc mà liên tục hỏi lại.
"Cô ấy..Lạc Tư Nhiên sao ?..cô ấy đang ở đâu?"
Lục Dạ Thần sau khi nghe quản gia kể lại mọi chuyện liền phóng xe đi mất, cả buổi sáng cũng chẳng để tâm nữa.
Chỉ mất vài phút, hắn đã đến dinh thự Lạc Gia.
Khi bấm chuông, một cậu bé bầu bỉnh vẻ ngoài thì khỏi phải bàn...giống như cùng một khuôn với Lục Dạ Thần vậy. Hắn lập tức nhận ra cậu bé này hôm trước ở công ty đã từng gặp một lần.
"Chào chú..ông ngoại cháu đi vắng rồi ạ"
"Cháu tên gì vậy.."
Lục Dạ Thần dịu dàng xoa xoa đầu cậu nhóc mỉm cười hỏi, lâu lắm rồi nụ cười vui vẻ này mới thấy được trên môi hắn.
"Cháu tên..Lạc Nhất Hàn ạ"
"Tiểu Hàn..đừng chạy lung tung.."
Lạc Tư Nhiên từ phía sau đi đến, khi nhìn thấy Lục Dạ Thần cô lập tức bị sựng người lại. Một câu cũng chẳng nói nữa, Tiểu Hàn thông minh kéo Lục Dạ Thần vào nhà nhìn sang mẹ mình nháy mắt tinh ranh một cái.
"Mama..con vào nhà trước đây"
Lạc Tư Nhiên cười dịu dàng xoa đầu Tiểu Hàn rồi khi cậu bé vào nhà cô mới bước đến hỏi hắn.
"Anh vẫn sống tốt chứ ?"
"Không..thiếu em làm sao mà anh sống tốt chứ"
Lạc Tư Nhiên và Lục Dạ Thần trầm lặng nhìn nhau rồi hắn chủ động kéo tay cô đẩy vào xe rồi phóng xe đi mất.
Bao nhiêu năm, hắn vẫn kiêu ngạo quá đáng như vậy...một chút cũng không thay đổi.
"Anh làm gì vậy hả"
"Về nhà chúng ta..nói chuyện"
"Anh ấy thường về khuya như vậy sao ?"
"Dạ đúng vậy ạ"
"Tôi về trước vậy..lần sau tôi đến"
Lạc Tư Nhiên mỉm cười rồi nhẹ nhàng rời đi, một lúc không lâu sau khi cô đi thì Lục Dạ Thần vừa về.
Cả người nồng nặc mùi rượu bia, bước đi loạn choạng không vững. Quản gia không tiện nói nên đành để qua ngày sau mới nói với hắn về chuyện Lạc Tư Nhiên.
Trong lúc say lẫn lúc tỉnh táo hắn luôn nhớ đến một mình cô, không biết cuộc sống cô thế nào..có tốt hay không, cô có hay ăn uống đúng giờ hay không....
Bao nhiêu thứ, bao nhiêu chuyện chất chứa dầy đặc trong đầu óc của hắn, hình bóng cô cứ ẩn hiện khiến hắn muốn phát điên.
Cứ như thế đã hơn bốn năm, tất cả trở thành một thói quen khó bỏ. Mọi người cũng quen thuộc về điều này nên ai nấy đều im lặng, một chữ cũng không dám nhắc đến Lạc Tư Nhiên.
Buổi sáng hôm sau, hắn lại thức dậy trong tình trạng đau đầu mệt mõi. Quản gia chuẩn bị thức ăn, vừa thấy hắn xuống lầu liền vui tươi nói với hắn.
"Thiếu gia..ngày hôm qua, cô Lạc tới đây tìm cậu.."
"Xoảng.." ly nước trên bàn cũng bị hắn vô tình làm rớt xuống đất vỡ vụng.
Khuôn mặt hắn đơ ra, không dấu nỗi cảm xúc mà liên tục hỏi lại.
"Cô ấy..Lạc Tư Nhiên sao ?..cô ấy đang ở đâu?"
Lục Dạ Thần sau khi nghe quản gia kể lại mọi chuyện liền phóng xe đi mất, cả buổi sáng cũng chẳng để tâm nữa.
Chỉ mất vài phút, hắn đã đến dinh thự Lạc Gia.
Khi bấm chuông, một cậu bé bầu bỉnh vẻ ngoài thì khỏi phải bàn...giống như cùng một khuôn với Lục Dạ Thần vậy. Hắn lập tức nhận ra cậu bé này hôm trước ở công ty đã từng gặp một lần.
"Chào chú..ông ngoại cháu đi vắng rồi ạ"
"Cháu tên gì vậy.."
Lục Dạ Thần dịu dàng xoa xoa đầu cậu nhóc mỉm cười hỏi, lâu lắm rồi nụ cười vui vẻ này mới thấy được trên môi hắn.
"Cháu tên..Lạc Nhất Hàn ạ"
"Tiểu Hàn..đừng chạy lung tung.."
Lạc Tư Nhiên từ phía sau đi đến, khi nhìn thấy Lục Dạ Thần cô lập tức bị sựng người lại. Một câu cũng chẳng nói nữa, Tiểu Hàn thông minh kéo Lục Dạ Thần vào nhà nhìn sang mẹ mình nháy mắt tinh ranh một cái.
"Mama..con vào nhà trước đây"
Lạc Tư Nhiên cười dịu dàng xoa đầu Tiểu Hàn rồi khi cậu bé vào nhà cô mới bước đến hỏi hắn.
"Anh vẫn sống tốt chứ ?"
"Không..thiếu em làm sao mà anh sống tốt chứ"
Lạc Tư Nhiên và Lục Dạ Thần trầm lặng nhìn nhau rồi hắn chủ động kéo tay cô đẩy vào xe rồi phóng xe đi mất.
Bao nhiêu năm, hắn vẫn kiêu ngạo quá đáng như vậy...một chút cũng không thay đổi.
"Anh làm gì vậy hả"
"Về nhà chúng ta..nói chuyện"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.