Chương 65: Hồi ức đáng sợ
Hạ Ngân Hoàng
04/01/2021
Ở một nơi khác, Lục Thanh Ly đã phát hiện tất cả và lập tức lệnh người âm thầm đi tìm Ôn Mẫn.
Nếu bất cứ chuyện gì về Ôn Mẫn lộ ra ngoài hoặc là cô bé khai ra thứ gì thì bà ta chết chắc.
Lục Thanh Ly gọi điện cho Lạc Gia Xuyên và nói rõ câu chuyện cho hắn nghe để hắn giúp bà tìm người.
"Bà nói sao ?..con gái gì.."
Cả Lạc Gia Xuyên cũng bất ngờ với những câu những chữ mà bà ta nói.
"Đừng nói gì nữa..mau tìm ra nó trước khi nó nói bậy gì ra ngoài..nếu không là chết chùm đấy".
Lục Thanh Ly tức giận, lạnh giọng một câu rồi tắt máy đi xuống lầu.
Đúng lúc Lục Dạ Thần cũng ở đây, vừa thấy bà ta đi xuống thì hắn lạnh người nhìn bà ta có chút ghê tởm nhưng không quên nói với ta vài câu.
"Dì đi đâu vậy ?"
"Dì đi công việc một lát..cháu mới đến sao"
"Vâng..cháu sẽ đi ngay đây"
Lục Thanh Ly chột dạ nhìn Lục lão gia gia rồi nhanh chóng tìm cớ rời đi ngay tránh bị phát hiện gì đó.
Lục lão gia gia không thể không nghi ngờ gì về Lục Thanh Ly này, càng ngày càng lạ chắc chăn có vấn đề nên ông đã miễn cưỡng nghe Lục Dạ Thần nói chuyện về bà ta.
Vừa khi nghe xong, Lục lão gia gia muốn ngất xỉu đi mất. Những chuyện độc ác như vậy sao có thể là Lục Thanh Ly làm chứ, ông vẫn không thể tin được cho tới khi Lục Dạ Thần đưa ra tấm ảnh của Ôn Mẫn và giấy xét nghiệm của Ôn Mẫn và Lục Thanh Ly là đích thực mẹ con...ông mới chấp nhận sự thật này.
"Sao lại..." Lục lão gia gia quá mệt tim không còn sức để nghe thêm gì nữa, người hầu nhanh chóng dìu ông đi nghĩ rồi tiễn Lục Dạ Thần về.
Trong bệnh viện, Lạc Tư Nhiên đưa Ôn Mẫn ra vườn sau bệnh viện để đi dạo cho khuây khoả.
Cô nhẹ nhàng nhìn Ôn Mẫn cười rồi dịu dàng nói với cô bé tiếp.
"Mẫn Mẫn..em có còn đau không"
"Dạ không ạ"
"Chuyện gì đã xảy ra vậy Mẫn Mẫn ?"
"..." cô bé im lặng một lúc, rồi cuối cùng cũng trả lời.
"Em bị nhốt ở đó hơn sáu năm rồi..từ lúc bà ta sinh em ra cho đến khi em mười bốn tuổi..... bà ấy nhốt em vào đó rồi đánh đập đến mức em ngất xỉu.."
Lạc Tư Nhiên đau lòng ôm lấy tay trấn an cô bé.
"Có lần em nghĩ mình sắp chết rồi thì bà ta xuất hiện nói với em.."
"Bà ta nói gì ?"
"Em vốn không nên tồn tại".
Cô bé như muốn khóc thét vì nhớ lại những hồi ức sợ hãi kinh hoàng do chính mẹ ruột mình tra tấn...
Nếu bất cứ chuyện gì về Ôn Mẫn lộ ra ngoài hoặc là cô bé khai ra thứ gì thì bà ta chết chắc.
Lục Thanh Ly gọi điện cho Lạc Gia Xuyên và nói rõ câu chuyện cho hắn nghe để hắn giúp bà tìm người.
"Bà nói sao ?..con gái gì.."
Cả Lạc Gia Xuyên cũng bất ngờ với những câu những chữ mà bà ta nói.
"Đừng nói gì nữa..mau tìm ra nó trước khi nó nói bậy gì ra ngoài..nếu không là chết chùm đấy".
Lục Thanh Ly tức giận, lạnh giọng một câu rồi tắt máy đi xuống lầu.
Đúng lúc Lục Dạ Thần cũng ở đây, vừa thấy bà ta đi xuống thì hắn lạnh người nhìn bà ta có chút ghê tởm nhưng không quên nói với ta vài câu.
"Dì đi đâu vậy ?"
"Dì đi công việc một lát..cháu mới đến sao"
"Vâng..cháu sẽ đi ngay đây"
Lục Thanh Ly chột dạ nhìn Lục lão gia gia rồi nhanh chóng tìm cớ rời đi ngay tránh bị phát hiện gì đó.
Lục lão gia gia không thể không nghi ngờ gì về Lục Thanh Ly này, càng ngày càng lạ chắc chăn có vấn đề nên ông đã miễn cưỡng nghe Lục Dạ Thần nói chuyện về bà ta.
Vừa khi nghe xong, Lục lão gia gia muốn ngất xỉu đi mất. Những chuyện độc ác như vậy sao có thể là Lục Thanh Ly làm chứ, ông vẫn không thể tin được cho tới khi Lục Dạ Thần đưa ra tấm ảnh của Ôn Mẫn và giấy xét nghiệm của Ôn Mẫn và Lục Thanh Ly là đích thực mẹ con...ông mới chấp nhận sự thật này.
"Sao lại..." Lục lão gia gia quá mệt tim không còn sức để nghe thêm gì nữa, người hầu nhanh chóng dìu ông đi nghĩ rồi tiễn Lục Dạ Thần về.
Trong bệnh viện, Lạc Tư Nhiên đưa Ôn Mẫn ra vườn sau bệnh viện để đi dạo cho khuây khoả.
Cô nhẹ nhàng nhìn Ôn Mẫn cười rồi dịu dàng nói với cô bé tiếp.
"Mẫn Mẫn..em có còn đau không"
"Dạ không ạ"
"Chuyện gì đã xảy ra vậy Mẫn Mẫn ?"
"..." cô bé im lặng một lúc, rồi cuối cùng cũng trả lời.
"Em bị nhốt ở đó hơn sáu năm rồi..từ lúc bà ta sinh em ra cho đến khi em mười bốn tuổi..... bà ấy nhốt em vào đó rồi đánh đập đến mức em ngất xỉu.."
Lạc Tư Nhiên đau lòng ôm lấy tay trấn an cô bé.
"Có lần em nghĩ mình sắp chết rồi thì bà ta xuất hiện nói với em.."
"Bà ta nói gì ?"
"Em vốn không nên tồn tại".
Cô bé như muốn khóc thét vì nhớ lại những hồi ức sợ hãi kinh hoàng do chính mẹ ruột mình tra tấn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.